Không Mừng

Chương 46: Chương 46





Tôi thật sự muốn thốt lên, đương nhiên là cần thiết rồi.
Nhưng lời này tôi có tư cách nói ra hay sao?
Nghĩ nghĩ một lát, tôi chỉ có thể hậm hực nói nhỏ: “Được rồi, em biết, dù sao hiện tại mình có nói gì đi nữa thì cũng vô dụng.”
“Vậy cậu có thể ăn nói nhẹ nhàng một chút được không.” Thi Mân đột nhiên ngắt lời tôi, “Nhiều lúc tôi tức giận cũng chỉ vì thái độ hay giọng điệu của cậu mà thôi – Như hiện tại chẳng hạn, dù tôi biết là cậu không có ác ý gì, nhưng cứ hùng hổ dọa người thế này nhìn đau lòng lắm.”
“Em đâu có…” Tôi gần như là muốn phản bác lại anh ấy, nhưng một giây sau liền nhịn xuống.
Tôi sửng sốt hồi lâu, càng lúc càng ý thức được, Thi Mân sau khi trở lại Liễu Trấn và Thi Mân trước đây hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Anh ấy sẽ thẳng thừng chỉ ra hoặc gần như chỉ trích tôi rằng cái này tôi không đúng, tôi thế này anh ấy sẽ càng tức giận, lại sẽ vì sai lầm của tôi mà cự tuyệt, chứ không còn im lặng dằn xuống rồi tích tụ những tiếc thở dài như trước kia nữa.
Nhưng thế này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, ít nhất anh ấy còn nguyện ý đem những phiền muộn trong lòng lần lượt nói cho tôi nghe.

Tôi không cách nào đền bù được những chuyện trong quá khứ, nhưng tương lai sau này tôi luôn có thể bù đắp một chút mà phải không?
“Thật xin lỗi…” Tôi cúi đầu xuống thật thấp, mãi đến khi anh ấy dịu giọng bảo tôi nói tiếp, tôi mới ngẩng đầu lên, “Thầy Thi, vậy bây giờ anh đang giận lắm sao?”
Tôi biết Thi Mân hiện tại như một con đà điểu hoặc là con trai vậy, trước khi anh ấy chui ra khỏi cát hay tự mở lòng mình ra, tôi không thể làm bừa mà tiến vào được.*
* Đà điểu hay có thói quen chôn đầu xuống cát mỗi khi có nguy hiểm hay kẻ thù xuất hiện.
“Phải chi cậu lớn lên rồi thì cái miệng cũng biết nói chuyện một chút…” Giọng điệu Thi Mân trở nên khá bất đắc dĩ, nói được một nửa, hình như là kịp thời nhận ra sự thất thố của bản thân, anh ấy liền hít một hơi thật sâu, lại đổi thành giọng điệu ôn hòa thường ngày, “Phương Mân, tôi không hiểu tại sao cậu có thể kìm nén cảm xúc của mình khi đối diện với khách hàng hay đồng nghiệp, nhưng lại hết lần này đến lần khác cứ muốn thế nào liền thế ấy với tôi như thế?”

“Trước đây cậu cũng đối xử với người nhà như…” Thi mân đột nhiên chuyển chủ đề, “À mà cậu trở về cũng chưa báo cho bọn họ hay sao?”
Tôi không định bỏ qua cơ hội để thẳng thắn với nhau khó khăn lắm mới có được của cả hai, nên không trả lời câu hỏi cuối cùng của anh ấy, chỉ không ngừng xin lỗi.
“Em thật sự vô cùng, vô cùng xin lỗi… Trong thư em đã viết rất nhiều lần, nhưng em vẫn muốn chính miệng nói lời xin lỗi với anh.” Tôi nói.
“Có lẽ anh cảm thấy em chỉ vì xúc động nhất thời nên mới đến đây.

Em cũng không cầu xin anh cho em thời gian hay gì cả, em chỉ đơn giản là muốn gặp anh, muốn biết anh vẫn ổn, muốn giúp anh những lúc anh cảm thấy không thoải mái.

Thỉnh cầu duy nhất là đừng đẩy em ra nữa, có được không anh?”
Không biết có phải giọng điệu của tôi quá đáng hương hay không nhưng Thi Mân chỉ khẽ cười, không từ chối nhưng cũng không gật đầu.

“Cậu thích ở đâu thì ở.

Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn được sống tốt một chút thôi, không còn sức mà dây dưa với cậu.”
Nụ cười của anh ấy chỉ thoáng qua rồi tắt, cuối cùng lại trưng cho tôi một khuôn mặt hờ hững.
Được anh ấy ngầm đồng ý nên tôi cứ vậy mà ở lại căn phòng đối diện một thời gian.
Tối đến tôi chờ anh tắt đèn rồi mới đi ngủ, sáng ra lại nằm nghe tiếng rửa mặt sát vách vang lên.

Tôi mở cuộc họp từ xa với các thành viên trong tổ, chuyển giao dự án cho Phó tổ trưởng phụ trách, đồng thời xin lãnh đạo nghỉ đông sớm, sau đó viết một bức thư kiểm điểm gửi về tổng bộ.
Rời đội trong giai đoạn khó khăn của dự án sau khi về tổng bộ không bị sa thải thì cũng sẽ chịu kỷ luật nặng.

Chẳng sao cả, hiện tại tôi chỉ muốn đảm bảo rằng trong lúc có tôi ở đây thầy Thi có thể sống vui vẻ hơn một chút.
Có đôi khi tôi sẽ nhìn thấy Lý Nguyên cầm sách và đồ ăn đến tìm anh ấy.
Lý Nguyên vẫn thường xuyên đến thăm Thi Mân và hai người có vẻ nói chuyện rất hợp nhau.
Có lần trước khi rời đi, Lý Nguyên còn gõ cửa phòng tôi, nói: “Có chuyện gì vậy? Thi Mân vẫn phớt lờ mày à?”
Tôi không nói gì, cậu ta liền tiếp tục: “Chậc chậc, mày rốt cuộc đã làm gì tổn thương người ta dữ vậy? Thầy Thi hiền lành như thế, sao mày lại khiến anh ấy thành ra thế này? Mà cũng phải, từ hồi trung học tính tình mày đã không tốt lắm rồi, cũng là tao với thầy Thi chịu đựng nhiều năm như vậy…”
“Mày nói xong chưa vậy?” Tôi tức giận trừng cậu ta.
“Mày nhìn đi, nói sự thật thì mày lại không thích nghe.” Lý Nguyên nhìn về hướng phòng Thi Mân, “Thầy Thi ở đây, xem như mày có chút lợi thế, nhưng nếu anh ấy lại xảy ra chuyện gì nữa, không chừng nhóm mấy đứa nhỏ ở Vân Trung có thể lột cả da mày ra.”
Tôi nghe thấy Vân Trung liền nhớ tới lớp học Thi Mân từng dạy, còn có một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Mấy người ở Vân Trung từng liên lạc với mày hả?” Tôi hỏi, “Thường xuyên gửi đồ lắm sao?”
“Ừ đúng rồi, người hay gửi đồ hình như là một cô gái trẻ nào đó, chữ viết cũng đẹp lắm, tên Hạ gì ấy, mày biết không?”
Tôi gật gật đầu, nhưng cũng không tiếp lời.


Cậu ấy chắc là thấy nhàm chán nên cũng bỏ đi.
Chỉ là khi nhìn theo bóng lưng cậu ta, tôi thực sự nhận ra rằng có quá nhiều chuyện liên quan đến Thi Mân đang diễn ra nhưng tôi lại không hề hay biết.
Có đôi lúc tôi sẽ vơ đại một lý do nào đó rồi gõ cửa khi họ đang nói với nhau những thứ trên trời dưới đất.
Ví như nhắc nhở Thi Mân đến giờ uống thuốc, hoặc là mới mua được đồ chơi nhỏ mới mẻ gì đó muốn đưa cho anh ấy xem.

Đương nhiên, hầu hết thời gian là tôi lười mượn cớ, đều sẽ đứng ở ngoài cửa nghe họ nói chuyện một lúc, cảm thấy không ảnh hưởng gì mấy thì sẽ gõ rồi đẩy cửa vào luôn.
Lý Nguyên hôm nay đến tìm Thi Mân để hỏi về chuyện giảng dạy và nghiên cứu.
“Anh ấy đã nghỉ ốm lâu như vậy rồi mà mày còn muốn giúp mày làm việc? Lỡ mệt ra đó thì làm sao?” Tôi đường đường chính chính đuổi người, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Nguyên để lại một chút không gian riêng cho hai người chúng tôi.
Thế nhưng cái thằng gia hỏa này hoàn toàn không có ý định rời đi, không những kéo ghế ra ngồi xuống mà còn hỏi thẳng: “Mày cũng biết thầy Thi nghỉ ốm lâu rồi hả? Sao không thấy mày đến thăm thầy ấy?”
Tôi bị những lời này làm cho nghẹn ngào đến nỗi không nói nên lời, sắc mặt Thi Mân vô cùng nghiêm túc, giương mắt bảo Lý Nguyên đừng nói nữa.
Lý Nguyên lúc này mới đổi chủ đề: “Mấy đứa nhỏ ở Vân Trung lại gửi thư tới, đều để ở phòng bảo vệ trường học.”
“Để em đi lấy cho!” Tôi vội vàng bật dậy, nhìn thầy Thi bày tỏ mong muốn.
“Tao mang tới đây rồi.” Lý Nguyên lắc lắc gói hàng trong tay, “À đúng rồi, thầy Thi không phải thích ăn bún gạo ở canteen không? Em có đóng hộp một ít này, tranh thủ còn nóng thì ăn luôn đi.”
Lúc thầy Thi nhận mấy phong thư hai mắt dường như sáng lên.

Tôi lại lần nữa cảm thấy mình vẫn chưa từng hiểu anh ấy.

Nghĩ lại lúc trước nói rằng muốn anh ấy từ chức, tôi liền hận không thể quay ngược thời gian mà đấm mình vài phát.

“Có lòng rồi.” Trên mặt thầy Thi đong đầy nét cười, “Vấn đề gì thế, có phức tạp lắm không?”
Lý Nguyên vừa nói vừa lấy đống sách đang kẹp dưới nách ra đặt lên bàn, động tác kia vô cùng nhuần nhuyễn.

Họ ngồi đó nói chuyện với nhau về phương pháp giảng dạy và nghiên cứu, thật giống như bạn bè lâu năm hàn huyên tâm sự vậy.
Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, tự mình đi so sánh, tôi cũng chỉ là người ngoài thôi.

“Đây là gì thế?” Tôi tận lực muốn tham gia với họ nên chỉ vào một túi tài liệu rồi hỏi.
Thầy Thi không có vẻ gì là muốn trả lời, Lý Nguyên thoáng liếc nhìn cái túi, nói: “Có nói thì mày cũng không biết, đừng lộn xộn nữa.”
Tôi chợt thông suốt tại sao trước đây Thi Mân lại miễn cưỡng tham gia buổi họp mặt của công ty tôi như vậy.
Thi Mân giúp tôi giải vây, cười vô cùng ôn nhu.
“Ấy, …….” Tôi lúng túng nói, “thầy Thi, Lý Nguyên, hay là hai người trước cứ nói chuyện tiếp đi?”
Thi Mân gật đầu, bọn họ vẫn nhìn mớ giấy kia nói đến khí thế ngất trời.

Tôi không thể làm gì khác hơn là tự mình khép cửa lại, buồn bực rời đi.
Sau khi vào nhà thì nhoài người lên bệ cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy bóng của họ rất gần nhau, mặc dù âm thanh thảo luận không lớn, nhưng tôi thể tưởng tượng ra dáng vẻ như cá gặp nước của Thi Mân lúc này.
Và tôi cũng có thể cảm nhận được tại sao sau khi trở về từ bữa tiệc kia Thi Mân lại giận tôi như thế.
Đây chính là khoảng cách bảy năm hay sao? Phải mất nhiều thời gian như vậy mới có thể dùng mớ kinh nghiệm chắp vá của mình để hiểu cho một Thi Mân đa chiều hay sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.