[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 105: Thẳng thắn



“Tezuka, anh lừa tôi đúng không?” Ogihara khẩn cầu trong lòng rằng điều này không phải thật, Tezuka đang đùa cậu, thế nhưng... thế nhưng cậu rõ ràng, Tezuka không biết nói đùa.

Nhìn gương mặt so với ngày xưa còn nghiêm túc hơn của Tezuka, Ogihara che mặt mình, “Sao có thể... Tôi không nhớ rõ nữa, tôi không có ấn tượng...” Cậu muốn khóc, sao cậu có thể làm ra cái chuyện này! Cậu lại nhân lúc uống say mà... “phi lễ” người khác... Sau này cậu nhất định không uống rượu!

Kéo tay Ogihara xuống, Tezuka không muốn bức cậu thêm, “Itsuki-chan, nếu như em không tiếp nhận được, coi như không có chuyện này đi, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất.” Buông Ogihara ra, Tezuka ngồi xuống ghế bên cạnh.

Sao có thể coi như không có chuyện này, Ogihara nằm trên sô pha quay đầu nhìn Tezuka, “Tezuka, bây giờ tôi rất loạn, tôi không biết, tôi không nhớ rõ chuyện hôm đó, hơn nữa...” Ogihara ngồi xuống vò vò mái tóc đã rối loạn của mình, “Anh tôi từng hỏi tôi thích cô gái như thế nào, tôi không trả lời được, bởi vì tôi còn nhỏ, loại chuyện này bây giờ tôi sẽ không quan tâm, huống chi, huống chi tôi là con trai...” Ogihara có chút thương tâm nói, “Các anh cũng coi tôi như con gái sao? Bởi vì tôi lớn lên giống con gái sao?” Nghĩ đến có thể là vì vậy, ngực Ogihara có chút đau đớn.

Thở dài, Tezuka đi tới ngồi bên Ogihara, vuốt tóc cậu lại cho thẳng. “Ngay từ đầu tôi luôn biết em là con trai, cho dù... là vừa rồi.”

“Vậy...” Ogihara ngẩng đầu nhìn, “Vậy vì sao anh và Keigo muốn hôn tôi? Tôi không tin các anh... các anh là đồng tính luyến ái...”

“Không biết.” Mặc dù nói như vậy, trên mặt Tezuka lại không hề có một tia mê man, anh chỉ nói thực lòng suy nghĩ của mình, “Tự nhiên mà muốn làm như vậy, không nghĩ tới của giới tính của em, chỉ là muốn làm như vậy, muốn làm như vậy...với ’em’. Itsuki-chan, tôi biết hiện giờ có vẻ hơi sớm, nhưng tôi phải đi Đức, thật lâu mới có thể trở về. Atobe đã cho em biết suy nghĩ của cậu ấy, cho nên tôi quyết định cũng để em biết ý nghĩ của tôi. Giống như lời em nói vậy, chúng ta còn quá nhỏ, tương lai Itsuki-chan lựa chọn ai, hoặc có lẽ không chọn ai cả, đó là quyền của em, cứ làm như em nghĩ là tốt rồi. Em phải hiểu được điều này, chúng ta vĩnh viễn luôn là bạn bè, sẽ không vì lựa chọn của em mà thay đổi.”

Lời nói giống như lời thông báo, Tezuka vẫn nghiêm túc mặt không biểu cảm như cũ, Ogihara cọ cọ môi dưới của mình, trong ngực cực kỳ không bình tĩnh. Cậu cho rằng mình sẽ thấy đáng ghét, giống như cậu rất ghét Mohammed, cậu từng nói cậu sẽ không thích con trai, sẽ không để ai hôn cậu nữa. Thế nhưng, cho dù là Atobe hôn hay Tezuka hôn, cậu lại không hề thấy đáng ghét chút nào, thậm chí đến tức giận cũng không được.

“Vì sao...? Vì sao... không thể tức giận?” Muốn biết đáp án từ trong miệng người khác, mắt Ogihara đầy sương mù nhìn Tezuka, Tezuka mặc đồng phục, đeo kính không số, nghiêm túc rồi lại chăm chú nhìn cậu, khi đối mặt với cậu luôn dịu dàng hơn bình thường, là bởi vì … như vậy sao? Bởi vì trong lòng nhận định bọn họ là hoàng tử, là những hoàng tử tôn quý nhất, bởi vì đã từng biết bọn họ, cho nên vô ý thức mà tiếp nhận rồi sao?

Bọn họ là nhân vật của thế giới này, khi cậu ý thức được điều đó, trong lòng cậu là ước ao, là khát vọng có thể làm quen với họ, khát vọng trở thành bạn bè của họ. Cho nên muốn vì họ làm chút chuyện gì đó, cho nên... khi được họ tiếp nhận cậu mới có thể cao hứng như vậy, cho nên... đơn giản mà cho họ đi vào phòng của mình, để cho họ... chia sẻ tất cả những gì cậu có. Bởi vì cậu biết mình chỉ là một người khách qua đường, cậu lại càng thêm hi vọng có thể có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng các hoàng tử, hi vọng khi mình rời khỏi nơi đây có thể làm những hoàng tử này luôn nhớ cậu.

“Tezuka, tôi không hiểu... cũng không biết nên làm gì bây giờ, trong lòng tôi ngoại trừ người thân thì chỉ có những người bạn là các anh.” Mà cậu, không muốn mất đi những người bạn này.

“Itsuki-chan, nếu không hiểu thì đừng hiểu, nghe theo nơi này của em đi.” Ngón tay Tezuka chạm lên chỗ trái tim Ogihara, “Đừng nên miễn cưỡng chính mình.”

Ogihara đột nhiên nổi lên một cơn tức giận, nếu không muốn miễn cưỡng cậu thì vì sao làm như vậy với cậu. Tháo kính của Tezuka xuống, Ogihara nguy hiểm tiến sát gần.

“Tốt, nếu đội trưởng để tôi lựa chọn, vậy tôi đây không chọn ai hết... Sau này đội trưởng không được làm như vậy nữa, nếu không...” Ogihara hừ lạnh một tiếng, “Tôi liền nói cho fan hâm mộ của đội trưởng rằng đội trưởng thích con trai.” Trước khi “bệnh” của cậu khỏi, cậu sẽ không làm gì hết.

“Có thể.” Ogihara chưa kịp kinh ngạc vì lời Tezuka thì môi cậu đã bị người dán lên. Lần này Ogihara không đẩy Tezuka ra, chỉ là khi lưỡi Tezuka đi vào thì cậu liền cắn một ngụm. Môi hai người dính sát vào một chỗ, Ogihara nhìn Tezuka, Tezuka nhìn cậu, hơi thở của hai người cứ như thế hòa chung một chỗ.

Thả lưỡi Tezuka ra, Ogihara lùi lại một chút, “Tezuka, bây giờ tôi không thể lựa chọn, tôi không muốn mất đi những người bạn tốt nhất là các anh, hơn nữa... cơ thể của tôi...” Đeo kính lại cho Tezuka, Ogihara nở một nụ cười vui vẻ, nụ cười hoàn toàn buông tất cả phiền não, “Tezuka, chờ tôi 20 tuổi, nếu các anh còn nghĩ như vậy, tôi sẽ suy nghĩ chuyện này. Trước đó, các anh không được bức tôi, với lại không được vì tôi mà phá hỏng tình hữu nghị giữa các anh.” Nếu như cậu có thể sống sót, cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Ừm... Kỳ thực... nụ hôn của hoàng tử... cũng không tệ lắm đâu.

“... Ừ...” Biểu cảm trên gương mặt Tezuka dịu xuống một chút. Nhưng Ogihara lại hiện lên một tia nghi hoặc, cậu nhìn chằm chằm môi Tezuka hỏi: “Tezuka, Atobe...”

“Tôi biết.” Tezuka rất bình tĩnh.

“Vậy... vì sao anh còn có thể... Không để ý sao?” Đây cũng là chỗ Ogihara cực kỳ không hiểu nổi, dù sao Tezuka cũng không phải người giống nhị ca, chắc phải để ý chứ. Cho tới bây giờ cậu luôn không nghĩ tới loại chuyện này lại làm người hôm nay chỉ có 13 tuổi như cậu phải lo lắng.

“Để ý.” Câu trả lời của Tezuka làm Ogihara càng thêm không hiểu, nếu để ý thì vì sao còn có thể hôn cậu.

“Để ý vì người đầu tiên được em biết tâm ý là Atobe.” Loại cảm xúc này rất kì diệu, Tezuka không có cách nào giải thích rõ ràng với Ogihara.

“Nhưng anh vẫn rất để ý đúng không.” Ogihara ngồi xổm trên sô pha, liếm liếm môi, “Hai ngày lại bị hai người khác nhau... Điều này làm cho tôi nghĩ... thật không tốt, có cảm giác... mình rất là tùy tiện.” Xem ra cậu không thể tiếp nhận chính là con người Mohammed, mà không phải vì... cái hành động hôn môi này đi.

“Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến Itsuki-chan cảm thấy không tùy tiện?” Tezuka nói làm Ogihara có chút tức giận, vậy còn cần hỏi sao, đương nhiên là không làm chuyện này với cậu nữa.

“Itsuki-chan, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.” Nói cách khác, anh không có khả năng không làm như vậy, Tezuka không có nửa phần chột dạ.

“Là như thế này sao?” Ogihara đến gần hơn một chút.

“Ừ.” Tezuka tháo kính xuống.

“Nếu như người tôi chọn không phải là đội trưởng thì sao?” Lại đến gần hơn một ít.

“Tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.” Vẻ cường thế của Tezuka hoàn toàn hiện ra, những lời lúc trước chỉ đơn giản là trấn an.

“Đội trưởng như vậy là không được nha.” Ogihara nghĩ ấn tượng ban đầu điều khiển cảm giác quá lớn đã làm cậu rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hôm nay, hoàng tử cũng có thể biến thành cường hào ác bá được, “Đáng lẽ phải tôn trọng ý kiến của tôi chứ.”

“Vậy ý của Itsuki-chan là?” Tezuka cũng không khẩn trương.

“Yêu sớm là yêu lầm... cho nên... đội trưởng phải làm gương tốt, không thể làm chuyện không nên làm với tôi đâu.” Nhìn người đang tới gần mình, Ogihara cười rất vui vẻ, gương mặt có hơi tái nhợt cũng vì nụ cười này mà có vẻ hồng hào hơn.

“Thật không?” Tezuka nhẹ nhàng dán môi lên môi Ogihara.

“Ừ, thật.” Nhắm mắt lại, Ogihara hơi hé miệng, lần đầu tiên tình nguyện nhận lấy nụ hôn của người khác, mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán trong căn phòng.

Bên bệ cửa sổ, Tezuka và Ogihara nhìn sân tennis cách đó không xa. Bởi vì sắp thi đấu nên nhóm đội tuyển không đi học mà tiến hành tăng mạnh tập luyện.

“Tezuka, ở giải Kanto Seigaku sẽ gặp Rikkaidai sao?”

“Rất có thể.”

“Điều tôi không muốn nhất là phải thấy các anh đụng nhau.”

“Tôi biết.”

Một tay Tezuka ôm vai Ogihara, anh biết trong chuyện này Ogihara không giống với bọn họ. “Năm nay là giải toàn quốc cuối cùng của ba chúng tôi, làm đối thủ là chuyện không thể tránh được, nhưng chúng tôi đều rất mong muốn có thể gặp nhau trên đấu trường. Đây là chuyện mà một tuyển thủ tennis khát vọng nhất, có thể chân chính đấu với kẻ mạnh một trận, bất kể thắng thua chúng tôi cần biết thực lực của chính mình trên sân thi đấu.”

“Tezuka.”

“Ừ.”

“Chờ vai anh tốt lên, đấu với tôi một trận nhé.”

Yêu cầu của Ogihara làm Tezuka thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng Tezuka cũng không lập tức đáp ứng, “Nếu thân thể của em không sao, tôi sẽ đấu với em.” Đã thấy Ogihara lắc đầu.

“Tezuka, nếu như tôi thực sự có chuyện thì cho dù làm như thế nào cũng không thể thay đổi, mà tôi không muốn tiếc nuối điều gì cả. Đấu với tôi đi, tôi muốn biết mình có thể lấy từ trong tay đội trưởng bao nhiêu game.” Ogihara lấy từ túi ra một dây thánh giá bằng bạc đeo lên cổ Tezuka, “Thế nên, đội trưởng phải mau dưỡng thương cho tốt, cho dù ở Đức cũng không thể buông lỏng huấn luyện.” Nắm lấy tay phải Tezuka, Ogihara siết tay chặt hơn.

“Nhất định thế.” Dùng thân thể ngăn trở cửa sổ, Tezuka cúi đầu...

Trên sân thượng, Tezuka và Fuji.

“Chuyến bay là ba ngày sau, tôi quyết định đến Đức trị liệu.” Dựa vào lưới chắn, Tezuka nói.

“Ngày mai cậu và Itsuki-chan đi Hakone?” Trên mặt Fuji không còn nụ cười, lúc này anh không cần che giấu tâm tình của mình.

“Ừ.”

“Tezuka, ” Fuji ngồi xuống, “Hoa trên bức tranh kia vẫn tiếp tục mở ra?”

“Ừ, không tìm được cách nào làm nó dừng lại.” Tezuka cũng ngồi xuống, “Fuji, trong khoảng thời gian tôi không ở nhà... Seigaku và Itsuki-chan... giao cho cậu đấy.”

“Khi nào trở về?” Biểu cảm trên mặt Fuji so với Tezuka còn nghiêm túc hơn.

“Không biết, sẽ không ngắn.” Nếu như cho anh lựa chọn, anh sẽ không rời khỏi đúng lúc Ogihara sinh bệnh như vậy.

“Tezuka... Cậu nói với Itsuki-chan rồi nhỉ.” Bọn họ rất hiểu lẫn nhau, cho nên anh có thể khẳng định.

“... Ừ.”

Fuji nhàn nhạt nở nụ cười, “Tezuka, hôm cậu và Atobe thi đấu, tâm tình Itsuki-chan rất không tốt.” Tezuka không nói gì, chờ Fuji nói hết lời.

“Cho nên... tôi thấy rất mâu thuẫn, cuộc thi này tôi nên đấu thế nào đây?” Fuji rất rõ ràng, nếu như họ không thể xử lý tốt, Itsuki-chan sẽ rời xa họ.

“... Hoà...” Câu trả lời của Tezuka làm Fuji thất kinh, Tezuka thì vẫn là biểu cảm không sợ hãi trước mọi việc, “Trận đấu của tôi và Atobe... khi bóng liên tục rơi chính giữa vạch lưới thì tôi đã biết đây chính là nguyện vọng của Itsuki-chan. Fuji, trận đấu là phải phân ra thắng bại, thế nhưng cũng có vài trận đấu có lẽ vĩnh viễn không có thắng thua, hoà là kết quả tốt nhất, nếu không... có thể là lưỡng bại câu thương, huống chi phần thưởng của cuộc thi... là cậu ấy.”

“Ngay từ đầu Tezuka đã nghĩ như vậy sao?” Fuji vì phản ứng của Tezuka mà cảm thấy kinh ngạc, đây không phải là Tezuka Kunimitsu mà anh quen biết.

“Không phải.” Tezuka coi như có chút khốn quẫn, anh tháo kính xuống xoa mi tâm, “Khi trong trận đấu xuất hiện tình huống này, cậu ấy cười rất vui vẻ.” Nói cũng không nói thẳng, nhưng Fuji lại hiểu.

“Itsuki-chan không hy vọng giữa chúng ta có tranh chấp nhỉ.” Fuji cười tủm tỉm nhìn trời, “Cho nên trong trận đấu gặp Hyotei và Rikkaidai, cậu ấy sẽ không tham gia, cho nên khi Hyotei thua cậu ấy rất khổ sở.” Nếu như không phải Atobe kịp phản ứng mà đuổi theo, có phải Itsuki-chan sẽ trốn đến một chỗ họ không tìm ra mà âm thầm thương tâm?

“Fuji, có cậu và Oishi, chuyện trong đội tôi sẽ không lo lắng. Itsuki-chan...”

“Mỗi ngày tôi sẽ nhắn tin nói cho cậu về tình hình Itsuki-chan.” Fuji ngắt lời Tezuka, nói ra chuyện Tezuka muốn nói, “Tezuka, tôi không tin thế giới này có thiên sứ, cho nên... Itsuki-chan chỉ là Itsuki-chan...” Là người anh thích.

“Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.