Không May Yêu Thương Ngươi

Chương 1



-“Nói ! Là ai gây ra chuyện này, khiến cho Nguyệt Lão …Ách .. Như vậy, quả là không giống Nguyệt Lão”

Tọa tại nơi cao nhất trong đại điện, Ngọc Đế phẫn nộ nhìn hai vị tiểu tiên đang quỳ mặt đất. Đúng là giờ phút này Nguyệt Lão thật khiến cho người ta đồng tình — trên đầu hắn mũ quang cong vẹo treo ở hai bên tai, râu bạc dài giờ lại bị cắt bỏ nham nhở , cao thấp không đều, còn quan phục thì dính đầy hồng tuyến (dây tơ hồng se duyên), thật sự là không thể được – không thể được!

-“Ngọc Đế nhất định phải làm chủ cho vi thần a”- Nguyệt Lão nước mắt nước mũi đầm đìa, khóc lóc kể lể với Ngọc Đế.

Ngữ điệu chua xót đến nỗi làm cho thiên thần trên điện đều cảm thấy đồng tình, đồng thời lại cảm thấy may mắn vì không phải là mình.Ai bảo Nguyệt Lão “may mắn” như thế nào lại bị hai tiểu tiên mang đi làm trò chơi , mà một khi đã bị hai tiểu tiên xem như đồ chơi thì …kết quả tất nhiên là bộ dáng lúc này rồi.

-“Đương nhiên .. Ách … Nhất định lần này trẫm sẽ theo lẽ công bằng mà xử trí”

Ngọc Hoàng Đại Đế thật chịu không nổi . Hắng giọng, một bên trấn an Nguyệt Lão, một bên lại nhìn vào hai cái tiểu yêu đang quỳ trên điện.

-“Hai người các ngươi nhiều lần phạm sai lần ở Thiên Giới, Thiên Đình bị các ngươi quấy rối đến chướng khí mù mịt, bây giờ còn dám dùng hồng tuyến (dây tơ hồng) trong phòng của Nguyệt Lão khiến cho loạn thất bát tao, nhân duyên ở nhân gian trở nên thác loạn. Phải bị tội gì?!”

-“ Phụ vương, thần nhi thật không phải cố ý” – Một trong những hai tiểu thiên mặc một bộ Hồng Y- Tiểu Bạch tiên , thì thầm mở miệng.

-“Đúng vậy” – Tiểu Thanh tiên – một thân áo xanh tiếp lời – “Chúng ta chỉ là muốn chiếu cố Nguyệt Lão. Chỉ có điều không như mong muốn làm trở ngại mà thôi”

Đúng, cho nên kết luận chính là — “Chúng ta vô tội” – Hai cái tiểu tiên khẳng định hùng hồn.

-“Các ngươi vô tội?!” – Ngọc Hoàng Đại Đế liếc mắt qua vẻ mặt thê lương của khổ chủ , Nguyệt Lão thật đáng thương. Nguyệt Lão trước này đều xem chòn râu như tuyết như sương là bảo bối, mỗi ngày quên không quên dùng sương sớm để tẩm bộ hộ lý một lần (chà rửa sạch sẽ) .Vậy mà hôm nay lại bị hai cái tiểu “nghịch tử” này hủy đi sạch sẽ.

Bạch tiên, Thanh tiên – hai tiểu tiên gật đầu như băm tỏi “Là a! Đúng vậy!.Bọn họ chính là lâu lâu hảo tâm, sợ Nguyệt Lão do trợ thủ Hồng Linh Tiên Tử xin nghỉ phép mà đảm đương không hết công việc, mới đi hỗ trợ.”

Còn không biết xấu hổ mà vẫn tiếp tục nói, một điểm cũng không biết hối cải. Ngọc Đế tức giận nhìn hai tiểu tử không biết hối cải. Từ ngày hai cái tiểu hỗn tiên này xuất hiện, cuộc sống của hắn không có một ngảy an ổn, đứng ngồi không yên, nếu không phải tiên nhân đến cáo trạng, cũng là đến để kêu than ; làm cho hắn đến tóc cũng thêm bạc trắng, không còn vẻ anh tuấn tiêu sái như trước.Sớm biết như thế, hắn lúc trước không nên sinh hạ hai cái tiểu tử này.

“Các ngươi đã không biết xấu hổ mà còn nói là hỗ trợ? Nếu là hỗ trợ, có tất yếu phải cắt đứt toàn bộ hồng tuyến – còn cắt cả râu mép của Nguyệt Lão sao?” .

“Cái này sao – Bởi vì dây tơ của Nguyệt Lão đều là màu hồng , không có màu khác, nên chúng ta rất thông minh; nghĩ đến cái râu bạc của Nguyệt Lão cũng có thể dùng làm dây tơ. Chỉ dùng dây tơ hồng đến quấn mấy con búp bê thì quả là quá đơn điệu, tốt hơn là nên có điểm mới lạ. Nói cách khác, râu mép của Nguyệt Lão bị cắt bỏ là điều dĩ nhiên ”

Cái gì cũng nói được . Cũng là do ngày thường hắn quá sủng bọn họ, nên mới làm ra kết cục này.

-“Tóm lại , lần này các ngươi phạm lỗi quá lớn, cho nên trẫm muốn phạt các ngươi đi nhân gian . Chỉ khi các ngươi tìm được người có tâm địa thiện lương, thực hiện giúp nàng một nguyện vọng mới có thể quay lại Thiên Đình , biết không?!” Ngọc Hoàng thiết khi nên làm cho bọn chúng chịu chút cực khổ.

-“Đi nhân gian?! — Nha thật tốt quá, ta còn chưa từng đi qua!”

-“Oa, ta trước kia từng nghĩ muốn nếm qua món ăn nhân gian, hiên tại rốt cuộc cũng có thể thực hiện được”.

-“Đúng rồi , đúng rồi, ta còn nghĩ muốn đến nhân gian chơi một chuyến”

-“Phụ vương, người nói sớm một chút có phải hơn không, hại cho chúng ta lo lắng”

Thanh âm hưng phấn, một điểm cũng không nghe ra là đang phải chịu phạt.

“Các ngươi…” –Ngọc đế khiếp sợ ngồi trên điện nhìn hai tiểu tiên vui cao hứng , vui sướng đến độ hoa chân múa tay liên tục – “Các ngươi phải biết rằng,đi rồi thì không thể nói quay về là về được” ..

Như thế nào con hắn đều là quái thai a ?

-“Biết rõ a , biết rõ a” . Ai , nếu biết sớm bị phạt một chuyện tốt như vậy thì tám trăm năm trước bọn họ đã sớm cắt đứt toàn bộ dây tơ hồng của Nguyệt Lão rồi.

Vì vậy, rất dứt khoát, hai cái tiểu tiên thu dọn quần áo, vỗ vỗ cái mông , liền đến nhân gian —–

Ta biết rõ chuyện tình gì đã xảy ra, chỉ là nó vượt xa khỏi trình độ tưởng tượng của ta. Sau đó, có người nói cho ta biết đây chỉ là một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ y như ngày hôm qua. . Nhưng có lẽ từ ngày quen biết hai cái tiểu thần tiên kia, ta tựa đã biết, bọn họ sẽ là của nợ của ta a.

_____

Mưa, không biết bao lâu thì tạnh.

Một nam nhân đang ôm thê tử, quỳ gối trước một người thiếu niên, trên khuôn mặt tuấn tú có lo lắng, thống khổ , cùng với ….tuyệt vọng.

-“Thật sự .. Vô luận như thế nào ngươi cũng không cứu Bối nhi sao?” Thanh âm khàn khàn mang theo một tia khóc nức nở. Bối nhi – là nữ nhân quan trọng nhất của hắn, mà hắn không có cách nào cứu nàng.

-“Ngươi thật sự muốn ta cứu nàng sao?” – Thiếu niên nhẹ nhàng vẹn lọn tóc lên trán, hờ hững xem hai người nam nữ trước mắt, quả thật rất hờ hững. Phảng phất trong mắt hắn có thể hiểu, đối với hắn- căn bản sinh tử rất phiền toái.

-”Vâng”-Nam nhân kiên định nói : “Chỉ cần có thể cứu Bối nhi.Muốn ta làm gì cũng được” Cho dù là muốn cái mệnh này của hắn cũng được.

-“Thế nào cũng có thể sao? Vì cái gì lại có người có thể vì một người khác mà trả giá ?- Đã như thế, vậy ngươi cứ quỳ trước cửa Đông Phương phủ cho đến kh ta hài lòng mới thôi”. Thiếu niên chậm rãi mở miệng nói, không thể nhận ra bên khóe môi lại nhếch lên một đường cong.

***

Đường triều – năm Trinh Quán

Đương kim giang hồ trong chốn võ lâm, nhắc đến điều làm cho người ta sợ hãi.. Ách … Là kính sợ người. Cho dù Thất lão nhân gia – nay đã 80 tuổi nhưng tuyệt đối không phải là là minh chủ võ lâm không ra gì, nhưng cho dù nội lực có cao sâu tới đâu, nhưng cũng sớm đã không bằng lúc còn trẻ oai hùng.

Mà ba người : Ngân Kiếm, Sát Thần , Tà Y – là những tên làm cho người người kinh sợ, đây là những danh xưng mà giang hồ đặt cho ba người bọn họ.

Phàm là người ngao du trên giang hồ, dù là Chưởng môn đại giáo chủ hay đến những giang hồ nhỏ làm trò xiếc cũng biết đến đại danh của ba người ấy. Đương nhiên, nếu ngươi là người mới bước chân vào giang hồ, chưa từng nghe đại danh của ba người đó, không vấn đề gì, chỉ cần tùy tiện bắt một người nào đó hỏi qua thì đảm bảo đối phương cũng sẽ cho ngươi biết đại danh của ba người bọn họ.

Cho nên nói, ba người ấy rất có danh, nổi danh đến nỗi có thể làm cho người khác phải nhượng bộ mà lui binh. Nếu lời nói của ngươi có chọc đến Minh chủ võ lâm , tốt xấu gì thì may ra mạng sống vẫn có thể bảo toản. Nhưng nếu lời nói ngươi chọc đến ba người bọn họ… Ai, xin khuyên một câu, ngươi tốt hơn hết là tự cầm đao mà cắt cổ a, dù sao giang hồ thường đồn đãi “Minh chủ võ lâm có thể chạm, tuyệt không đụng đến Kiếm Thần Y”- những lời tuyệt không sai!!

Trước tiên là nói về Ngân Kiếm – Quân Huyễn Tuyết. Nghe đồn võ công của hắn tuyệt đỉnh, tài đánh đàn thì có thể nói là thiên hạ đệ nhất, tuy thế nhưng từ trước đến nay không hề có ý định tranh đấu trên gian hồ, cũng có thể coi là người “nhân từ” nhất trong số ba người.Nếu không phải vì 5 năm trước, Quẫn Huyễn Tuyết năm ấy 17 tuổi, chỉ trong vòng một đêm, dùng một một cây đàn Thúy Ngọc Tuyết bình định Hắc Nhai trại hơn 200 người, thì có lẽ đến bây giờ cũng không ai biết đến đại danh của hắn.

Về phần Sát Thần –Thiên Vô Thiện – nghe danh cũng biết >oo

Cho nên nói dù có chuyện gì, tốt nhất không được chọc đến ba người kia.. A Di Đà Phật – Cầu Phật Tổ phù hộ !!!

***

Là mộng, nhất định là mộng!

Hai tay men dọc theo chiếc váy dài, ngơ ngác nhìn bãi cỏ trống trãi bao la, kiểu tóc phải mất hai tiếng đồng hồ mới làm xong bị cơn gió thổi qua làm rối bù cả lên.

Vì cái gì ? – Vì cái gì chỉ có một mình nàng a! Hai cái tiểu thần thiên chết tiệt kia đâu? Bọn họ tột cùng là đã chạy đi đâu? Rõ ràng ba người khi xuyên không qua đều đứng cùng một chỗ, sao giờ này lại chỉ có mình nàng – trừ nàng ra thì không có ai , cả nửa nhân ảnh cũng không thấy được.

Mặt cỏ xanh biếc, mây cây đại thụ cổ to lớn che cả bầu trời, những làn gió xuân ấm áp len qua màu xanh của hoa cỏ, sự yên lặng cùng thanh u này hiện nay rất khó thấy ở hiện đại.

Nhanh chóng nhắm mắt lại, nàng hít sâu một hơi… Nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm xung quanh, tuy không thấy rõ ràng nhưng chung quy chỉ có mình quanh đây nàng- Đúng ! Nhất định là như vậy!

Thanh âm ngày hôm qua vẫn còn hiện lên bên tai nàng :

-“Tóm lại đều tại các ngươi, các ngươi tốt nhất nên nhanh đưa ta đến Đường triều, để ta đi tìm Uyển Uyển đem nàng về”. Đúng vậy, nàng nhớ rõ bản thân ngày hôm qua đã nói thế.

Sự tình ra sao thì xin lội ngược dòng về nửa tháng trước, nàng cùng bạn thân là Uyển Uyển trên đường tan học về, chỉ vì bạn tốt của nàng vô tình trong một lúc đã nói muốn đi gặp Tần Thủy Hoàng thì đột nhiên gặp hai người tự xưng là Tiểu Thanh tiên và Tiểu Bạch tiên ; bảo là muốn giúp Uyển Uyển hoàn thành ước nguyện. Mặc kệ người trong cuộc có đồng ý không, không nói lần hai liền làm cho Uyển Uyển biến mất tại năm 2003.

Mà nàng chính là ở một bên nhìn từ đầu đến cuối kết cục chính là té xỉu!!! Sống đã 18 năm trời, trong trí nhớ nàng có lẽ đây là lần đầu tiên bị bên ngoài kích động đến mức té xỉu.

Nhưng mà dù bất cứ chuyện gì cũng không nên quá trông cậy vào hai cái tiểu thần tiên lai lịch bất minh này. Tự xưng là hai con được Ngọc Đế sủng ái nhất – Hoàng tử và công chúa của Thiên Giới.

Nói là đưa Uyển Uyển đến gặp Tần Thủy Hoàng cuối cùng lại bị đưa đến Đường triều.Đúng vậy , là Đường triều chứ không phải là Tần triều. Tuy là thần tiên, lại ngu môn lịch sử (ôi em xỉu) . Hơn nữa bọn họ đưa đến sai địa điểm lại còn hùng hổ hỏi lại : “Tần Thủy Hoàng , không phải hắn ở Đường triều sao?”

-“Ta van ngươi, Tần Thủy Hoàng, Tần Thủy Hoàng, nghe thấy danh tự thì biết là Tần triều a, không những vậy tám lần xuyên không đều không đến được Đường triều.”

Nhưng mà, hai cái tiểu quỷ gây sự tống sai địa điểm, nhưng lại không có ý gì hối cải, mức độ dày của da mặt có thể đo bằng tường thành =.= . Đã vậy còn ở nhà nàng ăn chơi nửa tháng, làm hại nàng phải giơ nấm đắm uy hiếp , cưỡng ép bọn họ cùng nàng đến Đường triều tìm Uyển Uyển.

Uyển Uyển mất tích, biết rõ Uyển Uyển chỉ đi cùng nàng. Hiên tại, Lương gia vì tìm Uyển Uyền nên đã loạn hết cả lên, mà nàng không biết nên làm sao để giải thích với họ. Căn cứ theo lời nói của hai tiểu tiên, Uyển Uyền ở cổ đại hết 100 ngày sẽ tự động trở về hiện tại, nhưng là người ở hiện tại không có tiền ở cổ đại thì làm sao mà sinh tồn. Cuối cùng nàng quyết định đi tìm Uyển Uyển , chỉ hy vọng Uyển Uyển trước – ngàn vạn lần đừng đông chết, đói chết.

Bất quá – với tình huống trước mắt – nàng trước hết có nên lo lắng cho tình trạng của mình ??!!

“Trời ơi, nguyên lai thật không phải là hoa mắt!” .Cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn không thấy người nào, nàng rốt cục cũng hiểu được cảm giác:”Phong Tiêu Tiêu này Dịch Thủy Hàn, tráng sĩ vừa đi này không phục phản” (Ý nói quyết tâm sắc đá)

-“Hai thần tiên chết tiệt các ngươi, nhớ kĩ cho ta!” – Như tiếng sấm hô vang tận trời xanh, chỉ tay lên trời. Nàng chỉ biết, hai tiểu hài tử tự xưng là tiểu thần tiên tuyết đối không đáng tin cậy. Mà hiện tại, kết luận là nàng phải dựa vào chính mình để tìm được Uyển Uyển tại Đường Triều trước khi …. chết đói.

***

Cùng thời khắc đó!! Ở một nơi xa xôi.

Lạnh quá, thật sự rất lạnh, toàn thân đều có cảm giác ớn lạnh. Tua là mặt trời đã nhô lên cao, nhưng Tiểu Thanh tiên vẫn không nhịn được rùng mình một cái – “Bạch tiên, chúng ta thật sự phải đi Hàng Châu tìm Lương thí chủ sao?”

Hắn dừng bước, nhìn Tiểu Bạch tiên đi bên cạnh. Nói là “Lương thí chủ” thât ra chính là người mà bọn họ giúp thực hiện nguyện vọng – Uyển Uyển.

Có phải thiện lương hay không thì không biết, dù sao muốn điều tra cuộc đời một người thật sự quá mất thời gian =.=. Chẳng qua bởi vì nguyện vọng gặp được Tần Thủy Hoàng so ra có chút dễ dàng, cho nên bọn họ mới lựa chọn Uyển Uyển để “phục vụ”. Nhưng hôm nay xem ra, quyết định lúc trước là sai lầm, hiện tại bọn họ lại vướng phải một người rắc rối.

“Chẳng lẽ ngươi không định đi tìm vị Qúy thí chủ trước sao?” -Bạch tiên một thân hồng y liếc nhìn huynh trưởng.Vị Qúy thí chủ, đương nhiên chính là Qúy Như Ý. Lúc bọn họ cùng biến mất, chuyện tình này thật sự ngoài dự liệu, khi xuyên không qua thời gian, huynh muội hai người bọn họ lại cho rằng đã nắm tay Qúy thí chủ; ai ngờ lúc sau mới phát hiện, rõ ràng cả hai đều không ai bắt được tay nàng, nên hiện tại mới làm cho Qúy thí chủ bị ném ra Lạc Dương hơn năm trăm dặm. Mà bọn họ đang trong không gian cổ đại , nên tiên lực cũng bị giảm xuống, nên căn bản không thể di chuyển trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào hai cái đùi mà đi tìm thôi =.=

“Không cần phải!”- Tiểu Thanh tiên lắc mạnh đầu, không cần nghĩ, hắn cũng biết sắc mặt vị Qúy thí chủ hiện tại khó coi đến mức nào. Nếu như bọn họ bọn họ đi tìm vị Qúy thì chủ trước, tuyệt đối nàng sẽ dùng quyền đấm cước đá công thêm n lần bạo lực (Mik: tỷ tỷ bạo lực thế sao!! >o

Bây giờ ở thời hiện đại đã không còn tôn trọng cái gì “thần tiên mỹ đức”, mà Qúy Như Ý là một ví dụ điển hình.

-“Xem ra chúng ta trước hết cứ đi tìm Lương thí chủ thì tốt hơn” – Tiểu Thanh tiên liếm liếm môi. So với Qúy thì chủ bạo lực thì Lương thí chủ hẳn là đối với bọn họ ôn nhu hơn một điểm a.

-“Ân” – Tiểu Bạch tiên gật gạt đầu, nhỏ giọng đáp. Bôn họ muốn tranh thủ thời gian tìm Lương thí chủ trước, sau đó sẽ quay lại tìm Qúy thí chủ, rồi đưa các nàng toàn bộ quay về hiện tại…

Tiểu Bạch tiên – nàng bây giờ bây giờ nghi ngờ nhìn lên bầu trời than thở -“Thanh tiên , ta thật đói” . Bụng nàng bây giờ đang khóc thét , nhắc nhở nàng đến giờ dùng bữa rồi.

-“Ta cũng vậy!”-Xem ra bọn họ trước khi tìm Lương thí chủ phải giải quyết cho ấm bụng đã. Phật Tổ phù hộ, chỉ mong bọn họ sớm có thể quay trở về Thiên Giới.Sau đó, bọn họ tuyệt đối không lo lắng mà đi nhổ sạch chòm râu của Nguyệt Lão. (Mik: ôi Nguyệt Lão đáng thương =.=)

***

Lạc Dương – Phủ Đông Phương- Linh hiên.

Rèm trướng mỏng, khói nhẹ lượn lờ. Tầng tầng lụa trắng trong suốt, một thiếu niên đang ngủ say trên đống lụa trắng ấy; khuôn mặt như trẻ con đang ngủ, khiến người ta không nhịn được mà ngắm nhìn, đội long mi thật dài vểnh cong lên như chiếc quạt; đôi môi đỏ mộng đầy diễm lệ, sóng mũi cao thẳng với hai hàng lông mày bên cạnh điểm một nốt ruồi chu sa, da thịt trắng như sương như tuyết càng thêm phần xuất trần thoát tục.

-“Tôn..” – một thiếu nữ nhẹ hô danh tự của vị thiếu niên kia ,thanh âm nhu thuận bay vào bạch sắc sương phòng, một thân ảnh vậy y phục màu lam nhẹ nhàng tiến đến trước giường.

“Ngô” – Thanh âm thì thào của người thiếu nhiên trên giường, lông mi có chút lay động.

“Tôn, dậy đi thôi” – Thanh âm nhu thuận nói tiếp, bàn tay trắng nõn kéo tấm lụa trắng ra.

“Là tỷ tỷ sao?” –Híp đôi mắt lại, nêu niên tay chống đỡ cái trán, ngăn cho ánh nắng mắt trời hắt vào.

“Ân”- Thiếu nữ gật đầu, quan sát ngoài cửa sổ, nói tiếp:

“Nên dùng cơm trưa đúng giờ”

“Là sao?” – Đôi mắt như đêm đen sâu thẳm chậm rãi mở ra, thiếu niên hơi ngây thơ dụi dụi đôi mắt (Mik: ôi soái ca dễ thương quá) - “Bây giờ là giờ nào?”.

-“Buổi trưa, muốn ta gọi người tới hầu hạ thay quần áo tắm rửa sao?”

-“Thay quần áo ?” –Thiếu niên cười xùy một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, làm cho mái tóc đen nhánh thuận thế rối bù sau người. –“Tỷ tỷ đến chỗ của ta chỉ để nhắc ta dùng bữa đúng giờ thôi sao?”

-“Ta…”- Hai người đối mặt, thiếu niên yên lặng nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ, khóe miệng nhếch lên một tia vui vẻ. Đệ đệ của nàng rõ ràng nhỏ hơn nàng, nhưng dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

“Ngươi không có ý định cứu Bối nhi sao?” – Mục đích sâu kín nhất đã nói ra. Tuy cá tính của đệ đệ nàng minh bạch, nhưng nàng lại một lần nữa muốn xác định- “Phương Hi đã quỳ suốt hai ngày ngoài cửa rồi. Nếu như vẫn tiếp tục quỳ, chỉ sợ…”

Phương Hi là con trai độc nhất của chủ môn phái Thanh Thành, tuy nhiên võ công của hắn không được nổi tiếng trong giới võ lâm, nhưng hắn là người bề ngoài tuấn tú khó thấy. Mà nàng, Đông Phương Quyển, cũng không thể thoát khỏi vẻ mặt tuấn tú cùng với hành động khí độ say lòng của hắn. Nàng phát hiện bản thân mình cũng yêu hắn.

“Chỉ sợ cái gì?” Thiếu niên nhíu mày hứng thú.

“Chỉ sợ Phương Hi cùng Bối Nhi ngất xỉu tại cửa Đông Phương phủ thôi…” – Thiếu nữ mấp máy môi. Tôn thấy chết không cứu nàng đã gặp qua nhiều lần. Đối với hắn người hay vật đều không hứng thú, hắn chưa bao giờ tiêu tốn nữa phần tâm tư vào đó. Là lãnh huyết sao?? Trong đầu Tôn lúc này cũng sẽ không có hai chữ “lãnh huyết” .Như hắn nói, chỉ là tùy tâm sở dục (dựa theo tâm tình) thôi.

-“Tôn, ngươi sợ dẫm vào vết xe đổ của cha mẹ sao?” .Tám năm trước kia, trận gia biến đã làm nàng cùng Tôn mất đi song thân, đồng thời làm cho Tôn mất đi vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Từ đó về sau, tựa như sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Tôn nữa.

“Ta..”- Thiếu niên cau mày. –“Ngươi phải biết ta không thích nhắc đến chuyện của cha mẹ” .

Giống như một cơn ác mộng luôn khắc trong đầu, cho dù hắn không ngừng muốn quên , nhưng lại không cách nào làm được.

“Nhưng ta nghĩ cha mẹ sẽ không hối hận vì đã cứu vô số người. Về phần họ.. cha mẹ chỉ là cứu lầm thôi.!!”

Bạo kiếp tám năm về trước, là Tôn bảo vỠnàng – Người bị thương nặng nhất cũng là Tôn. Chỉ trong một đêm, dường như đệ đệ nàng đã thay đổi cả tính cách đến nỗi làm cho người khác không thể nhìn thấu

-“Nếu là cứu lầm, chi bằng không cứu không phải tốt hơn sao? . Dù cho có nhiều người chết hơn nữa đối với chúng ta cũng đâu có can hệ gì”.

-“Tôn..” – Thiếu nữ mở miệng như muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì. Sau trận gia biến ấy, toàn bộ Đông Phương gia đều do một mình Tôn cai quản. Cũng vì thế nên ngay cả nàng cũng không thể phản đối lại đệ đệ.

-“Ngươi thật sự không có ý định cứu” – Nàng muốn xác định lại một lần nữa.

“Vậy tỷ tỷ thật sự muốn cứu Bối nhi sao? Tỷ tỷ có thể tự mình đi cứu nàng ấy mà .Y lý và độc thuật chẳng phải tỷ cũng đều học qua rồi sao?” – Thiếu niên nhàn nhàn đáp.

Đúng là vậy, nhưng nàng thật sự không có cách giải kỳ độc trên người Bối nhi. Tuy là thưở nhỏ nàng cùng Tôn đều học y lý và độc thuật, nhưng thiên phú của Tôn lại cao hơn hẳn nàng rất nhiều. Y thuật của nàng chỉ có thể đối phó với các bệnh thường gặp, nhưng đối với kỳ độc trong người Bối nhi thì quả thật là vô phương vô pháp – “Ta không thể giải được độc mà Bối nhi trúng” – Thiếu nữ bất đắc dĩ nói. Cho dù nàng có hảo tâm muốn cứu nhưng cũng không cách nào làm được.

-“Tỷ tỷ tha thứ cho bọn họ sao?” – Thiếu niên hỏi.

Tha thứ ?Ánh mắt của nàng bỗng trở nên ảm đạm – Nàng có tư cách gì để nói ra hai chữ “tha thứ” ??!!

-“Điều này là do tỷ tỷ tự nguyện, không có gì cần phải tha thứ.” – Nàng đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của người thiếu niên.

Bối nhi cùng Phượng Hi có tình cảm sâu nặng, chuyện này cả võ lâm đều biết, mà nàng…. Chỉ có thể trách cho ông trời trêu ngươi, làm cho nàng đã yêu người vĩnh viễn không bao giờ có thể yêu nàng.

Yêu một cách sâu đậm thì có thể làm được gì ? Nếu như không phải hai người yêu nhai thì tình yêu như vậy chỉ làm cho nàng càng đau khổ thêm. Nàng chỉ là đã yêu sai người sai thời điểm mà thôi. Nhưng cũng có điều đáng mừng bởi từ đầu đến cuối nàng cũng chưa từng nói ra suy nghĩ này với Phương Hi, tuy yêu thương Phượng Hi nhưng nàng chỉ dùng thân phận một người bạn hữu để ở bên cạnh chàng. Tình yêu này, nàng nghĩ sẽ mãi mãi chôn vào đáy lỏng, chờ cho thời gian phai nhòa mọi thứ.

“Tôn , ngươi cứu Bối nhi đi” – Nàng cầu khẩn nhưng trong thanh âm lại có một tia đau khổ khó nhận ra. Hiện tại , nàng chỉ hy vọng Phượng Hi không phải đau khổ như thế này.

-“Nếu như ta không có ý định cứu ? “ – Thiếu niên một tay chống đỡ ngồi dậy, một tay vuốt trán, làm hiện ra nốt ruồi chu sa giữa hai hàng lông mà.

-“Ta không thích cứu người đáng ghét. Cho dù là tỷ tỷ cũng không thể ra lệnh cho ta”. -Đối với chuyện hắn không muốn làm, không có bất kì người nào có thể miễn cưỡng hắn. Từ trước đến nay chỉ có hắn quyết định vận mệnh của người khác, không ai có thể làm điều ngược lại với hắn. (Mik : ôi không bik khi ca ca gặp nàng ấy sẽ ra sao nhỡ *cười nham nhỡ*)

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi chu sa độc nhất vô nhị trên trán ngưởi thiếu niên, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. . Đúng vậy, cho dù nàng là tỷ tỷ hắn, nhưng đây là Đông Phương gia- mà hắn lại là đứa con duy nhất – Đông Phương Hình Tôn.

Tại Lạc Dương , không ai là không biết hào phú nổi tiếng Đông Phương Hình Tôn. Cho dù đó là người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn cụng biết đến người này. Có thể nói, danh hiệu Tà Y cho Đông Phương Hình Tôn hoàn toàn xứng đáng. Thật sự hắn lãnh huyết đến nỗi làm cho người khác phải giận sôi. Tuy nói hắn là y nhưng dưới tay hắn ,người bị hắn độc chết thật sự rất nhiều. Trong ba người “Kiếm Thần Y” , hắn cũng là người tàn nhẫn vô tình nhất. So với Ngân Kiếm – Quân Huyễn Tuyết cùng Sát Thần – Thiên Vô Thiện âm tình bất định, người trong giang hồ càng không muốn đụng đến Tà Y – Đông Phương Hình Tôn lãnh huyết vô tình.

Nhưng không đụng đến cũng không có nghĩ là không đi cầu người. Người trong giang hồ, không ai là không tránh khỏi sinh lão bệnh tử; mà y thuật Đông Phương Hình Tôn chính là đệ nhất thiên hạ. Cho nên, dù tích cách của Đông Phương Hình Tôn thật sự làm cho người khác giận sôi nhưng mọi người đều đối với hắn một phần vừa tôn kính, phần còn lại là sợ hãi y lý cùng độc thuật của hắn. Thứ hai, võ công của hắn đúng là phi phàm, nếu không thì không thể nào nổi danh bằng Quân Huyễn Tuyết và Thiên Vô Thiện.

Mà đối với chức vị người hầu của Đông Phương gia trong thành Lạc Dương, tuy có rất nhiều người ham muốn nhưng lại không dám. Ham muốn ở đây chính là tài phú của Đông Phương gia rất lớn cho nên tiền lương của người hầu không phải là ít, có thể nói là hơn gấp mấy lần tiền lương của người hầu phủ đệ khác. Nhưng điều mà làm cho ngưởi khác phải lùi bước đó chính là chủ nhân của Đông Phương phủ – Đông Phương Hình Tôn.

Mặc dù rất muốn nhật được lương cao nhưng tánh mạng quan trọng hơn. Hơn nữa nếu được ở nơi đó, người ta thường nói sẽ không sợ không có củi đốt. Tuy nhiên trừ phi thật cùng đường, nếu không sẽ không có người đến Đông Phương gia làm người hầu. Cũng vì vậy, mảnh giấy tuyển người được dán trên tường đến bây giờ đều không ai chú ý tới; chỉ riêng một đôi mắt ( Mik : e hèm .. sắp có cảnh hay đây ^^)

-“Cái kia .. Đông Phương phủ được nói ở trong mảnh giấy này ở đâu?” – Lắc lắc tờ bố cáo trong tay, Qúy Như Ý hỏi một lão bá bên cạnh.

-“Cô nương thật sự có ý định đến Đông Phương phủ?” –Lão già hoài nghi hỏi thăm.

“Ân “ – Qúy Như Ý gật đầu nói.

Thật là tốt khi ở cổ đại cũng có thể tay làm hàm nhai (có thể kiếm được việc), nếu như không nàng hẳn là sẽ chết đói. Đương nhiên, vẫn còn một lựa chọn khác, bản thân nàng chính là tiền. Dù sao ở cái thời cổ đại này cũng có kĩ viện thanh lâu. Chỉ có đều, bằng thân hình cùng tướng mạo của mình, nàng thật sự biết cho dù nàng “bán thân” được nhưng tiền có lẽ không cao (Mik: tỳ cũng biết mình biết ta đấy chứ >”<). Cho nên, làm nha hoàn là tốt nhất.

-“Cô nương, ngươi cần hiểu rõ a, đây chính là Đông Phương phủ” – Lão gìa khuyên. Đây chính là phủ mà người người trong thành Lạc Dương đều phải e ngại! Không ai có thể cam đoan vào đó có thể an toàn trở ra.

“Rất hiểu” – Cho dù không hiểu , nhưng nếu không thì nàng cũng chết đói ở cổ đại này. – “Lão bá rốt cuộc là phải đi như thế nào?” – Nàng đến cổ đại, rồi sau đó đến đây cũng đã qua 5 -6 giờ đi đường. Nàng bây giờ chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm được Đông Phương phủ , tạm thời dừng chân một lát.

-“Sao chứ ? Cái gì ? Còn phải đi hai canh giờ? – Thanh âm vút cao, Qúy Như Ý không dám tin. Nếu như còn tiếp tục đi thì hai cái chân nàng đoán chừng là sẽ hỏng mất thôi.

“Là a, nhận thức tốt” – Lão già trong mắt tràn đầy sự đồng tình… Hy vọng …. lần sau có thể gặp lại cô nương này. Phật Tổ phù hộ!

Đi về hướng đông cũng đã được hai giờ , người càng thưa thớt. Mà ở nơi cách xa thành thị sầm uất lại xuất hiện một phủ đệ to sừng sững, tấm bảng trên cửa lớn viết ba chữ vàng thật bắt mắt “Đông Phương phủ”.

Bất quá, đều thu hút nàng không phải là sự xa hoa của Đông Phương phủ, mà là người đang quỳ trước cửa phủ. Một nam nhân rất tuấn mĩ, cho dù chỉ là một người chứng kiến, nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được hắn rất kiên nghị nhưng cũng rất .. bi thương.

Một loại cảm giác khó hình dung, cho dù người nam nhân không nói lời nào, nhưng thật sự có thể làm cho người khác cảm thấy bi thương. Có chuyện tình gì rất thống khổ sao? Cho nên mới có thể làm cho người ngoài cũng có thể cảm nhận được loại bi thương này.

Hơn nữa, người hắn ôm trong lòng là ai ? Hẳn là người nam nhân này rất xem trong người ấy a. Theo góc độ của Qúy Như Ý, miễn cưỡng có thể nhìn ra đó là nữ nhân, nhưng hình dạng thế nào thì không cách nào nhìn ra.

Nữ nhân kia đang ngủ sao? Hay là sinh bệnh, hoặc là đã .. chết…

-“Ngươi muốn làm nha hoàn ?” – Lúc này một vị tổng quản mở cửa ra nhìn thấy mảnh giấy bố cáo trong tay Qúy Như Ý, hỏi.

-“Ân”. –Qúy Như Ý gật đầu, cầm tờ giấy đưa đến trước mặt người nam nhân trung niên này.

-“Tốt lắm, vào đi. Ta là tổng quản nơi này, họ Hà, mọi người thường gọi ta là Hà bá bá” – Vừa đóng cửa, Hà bá bá giải thích rất đơn giản rõ ràng nhưng nội tâm lại như có phong ba cuồn cuộn : rốt cuộc cũng có người đến làm việc! Lần này nhất định phải đem giữ lại đến cùng, nếu không Đông Phương phủ thật sự không đủ nhân lực.

-“Hà bá bá ..” – Qúy Như Ý gọi

Người trung niên trước mắt thoạt nhìn không giống lắm người hay cười nhưng trong mắt lại rất ôn như, có lẽ là người mặt lạnh tim nóng.

-“……..Đông Phương phủ thật lớn a”. – Nàng ven đường đã đi qua rất nhiều phủ đệ, nhưng không có cái nào so được với nơi đây.

-“Đó là đương nhiên, Đông Phương gia tại Lạc Dương có thể coi là gia tộc ở vị trí nhất nhì trong các gia tộc” – Hà bá bá tự hào giảng thuyết.

“Thì ra là thế, vậy nha hoàn trong đây hằng ngày phải làm những chuyện gì?” – Đã vào cổ đại lao động lấy thù lao thì việc  dùng sức lao động cũng nằm trong phạm vị đó, cho nên nàng nghĩ nàng cũng cần biết.

“Nha hoàn thì phải làm rất nhiều việc. Nói chung đã vào Đông Phương phủ, thì chính là muốn tận tâm phục vụ chủ nhân,đây là việc cần làm nhất. Không được chống đối với chủ nhân, nếu chủ nhân muốn yêu cầu biệc gì đều phải tuân thủ theo đúng như vậy, không được làm trái ….”

Nàng có cảm giác mình không phải đi làm nha hoàn, mà là làm nô lệ. Nhịn không được trợn mắt, Qúy Như Ý vẫn tiếp tục theo sau Hà bá bá.

“Ngươi nhớ kỹ chưa?” – Cuối cùng cũng giảng xong bài “giáo dục” , Hà bá bá dừng bước, quay lại hỏi Qúy Như Ý.

“Đã nhớ kỹ” – Nàng nghĩ dù sao thì cũng phải làm nha hoàn cũng nên biết điều một chút. Tuy là vừa rồi Hà bá bá dặn dò một đống nhưng rõ ràng là trái với luật pháp lao động (Mik: tỷ có nhận thức được là mình đang ở đâu không vậy??? >”<)

-“Đúng rồi Hà bá bá, tại sao lại có người quỳ trước cử Đông Phương phủ?” – Nói trắng ra là nàng rất để ý chuyện này.

-“À, đó là Phượng Hi” – Hà bá bá thở dài, giọng điệu than oán –“Hắn đã quỳ ở đó hai ngày rồi , không ăn không uống, ai…”

Hai ngày?! Không phải chứ, nếu tính ra thì bọn họ đã quỳ liên tục ba ngày sao?

-“Bởi vì người nữ nhân hắn ôm trong lòng sao?” – Người nam nhân ấy làm cho Qúy Như Ý cảm giác được ngoại trừ vị nữ nhân kia, mọi chuyện khác hắn đều không màng.

“Đúng vậy, là vì Bối nhi” – Tổng quản lắc đầu. trong chốn võ lâm có thể tìm được một nam nhân trọng tình cảm như Phượng Hi chỉ e là rất khó. Có điều, trước mặt thiếu gia , chữ tình kia lại không có ý nghĩa gì.

-“Nếu như thiếu gia chịu cứu Bối nhi là tốt rồi”- Hà bá bá thì thào nói, nếu không thì Phượng Hi có lẽ sẽ chết ở cửa mất.

-“Cứu?” – Một chữ kì quái.

-“Ai, đây là chuyện mà nha hoàn như ngươi không cần biết.. Tóm lại ngươi chỉ cần hảo hảo làm đúng bổn phận của mình là được, không cần phải….”

-“Hà tổng quản” – Một thanh âm nhu thuận vang lên, cắt ngang lờ Hà bá bá.

Hà bá bá quay đầu nhìn về phía người đang đi tới: “Đại tiểu thư”.

-“Nàng là nha hoàn mới đến sao?” – Đông Phương Quyển liếc mắt về phía Qúy Như Ý hỏi.

“Là a, nàng tên Như Ý” – Hà bá bá xoay người bẩn báo. –“Như Ý, còn không mau tham kiến tiểu thư” – Hắn thúc giục.

-“Như Ý tham kiến đại tiểu thư.” Qúy Như Ý học Hà bá bá xoay người lại trả lời, ánh mắt không nhịn được liếc trôm Đông Phương Quyển- nữ nhân này đẹp quá, nhưng làm cho người ta thấy thương tiếc, như một đóa Thanh U Lan, làm cho người ta muốn cẩn thận che chở.

“Ân” – Khẽ gật đầu, Đông Phương Quyển ánh mắt vô thức hướng về phía ngoài- “Hà tổng quản…”

-“Đại tiểu thư có gì phân phó”

-“Cái kia.. Hắn. … Phượng Hi còn quỳ trước cửa sao” – Đông Phương Quyển cắn môi hỏi.

-“Là a, vẫn còn quỳ”

-“Vậy sao?” -Sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia làm cho người ta đau lòng. Nếu Phượng Hi có thể đối với nàng bằng một nửa Bối nhi, nàng thật cảm thấy hạnh phúc. Mà Tôn .. hắn quả không có ý định cứu Bối nhi. Mặc kệ Phượng Hi quỳ đến khi nào, Tôn cũng sẽ không cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.