Không Muốn, Không Muốn Buông

Chương 2



Ta cũng không phải là cẩu do nhà của ngươi nuôi, ngươi nghĩ muốn ăn hiếp một người từ nhỏ đã trở thành cô nhi, một người vĩ đại một thân một mình nuôi nấng đệ đệ ….

Ai ai, cái chân vô dụng này, mày như thế nào không chịu nghe tao sai bảo mà cứ nhít nhích qua đó thế ? Tao chém mày !!!!!

Đứng ở trước mặt một người cao hơn mình nửa cái đầu, lại còn là một người rất nguy hiểm nữa, bất luận kẻ nào cũng sẽ thực sợ hãi đi.

Ta chẳng những sợ, còn bị hắn doạ sợ tới mức hai mắt ngấm đầy nước mắt.

Vẻ mặt cầu xin, hai tay dụi dụi mắt, giả dạng làm tiểu cừu. Đoạn Thiên nói bộ dạng này của ta rất dễ gợi lên lòng thương cảm của người khác, cầu ngươi liền cảm thấy ta đáng thương đáng thương đi, rồi bỏ qua cho ta đi.

Khổng Văn nâng cằm của ta lên.

Ngươi xem ta có phải là đang khóc thực hay không hả ? Khẳng định là thực a, ngươi xem ngươi xem, nước mắt hàng thật giá thật ở trong hốc mắt chảy a chảy, nói khóc liền khóc chính là nghề của ta mà. Thế nào, thả ta đi nha.

Ta tăng mạnh thế công, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt to chớp chớp nhìn nhìn hắn.

Chính là … tên này không có nhân tính, nhìn bộ dạng tiểu cừu của ta mà vẫn thờ ơ lạnh nhạt, còn bĩu môi tỏ vẻ không sao cả, sau đó nở nụ cười tà ác, lấy tay chỉ chỉ vào vật cương cứng ở phía dưới kia làm cho ta sợ đến mức nhảy lui về phía sau, đánh mạnh lên vách tường.

Bị hắn khi dễ đã bốn năm, ta đương nhiên hiểu được đó là ý gì. Và cũng rất rõ ràng là – nếu xử lý không xong cũng đừng mong có điểm chấm dứt.

Ô …. Thế giới này vì sao không có siêu nhân thật sự a ?

Cái mũi ê ẩm, ta uỷ uỷ khuất khuất nhít về phía trước, vươn tay cởi sợi dây nịt bằng da của hắn ra, đưa tay đi vào trong an ủi ‘tiểu đệ đệ’ của hắn.

Ta sờ a sờ, ta vuốt a vuốt, ta bóp a bóp......

« Uy! »

« A? »

Ta ngẩng đầu, oán hận nhìn nhìn Khổng Văn. Ta đều đã rất cố gắng, ngươi còn muốn thế nào nữa ?

« Không được dùng tay a. » Khổng Văn đem tay của ta đang vói vào trong quần của hắn rút ra, đem ta ấn quỳ gối xuống phía dưới hắn. « Muốn em dùng đôi môi đỏ au này »

Này này này … Này rất biến thái a, uổng cho hắn có bộ dạng siêu cấp đẹp trai như vậy. Oa oa, ta không muốn, lần trước ta thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết rồi a, còn bị hắn ép buộc phải nuốt xuống thứ đắng chát buồn nôn gì đó, ta không muốn…. !

Rốt cuộc ta cũng quyết định chống cự, tràn ngập dũng khí ngẩng đầu, mở to mắt chuẩn bị dùng ánh mắt nghiêm khắc để dành lấy chính nghĩa.

Chính là … vì cái gì vừa nhấc đầu lên liền thấy ngay tên ‘tiểu đệ đệ’ to lớn cứng ngắt đang dựng thẳng cao cao vô cùng đáng sợ của hắn chứ ?

Oa ! Ta không muốn đem cái vật to lớn như vậy ngậm vào miệng đâu, ngươi không phải Khổng Văn, ngươi là khủng long ! Khủng long !

Ta giãy dụa muốn đứng lên, nhích ra xa xa, lại bị hắn đá nhẹ vào chân một cái, ta liền lảo đảo té ngồi xuống, vội vàng ôm lấy chân dài của hắn đễ giữ thăng bằng.

Khổng Văn lắc lắc cái chân hắn, ta càng ôm chặt tựa như đang ôm thân cây không chịu buông tay : « Không muốn dùng miệng cũng được, chúng ta cũng có thể tiến hành làm tình chính thức. »

Làm tình chính thức ?

« Em dùng cái động nho nhỏ ở phía sau kia đến an ủi an ủi anh đi. »

Đại não vận chuyển vài giây, ta rốt cục hiểu được ý tứ của hắn.

Phản ứng duy nhất chính là cất tiếng khóc lớn.

“Không muốn không muốn... .. Ô..... Ô..... Em không muốn .....”

« Rốt cuộc em có ngậm vào không ? Anh đếm ba tiếng, một … hai …. » Ngữ khí càng ngày càng không kiên nhẫn.

Ta thật sự sợ hắn đếm đến ba, nước mắt lưng tròng – lần này tuyệt đối là khóc thật – mở lớn miệng một ngụm đem phân thân to lớn của hắn nuốt vào.

Thật là khó chịu a, nước mắt một giọt lại một giọt chảy xuống. Ta nức nở, khóc a khóc, sau đó bắt đầu nuốt vào nhả ra phân thân hắn.

Bộ dáng hiện tại của ta nhất định thực thê thảm, nước mắt đầy mặt, vì động tác nuốt vào nhả ra mà toàn thân lay động, miệng bởi vì ngậm lấy khí quan to hơn người thường mà phải cố hết sức mở lớn đến cực đại.

Chính là hắn cự nhiên không một chút động tâm tình, chẳng thèm để ý đến tình trạng khủng hoảng của ta.

« Đầu lưỡi phải đánh vòng vòng. »

« Ngu ngốc ! Tựa như đang ăn kem ấy, không cần dùng sức hấp chặt như vậy, anh cũng không muốn nhanh như vậy đã xong việc. »

Ta muốn a ! Ta đầy một bụng uỷ khuất làm theo lời hắn.

« Lại ngậm sâu vào một chút. »

Ta lại phải thật cố gắng làm cho cái miệng nhỏ nhắn này mở to ra thêm chút nữa, ngậm sâu vào thêm chút nữa.

Ta ngẩng đầu trừng hắn, đáng tiếc, dưới trạng thái hiện tại không cách nào ngưng tụ được ánh mắt ‘sắc bén’. Không chỉ như thế, ta còn phát hiện vẻ mặt của hắn tuy rằng thực hưởng thụ, nhưng vẫn như cũ vô cùng tỉnh táo, ô ….. không biết khi nào thì mới có thể tiết …..

« Lại sâu thêm chút nữa, phải nuốt đến tận gốc. »

Ngươi điên à ! Hiện tại đã đủ khó chịu, nuốt đến tận gốc chẳng phải muốn đem yết hầu của ta đâm thủng ? Đối với yêu cầu vô lý như vậy, ta đương nhiên là giả vờ không nghe thấy.

Bất ngờ một bàn tay lớn đặt lên sau đầu của ta, dùng khí lực thật lớn thật lớn đem đầu của ta áp thẳng hướng ‘tiểu đệ đệ’ của Khổng Văn.

Được rồi được rồi, ta đã biết, ngươi không cần tự mình động thủ được không.

Chỉ tiếc là hắn đã muốn tự mình động thủ, đem tất cả phân thân đẩy sâu vào trong miệng ta, đau quá đau quá, ta nghĩ nhất định là nó đã dụng đến thực quản đi, sau đó một trước một sau ở trong cổ hộng ta bắt đầu tới tới lui lui.

Ta mặc kệ, buông a!

Từ miệng đến vòng họng đếu nóng rát. Tại nơi có nhiều niêm mạc như vậy mà ma xát không ngừng thật sự là không có nhân đạo mà.

Ta nắm chặt ống quần của hắn, liều mạng quay đầu tránh ra.

Nhưng tay hắn đã để sẵn ở sau đầu của ta, ép bức ta phải hướng tới trước.

Ô …. Khổng Văn đáng chết … Ta sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ đi đến một nơi thật xa, không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa.

Nuốt a nuốt, nhả a nhả, dường như không bao giờ kết thúc. Vì cái gì ta hít thở không thông lâu như vậy mà vẫn chưa chết a ?

Ta muốn kêu to cứu mạng, chính là miệng bị tắc bởi vật thô to như vậy nên chỉ có thể ‘ô ô ô’, sau lại thật sự quá mệt mỏi, ta ngay cả ‘ô’ cũng ‘ô’ không nổi nữa, chỉ như  cá chết cố hết sức há miệng thật to.

Ta cảnh cáo ngươi a, nếu không mau ngừng, ta thật sự sẽ chết ! Rồi người ta sẽ gọi cho cảnh sát tới bắt ngươi, phán tội ngươi, sau đó thi hành án —— thiến ngươi.

Cuối cùng cuối cùng, cái vật đáng ghét trong cổ họng ta cũng luật động càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nóng. Ta biết hắn muốn bắn, vội vội vàng vàng muốn đem quái thú trong miệng nhả ra.

Oa oa ! …. Khổng Văn chết tiệt, cự nhiên lại giữ chặt đầu ta, ép nó hướng tới trước.

Không muốn không muốn, ta không nuốt, kiên quyết không nuốt.

Giãy dụa a giãy dụa, ta đã dùng hết sức lực toàn thân như thế nào lại không thể thắng được sức lực một bàn tay của hắn ?

Chậm chậm......

Khổng Văn một trận run run, cái thứ đắng chát tanh nồng phun đầy một miệng của ta.

Nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ta biết nếu không đem thứ đó nuốt xuống, tay của Khổng Văn nhất định không chịu buông ra.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta ngửa đầu ‘ừng ực’ một tiếng đem thứ ghê tởm trong miệng nuốt xuống, kết quả hắn vừa thả tay ra, ta liền gập người trên mặt đất bắt đầu ho khan kịch liệt.

Khổng Văn nâng ta từ trên mặt đất đứng dậy, hôn nhẹ lên mặt ta.

Ta ho khan xong, ngẫm lại nỗi khổ vừa trải qua, càng nghĩ càng uỷ khuất, liền oa oa khóc lớn lên.

Khổng Văn chết tiệt, thoải mái xong rồi mới biết thương ta, ngươi vừa rồi tuyệt không một chút thương ta. Ta cũng không phải con chó nhỏ, đánh một cái rồi cho một khúc xương là có thể xem như xong.

Móng tay dùng sức ở trên người hắn cào a cào, cấu a cấu.

Không cần lo lắng, hắn tất nhiên là sẽ [mắng không mắng lại, đánh không đánh lại] – nhưng chỉ là sau khi hắn đã tiết.

Ta đương nhiên sẽ không mắng, bởi vì yết hầu của ta vẫn còn rất đau, hơn nữa, ta cũng không quên nơi này vẫn là toilet trong trường học, tuy rằng sau cuộc thi hẳn là sẽ không ai đến.

Hắn sờ sờ mặt ta, ngón tay quẹt lấy vật thể màu trắng dính ở khoé miệng của ta, rồi đưa ngón tay đầy chất nhầy ấy đến trước mắt ta.

« Liếm sạch. »

Ta vẫn đang vừa khóc vừa đánh thật cao hứng, nghe hắn nói thế ngạc nhiên đến nổi con mắt trừng lớn như muốn rớt xuống đất.

Ta ta ta đang khóc mà, ngươi cái tên hỗn đản này !

Nếu là người thì sao có thể dưới tình huống như vậy mà đưa ra yêu cầu kinh khủng như thế?

Bất quá... ánh mắt của hắn nói cho ta biết, yêu cầu này là không thể cự tuyệt.

« Một tiếng ‘không’, liền lập tức làm lần thứ hai, không cần chọc anh tức giận. »

Ta thảm thương ủ rũ nhìn nhìn hắn.

Hơi quá đáng, tuyệt không lo lắng cảm thụ của người ta. Liền đem ta trở thành đối tượng để khi dễ mà thôi, đúng không ? Ngay cả một chút săn sóc đều không có.

Ta cúi đầu nhìn nhìn ngón tay thon dài đã đến gần bên miệng, lại ngẩng đầu nhìn nhìn vẻ mặt của Khổng Văn, chậm rãi há miệng liếm từ trái sang phải, rồi từ phải sang trái.

Nghĩ tiếp theo hắn sẽ bất chấp tất cả đem ta ấn xuống rồi hảo hảo ngược đãi một phen, kết quả chính là hắn thở nhẹ một hơi dài, kề sát vào bên tai của ta dùng thanh âm trầm bỗng mê người nói :

« Đây là thứ từ trên người anh tiết ra a. »

Vì cái gì? Vì cái gì ?

Vừa nghe âm thanh trầm bỗng đó của hắn liền làm cho thần chí ta bay mất.

Ta cự nhiên cho rằng mình là tội nhân vừa làm ra một hành vi phạm tội rất nghiêm trọng, nên cực kỳ áy náy, vươn đầu lưỡi nộn nộn hồng hồng đem gì đó dính trên ngón tay hắn liếm sạch. Không chỉ như thế, còn ngoan ngoãn cầm lấy cả bàn tay hắn, liếm hết ngón tay này đến ngón tay khác, từ trên xuống dưới, từ mặt trước ra mặt sau, liếm sạch sẽ như con mèo con rửa mặt.

Chờ khi ta tỉnh táo lại, bàn tay của Khổng Văn đã ướt sũng một mảnh.

Lắc đầu kịch liệt, ta phủ nhận tất cả sự tình vừa mới làm.

Khẳng định là do lời nói của hắn gây thôi miên hoặc là cái thứ hắn ép ta nuốt xuống có thành phần gây tê, nếu không ta như thế nào có thể …. Như thế nào có thể đối với hắn có cảm giác chứ ? Một người trong suốt bốn năm đều khi dễ ta, ngược đãi ta, bắt buộc ta phải thường thường an ủi ‘tiểu đệ đệ’ của hắn —— đã vậy còn là một tên con trai !

Trong khi bộ não còn đang tiến hành biện luận cho hành vi vừa rồi, móng vuốt của Khổng Văn cũng đã sờ tới quần xi-líp của ta.

“A! Anh muốn ….. làm gì?”

Ta nhanh tay giữ lấy lưng quần cùng hắn giằng co, lông tơ toàn thân vì cảnh giác cao mà tất cả đều dựng thẳng lên.

Hắn vẻ mặt nhu tình : « Giúp em giải quyết một chút a, anh sẽ cho em thực thoải mái. »

Gương mặt đẹp trai như vậy, hơn nữa nụ cười mê hoặc chết người, ánh mắt lại ôn nhu, ta ngây ngốc thất thần buông lỏng lưng quần ra, thiếu chút nữa liền gật đầu không suy sét.

May mắn, chỉ là ‘thiếu chút nữa’. Bởi vì …. Ta bỗng nhiên nhớ tới sau mỗi lần được hắn làm cho thư thư phục phục, hắn sẽ bày ra bộ dáng sắc mặt ân nhân muốn ta phải báo ân, sau đó …. Ta sẽ bị gây sức ép đến kêu gào khóc lóc thảm thương, quá trình đó sẽ bị lập đi lập lại đến mấy lần.

Cho nên, ta mau chóng dùng hết sức lực giữ chặt quần xi-líp của ta, kiến quyết lắc đầu.

“Không cần, em...... em tuyệt không cần.”

Khổng Văn nhìn nhìn ta, sắc mặt bắt đầu âm trầm xuống.

Chán ghét, thật chán ghét, ngươi như thế nào dễ dàng nổi giận như vậy a ! Không thuận theo ý ngươi một chút liền phát hoả.

Bất quá …. Ta thật sự sợ hắn phát hoả a, nhất là hiện tại ta một mình ở chung với hắn trong buồng vệ sinh vô cùng nhỏ hẹp ở tận cùng phía trong của phòng toilet như thế này.

Cho nên ta nắm lấy tay áo của hắn lắc lắc, sợ hãi rụt rè hỏi tựa như đang cầu xin tha thứ: « hôm nay em nấu cơm cho anh ăn nha, buổi chiều sẽ giúp anh đấm lưng được không ? »

Có lẽ biểu hiện của ta vừa rồi coi như ngoan, cũng làm cho tay hắn thực thoải mái, hắn buông lỏng bàn tay đang giữ quần xi-líp của ta ra, đem ta ôm vào trong lòng, bắt đầu cắn nhẹ lên lổ tai ta. Tuyệt không đau, chỉ có vừa ngứa ngứa vừa ẩm ẩm, còn thực tê tê nữa.

Ta đối với hành vi này của hắn không phản đối, bởi vì điều này chứng tỏ hắn đã buông tha ta, hơn nữa hiện tại tâm tình của hắn tốt lắm. Hắn tâm tình tốt, sẽ đối với ta tốt.

Quả nhiên, cắn cắn lổ tai xong, hắn liền buông ta ra, nắm lấy tay ta rời khỏi toilet.

Ra tới sân trường, được ánh nắng ban trưa chiếu rọi từ đầu đến chân, mới cảm thấy an toàn, không khỏi thở hắt ra một hơi thật to.

Vạn tuế! Cuối cùng đã vượt qua một cửa.

——- còn tiếp ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.