Không Mừng

Chương 52: 52: Canh 2





Tôi máy móc lắc đầu như cũ, vươn tay ôm lấy anh.
Người trong ngực đang run rẩy, cười tự giễu, nói: “Vậy mà cậu lại không muốn chạm vào tôi.

Quả nhiên, thân thể trẻ đẹp vẫn hấp dẫn hơn đúng không?”
“Không phải! Thi Mân! Đừng nói nữa, được không? Không phải như vậy!”
Tôi nháy mắt không chịu nổi nữa, quả thật nếu có cỗ máy thời gian, tôi nhất định sẽ xuyên về hành hung thằng khốn Phương Mân kia một trận.

Đáng tiếc làm gì có thứ đồ chơi như vậy chứ, tôi chỉ có thể gắng hết sức an ủi Thi Mân, để anh ấy ổn định cảm xúc lại.
Một lát sau, Thi Mân ngược lại chẳng bớt kích động đi chút nào, lại càng thêm trống rỗng nhìn tôi, hỏi: “Cậu đây là! Sau khi chăm sóc tôi lâu như vậy rốt cuộc cũng phát hiện tính cách tôi quái gở chẳng chịu đựng được, cơ thể thì không còn chút sức hút nào nữa có phải không?”
Giọng nói kia tựa như lần anh biết được tôi muốn xuất ngoại sang Indonesia công tác một năm, lạnh lùng, tuyệt vọng, vô cùng tự ti về cơ thể mình.
Thế nhưng sao anh ấy lại phải tự ti? Tôi bỏ ra tám năm còn không có cách nào đuổi kịp người, mặt trăng của tôi, đỉnh núi của tôi.

“Thi Mân, không phải, em không có……” Tôi che miệng anh, nói cho anh biết, chỉ là trong lòng tôi cảm thấy có lỗi với anh.
Đã gầy thành như vậy, tôi làm sao có thể để bản thân cầm thú như vậy.
Tôi nghĩ, chắc anh ấy thật sự cho rằng tôi muốn rời đi, gợi lại hồi ức đau thương lúc trước.
Cho nên, thái độ anh ấy khác thường, cởi toàn bộ cúc áo, là muốn giữ tôi lại sao?

Anh ấy không muốn tôi rời đi, mặc dù ngoài miệng nói không cần thiết, không có tí liên quan gì, nhưng trong lòng lại muốn giữ tôi lại, thậm chí sẽ xé toạc lớp da mặt mỏng manh, giống như làm vậy có thể lấy lòng tôi.
Tôi nên vui mừng chứ, anh ấy quan tâm tôi mà, nhưng sao lại đau lòng thế này?
“Thi Mân, anh nghe em nói.”
Tôi cố gắng để giọng mình không run rẩy, tự nhủ, lần này nhất định phải toàn tâm toàn ý mà yêu anh ấy.
“Em không có đi, em đột nhiên tới tìm anh là vì nghe được anh cùng Lý Nguyên nói chuyện.”
Tôi hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc rồi nói tiếp: “Thật xin lỗi, chưa được anh đồng ý đã hôn anh là em không đúng, trước đó không quan tâm cảm nhận của anh cũng là lỗi của em…….

Nhưng lần này em thật sự sẽ không rời đi, Thi Mân, hãy tin tưởng em một lần.”
Lông mày Thi Mân hơi giãn ra, trong mắt dường như ngập đầy hơi nước.
Anh tránh thoát khỏi ngực tôi, tôi cũng thuận theo buông anh ra, nghe anh ấy nói.
“Tôi tin cậu?” Anh ấy nói, giọng nói đột nhiên trở nên nghẹn ngào, “Tôi làm sao dám tin cậu đây?”
Lòng tôi tột cùng đau đớn, nhưng cũng không biết làm cách nào để an ủi anh ấy, nên trước tiên chỉ có thể tiến lại gần, sau khi chắc chắn rằng anh sẽ không phản kháng, mới vòng lấy cánh tay anh, lần nữa ôm lấy anh.
Giống như trước đây anh an ủi tôi, dồn toàn bộ sức lực sưởi ấm cơ thể anh ấy.
Anh ấy không muốn sự ấm áp này, lại lần nữa đẩy tôi ra.

“Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, tin tưởng hết thảy đều sẽ ổn thôi.


Kết quả thì sao? Lần đầu tiên khi cậu rời đi, tôi đã nghĩ cậu sẽ trở lại.

Đúng, cậu đã trở lại, nhưng nếu không phải mẹ tôi xảy ra chuyện, chẳng lẽ cậu muốn tránh mặt tôi cả đời hay sao?”
Anh ấy lại bắt đầu run rẩy, cảm xúc cũng càng lúc càng kích động, “Cậu nói còn yêu tôi, tôi cũng tin, kết quả thì sao? Cậu rời đi Indonesia, ngay thời điểm như vậy! Cậu xuất ngoại! Một năm! Cậu ngoài miệng nói yêu tôi, thế nhưng yêu ở đâu vậy? Chuyện nào làm tôi tin tưởng được đây!”
“Phương Mân à, cậu không thể ỷ mình được yêu mà tùy tiện chà đạp như vậy?”
Giọng anh ấy khàn hẳn rồi, giọt nước còn vương trên mi mắt.
Tôi chưa từng thấy bộ dạng lúc này của anh, điên cuồng, lớn tiếng, cuồng loạn, muốn phát tiết toàn bộ bất mãn bấy lâu.

Tôi sửng sốt hồi lâu, động tác trên tay lại vô thức thực hiện, phảng phất như đã quen thuộc từ tâm, tôi lại lần nữa ôm anh ấy
“Thế nhưng thói quen của con người thật đáng sợ.” Anh ấy tránh né tay tôi, nói vừa nhanh vừa run rẩy, “Cậu hôn tôi, tôi vẫn sẽ không cách nào tự chủ mà đáp lại, dù tất cả mọi người nói với tôi rằng cách xa cậu ra một chút, cách xa cậu ra một chút, cách xa cậu ra một chút! Tôi vẫn là không thể làm được!”
Anh nức nở, đoạn vùi mặt vào lòng bàn tay.

Trước giờ Thi Mân sẽ chỉ nói: Không có ý muốn lôi lại chuyện cũ, không có ý trách móc tôi.
Nhưng tôi biết sao có thể được chứ? Xét đến ngần ấy tổn thương anh ấy phải chịu, bất cứ chuyện nào cũng xứng xuyên thủng tôi trăm nghìn lần, nhưng anh vẫn luôn không nói, tôi gặng hỏi cũng sẽ không nói, cho dù trong lòng vẫn trách tôi nhưng ngoài mặt vẫn sẽ không nói cho tôi biết, Phương Mân, cậu thật khốn kiếp, rất khốn kiếp.
Chúng tôi có hiểu lầm, nhưng dù là hiểu lầm lớn đến cỡ nào thì tôi cũng có lỗi.
Tôi tiến gần thêm một chút, gắt gao ôm lấy anh ấy, nói cho anh biết, là vấn đề của tôi, là tôi không tốt, cho tôi cơ hội chăm sóc anh ấy có được không.

“Cậu sao lại phải rời đi…… Cậu nói những “bỏ lỡ”, “hiểu lầm” kia tôi đều biết…..

Nhưng tôi thật sự không hiểu nổi sao cậu lại phải chia tay tôi trong hoàn cảnh như thế?…..”
Nước mắt Thi Mân vẫn liên tục rơi xuống, không ngừng thấm ướt cả ngực áo, “Lúc đó tôi thực sự đã rất sợ hãi, tôi nghĩ mình quá đáng đến không chịu nổi như vậy sao? Ngã bệnh, có bao nhiêu là thương cảm, đạo nghĩa và trách nhiệm, nhiều thứ như vậy buộc lấy cậu, nhưng đều chẳng thể giữ lại nổi, rốt cuộc thì cậu thất vọng về tôi đến mức nào mà lại lựa chọn rời đi ngay thời điểm như thế?”
“Không phải như vậy, không phải……”
Tôi tiếp tục ôm lấy anh ấy, nhưng lại bị đẩy ra.

Cứ giằng co mãi như vậy, tôi túm góc áo anh, cầu xin anh ấy nhìn vào mắt tôi.
Nếu như anh ấy có thể nhìn thấy, liền sẽ phát hiện được khổ sở cùng đau lòng trong tôi.
Anh đột nhiên nhếch môi, nụ cười ngập trong nước mắt.
Cay đắng quá, nụ cười như thế dường như muốn xé tan lồng ngực của tôi.
“Phương Mân, cậu rất đắc ý sao? Một kẻ bị bệnh thành ra thế này rồi nhưng vẫn nhớ thương cậu mãi không quên, có cảm giác thành tựu lắm đúng không?”
“Không phải! Không phải!”
Tôi nắm chặt góc áo của anh, nói đi nói lại với anh, tôi yêu anh, thực sự yêu anh, rốt cuộc phải làm thế nào anh mới hiểu được đây.
Nhưng anh ấy vẫn đau đớn bộc bạch, nói những lời tôi chưa từng nghe qua, những chỉ trích, những bất hạnh, những tủi hờn của anh.
“Nếu như cậu chơi chán rồi thì van xin cậu đi tìm con mồi khác đi! Không phải cậu thích biển sao? Không phải thích mặt trời sao? Những thứ này tôi đều không cho cậu được!”
Thi Mân cười chua chát, vẫn luôn rơi lệ, từng giọt đều nện lên cổ tôi.
“Thứ tôi có thể cho cậu cũng chỉ có thân xác này, một thân xác còn sống được cũng chẳng dễ dàng gì! Nhưng cậu không có muốn! Ngày sinh nhật hôm đó, tôi gần như đã cầu xin cậu ở lại, sao cậu lại đi, tại sao phải rời đi?”
Tôi không có cách nào chịu đau đớn thay anh, anh ấy cũng không hiểu những đau lòng của tôi lúc này.


Hai chúng tôi cứ quấn lấy nhau như vậy, móng tay anh bấu chặt vào lòng bàn tay tôi, còn tôi thì gắt gao nắm chặt quần áo anh ấy.
Anh ấy hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nơi bàn tay sau từng cơn đau nhức.
“Vậy mà bây giờ cậu lại trở về nói cậu yêu tôi, ai còn dám tin chứ! Tôi mỗi đêm đau quá sẽ tỉnh giấc, mỗi lần tỉnh đều sẽ nghĩ có Phương Mân ở đây liền sẽ tốt……..

Nhưng hiện tại tôi đã quen ở một mình rồi cậu biết không? Tôi đã quen rồi! Dù cậu không ở gần đây thì tôi cũng sẽ không chết, tôi còn có thể sống, một mình cũng có thể sống rất tốt!”
Lúc nói xong, ngực anh ấy phập phồng rất kịch liệt, hai mắt đỏ đến dọa người, cứng cổ đẩy tôi ra, đập lên cánh tay của tôi.
Những lời này sao mà quen thuộc, mỗi khi tôi tự cho là đúng mà nghĩ “không có tôi anh ấy sẽ sống tốt hơn một chút”, chúng đều trở thành động lực khiến chúng tôi dần rời xa nhau.
Tôi không dám tiếp lời, cũng không dám phản bác.

Anh ấy đang nói dối, đang lừa mình gạt người, đang nghĩ rằng cứ thế này thì tôi sẽ lại rời đi như trước.
Tôi thật ngu quá, trước đây sao có thể ngu ngốc như vậy? Những lúc không có ai ở bên, Thi Mân rốt cuộc sao có thể sống sót được chứ.
“Em chỉ là…….

quá sợ hãi….” Tôi nắm chặt góc áo anh ấy, giọng điệu gần như cầu xin, nói, “Em sợ anh không yêu em, em sợ anh chỉ vì tính cách và thói quen nên mới không cự tuyệt em, em sợ bệnh của anh lại bởi vì ở bên em không hạnh phúc mà ngày càng trở nặng……”
Tôi nói nói, đoạn đột nhiên cảm thấy sao có thể là những lý do ngu ngốc đến như vậy, tôi khi đó vì sao lại nghĩ như vậy, vì thế tự cho mình một cái bạt tai.
Thi Mân phản xạ có điều kiện mà ngăn tôi lại.

Chắc là chính anh cũng không ngờ đến động tác này, anh thoáng sửng sốt, sau đó lặp lại: “Nhìn đi, thói quen của con người thật đáng sợ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.