Không Mừng

Chương 37: Chương 37





Tôi là Phương Mân.

Duyên phận của tôi cùng thầy Thi bắt đầu từ chương anh ấy tự giới thiệu rồi đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy là tại một phòng học nhỏ của trung học Liễu Trấn, chỗ ngồi thì cũ nát, nhúc nhích xíu là lại lạch cà lạch cạch, tôi sợ có ngày chỗ này thành đống đổ nát mất. 
Các bạn học cứ líu ríu nói gì mà giáo viên tiếng anh mới về đẹp trai lắm.

Tôi không thích giờ tiếng Anh, càng không ưa mấy giáo viên tiếng Anh. 
Nhưng tôi không ngờ thầy giáo này lại đẹp đến choáng ngợp như vậy.

Thầy ấy gõ gõ bàn tôi – khi đó tôi đang gục đầu ngủ – thầy ấy nhìn tôi dịu dàng, không trách cứ gì cả, cũng không gọi tôi, không hiểu sao tôi lại đổ mồ hôi rất nhiều. 
Mồ hôi nhễ nhại thấp ướt áo sơ mi hẳn sẽ khiến người khác nghĩ bậy nghĩ bạ mất. 
Khả năng ngôn ngữ của tôi không tốt lắm, không nghĩ nổi từ nào để miêu tả anh ấy, nhưng tôi biết, kia là bức tranh đẹp nhất tôi từng gặp qua.

Bức tranh ấy đứng ngược sáng, tròng kính che mất non nửa khuôn mặt, nhã nhặn lại ôn nhu. 
Anh ấy dạy chúng tôi những bài thơ tiếng Anh – tôi không biết là giọng Anh-Anh hay Anh-Mỹ nữa, tóm lại giọng anh ấy chuẩn như băng cassette vậy, nhưng nghe hấp dẫn hơn.

Mỗi lần anh nhìn về phía tôi với cuốn sách trên tay, tôi đều như ngây ngất.

Nhưng tôi biết đó chỉ là một cái liếc mắt bình thường, anh ấy chắc chỉ đang điều tiết mắt của mình mà thôi. 
Giáo viên tiếng Anh trước đây của chúng tôi rất cứng nhắc, hơn năm mươi tuổi, suốt ngày bắt học thuộc lòng từ vựng, bài mẫu, ghi chú, rồi ngữ pháp.

Thuộc lòng thuộc lòng thuộc lòng, tôi ghét nhất là học thuộc lòng! Bỏ chút thời gian ra là xong rồi, không tiếp thu được chút kỹ năng gì.  

Thầy Thi thì khác, anh ấy kể chuyện cho chúng tôi, sau đó dạy chúng tôi tự viết truyện.

Sau khi đọc xong anh ấy còn viết từng dòng cảm nhận rất dài cùng nhận xét cũng như góp ý, mấy dấu gạch chéo trong vở đã đẹp rồi – nhưng chữ viết trên bảng còn rõ ràng và quy củ hơn nữa. 
Thầy Thi của tôi có sức hút lắm. 
Anh ấy cũng sẽ đọc bài chúng tôi viết trước lớp. 
Tôi cố tình sửa đi sửa lại câu chuyện, thậm chí dùng thêm mấy từ vựng nâng cao, cuối cùng cũng được anh ấy chọn đọc.

Tôi đỉnh quá mà!
Thầy giáo rất ôn hòa, cả người toát lên vẻ cao quý khó mà gần gũi được.*
* 敬而远之 – chỉ người có địa vị cao, không dám tiếp cận hoặc thân cận (giữ khoảng cách không dám gần) – Cre: Xiǎo Yīng (Hanzii user)
Nhưng tôi là ai cơ, tôi là Phương Mân, Phương Mân thích nghênh chiến mọi thử thách bất khả thi, Phương Mân cố chấp nhất. 
Khi đó tôi cảm thấy mỗi lần thầy Thi cười là cả phòng học bừng sáng, đương nhiên anh ấy không có cười với tôi, nhiều lúc tôi thấy khó chịu lắm, rõ ràng thành tích của tôi cũng không tệ, trên lớp vào tiết của anh ấy cũng khá nghe lời, sao anh cứ có vẻ không chào đón tôi vậy nhỉ.
Tuy nhiên, tôi lúc chưa mười tám đúng thật rất dễ bị ghét.
Tôi viết thư cho anh ấy, anh ấy không nhận, mí mắt cũng không nhấc lên chút nào, chỉ bảo tôi lần sau thi thử cố gắng làm tốt. 
Mỗi lần tôi đến văn phòng tìm anh ấy, anh đều sẽ tránh dị nghị mà gọi thêm nhiều bạn khác rồi mới cùng giảng cho chúng tôi.
Tôi còn lấy trộm điện thoại của bố để nhắn tin cho anh ấy – cũng vì vậy mà thường xuyên ăn đòn roi – nhưng anh ấy chưa một lần trả lời tôi. 
Tôi còn luôn mang cơm cho anh ấy, tôi tự nhận làm cũng không tệ lắm, nhưng anh đều chỉ cười cười rồi bảo tôi tự ăn đi, lần sau đừng mang nữa. 
Tôi biết là tôi không xứng. 
Anh đã đến tám quốc gia, có thể nói được ba ngoại ngữ và tốt nghiệp từ trường đại học Sư phạm tốt nhất toàn Trung Quốc.

Anh ấy đến thị trấn nhỏ này, hẳn là ngẫu nhiên trời xui đất khiến mà thôi.  
Anh ấy cuối cùng sẽ rời đi. 

Nhưng thế thì đã sao? Tôi cũng muốn rời khỏi đây mà. 
Một ngày nào đó, tôi sẽ đuổi kịp anh ấy.
Có lẽ bị tôi mặt dày mày dạn làm cảm động, thầy Thi thế mà thực sự nói với tôi, chỉ cần tôi thi đậu đại học trọng điểm, anh ấy sẽ đồng ý ở bên tôi.
Đêm đó sau khi về nhà tôi không ngủ được, mừng quá đấm ầm ầm lên tường, thế là lại ăn một trận đòn.

Không sao cả, đau cũng đau rồi, để tôi tỉnh táo một chút tiếp tục giải đề thi nào!
Có trời mới biết khoảng thời gian đó tôi thiếu ngủ đến mức nào.

Ngay cả những list từ vựng ngoằng cũng có thể thuộc lòng chỉ trong vài giờ, tiếng Anh không còn kéo điểm nữa, tổng điểm cũng tăng lên nhanh chóng. 
Kết quả tôi vất vả thi đậu thì thầy Thi lại chúc tôi “tương lai sớm thành đạt”??
Dẹp tương lai sớm thành đạt gì đó của anh đi! Bố mày muốn tình trường như ý!!!
Đương nhiên là tôi không dám chửi anh ấy rồi, chỉ có thể cầu xin anh.

Tôi nào dám nặng lời với thầy Thi chứ. 
Nhưng anh ấy hẳn là giả ngu rồi nhìn tôi với ánh mắt đầy hỏi chấm như thể vô tội lắm ấy.

Cũng phải thôi, anh ấy không thích tôi, phản ứng này cũng là bình thường. 
Một ngày nào đó, tôi sẽ làm anh ấy thích tôi.
Dùng trò hạt giống nảy mầm của bọn trẻ con để dụ dỗ anh ấy, come out (công khai là gay) với người nhà để rồi ăn đòn nhừ tử, sau đó làm công việc bán thời gian ở tụ điểm vui chơi giải trí – Không sai, tôi thật không biết xấu hổ.
Theo đuổi người khác thì mặt mũi gì tầm này!
Nhưng anh ấy thật mềm lòng.


Đương nhiên không thể nào vì đột nhiên thích tôi được, có lẽ chỉ vì thỏa hiệp hoặc mềm lòng gì đó, anh ấy thực sự đã đến tìm tôi và dẫn tôi về nhà. 
Chưa kể tôi còn tìm được một con búp bê trong phòng của anh ấy, hình dáng vô cùng giống mình luôn, ở trên lại còn khắc chữ – Gửi Phương Mân. 
Nhìn thấy chưa! Thầy của tôi lén lút giấu “tôi” trên giường đó!
Thầy Thi tốt cuộc cũng đồng ý ở bên tôi.

Ngày đó tôi cảm giác như mình sắp lên cơn đau tim vậy. 
Tôi chưa từng và cũng không biết hôn, thầy Thi thì lại tương đối thẹn thùng, hai chúng tôi thăm dò nhau rất lâu mới dám vươn đầu lưỡi.

Nhưng kỹ thuật hôn của anh ấy rất tốt, tôi không khỏi bắt đầu ăn dấm – Thầy Thi của tôi đã từng không thuộc về tôi.
Tôi chưa từng hỏi về lịch sử tình trường của anh ấy, đương nhiên, có hỏi chắc anh ấy cũng không nói.

Trong mắt anh ấy, hẳn là nghĩ tôi chỉ nhất thời hứng thú chơi đùa mà thôi.
Ở sân bay, anh ấy vậy mà nói với tôi: “Sau khi lên đại học, nếu như tình cờ gặp được người nào tốt hơn, nhất định phải nói cho tôi.

Không muốn làm chậm trễ cậu đâu.” *
* chắc là tác giả nhầm á chứ ở chương 10 thì nói là tiễn nhau ở nhà ga:)))
Nghe xong tôi giận anh rất lâu, oán trách anh ấy tại sao lại nghĩ như vậy chứ.

Tôi thậm chí cảm thấy anh ấy chẳng hiểu tâm ý của tôi chút nào cả, tương tự, tôi cũng không biết rốt cuộc là anh ấy đang suy nghĩ cái gì. 
Nếu thật sự yêu một người, sao có thể ngày ngày muốn đẩy bạn trai của mình ra ngoài như thế?
Hai chúng tôi cãi nhau nửa ngày, trên máy bay cũng chẳng nói với nhau câu nào. 
Nhưng vẫn là tôi không kiềm chế được, nhân lúc anh ấy ngủ thiếp đi, hôn hôn lên mắt anh.

Thầy Thi của tôi, thực sự là làm tôi muốn ngừng mà không được.
Sau khi đến trường học, anh vô cùng thành thạo điêu luyện mà giải quyết mọi thứ.


Anh ấy quen thuộc mọi thứ ở Ninh Thành hơn tôi nhiều, những tòa nhà cao tầng tôi cực kỳ hâm mộ kia anh ấy đều nhìn chán rồi, những nơi anh ấy đã ở nhiều năm trước rồi tôi cũng chưa từng đi qua, ngay cả bờ biển tôi đang bước đi lúc này cũng từng nằm trong album ảnh của anh ấy. 
Nhưng tôi thực sự bị đả kích đến nổi cả gân xanh, đến Ninh Thành rồi mới biết cái gì mình cũng không biết.

Bạn cùng phòng của tôi cũng đã đi du lịch nhiều nơi, chụp ảnh chơi dương cầm đều biết, nhưng tôi ngay cả chỉnh ống kính thôi cũng không biết. 
Thầy Thi an ủi tôi, nói rằng vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Anh ấy làm sao biết được, điểm xuất phát của anh ấy là nơi tôi phải cần rất rất rất cố gắng mới có thể đến được, tôi sao có thể chỉ vui vẻ là được?
Anh ấy quá ưu tú, lại quá ôn nhu, tôi lại bắt đầu lần nữa suy nghĩ lung tung.

Anh ấy thực lòng đối xử dịu dàng với tôi hay chỉ là bởi vì sợ tôi tổn thương? Hay anh ấy vốn cho rằng tôi chỉ chơi cho vui thôi, thế nên cũng đồng ý cho vui?
Giữa chúng tôi là khoảng cách bảy năm.
Cho nên, tôi rất cố gắng bắt kịp.

Có lẽ cả đời này tôi cũng không đạt được học thức như anh ấy, nhưng ở lĩnh vực chuyên môn của mìn, tôi có thể làm tốt hơn nữa.

Có lẽ vĩnh viễn tôi cũng không có cách nào khiến anh ấy chính miệng nói “Anh yêu em” với tôi được, nhưng tôi nhất định sẽ cho anh ấy một cuộc sống thoải mái cùng với một mái ấm đủ đầy thoáng mát.
Chuyện diễn ra sau đó mọi người cũng biết hết rồi.

Tôi tiến vào tòa nhà cao nhất Ninh Thành và nhận được offer với mức lương cao nhất trong tất cả các sinh viên tốt nghiệp cùng khóa. 
Cuối cùng tôi cũng có thể đến được nơi có thể sánh vai cùng anh.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới trên con đường mình tiến vào tòa nhà cao tầng này lại sẽ đánh mất thầy Thi.
Lảm nhảm: Lười quá, hôm nay mới làm được duy nhất một chương, mai lại bận full ngày nữa chứ, và em muốn khóc to cho no cho thỏa…. Qua góc nhìn của Phương Mân rùi nên mình đổi luôn BG cho tươi mới:))))) À với cả, từ đầu đến giờ có mấy từ tiếng anh chêm vô ấy, hầu hết là bản gốc của tác giả đã có rồi nha, mình chỉ thêm có 1,2 từ mà mình cảm thấy đọc vào thuận miệng và hợp câu hơn thôi, ví dụ như từ joke ở chương nào đó không nhớ, còn mấy từ như deadline, offer, SP, … là của tác giả không đó.

Mà thực ra mình thấy mấy từ này cũng quen thuộc, giờ bắt quay lại dùng tiếng Việt còn hơi ngượng miệng á chớ:)).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.