Không Lối Thoát - Es Lưu

Chương 26



Cố Lăng hồng hộc lái xe về biệt thự, vừa đến nơi đã thấy Lý Tư Lam đứng đợi trước cổng lớn, lòng hắn liền nhói lên, ngay lập tức xuống xe, đi thẳng lại nhấc bổng cậu lên.

"A, em tự đi được. Thả em xuống a", cậu thoáng giật mình, liền có chút lớn tiếng với hắn.

"Bảo bối, ngoài này rất lạnh. Trình Huân sao lại để em ở đây?", hắn nhanh chóng bế cậu đi thẳng vào trong.

"Là em tự ý, đừng trách hắn... Có chuyện gì à? Sao trông anh lạ vậy?", cậu nhíu mày nhìn hắn, tâm tư bỗng có chút không vui.

Cố Lăng không trả lời chỉ im lặng bế cậu đi thật nhanh đến ghế lớn ở phòng khách rồi ngồi xuống, cả người cậu vẫn ngồi trong lòng hắn. Hắn khẽ khàng nhìn cậu, rồi vòng tay siết chặt, môi tự nguyện kề vào môi cậu định hôn.

"Em không muốn ở đây!", Lý Tư Lam xoay mặt vào ngực hắn, cậu không muốn cùng hắn ở nơi hắn từng cùng người khác loạn lạc, nghĩ đến đấy khóe mắt cậu bất chợt se cay.

Hắn thấy cậu có phần cự tuyệt, liền nhớ lại sự tình lúc trước, lần mà hắn làm cậu tổn thương sâu sắc nhất.

"Lam, xin lỗi em! Anh sẽ không bao giờ làm em đau lòng nữa", hắn gục đầu vào người cậu thủ thỉ.

"Người anh có mùi nước hoa của phụ nữ!", cậu vẫn vùi đầu vào ngực hắn, khe khẽ nói.

Giây phút này, mặc dù hắn không phản bội cậu, nhưng lại cảm thấy vô cùng có lỗi, hắn siết cậu vào thân, thành khẩn nói: "Lam, anh chỉ yêu em. Hãy tin anh!".

Lý Tư Lam không chút do dự, liền vòng tay ôm hắn: "Em tin anh!", lúc này cậu cảm nhận được trái tim hắn thật sự thuộc về cậu, cho dù có chuyện gì đi nữa, cậu vẫn sẽ chọn tin tưởng hắn.

"Được rồi, được rồi. Thả em ra, đi ngủ thôi", cậu thấy hắn cứ úp mặt vào ngực cậu như một đứa trẻ mà không khỏi muốn cười, liền vỗ vỗ vào lưng hắn như dỗ dành.

"Hảo, tối nay ngủ ở phòng vợ a!", hắn ngước mặt lên cười cười với cậu, sau đó tiếp tục ôm cậu vào người đi lên lầu.

"A... Thả em xuống... Bế em mãi không chán sao?", hai chân cậu giãy giãy giống như làm nũng với hắn.

"Không chán, mãi mãi không chán. Anh nguyện dùng cả đời này để bế em!", hắn cười híp mắt, thầm nghĩ rằng mình thật ra cũng chỉ là một người đàn ông bình thường đang ra sức lấy lòng người mình yêu.

Trình Huân đứng hầu từ đằng xa cũng bất giác mỉm cười. Cuối cùng thì cả hai người cũng đã thật lòng đối đãi với nhau. Một năm trước, nếu không phải Lão đại tự dằn vật và chịu sức ép từ hai bang đối địch, thì có lẽ Lão đại sẽ không giam cầm Lý Tư Lam như vậy.

Một năm đầy sóng gió, Chấn bang và Ngọa Vân bang hợp sức ép Thiên Ưng bang giao Lý Tư Lam ra. Thứ nhất, chính cậu là nguyên nhân khiến Mạc Chính Hi mất mạng. Thứ hai, nếu tiêu diệt cậu đồng nghĩa với việc giết chết Cố Lăng. Vậy nên, hắn càng giấu cậu đi, bọn họ càng khẳng định được cậu chính là mạng sống của hắn và càng tìm cách tiêu diệt.

Hắn giam cậu, cậu lại muốn chết...

Hắn thả cậu, kể cả nghĩa đen hay nghĩa bóng, hắn đều sẽ chết...

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn là chọn để cậu hận hắn, còn hắn thì tập trung tiêu diệt cả hai bang.

...

Cố Lăng bế Lý Tư Lam vào phòng đặt lên giường, sau đó hắn liền cởi áo ra rồi lao vào ôm cậu cứng ngắc. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một cái, hắn thật sự rất yêu cơ thể này, rất yêu mùi hương tự nhiên này, dù chỉ được ôm cậu ngủ thôi hắn cũng cảm thấy mãn nguyện. Nghĩ ngốc nghếch vậy, hắn liền bật cười, hắn là Cố Lăng, là người mà hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể sợ, vì cớ gì mà lại gục ngã trước một nam nhân nhỏ bé thế này?!

"Cố Lăng, cười cái gì? Điên rồi sao? Hừm!", cậu giả bộ gầm gừ với hắn.

"Vợ ơi, anh yêu em!", hắn so với lúc nãy còn ôm cậu cứng hơn, mắt thì cứ híp lại như tên ngốc.

"Ân... Ngoan... Ngủ đi... Cố... Lăng... n... g... o... a... n...", cậu cơ hồ muốn dỗ hắn ngủ, nhưng bản thân lại ngủ trước hắn.

Cố Lăng nhìn cậu mệt mỏi đến mức thiếp đi mà lòng hắn vô cùng tự trách, cũng tại hắn không biết kiềm chế, cứ ở gần cậu là hắn lại muốn thô bạo xâm chiếm hay tốt nhất là nuốt hẳn cậu luôn vào bụng.

Hắn thở ra một cái rồi nhẹ nhàng gối đầu cậu lên tay hắn, tay khẽ sờ vào dấu răng trên vai cậu, sau đó hôn lên.

"Thật xin lỗi, bảo bối của anh!", hắn nói nhỏ nhẹ, nhưng Lý Tư Lam cũng vô thức "Ưm" lên một tiếng rồi vùi vùi vào ngực hắn ngon giấc.

Cố Lăng sợ làm cậu giật mình, nên hắn chỉ im lặng ngắm cậu hồi lâu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng hôm sau, Lý Tư Lam thức dậy thì thấy hắn đang nằm sấp phía dưới, mặt áp vào hạ bộ của cậu, cảnh tượng này thật sự có phần biến thái a.

Cậu thấy hắn vẫn đang ngủ nên từ từ bật dậy, tay nhẹ nhàng lật người hắn lại, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt hắn. Ngũ quan quả thật tinh tế, cương nghị, nhìn thế nào cũng không giống dân đồng tính luyến ái nga.

"Đang nghĩ xấu gì về chồng?", hắn sấp người lại, mắt vẫn nhắm nghiền, tiếp tục áp mặt vào giữa hai đùi cậu, tay vòng chặt vào eo.

"Ách, dậy rồi a... Ư... Em chỉ đang nghĩ... Anh sao có thể là đồng tính luyến ái?", cậu ngập ngừng nói.

"Hừm, anh không đồng tính, nhưng anh yêu em!", hắn gầm gừ, nhè nhẹ cắn vào tính khí cậu một cái.

"A... Đồ biến thái... Tránh ra...", cậu vùng chân đạp đạp hắn ra, vô tình trúng nhẹ vào ngạo vật, cậu liền to mắt nhìn hắn: "Anh cương rồi!". >"<

"Cương từ tối qua!", hắn vẫn nằm im không nhúc nhích.

"Quay mặt lại em xem nào... Nhanh...", cậu dùng sức lật người hắn lại nhưng không được.

"Hừ, bây giờ mà nhìn em... anh sẽ không chịu nổi!", hắn vẫn gầm gừ, tối qua chính là nhìn mặt cậu mà nhịn không được nên mới tụt xuống dưới thân cậu nằm a.

"Cố Lăng... Quay lại... Không thì đừng hối... Áa...", cậu chưa nói hết câu, thì hắn đã chồm dậy áp cậu nằm xuống giường.

"Hảo bảo bối, em là muốn bị ăn? Hừm!", hắn thở khì khì, ánh mắt ngập tràn lửa dục nhìn cậu.

Nói xong hắn liền áp mặt vào cổ cậu hôn "Chụt, chụt", sau đó thuận tay giật mạnh áo cậu định xé nát, thì cậu đã lên tiếng.

"Còn xé thêm một cái, em cho anh nhịn luôn!", cậu nghiến răng dọa hắn, sự thật là đến giờ thì không còn đếm được đã có bao nhiêu bộ y phục vì hắn mà tan nát.

Cố Lăng ngay lập tức dừng tay, nuốt nước bọt một cái, sau đó vén áo cậu lên ghìm vào khuôn ngực trắng nõn có điểm hai nụ hồng e ấp mà mút càn, tay kia cũng thô bạo xoa nắn đến nơi đó cương cứng cả lên.

Lý Tư Lam nguyện ý để hắn làm càn, cổ họng cư nhiên cũng phát ra tiếng "Ưm, A" khiêu khích, cậu tinh ranh luồn tay vào quần hắn bóp mạnh một cái, nam căn ngay lập tức phồng ra thêm một chút, hắn cơ hồ thở nhọc.

"Bảo bối, em đang trêu chọc anh?", hắn ức chế nhìn cậu.

"Đến giờ đi làm rồi... Cố Lăng... Aa... Dừng... Ư...", cậu chỉ vừa nói đến đó, thì hạ thân đã có cảm giác lành lạnh, trương trướng truyền tới.

Lúc cậu đang nói thì Cố Lăng đã với tay vào hộc tủ lấy ra một tuýp gel đổ đầy tay xuyên thẳng vào hậu huyệt.

"Bảo bối, anh đang làm đây!", hắn dâm tà nhìn cậu, tay bắt đầu trừu sáp.

Thật ra Lý Tư Lam cũng muốn chiều theo ý hắn, nhưng cậu chợt nhớ lại là hắn còn phải đi làm nên mới định dừng lại, ai ngờ hắn lại điên cuồng hơn lúc nãy, chỉ chớp mắt đã xuyên vào trong rồi.

"Ưmm... Lăng... Đi làm... Aaa... Trướng... Ưm...", cậu hồng hộc thở, cả người chốc lát đã nóng ran, rõ là trong gel có thành phần kích dục.

"Bảo bối yên tâm, hôm nay anh sẽ làm thật chăm chỉ... Hừm...", hắn cũng thở dốc, cơ hồ không thể nhịn được nữa.

Bây giờ hắn rất muốn đem tính khí xuyên vào bên trong, sau đó ra sức thao lộng cho thỏa lòng, nhưng hắn lại sợ cậu sẽ đau, nên mới cố gắng nhẫn nhịn đến khi nào cậu sẵn sàng đón nhận.

Lý Tư Lam thấy hắn đã nhẫn đến đổ mồ hôi, trong tâm liền cảm thấy thương đến lạ, cậu liền tự mình gập hai chân lại rồi dang ra, mơ màng nhìn hắn: "Aa... Ưmm... Chồng... cắm vào đi... Ưm... Em muốn...".

Cố Lăng chỉ mới xuyên vào ngón thứ ba, thì đã nghe cậu nói cộng thêm dáng vẻ dâm dục của cậu như mời gọi được thao, ngay lập tức mọi sự chịu dựng của hắn như sụp đổ, ánh mắt mờ mịch, liền rút tay ra, lấy gel thoa vào ngạo vật căng nổi, một hơi thúc mạnh vào trong.

"AAaa... To quá... Ưm... Chồng mau... thỏa mãn em...", cậu hì hục thở, cảm giác thật sự rất đau, nhưng vì hắn cậu có thể chịu được.

Lời nói của cậu khiến đầu óc hắn bấn loạn, hạ thân liền nghe theo luật động, côn th*t to trướng điên cuồng xuyên xỏ, sáp sâu vào tận bên trong, làm cả hai hứng phấn cực độ.

Lý Tư Lam bây giờ vô luận là tâm hồn hay thân thể đều hướng về Cố Lăng, nên cậu không e ngại rên rỉ kích thích hắn.

"Ưmm... Ahh... Chồng... thao em... Ô... sướng chết... Aaa...", cậu dâm mị nhìn hắn, cảm giác đau đã bị khoái cảm lấn át từ lâu.

"Hừ... Vợ cứ rên như vậy... Anh điên mất...", giọng hắn khàn khàn, mồ hôi đổ ra như tắm, hai tay bầu chặt hông cậu đến đau.

Hắn trừu sáp hồi lâu, liền lật sấp cậu lại, tứ chi cậu chống đỡ dưới nềm. Từ đằng sau, hắn thô bạo thúc sâu vào một cái, tính khí to lớn chạm phải điểm G kích thích, hắn tiếp tục nhắm vào điểm đó mà dập miết, tiếng "Ọc ạch" mê loạn phát ra.

"Aa... Ô... Sáp chết... em đi... Ưmm... Chồng... thật giỏi... Aaa... Ô...", cậu bị hắn thao đến dâm loạn, miệng tự giác thốt ra lời dung tục.

Cơ hồ bị cậu làm cho kích thích, thắt lưng hắn càng động mạnh hơn, tốc độ ngày một nhanh hơn, ra sức đâm thọt đến độ cậu không còn hơi để thở, chỉ "Ưm... Ưm..." mê ái, nhắm mắt hưởng thụ.

Sau một hồi bị thao lộng, cự vật thẳng tấp của hắn điên dại thúc vào sụt ra đến thành bích bên trong gần như vỡ nát, chung quanh hậu huyệt đều nhớp nháp thủy quang, dâm đãng đến nghiện, Lý Tư Lam tự khắc không thể chịu đựng thêm, liền nhíu mày bắn ra dòng dịch mật trắng ngần.

Thấy cậu thở hổn hển, cơ thể nhũn ra ngã xuống nệm, nhưng Cố Lăng vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn nhiều hơn nữa, tốt nhất là làm cho cho tới khi cậu không còn sức để xuống giường.

Nghĩ vậy, mắt hắn liền híp lại, nhanh tay kéo cậu ngồi dậy áp vào ngực hắn, tiếp tục luật động. Tư thế dâm tục, ngạo vật cư nhiên cắm sâu lút cán, tiểu huyệt thuận thế mút chặt lấy nam căn, không chút thiếu sót.

Lúc này cả hai như hòa thành một thể, đồng điệu nhấp nhô, da thịt nhiều nơi va chạm đến đỏ bừng, dục khí ngập tràn cả một không gian.

"Ưmm... Ô... Dừng... Em chết mất... Ưmm... Aaa...", cậu nhằm tịch mắt, đầu ngã vào vai hắn.

"Chưa đủ... Hừ... Em là của anh... Lam...", giọng hắn đục ngầu, dục vọng chiếm hữu dâng lên mãnh liệt.

"Haa... Ưm... Hảo... Em là... của chồng... Aa... Ưmm...", cậu yếu ớt phát âm, cơ thể đành thuận theo ý hắn.

Hai người giao triền không dứt, hồn phách cũng tiêu lạc mấy phần. Cố Lăng liên tục dụng sức xuyên xỏ làm cậu bắn đến bốn lần, nhưng hắn vẫn không chịu buông tha, thao hành cậu bằng nhiều tư thế ái muội, thành bích sắp bị xuyên đến nát vụn rồi.

"Ô... Aaa... Van chồng... Ưmm... Hỏng mất... Haa... Em sắp bắn... Hức...", Lý Tư Lam lệ dâng khoé mắt, cổ họng sắp không còn hơi để rên la.

Cố Lăng thấy cậu khóc, tâm trí liền có phần trấn tĩnh, nhận ra mình lại cuồng bạo cậu, ngực trái bất giác thấy đau.

"Bảo bối, anh xin lỗi... Hừm... Là anh không kiềm chế được...", giọng hắn run run, ánh mắt đầy tội lỗi nhìn cậu.

"Không... Ưm... Đừng... dừng lại... Aa... Em yêu chồng...", cậu ngấn lệ nhìn hắn, nhưng miệng vẫn mỉm cười.

"Anh cũng yêu vợ... Hừ... Anh nhịn không được nữa rồi...", hắn khàn giọng nói, ánh mắt mê muội nhìn cậu.

Không biết từ khi nào mà những lời nói của cậu đối với hắn còn lợi hại hơn cả xuân dược, chỉ cần nghe cậu nói một câu dâm mị thôi, thần hồn của hắn cũng tiêu tán.

Cố Lăng ngay lập tức tăng nhanh luật động, mãnh liệt trừu gấp sáp sâu, d*m thủy ướt đẫm kích thích, nội bích mút chặt nam căn, cả hai tiêu hồn lạc phách, chìm đắm trong ngục ái.

"Ưm... Aa... Em sắp... Haa... Chồng... Ưmm... cùng em... Ô... Ahh~~~", cậu rên lớn rồi bắn ra một tràn dịch mật ấm nồng.

Ngay lúc cậu bắn ra, nội huyệt co thắt mạnh mẽ kẹp chặt lấy tính khí trướng nộ, khiến Cố Lăng cũng không nhịn được mà hừ một tiếng rồi bắn thẳng bạch trọc vào tiểu huyệt ấm áp của cậu.

Sau trận cuồng phong hoan ái, hắn và cậu nhìn nhau hồng hộc thở, khoé môi bất giác mỉm cười.

Lý Tư Lam chợt nghĩ, hắn chỉ là nhẫn có một tối, mà cậu đã không ra dạng người, vậy nếu để hắn nhịn một ngày, thì cậu chẳng phải sẽ toi mạng sao?

Nghĩ đến đấy cậu lại rùng mình, thiết nghĩ sau này tốt nhất là không để hắn nhịn dục nữa, tốt nhất là khi nào hắn muốn thì cứ chiều, như vậy có lẽ sẽ đỡ hư hình hơn là để hắn nhịn hồi lâu rồi bùng phát cùng một lúc.

Cả hai nhìn nhau hồi lâu, Lý Tư Lam liền có chút không tự nhiên mà lên tiếng.

"Lăng... Em có một chuyện muốn hỏi anh...", cậu e dè nhìn hắn.

Thật hiếm khi cậu có chuyện muốn hỏi, hắn liền ôm sát cậu vào người, ôn nhu đáp: "Vợ nói xem!".

"Ừ... Ư... Là về... Đào Lân?", cậu ấp úng nói, thật ra cậu đã muốn hỏi về y từ lâu rồi, từ lúc được tự do thì cậu đã không còn nhìn thấy y nữa.

"Vợ nhắc đến người chết để làm gì?", hắn vẫn ôn nhu nhìn cậu.

"Hửm? Hả? Chết? Ai chết?", cậu ngạc nhiên nhìn hắn.

"Đào Lân", giọng điệu của hắn có chút không muồn nhắc đến cái tên này.

"Vì sao hắn chết?", cậu khẩn trương hỏi.

"Vì vợ!", hắn điềm nhiên nói.

"Vì em? Sao lại vì em?", cậu mông lung khó hiểu.

"Hắn ức hiếp vợ anh, không phải sao?", hắn đăm mắt nhìn cậu, thấp giọng nói.

"Làm sao... anh biết?", Lý Tư Lam muốn á khẩu, hắn thật sự biết được điều đó?

"Bảo bối, em nên nhớ một điều, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cái tên Lý Tư Lam, anh điều biết!", hắn khẽ áp tay vào mặt cậu, mắt ưng chắc nịch nhìn cậu.

Nghe hắn nói xong, cảm giác tủi thân tự dưng ùa về, Lý Tư Lam đã một năm chịu oan ức, một năm bị giam cầm, cô đơn đến mức phải tâm sự với chó, đã vậy ngày nào cũng bị hắn chà đạp, sống không bằng chết.

Nước mắt cậu liền tự động trào ra: "Huhu... Cố Lăng... Đồ chết bầm... Hức... Không biết bảo vệ em... Hức... Lại còn sỉ nhục em... Hức...", cậu áp mặt tại vai hắn, hai tay liên tục đánh vào ngực hắn, tức tưởi khóc to.

"Hảo... Hảo... Là anh không tốt... Vợ đánh anh mạnh vào... Đừng khóc nữa...", hắn xoa xoa lưng cậu, miệng không ngừng dỗ dành.

Nghe thấy giọng hắn, cậu cơ hồ còn khóc lớn hơn, chính xác là bây giờ cậu đang rất tủi thân, tình cảnh của cậu lúc đó có khác gì địa ngục chứ.

"Bảo bối, đừng khóc nữa. Anh đưa em đi tắm. Ngoan đi!", hắn vẫn tiếp tục dỗ dành cậu.

"Bảo bối, em đừng buồn nữa, anh sẽ bù đắp cho em", hắn ôm siết lấy cậu, ôn nhu nói.

"Bảo bối, em nói gì đi? Anh hứa là sẽ...", thấy cậu đột nhiên im lặng, hắn liền nhẹ nhàng nâng cầm cậu lên, thì thấy cậu đã thiếp đi rồi.

Bảo bối ngốc đúng là bảo bối ngốc, mới khóc có một chút thì đã ngủ mất rồi. Hắn chợt mỉm cười, rồi hôn lên trán cậu một cái thật sâu.

Cố Lăng thầm nghĩ tất cả có lẽ cũng là do hắn mà ra.

Hắn làm cậu đau...

Hắn làm cậu khóc...

Hắn làm cậu tủi thân...

Hắn lại làm cậu khóc...

Lý Tư Lam, có lẽ anh phải dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho em!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.