[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 107: Hành trình đến Hakone



Một đôi chân trần trắng bóng như ngọc bước đi cực kỳ thong thả đến bên cạnh hồ nước nóng đang bốc hơi, chủ nhân đôi chân cũng không xuống nước, chỉ ngồi xuống thả chân xuống ngâm trong nước nóng. Trong hồ đã có một người, từ lúc người này ngồi xuống đến lúc đứng lên đường nhìn chưa từng thay đổi.

Ogihara không dám nhìn Tezuka, bầu không khí lúc này làm cậu cảm thấy đặc biệt nóng, so với nước trong hồ còn nóng hơn. Trong phòng đại ca đặt cho họ đã có hồ nước nóng, lúc mới tới hai người ngủ một hồi, sau đó ăn no bụng rồi mới đi ngâm mình, thế nhưng Ogihara lại không có cách nào cởi ra áo choàng tắm của mình trước mặt Tezuka.

“Itsuki-chan, sau giải Kanto em phải về Anh quốc đi.” Nhận ra Ogihara không được tự nhiên, Tezuka là người đầu tiên đánh vỡ sự trầm muộn giữa hai người.

“Vâng, ” hai chân Ogihara nghịch nước, không ngẩng đầu, “Lần này chắc các anh tôi sẽ tới đón tôi về, sau khi giải Kanto kết thúc nếu như Seiichi không có vấn đề gì thì tôi sẽ trở về Anh quốc, nghỉ hè cũng sắp tới rồi, tôi muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết.” Biết mình như thế này mãi cũng không được, Ogihara hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn Tezuka.

“Itsuki-chan, em rất căng thẳng.” Tezuka nhàn nhạt nói, thay đổi đường nhìn, “Vì sao lại căng thẳng? Vì tôi sao?” Trong lòng Tezuka tự nhiên rõ ràng nguyên nhân Ogihara căng thẳng, nhưng anh không muốn lãng phí thời gian.

Ogihara giữ chặt đai lưng áo choàng tắm, cậu cũng không rõ vì sao mình lại không thể bỏ ra như thế, nhìn Tezuka vài lần rồi cậu rũ mắt. “Tezuka, tôi là bạn của anh sao?”

“Em hẳn là rất rõ ràng.” Câu trả lời của Tezuka mang theo một tia không vui.

“Tezuka, tôi nghĩ mình... và người khác có chút không giống, ” Ogihara cởi ra đai lưng bên hông, ném xuống bên cạnh hồ, thân thể thanh thuần cực kì sạch sẽ hiện ra trước mặt Tezuka, chỗ bất đồng cũng rõ ràng, “Không chỉ thân thể có khác biệt, hình như cả tâm lý cũng có khác biệt.” Thân thể cậu quá sạch sẽ.

“Trong tâm lý?” Tezuka không nhìn Ogihara, chỉ đi tới chỗ người đang nghịch nước.

“Tezuka... Làm thế nào anh biết... mình muốn hôn ai vậy?” Tuy rằng bị hai người hôn qua, tuy rằng... cậu từng cường hôn người khác, nhưng khi thanh tỉnh thì cậu cũng không muốn làm như vậy với ai, duy nhất nguyện ý có lẽ là hôn môi người nhà mình.

“Đó là bởi vì Itsuki-chan còn chưa thích ai.” Tezuka nhìn sang, sự lãnh tĩnh tự cao trời sinh lúc này phát huy tác dụng, “Tôi không hy vọng những việc này tạo thành ảnh hưởng gì với em, dù sao chúng ta còn nhỏ. Tương lai, chúng ta sẽ học cấp ba, đại học, đi vào cuộc sống xã hội, sẽ tiếp xúc với đủ loại người, số người chúng ta quen cũng nhiều hơn, khi chúng ta hoàn toàn thành thục thì sẽ biết người mình thích là ai.”

Trong mắt Ogihara lộ ra ý hỏi, nếu những điều này đều là chuyện sau này, vậy vì sao bọn họ lại làm như vậy như vậy với cậu chứ? Tezuka trượt về phía trước một chút, nằm dựa vào thành hồ nhìn bầu trời xanh ngắt, “Itsuki-chan, chúng tôi làm cho em phức tạp sao?”

“Có một chút, bởi vì rất đột ngột, ” Ogihara thành thực trả lời, “Tuy rằng tôi đã cố gắng không làm mình thấy phức tạp.”

“Vậy tôi nên làm như thế nào?” Vấn đề của Tezuka làm khó Ogihara, học tư thế Tezuka cậu cũng tựa vào thành hồ nhìn bầu trời, một lát sau cậu nói, “Có thể giống như trước đây sao?” Đơn thuần là bạn bè... Ogihara nở nụ cười trong lòng, cậu hỏi một vấn đề ngu ngốc thật.

“Tezuka... Tôi thích ở cùng một chỗ với các anh... Tôi không có bạn bè gì, ở cùng một chỗ với các anh rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, cảm giác... Ừm... không cần nghĩ cái gì, không cần lo lắng lo lắng cái gì, thấy... rất an toàn.” Có lẽ... thực sự là như thế này nhỉ, giống như ở bên người thân, phi thường an tâm.

“Hiện tại?” Tezuka ngồi xuống bên cạnh Ogihara, Ogihara vẫn nhìn bầu trời.

“Hiện tại...” Đưa tay, muốn bắt lấy đám mây, “Cũng như vậy... Mặc dù có chút phức tạp và mê hoặc, nhưng cái loại cảm giác này không thay đổi...” Ngón tay vẽ quanh viền đám mây, Ogihara phân tích tâm lý của mình, “Kỳ thực... Tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác, trước đây chỉ có thể tiếp nhận người nhà của mình. Chuyện Mohammed làm tôi càng ghét bị người chạm vào, nhất là... hôn môi... làm tôi thấy... rất ghê tởm... Bị con trai hôn... rất ghê tởm..” Buông tay, Ogihara giương mắt nhìn người cũng đang cúi đầu nhìn mình, “Tezuka, các anh là những người bạn tốt nhất của tôi, là những người bạn quan trọng nhất, tôi không muốn mất đi các anh... Thực sự không muốn.” Cậu sợ khi quan hệ giữa họ thay đổi, cậu sẽ mất đi bạn bè, mất đi những vị hoàng tử tôn quý này.

“Itsuki-chan nghĩ khi hôn môi sẽ mất đi bạn bè?” Tezuka kéo tay Ogihara lại.

“Vâng.” Ogihara gật đầu nói.

“Sẽ không, ” Tezuka nắm chặt tay Ogihara, “Sẽ không mất đi bạn bè, cho dù tương lai em đưa ra lựa chọn, hoặc có lẽ... không chọn ai cả.”

Ngữ khí trầm ổn, ánh mắt kiên định, giọng nói khiến người khác yên tâm làm Ogihara thấp giọng nói: “Cam đoan?” Tezuka là một trong những người cậu tin tưởng nhất.

“Cam đoan.”

Nhận được sự khẳng định từ trong mắt Tezuka, Ogihara dần dần thả lỏng, cậu nhắm mắt lại hưởng thụ sự thư giãn của hồ nước nóng, “Tezuka, sau này khi tôi trở lại Nhật Bản... mời tôi tắm suối nước nóng đi.” Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, không nghĩ đến những chuyện không xác định, không nghĩ mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, không nghĩ cậu có thể phải ra đi không nữa, cũng không nghĩ... quan hệ của bọn họ sẽ thành thế nào nữa, đem những chuyện không xác định ném hết ra sau đầu.

“Thích?” Tezuka cũng thả lỏng, ngữ khí mang theo vài phần thích ý.

“Vâng, rất thích, mặc dù có hơi nóng.” Ogihara nhăn mặt nhăn mũi, “Tôi từng xem một bộ phim hoạt hình tên là 《 Cuộc phiêu lưu của Chihiro 》, trong đó có tình tiết tắm nước nóng, Tezuka xem bao giờ chưa?” Hình như cậu chưa từng đi tìm hiểu nơi này có những bộ phim trước đây mình xem không thì phải.

“《 Cuộc phiêu lưu của Chihiro 》? Chưa.” Tezuka tâm tình rất tốt, đùa nghịch bàn tay xinh đẹp của Ogihara.

“A... Thật đáng tiếc, bộ phim hoạt hình này xem hay lắm mà, nhân vật chính là một cô bé tên là Chihiro, cha mẹ cô ăn cái gì đó trong miếu rồi biến thành heo, cô muốn cứu cha mẹ mình nên đã đi tới một chỗ. Nơi đó có một mụ phù thủy, mở một nơi chuyên cho người ta tắm nước nóng, còn có một người con trai rất ôn nhu... gọi là Haku...”

“... Vết bẩn trên người Hà bá được Chihiro rửa sạch, hắn cho Chihiro hai viên thuốc thần kì... Viên thuốc rất khó uống... Nhưng Chihiro đã dùng hai viên thuốc đó để cứu Haku...”

“Sau nữa, Chihiro giúp Haku tìm về ký ức của hắn, Haku nhớ lại tên của mình.” Bên ngoài gian nhà vắng vẻ, Ogihara kể lại cho Tezuka câu chuyện của Chihiro và Haku. Khi kể đến phần cuối câu chuyện, Ogihara nói đến đoạn Haku cam đoan với Chihiro một ngày nào đó sẽ đi tìm cô thì, cậu hỏi: “Tezuka, nếu như tôi biến mất, anh sẽ tìm được tôi sao?”

“Sẽ, cho dù em ở đâu, tôi cũng sẽ tìm được em.”

Một ngày nào đó vài năm sau, Tezuka thực hiện được lời hứa của anh ngày hôm nay.

Tắm hồi lâu, Ogihara cảm thấy toàn thân đều rất thoải mái. Mặc vào yukata mà quán trọ giúp bọn họ chuẩn bị, Ogihara và Tezuka quyết định đi ra ngoài dạo phố. Thời gian đã là buổi chiều, người trên đường không nhiều lắm nhưng cũng không ít. Vẻ đẹp tinh tế của Ogihara khiến cho rất nhiều người chú ý, mà vẻ anh tuấn của Tezuka cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt thiếu nữ.

Ogihara có chút không quen với sự chú ý của người khác, cậu thoáng lui ra phía sau nửa bước để Tezuka che khuất chính mình. Tezuka cũng rất tự giác mà kéo Ogihara đến bên người, dưới ánh mắt kinh ngạc của người khác mà nắm tay Ogihara tiếp tục đi dạo phố. Ogihara bắt đầu có chút thẹn thùng, hai người con trai ở trên đường cái nắm tay rất kỳ quái, nhưng thấy Tezuka trưng ra vẻ không hề gì, cậu cũng đi học AQ ném các chuyện râu ria sang một bên. Thực ra nơi này là Hakone, không ai quen bọn họ cả.

Đi tới trước một ngôi miếu, Ogihara dừng lại, “Tezuka, trên cây là cái gì vậy?” Trên cây đại thụ trước miếu treo rất nhiều cái gì đó, còn có người viết lên đó cái gì.

“Viết điều ước của mình ra, treo lên trên cây, treo càng cao thì tỷ lệ điều ước được thực hiện lại càng lớn.” Tezuka giải thích.

“Thật à? Tôi cũng muốn treo.” Ogihara chạy tiến lên, mua vài tấm thẻ ghi, viết điều ước của mình ra.

Cầm lấy những tấm thẻ đã ghi xong điều ước, Ogihara đi tới dưới tàng cây, “Điều ước thứ nhất... Mong cho Seiichi phẫu thuật thành công.” Ogihara treo lên, rất cao.

“Điều ước thứ hai, mong cho vai Tezuka có thể sớm ngày khang phục.” Lần thứ hai treo lên, cũng rất cao.

“Điều ước thứ ba... Mong rằng mình và người nhà, bạn bè vĩnh viễn ở bên nhau.” Dùng hết toàn lực, Ogihara treo lên, tấm thẻ ghi điều ước đong đưa trên cành cây cao ngất, “Tezuka, điều ước của tôi đều có thể thực hiện rồi.”

“Ừ.” Tezuka cũng viết một tấm, treo lên cao. Ogihara hiếu kỳ, nhưng Tezuka lại không nói cho cậu, chỉ bảo, “Chờ khi điều ước của tôi thành thực hiện tôi sẽ nói cho em.”

“A... Tezuka rất quá đáng nha.” Nhìn Tezuka treo tấm thẻ lên, Ogihara dị thường hiếu kỳ, “Hi, đội trưởng, thương lượng một chút đi.” Tezuka nhăn mi.

“Nếu như Seigaku đạt được vô địch toàn quốc đội trưởng phải nói cho tôi biết, anh đã viết cái gì.”

“Ừ.”

Một trận gió thổi qua, tóc Ogihara rối loạn, thẻ ghi điều ước trên cây phát ra âm thanh va chạm, hào với hương thơm trên người Ogihara. Một ít lá cây từ trên cây rơi xuống, vòng quanh Ogihara vài vòng rồi rơi xuống mặt đất. Thiếu niên mỹ lệ như tinh linh để Tezuka tiến lên ôm cậu vào lòng, không muốn cảnh đẹp tuyệt mỹ này bị người nhìn thấy. Nhưng Tezuka vẫn chậm một bước, xung quanh đã truyền đến tiếng máy ảnh. Trước khi Ogihara bị người bắt chuyện, Tezuka kéo Ogihara rời khỏi nơi đó thật nhanh, mà thiếu niên tâm tình vô cùng tốt thì cười ra tiếng, tiếng nói thanh thúy dễ nghe bị lá xanh liên tục rơi xuống theo gió mang đi thật xa.

Đèn tường không sáng lắm tỏa ra ánh sáng nhu hòa, Ogihara mặc yukata ngồi xổm trên đệm, trước mặt cậu là Tezuka cũng đang ngồi xổm. Cửa hướng đến hồ nước nóng hơi mở ra, nhiệt khí trong hồ tản đến một ít. Gió mát buổi tối thổi vào, hòa với nhiệt khí lại làm cho độ ấm trong gian phòng trở nên vừa phải.

Vươn tay, đầu ngón tay lướt qua hàng mi nhàn nhạt như trăng, gương mặt, rồi dừng lại trên đôi môi cũng không hồng nhuận, ngón tay trượt qua làm người trước mặt hơi có chút khẩn trương, lông mi run rẩy. Nghiêng người tới, dán lên phiến thơm mềm kia, Tezuka chỉ dùng môi mình chậm rãi ma sát, nụ hôn rất nhẹ rất nhẹ nhưng làm hô hấp người bị hôn có chút đình trệ.

Bàn tay đã hạ xuống chỗ đai lưng, chỉ vài động tác, đai lưng rời khỏi y phục, yukata buông ra. Môi cứ cọ nhẹ nhàng như vậy, tay lại nhập vào trong y phục kéo nhẹ ra, y phục rơi xuống.

Tách ra, không hề có động tác nào khác, Tezuka cởi yukata của mình, chỉ để lại áo lót bên trong giống như người trước mặt. Lần thứ hai nghiêng người tới, không còn là đụng chạm nhợt nhạt mà là mở miệng ngậm lấy đôi môi đã rối loạn hơi thở, giống như muốn tinh tế nếm trải hương vị ngọt ngào trong đó. Hai tay Tezuka ôm lấy Ogihara, rất chăm chú, rất ôn nhu mà hôn cậu, thẳng đến khi cổ họng Ogihara phát ra tiếng than nhẹ, Tezuka mới buông cậu ra. Đã không còn băng lãnh nghiêm túc trong dĩ vãng, lúc này Tezuka không phải là băng sơn đội trưởng kia, trong mắt anh là sự ôn nhu mà không chấp nhận cự tuyệt.

“Itsuki-chan, cho dù là bất cứ chuyện gì, có cái gì không giải quyết được thì gọi điện thoại cho tôi.” Hành trình tới Đức chẳng biết bao lâu mới có thể trở về, anh rất quý trọng một đêm ở bên Ogihara này.

“Vâng.” Hai tay ôm cổ Tezuka, đầu Ogihara dựa vào trước ngực Tezuka. Trụ cột của Seigaku, chỗ dựa của rất nhiều người, hôm nay phải rời khỏi đây, cậu cũng cảm thấy một chút mất mát, một chút khổ sở, cậu cũng rất ỷ lại người này mà. Trong thời gian sống một mình ở đây, người này đã cho cậu rất nhiều an tâm, rất nhiều cổ vũ.

“Tezuka, tôi ở Nhật Bản... chờ anh trở về.” Ngẩng đầu, Ogihara chủ động hôn Tezuka. Cậu cũng không biết vì sao, đột nhiên cậu rất muốn hôn, rất muốn hôn người sắp phải đi này.

Tezuka siết chặt hai tay, dùng sự hưởng ứng kịch liệt của mình để biểu đạt vui sướng trong lòng.

“Itsuki-chan... Thích em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.