Nhìn những món ăn quen thuộc, tôi chỉ hận bản thân trưa nay ăn quá nhiều, mấy tiếng rồi vẫn chưa thấy đói.
Thật sự, tôi không thể ăn thêm được nữa, nhưng lúc đi qua một quán mì, tôi lại không nhịn được, cuối cùng vẫn vào ngồi.
“Ông chủ, hai bát mì.” Chu Nghiên Bạch nói với chủ quán: “Không cho rau thơm.”
Nhưng mà, vài phút sau, hai bát mì được bưng lên vẫn đầy ắp rau thơm.
Tôi và Chu Nghiên Bạch nhìn nhau theo bản năng, đều thấy ý cười trong mắt đối phương.
Mì của tiệm này thật sự rất ngon, có lẽ vì rau thơm được miễn phí, nên lần nào ông chủ cũng quen tay thêm vào.
Trước khi tôi kịp ra tay, Chu Nghiên Bạch đã cầm bát mì của tôi, bắt đầu nhặt rau thơm ra.
Lúc ra khỏi tiệm mì, trời đã dần tối.
Tôi và Chu Nghiên Bạch đến bãi đậu xe.
Bên tai có tiếng gió, có tiếng xe, có tiếng học sinh đi lại náo nhiệt.
Hết thảy mọi thứ dường như vẫn chưa hề thay đổi.
Bỗng nhiên, giọng của Chu Nghiên Bạch theo gió truyền tới.
“Xin lỗi, Dao Dao, trước kia là do anh không kịp bày tỏ tình cảm.” Chu Nghiên Bạch giữ chặt tay tôi, dừng bước.
Anh đứng đối diện với tôi, trên gương mặt tuấn tú hiện lên sự nghiêm túc, “Chúng ta yêu nhau đi, được không?”
Thậm chí tôi còn thấy sự cầu xin hèn mọn trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Đây rõ ràng là cảnh tượng mà tôi mơ ước mỗi khi màn đêm kéo đến, chính lúc này, một từ “Được” cứ lởn vởn trong cổ họng, mãi không nói được thành lời.
5 năm, đủ để thay đổi nhiều thứ.
Thứ ngăn giữa chúng tôi, 5 năm bỏ lỡ nhau, 5 năm này, giữa chúng tôi đã xuất hiện sự chênh lệch quá lớn.
Không biết xung quanh bắt đầu im lặng từ lúc nào.
Mỗi một phút một giây đang dần trôi qua.
Hi vọng trong mắt Chu Nghiên Bạch đang dần mai một.
Anh khẽ nở một nụ cười khổ, “Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ.”
27
Sau khi về đến nhà, tôi đợi quá trình xác thực tài khoản hoàn tất.
Tìm lại tài khoản Wechat trước kia.
Tôi cũng đã biết được từ Lưu Hi Nguyệt và các bạn học cũ, trước đây Chu Nghiên Bạch điên cuồng đi tìm tôi, con số 99+ trong tin nhắn vẫn làm lòng tôi lên men.
Hít sâu một hơi, tôi lấy hết can đảm, ấn mở khung chat của tôi với anh.
“Dao Dao, tối nay gặp.”
Tôi nhớ rõ từng cuộc nói chuyện phiếm phía trước, là tôi đối với hắn mỗi ngày đều hỏi, “Chu Nghiên Bạch, có thể làm bạn trai tôi không?"
Trước kia anh lúc nào cũng nói không thể, lần đó lại nói buổi tối gặp.
Có phải từ đêm đó, anh đã quyết định muốn ở bên tôi?
Chỉ là tôi không biết điều đó.
Tới tối, anh lại gọi mấy cuộc cho tôi, cũng nhắn rất nhiều tin.
“Dao Dao, em đâu rồi? Sao không liên lạc được?”
“Anh nghe bạn em nói, em muốn cầu hôn anh.”
“Dao Dao, dự án từ năm nhất của anh thành công rồi. Anh có tiền, có thể trả tiền cho em, cũng sẽ ở bên em mà không còn gánh nặng gì nữa.”
“Dao Dao, em ra đây được không? Cầu hôn, để anh.”
Trước mắt tôi bỗng trở nên mờ mịt.
Khi đó quả thật tôi định cầu hôn với anh.
Tôi vẫn luôn quen sống trong thoải mái không lo âu, muốn cái gì làm cái đó, nhìn thấy người ta cầu hôn, tôi cũng muốn cầu hôn Chu Nghiên Bạch.
Vốn tưởng rằng Chu Nghiên Bạch sẽ từ chối, cùng lắm thì về sau tôi đến cầu hôn tiếp là được.
Không ngờ Chu Nghiên Bạch lại đồng ý, hơn nữa còn chuẩn bị tốt để yêu tôi.
Suýt nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, sự cố gắng theo đuổi của tôi ba năm cũng có kết quả.
Nhưng hình như ông trời muốn trêu người, nhà tôi bỗng nhiên có chuyện.
Không có tiền, tôi không có dũng khí theo đuổi Chu Nghiên Bạch.
Cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Chu Nghiên Bạch.
Có lẽ anh biết chuyện nhà tôi, Chu Nghiên Bạch không hỏi tôi đi đâu, mà mỗi ngày đều nhắn cho tôi một tin “Anh nhớ em.”
Nhắn suốt hai năm, cuối cùng dừng lại ở mùa thu ba năm trước.
28
Lúc này mẹ tôi cũng đến.
Dù tôi che giấu, bà chỉ cần liếc một cái là biết tôi đã khóc.
Bà không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nói: “Hi Nguyệt nói hết với mẹ rồi, con bé chỉ đến diễn kịch với Nghiên Bạch thôi.”
“Vâng.” Tôi lên tiếng.
Vừa khóc xong, giọng mũi rất nặng.
Mẹ tôi lại nói: “Dao Dao, thật ra, trước đây mẹ quen chú Chu là nhờ Nghiên Bạch.”
“Dạ?” Tôi nghi hoặc nhìn mẹ.
“Lúc mẹ còn làm trong quán ăn, bị khách cố ý làm khó, là Nghiên Bạch đứng ra giải vây cho mẹ. Sau đó tình cờ gặp thêm vài lần nữa, thằng bé chủ động chào hỏi, khi đó, chú Chu cũng đi bên cạnh.”
“Sau đó, Nghiên Bạch thấy mẹ nấu ăn ngon, liền mời mẹ về làm giúp việc.”
“Sau đó…… Mẹ và chú Chu của con đến với nhau.”
Nghe mẹ nói vậy, đầu tôi bỗng nhiên nghĩ ra gì đó.
“Mẹ gặp chú Chu với Nghiên Bạch từ lúc nào?”
“Đó là tháng chín ba năm trước.”
Đó là mùa thu ba năm trước đây.
Có nghĩa là, sở dĩ tin nhắn của Chu Nghiên Bạch dừng lại lúc đó, không phải là vì anh không nhớ tôi nữa, mà là vì…… Anh đã tìm được tôi rồi.
Bất giác, rất nhiều thân ảnh mơ hồ trong đầu tôi dần hiện lên rõ ràng.
Trời mưa, có người bung dù cho tôi.
Trên con đường tối tăm giờ tan làm, ở phía xa xa có người cố ý bước chậm lại.
Thậm chí lúc tôi không có tiền ăn cơm, có người cố ý để rơi tiền trên đường.
……
Thì ra, anh âm thầm đã đi cạnh tôi ba năm.
Nước mắt bỗng trào ra như đê vỡ.
Tôi khóc không thành tiếng.
Chu Nghiên Bạch à Chu Nghiên Bạch, sao anh lại ngốc như vậy!
Ngược lại, ánh mắt di chuyển đến mặt Chu Nghiên Bạch.
“Chu Nghiên Bạch, liều mạng dốc sức làm việc, 5 năm qua, chắc anh mệt lắm!”
Anh lại lắc đầu, “Nghĩ đến việc có thể giúp em, không mệt chút nào.”
Tôi muốn khóc.
Tôi cố gắng ổn định cảm xúc, nói với anh: “Bây giờ em có công việc ổn định, gia đình bình thường, anh vốn có thể tìm một người môn đăng hộ đối, vốn có thể……”
Chu Nghiên Bạch cắt lời tôi, “Mấy lời này trước kia anh từng nói với em, em đã quên khi đó em trả lời thế nào rồi hả?”
Ký ức xưa cũ bất chợt hiện ra.
Khi đó tôi đuổi theo sau chàng thiếu niên mặc sơ mi trắng, anh đang không ngừng nhấn mạnh rằng hai chúng tôi không cùng một thế giới, tôi nói: “Em nói rồi, tiền của em chính là tiền của anh.”
Vừa đơn thuần vừa cố chấp.
Sự do dự trong long tôi hoàn toàn biến mất.
Tôi lấy ra chiếc còn lại.
“Vậy, Chu Nghiên Bạch, anh có đồng ý……”
Còn chưa nói xong, đầu ngón tay thon dài của Chu Nghiên Bạch đã xuyên qua chiếc nhẫn.
Giọng nói vô cùng chắc chắn.
“Anh đồng ý.”
30
(phiên ngoại của Chu Nghiên Bạch)
Ngày khai giảng năm đó.
Một tia nắng tươi sáng ấm áp bước vào cuộc sống xám xịt của tôi.
Em rực rỡ hoạt bát, tùy ý tiêu sái, thẳng thắn, đáng yêu.
Ngay cả việc ném tiền, cũng không có cảm giác xúc phạm.
Tất cả đều lộ hết ra: Chị đây không thiếu tiền, chị sẵn sàng tiêu tiền.
Nhưng em đập tiền vào tôi vì muốn tôi làm bạn trai của em, việc này làm tôi cảm thấy rất phiền.
Em quá thuần túy, em vẫn chưa hiểu, trong một số mối quan hệ, chỉ cần liên quan đến tiền, mọi thứ sẽ không còn trong sáng nữa.
Hơn nữa, cuộc sống của tôi có quá nhiều muộn phiền cần giải quyết.
Không có thời gian nói chuyện yêu đương lãng mạn với ai đó.
Tôi muốn nói đạo lý với em, nhưng nói em vẫn không thông.
Tôi nghĩ, chỉ cần từ chối em, một ngày nào đó, em sẽ bỏ tôi.
Nhưng tôi càng từ chối, em càng bướng bỉnh.
Đơn giản, tôi tùy ý để em đi phía sau
Nhưng em thật sự quá mỏng manh.
Em cần người đi rót nước, cầ người nhặt rau thơm cho em.
Lúc bị ngã, hốc mắt em sẽ hơi hồng hồng.
Ban đầu tôi thấy phiền, nhưng sau đó tôi lại nghĩ.
Tuy rằng em yếu đuối, nhưng tôi có thể nỗ lực kiếm tiền, để em mãi mãi yếu đuối như vậy.
Mặt trời chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, có lẽ chỉ cần tôi tranh thủ nỗ lực thì sẽ có được nó.
Cuối cùng, dự án của tôi được đầu tư, mới bước đầu đã mang lại số tiền vượt ngoài mong đợi.
Tôi có thể trả tất cả số tiền nợ, tôi cũng chuẩn bị tỏ tình với em.
Nhưng được em theo đuổi ba năm, tôi lại không biết nên mở lời thế nào.
Đúng lúc tôi nghe một vài người bạn nói em sẽ tỏ tình tôi, tôi quyết định chờ đợi.
Nhưng thứ tôi chờ được là sự biến mất của em.
Là tin nhà em phá sản.
Từ đó về sau, tôi luôn hối hận, hối hận vì sao trước đây bản thân không chủ động hơn.
Tôi vừa hối hận, vừa vùi đầu vào học hành và công việc để ổn định bản thân.
Lúc ba ruột muốn nhận tôi, tôi vốn định từ chối.
Người không bên cạnh tôi lúc tôi cần, về sau cũng không cần xuất hiện nữa.
Nhưng ông có rất nhiều tiền.
Mà nhà Thẩm Thư Dao bị phá sản, rất thiếu tiền.
Tôi tìm em ba năm, mấy lần suýt tuyệt vọng, nhưng cuối cùng bên góc phố, tôi thấy em.
Đại tiểu thư đã từng cao cao tại thượng, bây giờ lại ngồi trên đất, lau giày cho tên khách cố ý làm khó dễ em.
Tôi lập tức muốn vọt đến chống lưng cho em.
Nhưng có người nhanh hơn tôi một bước, hỏi em: “Cô là Thẩm Thư Dao đúng không?”
Là bạn học trước đây.
Em vội vàng lắc đầu, chạy đi xa, núp vào một góc.
Tôi đúng từ xa nhìn em ôm mặt khóc.
Lòng tự trọng cao như vậy, chắc em cũng không muốn gặp tôi bây giờ.
Cuối cùng, tôi kiềm chế mong muốn gặp em, chỉ có thể bí mật đến đây thăm em.
Gửi ô, âm thầm bảo vệ, cố ý làm rơi tiền, những tất cả vẫn không thể giúp em vượt qua khó khăn.
Vì vậy tôi sắp xếp cho mẹ em và ba tôi gặp nhau.
Dì là người rất tốt, và cũng là mẫu người lý tưởng trong lòng ba tôi.
Ba tôi còn lạc quan hơn tôi tưởng.
Lúc ông và dì ở cạnh nhau, họ tới hỏi tôi có đồng ý không, tôi lập tức giục họ kết hôn.
Bởi vì tôi không thể đợi thêm được nữa.
Không thể đợi đến ngày em gặp lại tôi.
Cuối cùng, ba tôi kết hôn với dì.
Còn em đi ra từ trong làn khói mù mịt, lại bước đến bên tôi.