“Ogihara, chuyện này tôi sẽ không đồng ý, em nên biết tình huống hiện tại của mình.” Trong phòng làm việc của HLV Ryuzaki, Ryuzaki nghe xong yêu cầu của Ogihara thì không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt luôn.
“Huấn luyện viên, ” Ogihara cũng không lo lắng chút nào mà khuyên, “Tình huống của em thì em rõ ràng nhất, kỳ thực chơi bóng hay không với em không có bất kì ảnh hưởng nào, chỉ là các anh em lo lắng mà thôi. Huấn luyện viên, em chỉ yêu cầu được đánh một lần trong trận sau của Seigaku thôi, còn lại thì trừ phi cần thiết nếu không thì em sẽ không thi đấu. HLV Ryuzaki, đội trưởng phải đi Đức trị liệu, anh ấy đi thì ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến tâm tình mọi người. Em chỉ muốn làm chút gì đó để đội trưởng yên tâm, cũng để mọi người biết cho dù đội trưởng không ở đây thì chúng ta cũng có thể tiến vào giải toàn quốc.” Thấy Ryuzaki có dấu hiệu thỏa hiệp, Ogihara tiếp tục nói, “Huấn luyện viên, tuy rằng mấy ngày nay em không tham gia huấn luyện, nhưng em nghĩ chắc là trình độ của mình sẽ không tụt lùi nhiều lắm, huấn luyện viên, em chỉ đánh một trận, em đảm bảo sẽ tốc chiến tốc thắng.”
“Chỉ một trận?” Ryuzaki có chút bị thuyết phục.
“Vâng, chỉ một trận, chỉ là để khuyến khích mọi người thôi.” Ogihara giơ tay lên thề.
“Nói như vậy... Cũng được, trận sau tôi sẽ sắp xếp em đánh một lượt, nhưng mà chỉ được một lần này thôi.” Ryuzaki cũng biết Ogihara lên sân đấu sẽ bù đắp được sự mất mát do việc Tezuka phải đi gây cho mọi người.
“Cảm ơn huấn luyện viên.” Ogihara lập tức hạ giọng, “Nhưng mà huấn luyện viên có thể giữ bí mật cho em trước, đợi đến ngày thi đấu mới tuyên bố không?” Chủ yếu chính là không thể để người nào đó biết.
“... Mong rằng mình làm như vậy sẽ không có vấn đề gì...” Ryuzaki cũng chỉ đến khi Ogihara đi rồi mới lộ ra lo lắng, rốt cuộc cơ thể Ogihara có vấn đề gì?
Trên sân bóng, sau khi biết được tin tức Tezuka phải đi Đức trị thương, tâm tình của mọi người trong đội tennis như rơi xuống đáy vực. Giải Kanto vừa mới bắt đầu, đội trưởng lại phải đi xa, điều này khiến cho tinh thần bọn họ dù nhiều dù ít thì cũng có chút bất an. Sớm đã biết tin tức, Ryoma và Fuji cũng không hoảng loạn nhiều lắm, những người khác sau khi lo lắng qua đi thì cũng hiểu rõ, Tezuka bị thương nên không thể tham gia các trận đấu tiếp theo, như vậy không bằng sớm đi trị liệu, sớm trở về.
“Nào nào, đội trưởng, cố lên, nya! Chúng tớ chờ cậu trở về!” Kikumaru giơ vợt tennis lên cổ vũ Tezuka.
“Đội trưởng, tới Đức rồi cũng không thể bỏ mặc chúng tôi đâu, phải thường xuyên nhắn tin đó.” Momoshiro dùng ý cười để che giấu sự bất an.
“Nhóm đội tuyển Seigaku...” Oishi mở miệng, “Tối nay chúng ta đi núi Soha đi, đi xem mặt trời mọc, thuận tiện chụp ảnh lưu niệm chung với đội trưởng. Ngẫm lại thì mấy người chúng ta cũng chưa từng tới núi Soha đâu.” Đề nghị của Oishi không được ai phụ họa.
“A... Các cậu không muốn đi à?” Oishi có chút thất vọng.
“Được, tôi chưa từng lên núi xem mặt trời mọc đâu.” Fuji là người đầu tiên đồng ý.
“A a, tớ cũng vậy, nya.” Kikumaru nhảy đến phía sau lưng đồng đội hợp tác của mình. (aka Oishi)
“Tôi cũng vậy.” Momoshiro nhấc tay.
“Khè...” Tán thành?
“Núi Soha à...” Tay Kawamura bị người nhét một cây vợt tennis vào, “Burning! Núi Soha!! Cố lên!!”
“Mada mada dane.” Ryoma trả lời, nhìn mắt Ogihara đầy do dự cậu nói, “Backy, cậu không nên đi, tớ sẽ chụp ảnh về cho cậu.”
“A... Ừ...” Ogihara cúi đầu không dám nhìn vẻ cao hứng bừng bừng của mọi người, buổi tối... cậu phải ở nhà.
“Itsuki-chan, đi thôi.” Tezuka mở miệng, Ogihara và Ryoma với Fuji đều rất kinh ngạc. Tezuka kéo Ogihara đến một bên nói mấy câu, chỉ thấy mắt Ogihara tỏa sáng, rồi vẫn do dự, lại thấy Tezuka nói vài câu nữa, cuối cùng Ogihara cũng gật đầu. Những người khác không rõ vì sao Ogihara không muốn đi, cũng hiếu kỳ đội trưởng đã nói gì.
“Tezuka, các anh tôi đồng ý rồi?” Ogihara không tin các anh lại đồng ý cho cậu buổi tối đến núi Soha.
“Đồng ý rồi, nhưng anh ấy nói sẽ phái xe đến, đồ đạc của chúng ta anh ấy cũng sẽ đưa đi, sáng mai sau khi xuống núi chúng ta đến thẳng Hakone.” Tezuka biết Anthony và mình giống nhau, không muốn thấy người này phải thất vọng.
“Tezuka... Tôi sẽ liên lụy các anh đấy.” Ogihara còn đang do dự.
“Itsuki-chan, ” nghe được Tezuka nhấn giọng, Ogihara nhìn lại, “Tôi muốn cùng em đi xem mặt trời mọc.” Tezuka nói làm Ogihara nở nụ cười, “Vâng...”
Anthony phái tới một chiếc xe lớn rất tiện nghi, tám giờ tối, nhóm đội tuyển Seigaku mang theo đồ ăn vặt ngồi trên xe đi ra ngoại ô. Trên xe mọi người hết đùa lại nghịch, còn lấy tú-lơ-khơ ra đánh. Ogihara không tham gia, nhưng thấy mọi người thật vui vẻ nên cậu cũng rất vui vẻ. Cậu chưa từng có thời được đi chơi với nhiều người như vậy, ngẩng đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh, Ogihara lộ ra một nụ cười khiến người ta say lòng.
“Itsuki-chan rất vui vẻ.” Fuji quay đầu lại kéo lại cẩn thận áo khoác của Ogihara.
“Vâng, lần đầu tiên tôi và mọi người cùng đi núi Soha mà.” Nhìn Tezuka và Ryoma đang đánh bài, cậu nói, “Tôi cũng không biết Tezuka lại biết đánh bài đấy.” Trước mắt bắt đầu không rõ, Ogihara dựa vào người Fuji, “Shusuke, tôi hơi mệt.” Nghe thấy cậu nói, Tezuka và Ryoma ngừng lại.
“Vậy Itsuki-chan cứ ngủ trước đi, chờ cậu tỉnh là chúng ta đã ở trên núi rồi.” Fuji ôm Ogihara vào lòng, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cậu.
“Shusuke, nếu tôi ngủ như chết thì cứ để tôi ở trên xe đi.” Không chịu được cơn buồn ngủ, Ogihara nói xong câu đó thì không còn nói gì nữa, cậu không biết trong xe đã im lặng, không biết hai người đã ngồi xổm trước mặt cậu.
“Ogihara cậu ấy...” Oishi là người đầu tiên phát hiện chỗ không ổn, giờ mới 9 giờ rưỡi, Ogihara sao lại ngủ nhanh như vậy.
“Người Ogihara... Thơm quá...” Kikumaru ngửi thấy mùi thơm đột nhiên nồng đậm, đồng thời phát hiện trên đầu Ogihara ra rất nhiều mồ hôi, “Ogihara rất nóng sao? Trong xe mở điều hòa mà.”
“Không có gì, Itsuki-chan chỉ mệt thôi.” Để Ogihara gối lên đùi mình, Fuji vừa giúp cậu lau mồ hôi vừa nói, “Cậu ấy chỉ một thôi.” Nhận ra sự khác thường, những người khác im lặng, lo lắng vây quanh Ogihara.
“Đội trưởng, để tôi đi.” Chạy đến trước mặt Tezuka, Momoshiro ngồi xổm xuống, “Đội trưởng, anh nghỉ ngơi một chút, tiếp theo để tôi cõng Ogihara.” Vành mắt Momoshiro đỏ lên, bọn họ vậy mà không biết Ogihara bị bệnh, bệnh còn... nặng như vậy.
Đặt Ogihara lên lưng Momoshiro, Tezuka lau đi mồ hôi trên trán cậu, Ogihara càng không ngừng kêu nóng, Ryoma và Kikumaru đi một bên quạt cho cậu. Đi một đoạn đường, Kaidoh vào thay cho Momoshiro, sau đó là Fuji, Kawamura, Oishi, Tezuka... Cứ như vậy, mấy người họ cõng Ogihara lên núi, tới đỉnh núi rồi thì Ogihara không kêu nóng nữa, nhưng vẫn bất tỉnh.
Tezuka ngồi trên một tảng đá lớn, bao bọc Ogihara trong ngực mình chờ mặt trời mọc. Những người khác muốn hỏi cũng không dám hỏi, Fuji và Ryoma cầm lấy tay Ogihara, chắn gió lạnh cho cậu.
“Ngày nào Itsuki-chan cũng sẽ như vậy, bác sĩ không tìm được nguyên nhân, thế nên Itsuki-chan không bị bệnh, cậu ấy sẽ khỏe. Đừng để Itsuki-chan nghĩ mình bị bệnh, được không?” Fuji mỉm cười nhìn những người khác, anh hiểu rằng một trong những mục đích Tezuka bảo Itsuki-chan tới có lẽ là mong muốn khi anh không ở đội thì mọi người có thể chăm sóc cậu thật tốt.
“Hihi, đúng vậy, không ngờ Ogihara lại sợ nóng như thế đấy.” Kikumaru nói làm mọi người khôi phục tinh thần, thu hồi lo lắng.
“Đúng vậy, khó trách Ogihara chưa bao giờ muộn, thì ra là ngủ sớm dậy sớm mà.” Momoshiro liếc nhìn Ryoma, giống như muốn nói: cậu phải học tập Ogihara nhiều hơn đó.
Một tia sáng phá tan sự tối tăm, ánh bình minh đã tới, mặt trời sắp xuất hiện. Đúng lúc này Ogihara chậm rãi tỉnh lại, quay đầu lại thấy những tia sáng kia, cậu nắm chặt hai bàn tay trong tay mình, cậu đã thấy mặt trời mọc.
“Itsuki-chan... mặt trời lên rồi, thời điểm này sang năm chúng ta sẽ cùng nhau đi xem mặt trời mọc, được chứ?” Lau giọt nước mắt trên má Ogihara, Fuji dịu dàng hỏi.
“Ừ... Thời điểm này sang năm... tôi vẫn sẽ cùng mọi người đi xem mặt trời mọc...” Giọng Ogihara rất nhỏ, rất khàn, cậu khẩn cầu, khẩn cầu trước mắt chỉ là thời gian tối tăm trước khi ánh bình minh xuất hiện, cậu sẽ đợi được đến thời khắc mặt trời xuất hiện.
“Ogihara, chúng ta phải hi vọng chứ, đến, chụp ảnh chụp ảnh.” Nhịn không được muốn khóc, Momoshiro vội vàng hô, bầu không khí này làm anh chịu không nổi.
“Đến đến, chụp ảnh.” Oishi xoay người lau nước mắt. Những người khác kìm nén tâm tình mà đến đứng xung quanh Ogihara, tạo thành một hình chữ V.
“Chuẩn bị nhé.” Chuẩn bị camera xong, Fuji cấp tốc chạy đến bên cạnh Ogihara ngồi xổm xuống, nắm tay Ogihara.
Ngồi ở trong lòng Tezuka, Ogihara lộ ra một nụ cười đẹp nhất, camera vang lên âm thanh, phía sau là mặt trời đang mọc lên, sáng chói, loá mắt.
“Cái gì?! Đội trưởng và Ogihara đi Hakone chơi?! Tớ cũng muốn đi, nya.” Con mèo to nào đó không cam lòng nhìn chiếc xe hơi đã đi xa, vì sao đội trưởng không mang theo anh.
“Khè...”
“Quá đáng quá đáng, đội trưởng thật là không có lương tâm.” Momoshiro không muốn lên xe, anh cũng muốn đi tắm suối nước nóng.
“Đi thôi, sắp thi đấu rồi, nên trở về tập luyện nào.” Fuji thì tỏ vẻ không có gì mà dẫn đầu lên xe, nhưng nụ cười của anh thật vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức làm Kikumaru không dám tới gần anh. (Fuji aka hồ ly tinh:D)
“Echizen, tôi quyết định sau này sẽ một mình cùng Itsuki-chan đi Hakone.” Lên xe, Fuji nói với người bên cạnh.
“Tôi cũng vậy.” Ryoma quyết định tạm thời tha thứ cái người phải đi kia.
“Fuji 50%, Echizen 30%, đội trưởng... 100%.” Inui đột nhiên nói một câu, đổi lấy sự khó hiểu của những người khác, đôi mắt cười mở to của Fuji và cặp mắt mèo tản ra lửa giận của Ryoma.
“Inui, có ý gì?” Mèo to hỏi.
“Bí mật...” Hàm răng của Inui lóe lên một tia sáng, rồi bắt đầu viết cái gì đó.
“50% à... Đội trưởng phải đi Đức...” Fuji nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
“30%... Nghe nói sẽ phải đi thật lâu...” Kéo mũ xuống, Ryoma cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
“.....” Những người khác lóe lên một dấu chấm hỏi.