Không Muốn, Không Muốn Buông

Chương 5



Làm ơn đi, ngươi có biết nơi đó là khu vực mẫn cảm của con người hay không a? Tuy rằng ta là con trai, bất quá ….

« A a a!...... »

Không cần cắn như vậy! Ngươi hôm nay điên rồi sao?

Ta bắt đầu lấy tay đẩy đầu của hắn ra. Ta đẩy ta đẩy ta đẩy đẩy đẩy.

Cả người vừa tê vừa ngứa lại còn nóng nóng, ta mềm nhuyễn tựa như một cái bánh quẩy, càng ngày càng không có khí lực đi đẩy hắn.

May mắn, ngay trước lúc ta hoàn toàn đánh mất khí lực đẩy đẩy đầu hắn, hắn đã nhả ‘nụ hoa nhỏ’ của ta ra.

Thượng đế phù hộ!

Hơn nữa có thể thấy được phản kháng là tất yếu.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, trong mắt tràn đầy những tia sáng đáng sợ. Sau đó cúi đầu......

Không thể nào?

Lại nữa sao?

Lần này không có tập trung vào một điểm nào, nhưng đổi lại toàn thân cao thấp của ta đều gặp phải tập kích, biến thành cả người ta toàn là nước miếng của hắn.

Hắn một bên gặm cắn người ta, một bên đưa tay cởi dây lưng của ta.

Oa! Ngươi muốn làm gì?

Chưa kịp mở miệng răn dạy hành vi vượt quá giới hạn của hắn, thì những thanh âm kỳ quái liên tiếp theo trong yết hầu tự động phát ra.

«...... A...... Ân...... Ô...... A a......»

Thanh âm vừa phát ra ngay cả chính ta vừa nghe xong cũng phải đỏ bừng mặt.

Thanh âm này từ nơi nào phát ra vậy? Là …?

Oa oa oa! Thực mất mặt, này không phải ta phát ra đâu! Tuyệt đối không phải...... Ô ô ô......

Càng ngày càng nóng. Dường như hết thảy màu sắc cảnh vật bên người đều biến thành màu đỏ.

« Khổng Văn..... em..... em thật là khó chịu..... anh không cần...... A a a a! »

Thật vất vả tập trung tất cả ý chí để nói ra một câu, còn chưa nói xong đã phát ra một chuỗi tiếng kêu ngọt nị đến nổi làm cho chính ta cũng phải nổi từng tầng da gà. Khổng Văn đáng ghét, cư nhiên không hề báo trước mà cầm lấy ‘tiểu đệ đệ’ của ta, làm cho ta lớn tiếng kêu lên.

Không chỉ có thế, còn bắt đầu di chuyển lên xuống...... nhu lộng xoa bóp nó ….

Ngươi muốn làm gì! Ngươi là đồ quái vật! Cho dù là tức giận cũng không phải như vậy chứ, ta không phải đã biết lỗi rồi sao?

Ta há miệng tính dùng lời lẽ chính nghĩa để giáo huấn hắn, chính là lời nói ra đều biến thành —— «...... A a...... Ô...... A...... Ân...... »

Ta hận không thể lập tức tìm một cái hố nào đó để chui vào, nếu như nói Khổng Văn hiện tại không có ấn chặt ta xuống giường.

Nghe thấy thanh âm của ta, Khổng Văn cười đến vô cùng tà ác.

« Còn tưởng rằng em sẽ khóc chứ, hôm nay như thế nào lại dũng cảm như vậy? »

Đúng vậy! Ta như thế nào không khóc chứ?

Còn không có nghĩ ra đáp án, cái mũi đã xót xót, nước mắt liền ‘xoạch xoạch’ chảy xuống.

Ta tình nguyện khóc « ô ô ô », cũng không muốn phát ra loại thanh âm như hiện tại!

Chính là nước mắt tuy rằng chảy không ngừng, nhưng thanh âm trong miệng cũng không đổi. Ta mắc cở chết được. Đành phải dùng hết khí lực toàn thân — thực đáng tiếc, chỉ có được chút xíu — giật giật tóc Khổng Văn.

Khổng Văn, ngừng a ngừng a, ta sắp nổi điên rồi, nóng quá nóng quá, lại rất ngứa rất ngứa, ngươi có biết không a!

Ta giật ta giật ta nhẹ giật giật …..

Khổng Văn rốt cuộc cũng có phản ứng với hành động của ta, đứng dậy – một tay ôm lấy thắt lưng của ta, một tay bắt lấy bả vai của ta, sau đó dụng lực – ta bị lật úp sấp lại, tựa như con rùa nằm trên giường lớn mềm mại.

« Anh đang cố công làm đủ khúc dạo đầu cho em, ráng nhịn thêm chút nữa. »

Ta không hiểu hắn đang nói cái gì, ngốc hồ hồ nhìn theo cánh tay hắn đưa ngang qua mặt ta vói lên trên cái bàn nhỏ kế bên giường cầm lấy một cái bình không biết bên trong chứa cái gì.

Ta muốn xoay người, lại bị hắn đè lại: « Không cần gấp, rất nhanh là có thể bắt đầu rồi. »

Bắt đầu cái gì?  (sắp chết mà không biết =.= )

« A a! »

Còn chưa có hỏi ra thắc mắc, ta cũng đã hét to lên.

Cái gì đâm vào ‘nơi kia’ của ta vậy?

Lắc đầu mãnh liệt, nước mắt ào ào chảy xuống không ngừng.

Ô ô ô...... Là ngón tay của Khổng Văn, ta biết rồi, nhất định là ngón tay của Khổng Văn.

Không cần đem nó đâm vào a! Không cần đem nó đâm vào a!

Ngón tay xâm lấn vào bên trong người, bắt đầu nơi nơi ấn a ấn a, sờ a sờ a….

Ta chỉ biết lắc đầu lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy.

Ô ô ô...... Ta đã biết Khổng Văn muốn làm cái gì! Ta đã biết!

Ta không muốn không muốn, ô ô ô...... Buông, ô ô ô......

Khổng Văn ở trên lưng ta nghiêng đầu dài qua hôn lên nước mắt trên mặt ta: « Đừng khóc, từ từ sẽ ổn thôi, tuyệt đối không làm đau em, được không? »

Thanh âm ôn nhu như vậy, nhưng ta hoàn toàn nghe không vào.

Không làm đau cũng không được!

Ta vẫn là lắc đầu lắc đầu, thiếu chút nữa đập trúng mặt Khổng Văn vẫn đang nghiêng tới trước.

Ngón tay của Khổng Văn đứng yên trong thân thể ta, không còn động đậy.

Tay kia thì vói ra phía trước, sờ sờ ‘tiểu đệ đệ’ của ta.

Kỳ thực rất thoải mái a, nhưng ta vẫn cứ khóc, vẫn cứ lắc đầu.

Khổng Văn sờ a sờ, lộng từ trên xuống dưới, kết quả ta bắt đầu ‘y a bì bõm’…..

Nhưng vấn đề chính chính là ta vẫn còn rất không cao hứng.

Ô ô ô...... Ta vô cùng ủy khuất a!

Dùng hết tất cả năng lượng, biểu đạt ý nguyện của ta.

«.... A a.... Chán ghét.... Ô.... A..... chán.... ghét.... Ân..... »

« Thoải mái không? » Khổng Văn đưa mặt lại gần, cắn cắn lên môi ta.

Thoải mái? Ta sắp tức điên rồi a!

Ngươi là kẻ điên! Ngươi đây là ép buộc! Ngươi đang ép buộc ta!

Ngươi như thế nào có thể như vậy? Ta chưa từng nghĩ tới ngươi sẽ ép buộc ta làm chuyện này! Tuy rằng ngươi ép buộc ta làm rất nhiều chuyện..... Đối với ta cũng thật không tốt..... Chính là...... Chính là...... Ta vẫn rất rất tin tưởng ngươi a!

Ngươi là cái tên xấu xa! Ma quỷ!

Không biết có phải là do phẫn nộ đã tạo cho ta lực lượng, ta cư nhiên nói ra một câu vô cùng rõ ràng và lớn tiếng.

« Em chán ghét anh! »

Thân thể trên lưng cứng đờ. Khổng Văn nhẹ nhàng hỏi: « Em nói cái gì? »

Có thể nói ra lần thứ nhất, thì lần thứ hai sẽ không khó, ta tựa như phát cuồng rống to lên: « Em chán ghét anh! Em chán ghét anh! Em chán ghét anh! Em chán ghét Khổng Văn! Em không bao giờ muốn gặp anh nữa!!! »

Mỗi một câu nói ra, thân thể Khổng Văn lại càng cứng ngắc.

Ta có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn giảm xuống nhanh chóng.

Rống một hơi thật to thật dài làm cho ta không còn hơi sức, chỉ biết há to miệng kịch liệt thở.

Khổng Văn không nói gì, hắn cứng đờ tựa như bị đông cứng lại.

Hắn ở sau lưng ta, nên ta không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn.

Áp lực trên thân thể bỗng nhiên biến mất, dị vật trong thân thể cũng bị rút ra ngoài, Khổng Văn rời khỏi lưng ta.

Vì cái gì ta lại cảm thấy rất lạnh? Vì cái gì?

Ta chờ Khổng Văn đến hống ta, sau mỗi lần đem ta chọc khóc, hắn sẽ dùng những lời ngon ngọt ôn nhu để dỗ dành ta, cắn cắn lổ tai ta.

Ta lẳng lặng chờ.

Chính là...... Hắn vẫn không có tới.

Ta chỉ nghe thấy thanh âm đóng cửa – một tiếng đóng cửa rất nhẹ rất nhẹ.

Liền chỉ còn mình ta bị nhốt trong căn phòng to lớn vắng lặng.

Khổng Văn đi rồi, ta biết hắn đi rồi.

Đại quái vật đi rồi, đại khủng long đi rồi, ma quỷ đi rồi, người khi dễ ta đi rồi.....

Nhưng vì cái gì ta vẫn còn khóc?

Phòng trống rỗng, lòng ta cũng trống rỗng.

Tuyệt không muốn động.

Ta thật là khó chịu.

Khổng Văn, em thật là khó chịu.

Cứ như vậy —— nằm úp sấp, chảy nước mắt.

Thẳng đến khi  mất đi ý thức.

—–

Không biết là về nhà như thế nào.

Khổng văn đưa ta trở về?

Hay chính mình tự đi về?

Hay là thời điểm người giúp việc dọn dẹp phòng ngủ đã hảo tâm đem ta đóng gói gửi qua bưu điện trả về.

Dù sao, khi thời điểm ta có lại ý thức, mở to hai mắt đã thấy nằm ở trong phòng của mình.

Mơ mơ hồ hồ không rõ ràng trạng huống của chính mình cùng chuyện gì đã xảy ra đối với ta mà nói là chuyện thực bình thường. Cho nên, một chút kinh ngạc cũng không có, ta tiếp tục nằm ở trên người, ngẩn người.

Trừ bỏ làm ra bộ dáng cẩu chết, ta còn có thể làm được gì?

Khổng Văn......

Trước kia ngẩn người, còn có cái để suy nghĩ ––– như thế nào rời đi Khổng văn, có phương pháp gì làm cho hắn không còn quấn lấy ta nữa …..

Hiện tại đã không cần nghĩ nữa......

Ta nằm ở trên giường, chảy nước mắt. Con mắt nhất định đã sưng vù lên.

Khổng văn thích nhìn ta chảy nước mắt.

Nếu hắn nhìn thấy ta hiện tại, nhất định sẽ đi tới hôn hôn lên mặt ta.

Ta biết, da thịt mịn màn non nớt trên mặt ánh lên những giọt nước mắt sẽ làm cho Khổng Văn ý loạn thần mê, sẽ khiến cho hắn phát cuồng.

Thời gia đã trôi qua bao lâu rồi? Ít nhất cũng một thế kỷ rồi đi.

Ta đói bụng. Thân thể của con người là thành thực nhất, đặc biệt là bụng – nó đã bắt đầu kêu ‘ục ục’.

Đoạn Thiên chết tiệt, cư nhiên không đến gọi ta ăn cơm.

Ngươi tạo phản?

Cho dù là có người yêu —— ta hiện tại đã không còn muốn xen vào chuyện hắn có phải là đồng tính luyến ái, hay là không nên ‘khi sư diệt tổ’ nữa.

Nhưng có người yêu rồi không cần anh trai nữa thì rất rất quá đáng đi.

Ta muốn giáo huấn Đoạn Thiên, còn có tên Khổng Văn đáng giận hại ta thương tâm —— không nên hỏi ta vì cái gì thương tâm, ta không biết! —— ta phải tuyệt thực.

Vì thế, ta nằm bẹp dí ở trên giường, ngay cả nước cũng không uống. Nằm, nằm.....

Trên thế giới này người đáng thương nhất chính là ta!

Ta muốn báo thù!

Hướng Khổng Văn báo thù.

Tìm một tá bạn gái, sau đó ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện —— cho hắn tức chết!

Bất quá, vì cái gì hắn lại tức giận chứ?

Ô...... Hắn đã không còn cần ta.

Nói không chừng hắn sẽ lập tức tìm một tá bạn gái, mười hai nhân lấy mười hai lại nhân lấy mười hai...... Ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn đối với những cô gái không biết liêm sỉ này lộ ra khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười ôn nhu của hắn.

Ô ô ô...... Ta không cần!

—————– còn tiếp —————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.