Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 18




 

Chương 18: Chờ đợi

 

Sau vòng loại trực tiếp thứ hai, chương trình《Đây là rapper》chỉ còn lại 35 thí sinh. Các thí sinh vì chuẩn bị cho vòng hai nên bây giờ rất mệt mỏi, ekip chương trình cũng tất bật không nghỉ ngơi, bởi thế, sau khi vòng hai kết thúc, ban tổ chức chương trình cho các thí sinh nghỉ một ngày, không ghi nội dung để xả hơi.

 


Hề Thời không ngủ nướng, mới sáng sớm đã chạy xuống canteen của kí túc xá, mượn chút đồ làm bếp và nguyên liệu từ chủ canteen, nướng vài mẻ bánh quy.

 

Cô chia bánh vào các hộp, sau đó, đợi đến 11 giờ mới mang theo bánh quy đi gõ cửa khu kí túc xá nam.

 

Cô nghĩ chắc giờ này mọi người đã dậy rồi.

 

Hề Thời gõ cửa xong, ôm túi đựng mấy hộp bánh quy đứng ngoan ngoãn trước cửa.

 

Hề Thời hít một hơi, đang định báo tên họ thì cánh cửa trước mặt lập tức bị kéo ra.

 

Ập vào mặt cô là một mảng đen kịt và hơi lạnh của điều hoà.

 

Tiếp đó, người cô nhìn thấy là Bát Lục với mái tóc rối như tổ quạ, chỉ mặc một chiếc quần ngủ, phía trên trần trụi, anh ta vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm: “Ai đến mà sớm thế?”

 

“Em…” Hề Thời tưởng giờ đã không còn sớm nữa rồi, không ngờ hầu như mọi người trong kí túc xá vẫn đang ngủ.


 

Thấy Bát Lục đang ở trần, cô chợt bối rối: “Em xin lỗi, em không ngờ mọi người đang còn ngủ.”

 

Rốt cuộc thì Bát Lục cũng dụi mắt xong, thấy rõ người đang đứng trước cửa.

 

“Đậu má!” Anh ta lập tức hốt hoảng, bỏ mặc Hề Thời ở đó, ba chân bốn cẳng chạy vào túm chiếc áo bị vứt trên ghế tròng lên.

 

Cùng lúc đó, ở phòng livestream của khu kí túc xá nam.

 

Sau khi vòng hai được công chiếu, lượng khán giả của《Kí túc xá rapper》 tăng lên rất nhiều, đặc biệt, vào tối qua, nhóm Lưu Quang đẹp trai ngút trời đã đốn tim của không biết bao nhiêu fans, cho nên bọn họ đã vào phòng livestream chờ từ sớm, vậy mà đến 11 giờ, phòng kí túc của nhóm Lưu Quang vẫn tối om, hẳn là đang còn ngủ.

 

Mọi người đang không biết bọn họ có ngủ đến chiều không thì Hề Thời bỗng xuất hiện, cắt đứt mạch ngủ của những người trong phòng.

 

Tiếp đó, mọi người đều bị hành động hoảng hốt chạy vào mặc áo của Bát Lục khi phát hiện Hề Thời ngoài cửa làm cho cười bò.

 

[Ha ha ha ha, nội tâm của Hề Thời: Không ngờ là em chứ gì!]

 

[Vì sao một chàng trai lại thẹn thùng như cô dâu thế kia ha ha ha ha ha ha ha, cười xỉu!]

 

[Trời má! Hình như nãy mị thấy cơ bụng, dáng người của Bát Lục này mlem mlem quá!]

 


[Chế cũng thấy, cơ bụng, thật sự là cơ bụng đó!]

 

……

 

Mấy người còn lại trong nhóm Lưu Quang cũng bị tiếng động đánh thức, bật dậy khỏi chăn.

 

Icy dậy sớm nhất, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngậm bàn chải bước ra từ toilet.

 

Bát Lục mặc áo xong, lật đật chạy ra cửa, gượng cười mấy tiếng với Hề Thời: “Có, có chuyện gì sao?”

 

“Hay là… em vào rồi nói nhé?” Anh ta nghiêng người mời mọc.

 

Hề Thời nhìn vào trong căn phòng tối om, thấy vài người vẫn còn nằm trên giường.

 

Cô lắc đầu, cô cũng biết mình không tiện vào: “Không, không cần đâu.”

 

Chợt nhớ ra mục đích của chuyến đi này, cô bèn đưa túi trong tay cho Tám Sáu: “Đây là ít bánh quy, tổng cộng có sáu phần, em tự làm đấy, cho các anh mỗi người một phần.”

 

“Hả?” Bát Lục ngơ ngác nhận túi giấy.

 

Hề Thời buông tay: “Cảm ơn các anh đã giúp đỡ em trong thời gian dài như vậy, cảm ơn các anh đã dạy em rap, mấy cái bánh này chỉ là chút tâm ý nhỏ nhoi của em, các anh là đồng đội tốt nhất thế giới, thật sự cảm ơn!”

 

Đạo diễn nói vòng ba sẽ thi đấu cá nhân, cho nên cô sẽ không được hợp tác với nhóm Lưu Quang nữa.

 

Dường như Bát Lục không ngờ đến chuyện mới sáng sớm mà Hề Thời đã đưa bánh quy tới nói lời cảm ơn, anh ta gãi gãi ót, bộ dạng có chút ngượng ngùng: “Ôi dào, chỉ là dạy em rap vài câu thôi mà, không cần phải như vậy…” Nhìn mặt Hề Thời, cuối cùng, anh ta cũng mỉm cười, nâng nâng túi bánh quy, “Thôi được, cảm ơn em!”

 

Làn đạn:

 


[Phản diện chỗ nào thế! Đây rõ ràng là chó Golden nhiều lông ấm áp mà!]

 

[Mị cũng muốn ăn bánh quy Hề Thời làm!]

 

[Cô gái này tuyệt vời thế nhỉ! Vừa biết lên sân khấu đọc rap vừa biết xuống bếp làm bánh quy!]

 

[Vòng ba phải thi đấu cá nhân sao? CP tiểu bạch hoa đoàn sủng + 6 Golden sắp BE* à? Gớt nước mắt á.]

 

(*) BE: Bad ending

 

[Đừng BE mà hu hu hu hu.]

 

……

 

Hề Thời đưa bánh quy xong, định về thì Icy bước ra.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

Anh là thành viên duy nhất của nhóm Lưu Quang đã rời giường rửa mặt xong, anh nhìn Hề Thời đứng trước cửa, sau đó với tay lấy chiếc mũ treo trên giá ở bên cạnh, chụp lên đầu Hề Thời: “Cho em.”

 

Hề Thời sờ sờ chiếc mũ trên đầu rồi cười tươi với Icy: “Cảm ơn anh!”

 

Làn đạn cực kỳ phấn khích.

 

Màu chữ đều chuyển sang hồng, đồng loạt mang một nội dung [Yêu nhau đi!].

 

Hề Thời đương nhiên không thể thấy làn đạn, tặng bánh quy cảm ơn xong, trong lòng cô nhẹ nhõm không ít.


 

Trước đây cô cũng làm bánh quy, nhưng Giang Hành Triệt không thèm, bây giờ cô mới phát hiện, tặng quà cho người thích hợp mới thật sự đáng giá.

 

Như vậy mới không phụ người phụ vật.

 

Vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, Hề Thời nghỉ một buổi trưa trong kí túc xá, hôm nay các thí sinh có thể ra ngoài, ngoại trừ các phòng livestream còn hoạt động thì không có nhân viên ekip làm việc, cho nên đến tối, cô rủ Mia và Hà Đậu sang ăn lẩu ở tiệm kế bên.

 

Ăn xong thì trời đã tối đen, đoạn đường không xa nên ba người đi bộ về kí túc xá.

 

Hề Thời nói nói cười cười suốt dọc đường, từ mai sẽ bắt đầu chuẩn bị cho vòng đấu mới, ai cũng rất quý trọng khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái ngắn ngủi này.

 

Có điều, cảm giác thoải mái chỉ kéo dài cho đến khi Hề Thời nhìn thấy chiếc xe đang đậu dưới kí túc xá.

 

Dường như chiếc xe này đã đợi ở đây lâu lắm rồi.

 

Trong bóng tối, Hề Thời không thấy rõ kích thước xe, nhưng cô thấy đèn trong xe bật, cũng có người ngồi bên trong, hơn nữa, biển số xe cũng rất hút mắt người khác…

 

Mia cũng thấy vậy, nhìn dãy số liên tiếp bắt đầu bằng chữ A, cô ấy không khỏi thốt lên: “Biển số này đúng đủ sang.”

 

Hà Đậu: “Là đang đợi ai sao? Hay chương trình chúng ta có người không rap nữa thì về nhà thừa kế gia sản tiền tỉ?”

 

Nghe câu nói đùa này, Mia cười, nhưng nụ cười trên môi của Hề Thời lại dần biến mất.

 

Cô vẫn lên kí túc xá, có điều sau đó lại nói với bạn cùng phòng là mình phải xuống siêu thị bên dưới mua ít đồ.

 

Hề Thời đi xuống, nhìn chiếc xe vẫn đậu ở kia.

 

Cô biết chiếc xe đó.

 

Hình như người trong xe đã thấy cô, đèn pha chợt lóe lên.

 

Hề Thời thấy tài xế của Giang Hành Triệt bước ra từ ghế lái, bước tới trước mặt cô, cúi người nói: “Cô Hề, tổng giám đốc Giang đang đợi cô trong xe.”

 

Hề Thời thoáng nhìn về phía chiếc xe, cũng không có ý định sang đó: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

 

Tài xế thấy Hề Thời trả lời như vậy, đành phải quay lại xe, nói gì đó với người ở trong.

 

Sau đó, anh ta mở cửa xe, người đàn ông ngồi ở ghế sau từ từ bước xuống.

 

Hề Thời không biết vì sao Giang Hành Triệt lại tới tìm mình. Bởi theo cô biết, anh hắn phải rất bận.

 

Có lẽ vì lần trước đã nói hết những gì muốn nói, lần này, Hề Thời bỗng thấy vô cùng bình tĩnh, mặt không cảm xúc: “Tổng giám đốc Giang.”

 

Giang Hành Triệt nghe mấy chữ “tổng giám đốc Giang” xa cách kia, nhìn Hề Thời, anh liền nhớ tới dáng vẻ của cô lúc ở trên sân khấu.

 

Anh hít một hơi, nhìn cô, nói: “Em bỏ thi đi, chúng ta kết hôn.”


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.