Không Mừng

Chương 59: Chương 59





Trên đường về nhà, tôi vẫn luôn thấp thỏm, cẩn thận từng li từng tí không dám nói lời nào.

Thi Mân cũng không lên tiếng, hai chúng tôi cứ như vậy chẳng nói gì cả một đường.
Nhưng anh ấy nắm tay tôi.

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, mãi khi đến cửa nhà anh ấy, tôi thử thăm dò, hỏi: “Ừm, thầy Thi, em về trước, gặp lại sau nhé?”
Đợi một lúc không nghe tiếng đáp lại.

Tôi cũng đã quen việc chờ mong rồi thất bại, thế là quay người chuẩn bị trở về nhà.
Thi Một đột nhiên gọi tôi lại, hỏi, muốn làm không.
Không phải giọng điệu lạnh lùng như lần trước, mà là rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và hỏi, có muốn làm không.
Tôi lo lắng không dám đáp lời.

Dù sao chúng tôi vừa mới bắt đầu lại mọi chuyện, mà tôi không biết nếu như tôi thật sự tiến thêm một bước này, kết cục sau này sẽ như thế nào.
Nếu như tôi làm anh đau….

Anh ấy sẽ….

Trách tôi sao?
Ngay lúc tôi sững sờ đứng đó, Thi Mân đột nhiên cười, nói: “Chuyện này khó trả lời đến vậy sao?”

Tôi sợ anh ấy sẽ lại nghĩ tôi không còn hứng thú với anh ấy nữa, liền nhanh chóng lắc đầu, trong tiềm thức muốn nói rằng không phải như vậy, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn muốn sở hữu anh ấy.

Nếu anh ấy vẫn còn do dự về mối quan hệ của chúng tôi thì tôi không ngại chờ đợi.
Mà Thi Mân dường như đoán được tôi muốn nói gì, ngay lúc tôi vừa hé miệng đã lại gần, ngăn chặn miệng tôi.
“Phựt!” một tiếng, tất cả mạch não tôi đều như đã đứt, và tôi chỉ có thể cảm nhận được rằng anh ấy đang hôn tôi, dùng đầu lưỡi câu dẫn làn môi tôi.
“Thi Mân…….” Tôi giãy dụa muốn thoát ra, đoạn nói với anh ấy, “Anh cứ hôn thế này thì em không chắc mình có thể nhịn được đâu.”
“Không ai bắt em phải nhịn cả.” Thi Mân nói xong, lại tiếp tục kiếm tìm đầu lưỡi tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy táo bạo như vậy, thậm chí còn hơn cả khi chúng tôi yêu nhau say đắm.

Anh ấy mở miệng, như mời gọi đầu lưỡi tôi ghé thăm, cuối cùng tôi cũng từ bỏ chống cự, điên cuồng quấn lấy, điên cuồng trêu chọc.
Chẳng ai chịu nổi loại trêu đùa kiểu này, huống chi chuyện tôi “muốn” anh ấy đã sớm không phải bí mật gì.
Tôi lần nữa hỏi anh ấy, chắc chắn chưa?
Thi Mân không kiên nhẫn vươn môi chặn miệng lưỡi tôi lại, luồn một tay vào áo tôi, tay còn lại thì cởi cúc áo của mình.

“Ban đêm lạnh lắm.” Tôi bế anh ấy đặt lên giường, kê đệm dưới lưng anh.
Không ngờ tới, lúc đầu tôi đứng gần giường nhất, nhưng Thi Mân lại xoay người bảo tôi ngồi lên giường.

Anh ấy thì quỳ gối trên đùi tôi, bảo tôi dựa vào ván giường, vô cùng bị động mà tiếp nhận nụ hôn của anh ấy.
Tôi không biết một năm nay anh ấy đã trải qua những gì, nhưng hôm nay so với bất kì lần nào trước đây cũng đều thoải mái hơn hẳn.

Chúng tôi như hai kẻ nắng hạn gặp mưa rào, càn quấy vô số lần.
Ban đầu tôi sợ Thi Mân lạnh nên còn đắp chăn cho anh ấy, thế nhưng sau khi kết thúc lần đầu, chúng tôi cùng nhau tắm rửa, không tránh khỏi lại náo loạn mồi hồi, nhịn không được tiếp tục giày vò lần nữa, thế là khi trở ra cả hai đều không mảnh vải che thân.

Tôi giúp Thi Mân thay chăn dày hơn và đắp cho anh ấy, cảnh cáo không được lại câu dẫn tôi.
Thi Mân cũng mệt lắm rồi, trở mình, quay lưng về phía tôi rồi ngủ.
“Em vất vả “làm” lâu như vậy, anh không thưởng cho em sao?” Tôi hơi bất mãn cúi người nhẹ hôn lên gáy anh ấy.
Có lẽ hơi thở của tôi khiến anh ngứa ngáy, Thi Mân đột nhiên quay đầu, trừng tôi một lát.

Chỉ là biên độ này có chút trùng hợp, tôi chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể hôn lấy anh ấy.
Ai lại nỡ phung phí cơ hội trời ban được, tôi nhanh chóng ngậm lấy môi anh ấy, chặn lại những lời trêu chọc còn chưa kịp thoát ly của anh.
Thân kề thân liền tiếp tục có phản ứng, Thi Mân nhanh chóng đẩy tôi ra, vờ tức giận hỏi: “Còn chưa xong? Anh vẫn còn là bệnh nhân đó.”
Tôi cười, mổ một cái lên mặt anh ấy, nói, “Rồi rồi, ngủ đi nào.”
……
Khi tỉnh dậy, ánh nắng chiếu rọi mặt tôi, lúc này mới phát hiện tôi hôm qua không có kéo hết rèm cửa.
Tôi nhanh chóng rời giường kéo kín rèm cửa, rón rén trở lại giường.

Thi Mân vẫn chưa tỉnh, bình thường giờ này anh ấy đã sớm dậy rồi.


Tôi không khỏi sợ hãi có phải tối qua huyên náo dữ dội quá, cho nên bây giờ không còn sức rời khỏi giường.
Một lúc sau, Thi Mân trở mình, thuận thế lăn vào trong ngực tôi.
Tôi thoáng sửng sốt, lập tức ôm chặt anh ấy hơn nữa.

Lúc ôm anh ấy tôi cảm thấy rất an tâm, cứ nhìn dáng vẻ anh ấy ngủ say như vậy dường như lấp đầy một chút khoảng trống mà tôi không trải qua cùng với anh ấy.
Thi Mân lẩm bẩm gì đó, tôi không hiểu sao một người đã ba mươi tuổi rồi, trạng thái chưa tỉnh ngủ mỗi sáng cũng có thể đáng yêu như vậy.

Tôi kìm lòng không đặng khẽ hôn lên ánh mắt anh ấy.
Thi Mân nhíu mày, mở mắt ra hỏi mấy giờ rồi.
“Tám giờ rồi.” Tôi nói.
Anh ấy lập tức ngồi dậy, nói rằng đã đến giờ gửi mail kết quả cho giáo sư rồi.
Thế là tôi yên vị trên giường, nhìn anh ấy rửa mặt.
Thi Mân kéo rèm cửa ra, vừa đánh răng vừa mở máy tính lên.

Hành động lưu loát tự nhiên, thật giống như đã quen với việc có tôi bên cạnh.
Tôi cứ thế nhìn anh ấy, ánh sáng qua kính cửa sổ rọi xuống anh ấy, khúc xạ thành một quầng sáng lớn.
Thi Mân gửi xong email thì cũng chỉnh trang cho bản thân ổn thỏa, quay đầu nghi ngờ nhìn tôi, hỏi: “Em sao chỉ nhìn anh chằm chằm mà không lo đánh răng rửa mặt đi?”
“Cái đó….

Nhà anh không có đồ dùng của em.” Tôi vớ đại một cái cớ, nói.
Mặc dù xấu hổ nhưng tôi cũng chỉ có thể mặc nhờ quần áo sạch của Thi Mân, rồi quay về phòng của chính mình.
Trước khi đi, tôi hỏi anh ấy, sau này có thể chuẩn bị một bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân cho tôi không?
Thi Mân gật đầu.
Tôi kiềm chế đắc chí trong lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vậy này….


Chúng ta thế này….

Coi như chung sống sao?”
“Coi như….

Ở chung? Anh không biết nữa.” Thi Mân nói.
Ở chung so với chung sống thiếu đi biết bao nhiêu phần mập mờ.

Tựa như chênh lệch tình cảm của “nhà ở” và “nhà” vậy.
Thi Mân còn đang do dự.
Dũng cảm lên nào, tôi tự nhủ.
“Trước đây anh nói “nhà” với “nhà ở” khác nhau lắm mà.” Tôi bổ nhào vào lồng ngực anh ấy, kề sát tim anh, “Hiện tại em không có nhà, thầy Thi ơi.”
Thi Mân vậy mà chủ động sờ lên tóc tôi, lại xoa nắn vành tai tôi, cười nói: “Anh cho em một mái nhà.”
Tôi mềm lòng không thôi, lại cảm thấy khoảnh khắc này quá tốt đẹp, nên dùng cách gì để nhớ mãi.

Thế là tôi ngồi dậy, ngắm nhìn anh, khắc ghi từng tấc một của anh vào đầu.
“Vậy thì… Nếu đã chung sống với nhau thì từ giờ trở đi, trong lòng chúng ta nghĩ gì, nhất định đều phải nói cho đối phương biết, có được không?” Tôi thăm dò đụng đụng ngón tay của anh ấy, mắt thấy không bị hất ra, mới thoải mái nắm chặt lấy, “Ví dụ như hiện tại em chỉ muốn nói, Thi Mân, em yêu anh.

Mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, trải qua nhiều ít sự tình, em vẫn mãi yêu anh.”
Thi Mân cười, một tay anh ấy nâng cằm, tay khác đẩy kính mắt, sau đó nhìn tôi thật sâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.