“Sức tưởng tượng của anh phong phú như vậy nên viết khoa học viễn tưởng đi, nhất định so với anh bán phòng càng có tiền đồ.” Tưởng Lâm Dữ cầm lấy điều khiển từ xa mở rèm cửa, sắc trời đã tối, thế giới bên ngoài lâm vào bóng tối. Vạn vật đều yên tĩnh, cảm giác trống trải từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, lười nhác nói, “Mổ bụng tự sát đi.”
“Không cùng anh nói giỡn, em gái tôi mất tích là ngày 25 tháng 5, thư kí Giản sinh nhật là tháng sáu, trước anh đừng nói âm lịch hay dương lịch, tôi không quá tin tưởng vào trí nhớ của anh. Ngày 7 tháng 6 kia là ngày Hi nhi bị mất tích cách thời gian không xa. Tôi xem qua rất nhiều trường hợp, nhận nuôi tiểu hài tử người không biết ngày tháng sinh ra sẽ tính theo ngày nhận nuôi. Trên cổ tay thư kí Giản có phải có một vết sẹo hay không? Vết sẹo này đã bao lâu?”
Tưởng Lâm Dữ đứng dậy đi chân trần đến trước cửa sổ, hắn đem trán để ở trên kính, lạnh lẽo làm hắn thanh tỉnh, “Không tin tôi còn hỏi, lăn.”
Ngày 16 tháng 7 năm 2013, hắn ở trong xe nhìn thấy Giản Hề ngồi trên ghế dài bên đường cắm ngọn nến ước nguyện. Tưởng Lâm Dữ ma xui quỷ khiến đem xe dừng lại, hắn tắt đèn xe, đứng ở xa nhìn.
Giản Hề thổi tắt ngọn nến, an tĩnh ăn bánh kem. Cô ăn rất nho nhã, mỗi một miếng đều đặc biệt quý trọng. Ăn xong bánh kem cô đem hộp dọn bỏ vào thùng rác lại không có đi, cô ngồi ở đầu đường trống rỗng, đem mặt chôn ở đầu gối. Sau một hồi, bả vai cô có độ run nhẹ, tựa hồ như đang khóc.
Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn nhìn đến khi cô rời đi.
Sau này Giản Hề ở bên cạnh hắn, Tưởng Lâm Dữ mỗi năm cùng cô nói một câu sinh nhật vui sướng.
“Tin anh! Tưởng đại gia trí nhớ của anh thật rất tốt, rất tốt.” Lâm Hạo Dương nói, “Có thể trả lời vấn đề không? Sẹo của thư kí Giản là khi nào lưu lại?”
“Khi tôi biết cô ấy đã có.”
“Cô ấy chưa khi nào nói làm sao mà có?”
“Không có.”
“Vậy mấy năm nay anh nhìn, có phải hay không có năm cái điểm trắng? Hồi em gái tôi hai tuổi rưỡi ngã từ trên cầu thang ngã xuống, cổ tay bị đập vào xe ô tô đồ chơi kim loại bị khâu năm mũi. Sẹo của thư kí Giản với Hi nhi giống nhau, có phải quá trùng hợp hay không?”
Tưởng Lâm Dữ rời khỏi kính cửa sổ, mắt đen thâm trầm, chân dài mở rộng đứng ở trước cửa sổ nhìn ánh đèn bên ngoài.
Trên cổ tay Giản Hề có một vết sẹo, thể chất cô là lưu sẹo, năm vết khâu dấu vết thực rõ ràng, mũi khâu cuối cùng là nghiêng, đã mờ đến không nhìn rõ, đúng thật là năm mũi khâu. Giản Hề rất kiêng kị cái sẹo này, Tưởng Lâm Dữ xem nhiều trong chốc lát cô liền trở mặt, Lâm Hạo Dương sao thấy được?
“Lúc nào thì anh nhìn qua cổ tay thư kí Giản?” Tưởng Lâm Dữ ngữ khí rất lạnh, mắt đen lại thêm thâm trầm.
“Anh đừng có giống như thẩm tra phạm nhân được không? Nếu Giản Hề là em gái tôi, anh chính là em rể tôi, anh nên đối với tôi khách khí một chút.” Lâm Hạo Dương nói, “Tôi là cậu của anh trai anh đây.”
Tưởng Lâm Dữ nghiêng người dựa trên kính, rũ lông mi xuống, nhàn nhạt nói, “Tôi có một tin tức, anh không có gì để nói, tôi cũng không cần cho anh.”
“Tin tức gì? Có phải về em gái tôi hay không? Ca! Đừng như vậy! Chúng ta là thân huynh đệ khác phái.” Hiện tại Lâm Hạo Dương như biểu diễn kịch Tứ Xuyên thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng, hắn có suy đoán này lại không thể trực tiếp xông lên đối chất với Giản Hề nói, cô có phải em gái tôi hay không, cùng tôi đi làm giám định DNA. Như Giản Hề nói, cô có cha mẹ, cô không phải cô nhi. Giản Hề sẽ cảm thấy hắn có bệnh tâm thần, cha mẹ người ta dựa vào cái gì không phải thân sinh?
Giản Hề ở bên Tưởng Lâm Dữ rất nhiều năm, hắn có ý đồ lấy tin tức từ Tưởng Lâm Dữ.
“Anh làm thế nào thấy được cổ tay thư kí Giản?” Tưởng Lâm Dữ lặp lại một lần.
“Thứ bảy tuần trước Giản Hề đi Thịnh Thành quốc tế xem phòng ở không lái xe, tôi đi Thịnh Thành quốc tế mở phiên giao dịch cắt băng khánh thành, đụng phải. Tôi đưa cô ấy trở về nội thành, ngày hôm đó bụi đặc biệt lớn, cô ấy ở trên xe lấy khăn giấy ướt lau cổ tay tôi liền nhìn thấy. Vết thương của Hi nhi tôi nhìn thấy, tôi nhớ đặc biệt rõ ràng.” Lâm Hạo Dương tạm dừng một chút, nói, “Giống nhau như đúc.”
“Cô ấy đi Thịnh Thành quốc tế xem phòng ở?” Tưởng Lâm Dữ bước trở về, cầm lấy máy tính trên tủ đầu giường mở ra nhập vào Thịnh Thành quốc tế, thuần túy tòa nhà rác rưởi, “Loại tòa nhà rác rưởi này có cái gì đẹp? Là Giản Hề mua?”
“Anh có thể đừng đổi đề tài hay không? Trọng điểm là tòa nhà rác rưởi của tôi sao? Trọng điểm là sẹo thư kí Giản cùng sẹo với em gái tôi giống nhau.” Nguyên bản Lâm Hạo Dương muốn nói lời thô tục nhưng không thể đắc tội Tưởng Lâm Dữ, “Cho nên tin tức của anh là gì?”
Tưởng Lâm Dữ mày nhíu chặt, ước chừng khoảng nửa phút, mở miệng nói, “Anh hoài nghi không có chứng cứ làm tôi rất khó tin, vấn đề này đề cập đến sự riêng tư của Giản Hề, trước mắt anh chỉ có chứng cứ như vậy, tôi không thể nói với anh những điều này.”
“Cmn, anh là người sao? Súc sinh! Anh chờ, tôi gửi cho anh một tấm ảnh chụp.”
Lâm Hạo Dương rất nhanh gửi ảnh chụp tới, một bức ảnh đã bị ố vàng, trên bức ảnh là Giản Hề mang mũ, trang điểm theo phong cách Hồng Kông, vốn dĩ Giản Hề xinh đẹp rất có đặc điểm riêng, phong cách này càng thêm xinh đẹp.
Khi nào Giản Hề chụp chủ đề niên đại? Lâm Hạo Dương sao lại có?
“Rất quen mắt phải không? Tôi lần đầu tiên thấy Giản Hề liền cảm thấy quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra ở nơi nào gặp qua. Lần trước nhìn thấy vết sẹo của cô ấy, tôi trở về lấy ảnh chụp cũ, đây là mẹ tôi! Nếu tôi không nói anh có phải cho rằng là Giản Hề hay không?”
“Tôi một mực luôn không nghĩ tới phương diện này, cũng là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi! Ai có thể nghĩ tới Giản Hề cùng mẹ tôi thời trẻ tuổi giống nhau? Hiện tại mẹ tôi cùng với thời tuổi trẻ không có giống!”
Vô duyên vô cớ lớn lên giống.
Trầm mặc ngắn ngủi, Tưởng Lâm Dữ mở miệng, “Giản Hề không phải nhà bọn họ thân sinh, chuyện này Giản Hề cũng không biết.” Tưởng Lâm Dữ đẩy máy tính ra, ngồi dậy xoay người lại đi đến trước cửa sổ sát sàn, “Anh đi tra quê quán của cô ấy, chú ý ẩn danh cùng bảo hộ tin tức cá nhân của Giản Hề. Nếu không phải, anh phải vĩnh viễn để trong bụng, không cần nhắc lại, cũng đừng để cho cô ấy biết. Không có người thích mình sẽ trở thành cô nhi, cũng không có người thích mình bị người khác xem thành cô nhi.”
“Là nhận nuôi hay là —— mua?” Lâm Hạo Dương dùng từ thực cẩn thận, bởi vì cái từ mua này, quá nặng nề quá khó khăn, nói, “ Làm sao anh biết không phải thân sinh?”
“Nhận nuôi hay là mua tôi không biết.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Giản Hề đi mua phòng?”
Sao Giản Hề đi xem phòng ở rác rưởi ở Thịnh Thành quốc tế?
“ Đúng, tôi đề cử phòng ở Hi Thịnh cho cô ấy, đã đặt xuống, ngày mai ký hợp đồng, bằng không tôi sao lại có được căn cước của Giản Hề?” Lâm Hạo Dương bình tĩnh lại, “Anh kiểm tra DNA của thư kí Giản? Anh kiểm tra DNA của cô ấy làm gì?”
Tưởng Lâm Dữ không muốn trả lời vấn đề này cho Lâm Hạo Dương, “Cô ấy vì cái gì muốn mua phòng? Cô ấy hẳn là không có nhu cầu mua phòng, cô ấy có thể đến ở cùng với tôi.”
“Sao anh lại kiểm tra cô ấy? Anh kiểm tra khi nào? Anh phải tra tổ tông mười tám đời nhà người ta khi nói chuyện yêu đương sao? Tư liệu DNA có thể cho tôi không?”
“Cùng cô ấy ở bên nhau, không thể cho anh, chính anh tra.” Tưởng Lâm Dữ nhàn nhạt nói, “Tôi không thích nói chuyện yêu đương không có kết quả, tôi cần xác nhận cô ấy không có bất luận vấn đề gì.”
Lâm Hạo Dương đối với Tưởng Lâm Dữ không còn lời nào để nói, não chó không bình thường này.
“Tưởng cẩu, cùng anh nói chuyện yêu đương rõ ràng đi, tặng miễn phí cho anh. Một người phụ nữ trong khi yêu đương đơn độc đi mua phòng, không nói cho bên kia nhất định là vì chia tay mà tính toán.” Lâm Hạo Dương nói, “Hẹn gặp lại, tôi đi Chu Thành.”
Lâm Hạo Dương dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.
Tưởng Lâm Dữ mày nhíu chặt nắm di động nhìn về phía ngoài cửa sổ, màn hình di động sáng lên, ngay sau đó lại tối xuống, cuối cùng hoàn toàn khóa màn hình.
Hắn đứng thẳng tắp, sống lưng hung hãn, tay khẩn trương nắm chặt di động đến khớp xương trở nên trắng rõ ràng, sau một hồi hắn mới buông ra.
Hình ảnh Giản Hề đỏ mặt cùng Lăng Ngôn nói hình mẫu lý tưởng là Tưởng Lâm Dữ, Giản Hề thích hắn. Trước đó hắn không có hướng phương diện tình cảm, hắn cũng không quá tin tưởng vào chuyện tình cảm, xác định Giản Hề không phải tới muốn mạng hắn, mặt khác muốn cái gì đều không sao cả.
Giản Hề yêu cầu cái gì hắn cho cái đó, hắn muốn Giản Hề bồi bên người. Một khắc kia nghe được Giản Hề nói thích hắn, trong lòng Tưởng Lâm Dữ như có sợi dây căng cứng đột nhiên thả lỏng.
Nguyên lai Giản Hề thích hắn.
Thật tốt.
Giản Hề không có lý do để rời khỏi hắn, tiền quyền địa vị hắn đều có thể cho Giản Hề, Giản Hề vì cái gì phải đi?
Lâm Hạo Dương xác định là có tật xấu.
——————
Giản Hề đem công việc làm xong trước, gửi đến phòng thư kí, về nhà tắm rửa thay đổi bộ đồ gọn gàng hơn ra cửa đi thẳng đến Hi Thịnh. Tòa nha Hi Thịnh đã được nhiều năm, tòa nhà hoàn thiện, xung quanh toàn bộ đầy đủ mọi thứ. Văn phòng bất động sản này cũng công ty đứng đầu, Giản Hề đăng ký xong từ chỗ văn phòng bất động sản lấy được chìa khóa, nhân viên công tác dẫn dắt tiến vào tiểu khu.
“Cần muốn hiểu biết về phương diện nào, trực tiếp hỏi tôi thì tốt.” Nhân viên công tác đặc biệt nhiệt tình, thư kí Lâm tổng người này bọn họ có bắc thang lên trời cũng không gặp được người, thế nhưng lại tự mình tới đây bàn giao, nhất định phải hảo hảo mang Giản Hề đi xem phòng ốc.
Cây xanh bên trong tiểu khu vô cùng tốt, đang vào mùa hè các loài hoa đua nhau nở, trong không khí tràn ngập hương hoa.
“Tốt, cảm ơn.” Giản Hề nhìn thấy phòng ở một chút mệt nhọc đều không có, chỉ còn lại có kích động, căn hộ thuộc về cô.
Một thang máy và một tòa nhà hiện đại, Giản Hề vào thang máy đi lên lầu, quẹt thẻ vào cửa bước chân dừng lại. So trên video quay còn lớn, nhà trang trí đẹp hơn so với trên đại bộ phận thị trường.
“Những căn hộ ở đây đều được bàn giao từ hai năm trở lên, hàm lượng Formaldehyde rất thấp.” Nhân viên công tác nói, “Trên cơ bản mua là có thể vào ở.”
*chất Formaldehyde được sử dụng nhiều trong các vật liệu gỗ, thảm và xốp cách điện là một trong các chất gây ô nhiễm trong nhà ( mình chỉ ghi ngắn gọn vậy thôi mọi người lên google tra thêm nhé!)
Ngoại trừ đồ dùng gia đình, mọi thứ khác đều đầy đủ, đúng thật là mua có thể vào ở . Vừa lúc cô thuê nhà bên kia đến kỳ hạn, mua xong tùy tiện mua mấy thứ đồ dùng liền có thể dọn lại đây.
Giản Hề xem xong lầu một theo thang đi lên lầu, lầu hai càng trống trải xinh đẹp.
Lâm Hạo Dương nói 180 bình phương là diện tích tầng một, trên tầng một xem như là tặng, căn hộ này cộng thêm sân thượng cũng gần 400 bình phương. Giản Hề đi đến sân thượng nhìn ra xa toàn bộ tiểu khu, cảnh vật xung quanh yên tĩnh tao nhã, trong không khí còn tràn ngập hơi đất sau cơn mưa ẩm ướt.
Giản Hề hít sâu, có cảm giác xúc động đến rơi lệ, cô có một cái nhà thuộc về chính mình.
Căn hộ này là tài sản thuộc về tập đoàn Lâm thị, Giản Hề cùng thư kí Lâm Hạo Dương liên hệ.Nguyên bản ý tứ của cô là muốn qua để làm thông tin mua căn hộ, thư kí Lưu bí hận không thể xuyên qua điện thoại kích động nói, “Cô ngàn vạn đừng, cô ở tại chỗ chờ, tôi hai mươi phút nữa đến. Không, dưới tình huống không có đèn đỏ, mười lăm phút tôi có thể đuổi tới.”
Giản Hề đã gặp qua thư kí Lưu, một người rất ổn trọng, đây là làm sao vậy?
Giản Hề trợn mắt há hốc mồm, thư kí Lưu bí đã cúp điện thoại. Giản Hề nắm di động suy nghĩ sâu xa, nhân viên công tác bất động sản đưa tới buổi chiều trà tinh tế.
Nhân viên bất động sản phục vụ như vậy đúng chỗ sao?
Thư kí Lưu có thể là đem một đường đèn tín hiệu đều hủy đi, trong mười ba phút hắn chạy tới chỗ bất động sản, chạy thở hồng hộc cầm hợp đồng mua phòng đi thẳng đến chỗ Giản Hề, “Giản tiểu thư.”
“Không cần khách khí, kêu tôi Giản Hề là được.” Giản Hề nhìn hắn thở lợi hại, nói, “Muốn uống một ly trà hay không?”
“Không cần, mang theo căn cước sao?”
Giản Hề lấy ra căn cước, thư kí Lưu lau một vòng mồ hôi trên đầu, “Tôi đi sao chép, cô trước tiên ở phòng mua trên hợp đồng ký tên.”
Không phải là giao tiền đặt cọc trước sao? Như vậy liền ký tên? Tiền đặt cọc Giản Hề còn không có đủ, vốn dĩ cô muốn hỏi là có thể vãn mấy ngày rồi giao tiền đặt cọc hay không.
Hợp đồng mua phòng nhét vào trong tay cô, thư kí Lưu nhanh như chớp chạy đi rồi.
Giản Hề lật xem hợp đồng mua phòng, phù hợp với những gì Lâm Hạo Dương nói. Phòng ở tổng giá trị một ngàn vạn, Giản Hề lật đi lật lại hai lần cảm thấy con số không đúng, xem lại từ kéo đầu phát hiện là hợp đồng đầy đủ.
Lâm Hạo Dương đối với tài lực của cô hiểu lầm?
Thư kí Lưu cầm bản sao chép vội vã xuống lầu phanh gấp ở trước Giản Hề, hít sâu bình tĩnh nói, “Ký xong rồi sao?”
“Hợp đồng có phải có sai xót hay không?” Giản Hề nói, “Tôi xem không hiểu cái hợp đồng này, trả góp không giống như thế này đi?”
“Cô muốn trả góp?”Thư kí Lưu đem căn cước gốc đưa cho Giản Hề, lấy tay đẩy mắt kính trên mũi, lau mồ hôi trên trán.
“Đúng vậy.”
“Cô ở chỗ nào? Cô đưa địa chỉ cho tôi, buổi sáng ngày mai tôi đưa cho cô hợp đồng mới. Cô có kế hoạch gì về tỉ lệ tiền đặt cọc không?”
“Định thấp nhất, tôi thủ phòng.”
“Được, tôi trở về đổi một phần hợp đồng. Cô phải đi về sao? Cô lái xe không? Không lái xe.” Thư kí Lưu thu hồi văn kiện, nói, “ Cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô trở về, tôi lái xe tới đây.”
Giản Hề: “……”
Những người bên cạnh Lâm Hạo Dương như thế nào đều điên điên khùng khùng? Từng người một đều không bình thường.
Ban đầu Giản Hề muốn hỏi từ khi ký hợp đồng đến khi giao tiền đặt cọc có thể thư thả mấy ngày. Bởi vì thư kí Lưu quá nhiệt tình, Giản Hề toàn bộ quá trình đều không có nói chen vào nói được, cô đã bị thư kí Lưu đưa đến cửa tiểu khu.
Thư kí Lưu bí đã mở chiếc xe màu đen Lexus chạy.
Cộng với số tiền lương tháng này, toàn bộ tiền tiết kiệm của Giản Hề là hai tram mười một vạn. Còn thiếu 90 vạn, làm như thế nào có thể bù? Bởi vì nguyên nhân gia đình cộng thêm tự ti, Giản Hề cũng không thể vay tiền bạn bè.
Duy nhất có thể nói được chính là Lăng Ngôn, nhưng Lăng Ngôn là cấp dưới của cô, cấp trên vay tiền lại không giống, mang theo ý tứ áp bách.
Hướng Tưởng Lâm Dữ vay tiền, không bằng nói là muốn. Vươn bàn tay đi ra ngoài, rốt cuộc không thể quay về.
Giản Hề ở cửa hàng nhỏ tại cửa tiểu khu ăn một phần mì trộn mới về nhà, bạn cùng phòng còn chưa trở về, trong phòng còn lưu lại mùi thuốc lá. Mùi thuốc lá này, ở trong phòng sẽ bám trên những vật thể rắn lộ ra mùi hôi khó ngửi.
Giản Hề mở của phòng ngủ, hoài nghi then cửa trên tay dính mùi thuốc lá, cô đi thẳng vào phòng toilet rửa sạch tay mới đi ra ngoài. Tưởng Lâm Dữ đưa cho Giản Hề rất nhiều đồ vật, từ trang sức đến quần áo, túi xách, giày và xe đều không thể bán.
Quần áo cùng giày không đáng giá tiền, túi xách đáng giá, nhưng mỗi một túi đều là số lượng có hạn. Hôm nay Giản Hề lấy đi bán, ngày mai Tưởng Lâm Dữ có thể biết, Tưởng Lâm Dữ là người đàn ông chú ý đến hàng hiệu, kiến thức về hàng hiệu Giản Hề biết là từ Tưởng Lâm Dữ qua. Trang sức càng đáng sợ, mỗi một viên kim cương đều có kỷ lục bán đấu giá.
Giản Hề lôi ra hộp màu đen ở phía dưới, bên trong là những chiếc đồng hồ đeo tay được xếp chỉnh tề. Mỗi một chiếc giá trị đều trăm vạn trở lên, chỉ tiếc, tất cả đều là đặt theo yêu cầu, trên mặt có khắc chữ Tưởng Lâm Dữ.
Giản Hề đẩy hộp ra ngồi trên thảm, dựa vào cửa sổ nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu. Cô giống như dân chạy nạn chết đói ôm vàng, trông coi một đống hàng xa xỉ tùy tiện bán là có thể ngàn vạn, lại không ra được 90 vạn tiền mặt.
Điện thoại vang lên, Giản Hề cầm lấy nhìn đến dãy số xa lạ, là ở Yến Thành.
Giản Hề nghe điện thoại, “Xin chào.”
“Chị.” Giọng nói Giản Long Phi lạc tới, “Tôi đến Yến Thành, chị chuyển nhà sao? Tôi không tìm được chị, chị tới đón tôi.”
Giản Hề đứng lên, ánh mắt hoàn toàn chìm xuống, “Giản Long Phi, tôi không nợ cậu.”
“Nào có tỷ tỷ không giúp đệ đệ, hay là sinh viên như chị cũng không biết trưởng tỷ như mẹ sao? Chị kiếm nhiều như vậy không cho tôi thì cho ai? Mang đi nuôi nam nhân khác? Có cho không nữ nhân cũng không được tôn trọng.” Giản Long Phi cười cùng Giản Hề đánh bài cảm tình, “Tương lai chị kết hôn đối phương khi dễ chị, tôi cho chị chống lưng còn không được? Chúng ta là thân tỷ đệ.”
“Tôi không có khả năng cùng cậu gặp mặt, tôi cũng sẽ không cho cậu một phân tiền.” Giản Hề chỉ cảm thấy buồn cười, bài cảm tình này làm cô muốn nôn. Cô ấn chức năng ghi âm trên di động, trước kia cô đối với Giản Long Phi ôm thiện ý, có lẽ hắn không phải súc sinh. Sự thật chứng minh, súc sinh chính là súc sinh, “Tiền tôi đã cho các người đã đủ tiền đặt cọc, cậu có tay có chân, tìm cái công việc bên quỹ ngân sách sẽ cho vay.”
“Công việc nhiều mệt, còn phải chịu người khác quản.” Giản Long Phi nói, “Chị rốt cuộc có cho tiền hay không? Không đưa tiền tôi sẽ không khách khí.”
Giản Hề trầm mặc một lát, nói, “Muốn nhiều hay ít? Không cho thì có hậu quả gì?”
“Hai trăm vạn, không cho, tôi liền theo bọn chị đứng trước cửa công ty phát tờ rơi. Chị cùng ông chủ của chị làm những chuyện đáng xấu hổ, cũng để cho người khác biết.”
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai nhập V, sẽ canh ba, cảm tạ duy trì.
Trước một trăm đưa bao lì xì.
Yên tâm, sách này sẽ không ngược, Giản Hề cũng sẽ không có hại.