Không Làm Nữ Phụ Bạch Liên Hoa

Chương 60: Chương 60:




 
Chương 60
 
Hề Thời cảm thấy lời nói sến súa này làm cho cô không chịu nổi nữa rồi, đứng cách ra một chút: "Em từ chối."
 

"Anh có biết công việc làm trợ lý cho em hot như nào không, anh có biết lần này tuyển CV có bao nhiêu người không? Đây là việc anh có thể tùy tiện nói làm là làm sao?"
 
"Em nói cho anh, điều quan trọng nhất khi làm trợ lý cho nghệ sĩ là gì anh có biết không, anh chắc chắn không biết, năng lực gì gì đó đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là đức hạnh, trợ lý tuyệt đối không được có ý đồ với nghệ sĩ ở phương diện kia, người ta xinh đẹp cũng không được, chỉ độc điều này anh đã không đủ tiêu chuẩn rồi, lại nói nữa, anh đã quên lần trước những người đó mắng mình thế nào rồi sao, hay là em lật lại lần nữa cho anh xem, đừng có tưởng rằng fans em khen anh vài câu là anh đã lên trời rồi...."
 
Hề Thời bắt đầu lẩm bẩm không ngừng, Giang Hành Triệt cũng không biết có nghiêm túc nghe không, mắt luôn nhìn vào cô.
 
Hề Thời rốt cuộc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, từ từ ngừng lại.
 
***
 
Giang Hành Triệt đến hai ngày rồi về, Hề Thời cho rằng anh chỉ đến xem xong về là được rồi, mình sẽ yên tâm làm việc, không nghĩ đến tuần thứ hai, Giang Hành Triệt đúng giờ đến đón tan ca, xem bộ dáng chỉ cần không đi làm là sẽ đến đây.
 
Diệp Sâm nhìn hai người hòa hợp mặt mày vui vẻ, trời mới biết cảm giác đu CP thành thật nó vui như thế nào.
 
Lại là buổi tối, Hề Thời ngồi trên sô pha nghiên cứu kịch bản của mình, Giang Hành Triệt trên đùi đặt máy tính, xử lý một số công việc chưa hoàn thành.

 
Hề Thời lật một trang kịch bản mấy lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, suy nghĩ gì đó.
 
Gần đây đoàn phim quay cũng xem như khá thuận lợi, cô cảm giác bản thân mỗi ngày đều học được không ít, đoạn phim mấy ngày gần đây đều là Hàn Tri và anh trai hàng xóm ở trường mơ hồ xảy ra mờ ám, tuy rằng không phải là phim thần tượng, nhưng yêu cầu của đạo diễn so với phim tình cảm càng ngọt ngào hơn, đặc biệt là loại cảm giác này giữa hai thiếu niên, cần phải đúng cảm giác mới được, cho nên khi ở phim trường vẫn luôn để cho diễn viên nhớ lại cảm giác yêu đương hồi còn đi học là gì, nắm chắc được cảm giác.
 
Hề Thời chỉ biết được cảm giác thích một người khi đó là thế nào, nhưng bảo cô nhớ lại cảm giác yêu đương, thật sự không có.
 
Cô nhíu mày suy tư, cuối cùng nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người Giang Hành Triệt ở bên cạnh.
 
Giang Hành Triệt từ trong máy tính ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"
 
Hề Thời nhìn máy tính của anh một cái, hỏi: "Anh bận không?"
 
Giang Hành Triệt: "Không bận, sao vậy?"
 
Hề Thời mím mím môi, sau đó chớp mắt: "Anh có thể đi ra ngoài đi dạo với em không?"

 
"Đi dạo?" Giang Hành Triệt không biết tại sao Hề Thời lại muốn ra ngoài, nhưng mà vẫn lập tức đồng ý, gấp máy tính lại, "Được."
 
Hề Thời: "Hi hi."
 
Trời đã tối, khoảng tầm 8h, Hề Thời mặc váy hoa nhỏ ra ngoài.
 
Trấn nhỏ không lớn, người trẻ tuổi cơ bản đều ra ngoài đi làm, cho nên đoàn làm phim ở nơi này cũng không có quá nhiều chú ý, lại thêm công tác bảo mật của đoàn phim rất tốt, tay săn ảnh gì gì đó rất ít.
 
Hề Thời dẫn Giang Hành Triệt đi thẳng đến một ngôi trường trung học trong trấn, cảnh diễn vườn trường của bọn họ ban ngày đa phần đều là ở đây.
 
Khi vào cổng, Hề Thời sợ không được cho vào, còn đưa cho bảo vệ xem thẻ học sinh.
 
Thẻ học sinh này là đạo cụ quay phim, dù sao thì cô cũng mới tốt nghiệp không lâu, cầm thẻ học sinh có lẽ vẫn còn giống giống, nhưng Giang Hành Triệt, cho dù là mặc một bộ thoải mái, nhưng dù sao đàn ông 27 tuổi, tướng mạo không nói, chỉ riêng khí chất, cũng không quá giống học sinh cấp ba.
 
Trái tim nhỏ của Hề Thời nghẹn lên tận cổ.
 
Bảo vệ ngoài cổng hỏi Giang Hành Triệt: "Cậu từ đâu đến? Thẻ học sinh đâu?"
 
"Chuyện này," Hề Thời vừa muốn giải thích là thẻ học sinh của Giang Hành Triệt không mang, Giang Hành Triệt đã ung dung nói, "Tôi là giáo viên mới đến, ngại quá, quên mang thẻ đi rồi."
 
"Giáo viên à." Bảo vệ lập tức gật đầu, "Qua đây đăng ký đi."
 
Giang Hành Triệt đăng ký xong, hai người cùng vào trong trường.
 
Giang Hành Triệt phát hiện Hề Thời vẫn luôn nhìn mình, cúi đầu, hỏi: "Sao vậy?"
 
Hề Thời "hừ" một tiếng, quay đầu, rất khinh bỉ hành động mạo danh giáo viên nhân dân đầy quang vinh này của anh.
 
Giang Hành Triệt đánh giá trường học một chút, bây giờ là buổi tối, trong trường rất yên tĩnh, chỉ có đèn của dãy nhà học còn đang sáng, học sinh đang tự học nơi đó.
 
Hề Thời âm thầm khinh bỉ Giang Hành Triệt trong lòng xong, cuối cùng cũng quay lại với mục đích chính của lần này.
 
Cô lẻn vào trong trường, chủ yếu là muốn tìm cảm giác yêu đương vườn trường mà đạo diễn ngày ngày cường điệu, thật ra hợp tác với Hàn Duệ mới là tìm được cảm giác đúng nhất, nhưng dù sao cũng tối rồi, cũng ngại làm phiền người ta, thế nên mới lôi Giang Hành Triệt đi cùng, xem như là người công cụ.
 
Giang Hành Triệt: "Bây giờ đi đâu?"
 

Hề Thời quay không ít cảnh ở trong trường, đã rất quen thuộc nơi này: "Đi đến hoa viên đi."
 
Giang Hành Triệt nắm tay Hề Thời.
 
Hoa viên trường buổi tối cũng không có người, gió đêm mát lạnh, sau ồn ào náo nhiệt ban ngày bây giờ nơi này rất yên tĩnh, nghe kỹ, tựa như còn nghe thấy tiếng của giáo viên lớp nào đó ở khu nhà học đang giảng bài.
 
Trong một khắc nào đó, Hề Thời cảm giác mình đã trở lại trước kia.
 
Cô chưa từng thay đổi, nhưng Giang Hành Triệt thay đổi rồi, anh kéo tay cô, câu được câu không nói chuyện với cô.
 
Trong trường có rất nhiều hoa quế, gió đêm thổi, mùi thơm ngào ngạt.
 
Hề Thời nhắm mắt, nói với bản thân nhớ cảm giác này.
 
Giang Hành Triệt cũng dừng lại, dừng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hề Thời.
 
Hề Thời mở mắt, nhìn thấy đôi mắt trong suốt dịu dàng của anh, ánh mắt ôn hòa, thậm chí còn là trong suốt của thiếu niên.
 
Hề Thời chỉ cảm thấy hai má nóng nóng, cúi đầu.
 
Giang Hành Triệt duỗi tay, vuốt gò má phải của cô, sau đó cúi đầu, từng chút từng chút tới gần.
 
Không khí rất yên tĩnh, phảng phất như nghe thấy tiếng tim đập, Hề Thời từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận hô hấp của Giang Hành Triệt.
 
Hề Thời yên tĩnh đợi, ngón tay buông xuống lại căng thẳng nắm chặt lại.
 
Càng ngày càng gần, lông mi Hề Thời khẽ run run, cô còn căng thẳng hơn khi nãy vào cửa bảo vệ hỏi dò, nhưng đến giây phút cuối cùng, đột nhiên, trước mắt Hề Thời sáng trưng.
 
Chuyện gì vậy?
 
Cô không tự chủ nhíu mày, sau đó mắt hơi hé mở, nhìn về phía ánh sáng chiếu đến.
 
Giang Hành Triệt cũng có phản ứng giống cô, cũng nhìn về hướng ánh sáng phát ra.
 
Hề Thời thấy phía đối diện hình như có mấy người, tay cầm đèn pin, chiếu đèn về phía mặt của bọn họ.

 
Hề Thời mông lung một lúc, đột nhiên nghe thấy người đối diện đang hét về phía hai người: "Học sinh lớp nào? Đứng lại!"
 
Thế là trong đầu Hề Thời lúc đó chỉ có một suy nghĩ --- Chạy!
 
Không hề suy nghĩ, cô theo phản xạ có điều kiện, kéo tay Giang Hành Triệt chạy nhanh hơn.
 
Cô chạy đến thở không ra hơi, người phía sau cũng đuổi không ra hơi, buổi tối tầm nhìn không phải quá tốt, Hề Thời chạy chạy, chạy đến ngõ cụt.
 
Hề Thời ngẩng đầu nhìn tường cao cao trước mặt, nắm lấy cánh tay Giang Hành Triệt: "Hu hu hu hu anh mau dẫn em trèo tường."
 
Giang Hành Triệt không kịp phòng bị bị Hề Thời kéo chạy nửa cái trường, bây giờ cuối cùng cũng dừng lại, anh nhìn Hề Thời mặt mày căng thẳng trước mặt, cuối cùng cũng có cơ hội nói.
 
Giang Hành Triệt: "Em chạy cái gì?"
 
Hề Thời: "Hả?"
 
Hai người nói chuyện, người phía sau đã đuổi đến, mấy ngọn đèn pin đồng thời chiếu lên mặt hai người.
 
Người đàn ông dẫn đầu hung thần ác sát: "Bị bắt còn dám chạy, chủ nhiệm lớp là ai? Ngày mai phê bình trước toàn trường!"
 
Hề Thời duỗi tay ngăn ánh sáng chiếu vào mặt mình, nhìn Giang Hành Triệt một cái, sau đó mới phản ứng lại.
 
Cô không phải là học sinh trường này nha.... Cô chạy làm gì.....
 
Hề Thời nghe thấy chủ nhiệm trường hung dữ muốn kéo bọn họ đi phê bình trước trường.
 
".............."
 
Giang Hành Triệt nhắm nhắm đôi mắt bị đèn pin chiếu vào cay cay, sau đó kéo tay Hề Thời đi đến đó.
 
Giang Hành Triệt hít sâu một hơi, giải thích: "Thật ngại quá, bọn tôi không phải học sinh ở đây."
 
Hề Thời ôm cánh tay Giang Hành Triệt gật đầu mạnh: "Đúng đúng! Bọn tôi chỉ muốn đi dạo mà thôi."
 
Chủ nhiệm biểu tình nghi ngờ, nhìn mấy giáo viên phía sau một cái, sau đó quay đầu nhìn thấy thẻ học sinh vẫn còn đeo trên cổ Hề Thời, lập tức hung dữ: "Lừa ai? Xem tôi dễ lừa hả?"
 
"Còn giả vờ không phải là học sinh ở đây! Có tin tôi đuổi học anh chị không!"
 
"Lập tức gọi điện cho phụ huynh cho tôi!"
 
Hề Thời: "......................"
 

Giang Hành Triệt: "........................"
 
Hề Thời không thể làm gì khác hơn là cười làm lành hai tiếng, đến gần hơn chút, để cho chủ nhiệm nhìn rõ mặt cô: "Có lẽ thầy nhận ra tôi, gần đây không phải có đoàn phim đến trường quay phim sao? Tôi chính là nữ chính, tôi là Hề Thời, tối nay chủ yếu đến trường muốn tìm cảm giác để ngày mai quay phim."
 
"Hơn nữa, " Hề Thời chỉ chỉ về phía Giang Hành Triệt, "Thầy xem anh ta nào có giống học sinh chứ."
 
"Quỷ mới biết cậu ta học lại mấy năm, đã không thi đỗ đại học còn ở đây yêu sớm." Chủ nhiệm nói: "Có ngừng ngay cái này cho tôi không! Đi! Đến phòng làm việc!"
 
Hề Thời: T-T
 
Một tiếng sau.
 
Phòng làm việc trường trung học trấn nhỏ.
 
Diệp Sâm kích động nắm tay thầy chủ nhiệm: "Hiểu lầm, hiểu lầm, thật ngại quá."
 
Giang Hành Triệt và Hề Thời ngồi trên sô pha, mặt không biểu tình.
 
Diệp Sâm bắt tay thầy chủ nhiệm xong, nhìn Giang Hành Triệt trên sô pha một cái, nhịn không được thở một hơi.
 
Không biết người đàn ông trong lý lịch từ tiểu học đã bắt đầu có học bổng khi bị thầy chủ nhiệm coi là học sinh yêu sớm bắt tại trận có cảm giác như nào nhỉ.
 
Khi chuẩn bị đi, chủ nhiệm còn chụp ảnh với Hề Thời. Vốn dĩ ông còn muốn chụp cùng Giang Hành Triệt, cảm giác đẹp trai như vậy chắc chắn là minh tinh gì đó, kết quả bị ánh mắt của Giang Hành Triệt dọa sợ.
 
Hề Thời và Giang Hành Triệt từ trong phòng làm việc đi ra, phát hiện hành lang trường học có rất nhiều học sinh, tựa như đang nhìn về phía bọn họ.
 
Hề Thời sửng sốt.
 
Chủ nhiệm cùng đi ra ngoài, học sinh nhìn thấy ông, lập tức như chim vỡ tổ quay lại phòng học của mình.
 
Hề Thời nghĩ lại đám học sinh lúc nãy, đứng lại, nói: "Em.... cảm giác có lẽ không quá tốt."
 
Diệp Sâm thở dài một hơi, biết bát quái giữa học sinh truyền rất nhanh: "Tự mình cầu phúc đi."
 
Hề Thời quay đầu nhìn Giang Hành Triệt một cái.
 
Ngày hôm sau, Hề Thời chưa đến 8h đã dậy rồi, trực tiếp mò điện thoại dưới gối, bắt đầu lướt từng blogger nổi tiếng.
 
Sau đó cô nhìn thấy các blogger lần lượt share một tin tức trong diễn đàn bát quái giới giải trí ---
 
Có nữ minh tinh trong trường chúng tôi yêu sớm bị bắt.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.