Cuối cùng mẫu thân cũng gật đầu ưng thuận.
Mọi người xoay người ra ngoài, nhưng Khinh Ca vẫn đứng yên bất động. Nàng cắn môi nhìn Phượng Hố: "Cha, con muốn... Muốn ở lại chăm sóc Bát tỷ." Giọng muội ấy run run, xen lẫn hỗ thẹn.
Ta không khỏi giật mình.
Phượng Hố không hề xoay người lại, chỉ nói: "Chờ Bát tỷ con tốt hơn rồi quay lại."
"Cha..." Nàng không cam lòng.
Ta vội nói: "Cha, con cũng muốn Khinh Ca ở lại bầu bạn với mình."
Nói xong, ta mỉm cười với nàng, nhưng sắc mặt nàng lại lộ vẻ lúng túng. Ta theo bản năng nhíu mày, Khinh Ca muội ấy sao thế?
Ta đã nói vậy, Phượng Hố cũng không nói gì thêm.
Cửa mở ra rồi khép lại, trong phòng chỉ còn lại ta và Khinh Ca.
"Khinh Ca, sao vậy? Ưm..." Ta cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện đầu rất đau, rất nhức.
"Bát tỷ!" Nàng sợ hãi kêu lên, chạy tới đỡ ta, nước mắt rơi xuống, "Xin lỗi! Thật xin lỗi Bát tỷ, muội không ngờ sự việc lại thành ra thế này."
Ta nghe tới hồ đồ, ngước mắt nhìn Khinh Ca khóc lóc nức nở, mờ mịt hỏi: "Sao lại xin lỗi?"
"Bát tỷ." Nàng đột nhiên buông ta ra, quỳ xuống, "Khinh Ca biết lỗi rồi."
"Khinh Ca!"
Nàng bật khóc: "Hôm đó rõ ràng muội nhìn thấy tỷ tỷ đi cùng một vị công tử, nhưng đến tối lúc cha hỏi tỷ đi đâu, muội lại... Muội lại nói không biết."
Ta chấn động, thì ra Khinh Ca biết ta ra ngoài với Giang Nam, muội ấy biết Giang Nam không phải vì nghe Thanh Tư kể?
"Muội đoán tỷ chắc chắn rất thích vị công tử kia, muội đã cảm thấy may mắn, nghĩ nếu cứ như vậy, biểu ca sẽ chết tâm với tỷ. Cho nên muội không nói tỷ đã đi cùng ai, muội... Muội chỉ... Bát tỷ, muội thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Bát tỷ, muội xin lỗi..."
"Khinh Ca..." Ta cúi người kéo nàng đứng lên.
Chuyện này sao có thể trách muội ấy? Có lẽ tình cảm của muội ấy dành cho Quân Ngạn, ta có thể đồng cảm được một chút. Khi trong mắt chỉ có một mình người ấy, cảm giác rất kỳ lạ...
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, lẩm bẩm: "Bát tỷ, tỷ... Tỷ không trách muội sao?"
Ta cười lắc đầu.
"Bát tỷ!" Nàng nhào vào lòng ta, nức nở, "Lúc nghe tin tỷ bị bắt cóc, muội rất hận chính mình, nếu tỷ gặp chuyện gì, nếu muội dùng thủ đoạn hèn hạ thế này mà có được biểu ca, muội nhất định sẽ sống không yên cả đời. Muội muốn tình yêu của mình được Bát tỷ mà muội yêu quý nhất chúc phúc, chỉ có như vậy, Khinh Ca mới hạnh phúc."
Vỗ nhẹ lưng nàng, ta chợt thấy đau lòng. Đó sao có thể coi là thủ đoạn hèn hạ? Cửu muội thiện lương của ta!
"Sẽ, đến ngày đó, Bát tỷ nhất định sẽ chúc phúc cho muội, chúc phúc cho Cửu muội mà ta yêu thương nhất."
Ta thật sự hi vọng muội ấy có thể đợi được người mình yêu, mà ta cũng vậy.
Cuối cùng nàng cũng chịu lau nước mắt, mỉm cười.
Lòng ta chùn xuống, thì ra nàng trở nên khác thường là vì chuyện này.
Bỗng nhớ tới Vân Lan, tỷ ấy không có mục đích như Khinh Ca, trái tim ta càng băng giá.