Không Mừng

Chương 5: Chương 5





Sau khi khuyên Phương Mân rời đi, tôi phải chuẩn bị giáo án cho học kỳ tiếp theo.

Hằng năm trước khai giảng, các cuộc họp chuyên môn hoặc nghiên cứu diễn ra cứ như vô tận, mà lại còn có quá ít nhân lực, kì nghỉ hè của tôi có thể nói đã sớm kết thúc rồi.

Bận rộn mãi đến tận tháng chín, tôi phát hiện cái cây ở cổng nhà kia vậy mà lại nảy mầm rồi.

Thật đúng là hạt giống thần kỳ.

Đại học A ở phương Bắc, kỳ huấn luyện quân sự tương đối ngắn nên khai giải tương đối trễ.

Tôi đã chia tay một nhóm học sinh tốt nghiệp rồi, bây giờ ở Liễu Trấn chỉ còn lại mỗi Phương Mân.

Sau ngày hôm đó, cậu ta lại biến mất.

Tôi đã phải kìm nén rất nhiều mới không gọi cho ba mẹ cậu ta để hỏi về định hướng của cậu.

Dựa theo thời gian chuẩn bị khai giảng của cậu ta, thứ hai khai giảng, thứ bảy khởi hành là ổn.

Nhưng đến ngày, vẫn như cũ không ai nhìn thấy Phương Mân.


Cho dù là ai thì cũng không yên tâm nổi, tôi tranh thủ thời gian liên hệ với trường học, hỏi thăm không được lại gọi điện cho số điện thoại nhà riêng của cậu ta.

Không ai bắt máy.

Tôi gấp rút gọi điện cho mẹ câu ta, không ngờ đầu dây bên kia lại tức giận nói có quỷ mới biết cậu ta đi đâu, tốt nhất là đi chết đi.

Tim tôi đã sớm đập loạn thành trống ra trận, vài động tác kể tiếp chỉ làm theo bản năng.

Phương Mân trước đây mỗi đêm đều sẽ gửi cho tôi vài tin nhắn chúc ngủ ngon vô bổ, tôi đều chưa từng hồi âm.

Tôi chưa từng thấy biết ơn như lúc này vì Phương Mân dạo trước đã gửi những tin đó.

Khôi phục những tin nhắn này từ thư mục rác, tôi gọi vào số điện thoại kia.

Chưa đầy một giây đồng hồ đã có người nhận.

"Alo? Phương Mân phải không?" Giọng tôi run rẩy dữ dội, vừa lo lắng vừa tức giận, "Cậu đã đi đâu vậy? Ngày mốt khang giảng rồi cậu có biết hay không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, lại hít sâu rồi thở ra một hơi, lúc này mới truyền đến âm thanh yếu ớt của Phương Mân.

"Thầy Thi, thầy yên tâm, em chắc chắn không bỏ học đại học."
"Làm sao bỏ được khi mà em còn không đi cơ chứ.." Cậu cười nói.

Đột nhiên đầu lưỡi tôi như bị thắt lại, tim cũng bị gắt gao nắm lấy.

"Bọn họ" là ai, tôi sớm không còn quan tâm.

Tôi chỉ biết là, thiếu niên này giờ đây cười so với khóc còn khốn khổ hơn.

"Phương Mân..

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như cậu muốn tâm sự, tôi có thể lắng nghe cậu." Tôi cố gắng làm cho giọng nói mình bình tĩnh, nhằm an ủi cậu, "..Còn nữa, mặc kệ cậu đang ở đâu, mau về nhà đi, ngày mai tôi sẽ đi cậu đi Đại học A."
Phương Mân thấp giọng cười cười, không biết là xót hay là đang giễu cợt, "Thầy Thi, sao phải phiền thầy vậy?"
Tôi cảm giác tai mình ong ong, nghe vô cùng khó chịu, tóm lại, nói mấy lời khó nghe như vậy căn bản không phải Phương Mân.

Nhưng hết lần này đến lần khác cũng là người này, chuẩn xác tìm được van xả giận của tôi, lại hung hăng mà khoá lại, làm tôi giận sôi máu nhưng lại không thể phát tiết được.


Cậu nói, "Thầy không thích em, sao phải cho em hi vọng làm gì?"
"Tôi là chủ nhiệm lớp cậu." Tôi vô cùng mệt mỏi day day ấn đường*, "Phương Mân, đừng đùa cợt với tương lai của mình như vậy."
*眉心 – mi tâm: ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)
"Đương nhiên là không rồi, thầy ơi, tự em sẽ đi đại học A." Giọng điệu của Phương Mân tôi chưa từng nghe, lạnh lùng lại xa cách, bình tĩnh như một chiến sĩ đầy kinh nghiệm nơi chiến trường, "Em nói rồi, em muốn rời khỏi Liễu Trấn, đi đến tòa văn phòng cao nhất, đến nơi xa nhất." Nói xong cậu ta còn cười cười, giọng điệu đùa cợt, "...!không thì làm sao mà xứng với thầy Thi."
Âm thanh cuối cùng điện thoại truyền tới là nhịp trống, âm nhạc ầm ĩ và đám đông ồn ào.

Ở Liễu Trấn này chỉ có một chỗ như vậy.

Tôi chẳng chuẩn bị gì mà vội vội vàng vàng ra cửa, kết quả hứng trọn cơn mưa mùa hè bất chợt đến.

Cũng may vải áo sơ mi là loại mau khô, không mang dù cũng không sao.

Liễu Trấn không lớn, ngành công nghiệp giải trí cũng chẳng phát triển lắm, mỗi gia đình tám giờ tối không ra ngoài tản bộ thì cũng là đến quảng trường khiêu vũ, hoặc là xem tivi ở phòng khách nhà mình.

Ngoại trừ những quán nét mở lén lút thì tụ điểm giải trí duy nhất ở nơi này tên là Golden Land, quán karaoke được mở ở một góc phố hẻo lánh.

Đương nhiên, có lẽ không chỉ hát hò, nhiều thanh niên tóc tai sặc sỡ thích ra vào quán, một số giao dịch khó giải thích cũng được thực hiện một cách bí mật.

Ở một thị trấn mà đa phần vẫn còn tư tưởng bảo thủ, các bậc cha mẹ gọi đó là "nơi mà bọn xã hội đen lui tới", tôi đã nhiều lần chứng kiến ​​các bậc phụ huynh đánh con mình ở trường vì dính đến những nơi này.

Nhà Phương Mân là điển hình của các bậc cha mẹ truyền thống, mà giờ Phương Mân lại đang ở đó.

Tôi lo rằng nếu cha mẹ cậu ta biết trước chuyện này thì cậu ta sẽ lãnh đủ khốn khổ, nên là tôi cong chân chạy nhanh về hướng quảng trường, dọc đường gặp phải không ít người quen mặt, mọi lời chào hỏi tôi đều không để ý.


.

Truyện Cổ Đại
Phải nói rằng thẩm mỹ của nơi này khá tầm thường, từ trong ra ngoài đều dùng vàng để trải ra một thế giới giả dối.

Dường như có ba tầng, trên cùng là phòng hát karaoke, ở giữa là hai quầy bar.

Sau khi nghe ngóng một lát, tôi đoán Phương Mân hẳn là ở tầng 2.

Sau khi đã đụng vào không biết bao nhiêu người, nói bao nhiêu lần xin lỗi, tôi mới nhìn thấy Phương Mân ở quầy bar kín đáo kia.

Lại càng không ngờ, hình như cậu ta không đến đây để mua say, ăn mặc đồng phục chỉn chu, thao tác thành thục mà..

pha rượu?
Tại quầy bar còn có vài cô gái trẻ ăn mặc mát mẻ trò chuyện cùng cậu, cậu ta không hề ngại ngùng, ngược lại có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Chỉ là nụ kia khiến tôi hơi chói mắt, chưa kể nếu như ra khỏi đây chậm một phút, tôi có thể bị tiếng nhạc làm điếc tai.

Tôi kéo kéo áo, gõ gõ vào quầy bar..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.