Trận đánh đơn 3, Kaidoh gặp Wakane Hiroshi, người có thể bắt chước các cầu thủ có trình độ cao. Wakane không chỉ có tài năng trong việc bắt chước nét mặt, về phương diện hành vi cử chỉ cũng có thể bắt chước giống như đúc, còn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn chiêu thức của những người đó. Khả năng bắt chước trời sinh kết hợp với thực lực của bản thân, Wakane Hiroshi thoải mái ngăn chặn Kaidoh. Từ Hewitt đến Pete Sampras, từ Agassi đến Ivanisevic, hầu như mỗi game Wakane Hiroshi lại biến thành một người khác. Khi điểm số lên đến 4: 2 thì Wakane liền biến thành Kuerten, đối với một Wakane luôn coi thường Seigaku, điều này giống như con mèo đang hưởng thụ niềm vui khi đùa giỡn con chuột yếu ớt.
“Khả năng bắt chước của mày thực sự rất lợi hại.” Tuy đang kém điểm hơn nhưng trên mặt Kaidoh cũng không có hề có vẻ mệt mỏi thở dốc, làm Wakane thấy kinh ngạc, “Nhưng với tao mà nói, mày cũng chỉ bình thường.” Nếu như ngày hôm nay đối thủ là một người khác, có lẽ đến một game anh cũng không lấy được, Kaidoh liếc nhìn Ogihara bên sân, bình tĩnh lùi lại phía sau.
Lời Kaidoh đã chọc giận Wakane, nếu như Hewitt, Pete Sampras, những cầu thủ này còn chưa đủ lợi hại, hắn thật muốn biết người lợi hại mà anh nói là như thế nào.
“A... Mày đã nói như vậy, tao đây đã nghĩ tới một người thích hợp nhất làm đối thủ của mày.” Wakane cười lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Vẻ mặt thay đổi, hai tay Wakane buông trước người, thân thể hơi khom xuống, biến thành một Kaidoh khác!
Từ đầu tới cuối Ogihara đều lãnh tĩnh xem trận đấu trong sân, với mỗi lần biến đổi của Wakane Hiroshi cậu cũng chỉ thấy có một chút ngoài ý muốn nho nhỏ, cũng không quá kinh ngạc. Khi một người đã xem trận đấu của nhiều người khác thì tự nhiên sẽ vô ý thức bắt chước chiêu thức của người khác, kể cả cậu cũng vậy.
“Itsuki-chan, em cũng không khẩn trương chút nào. Em nghĩ Kaidoh sẽ không thua sao?” Tâm tình khẩn trương của Fuji khi thấy Ogihara thì thả lỏng, ở bên cạnh người kia luôn sẽ vô ý thức mà bình tĩnh trở lại.
“Vì sao lại phải khẩn trương?” Ogihara phất tay cổ vũ người bên trong sân, “Kaidoh senpai sẽ không thua nha, anh ấy nhất định sẽ không muốn sau khi kết thúc bị Momo senpai chê cười.” Trong mắt cậu, Kaidoh rất ngoan cường, giống Tezuka.
“Thế nhưng Wakane Hiroshi rất lợi hại.” Fuji muốn biết cái nhìn của Ogihara với người kia thế nào.
Ogihara gật đầu, “Rất lợi hại, tuy nhiên...” Ogihara nhất thời không biết giải thích thế nào.
“Tuy nhiên chỉ dựa vào bắt chước theo băng ghi hình thì vẫn còn kém một khoảng nhất định so với hàng thật.” Ryoma tiếp lời Ogihara, giải thích, “Nếu như trên sân là Pete Sampras, Hewitt, Agassi hay Kuerten hàng thật thì bây giờ chắc phải là trận đánh đơn 2 rồi.”
“Thế nhưng hắn bắt chước thực sự rất giống, nya, giống như những người đó thật sự xuất hiện vậy.” Kikumaru vẫn không hiểu, anh chưa bao giờ bỏ qua trận đấu của mấy người kia nên anh thấy rõ Wakane bắt chước cực giống.
“Baby và Ryoma từng có thời gian được Pete Sampras, Agassi và Hewitt huấn luyện.” Ken không có hứng thú với trận đấu của học sinh trung học này, hắn chỉ thích nhất tennis của con mình.
“Thật sự?! Thật sự sao? Ogihara, Ryoma!” Vài người vừa ước ao vừa đố kị kêu lên.
“Ừ.” Mặt Ryoma vậy mà lại mang bất mãn, chỉ ừ một tiếng. Đối với thái độ của cậu, những người khác cảm thấy hồ đồ, đây là chuyện vui vẻ mà, sao nhìn Ryoma lại tức giận.
“Ha ha...” Ogihara thì nở nụ cười, kể lại, “Lúc đầu Nanjiro-san nói muốn dẫn hai chúng tôi đi gặp bạn bè, kết quả khi đến Los Angeles thì ném bọn tôi cho một người rồi đi luôn. Người kia là một quản lý tennis rất nổi tiếng, ông ta đưa chúng tôi đi gặp Pete Sampras bọn họ để họ huấn luyện chúng tôi. Hai chúng tôi đại khái ở Los Angeles hai tháng... Hai tháng này chúng tôi bị huấn luyện rất thảm, mấy ông chú này biết chúng tôi là do Nanjiro-san đưa tới thì phải gọi là ‘cực kì chăm sóc’ cả hai đứa.” Tuy rằng tình huống là như vậy nhưng hai tháng đó cậu và Ryoma cũng được lợi không ít.
“A... Thật đáng mơ ước... Tôi cũng muốn được bọn họ ‘cực kì chăm sóc’ một chút.” Kikumaru và Momoshiro đồng thời mở miệng, cho Ryoma không biết tốt xấu kia một ánh mắt phẫn nộ.
“Mada mada dane” nghĩ đến ông già kia, tâm tình Ryoma không tốt lên nổi.
Mà lúc này trên sân đấu, Kaidoh do Wakane Hiroshi biến thành đã triệt để chọc giận Kaidoh. Hàng ngày đều huấn luyện khổ cực không hề gián đoạn, anh sẽ không thua chính mình. Cuối cùng, Kaidoh thắng 7: 6, khi kết thúc Kaidoh hỏi Wakane: “Vì sao không đổi người khác?” Nếu như Wakane tiếp tục biến thì có lẽ anh đã thất bại.
“Sự kiên trì của đàn ông, hẳn là cậu hiểu đi.” Câu trả lời của Wakane làm Kaidoh có vài phần tôn trọng hắn.
Trận đánh đơn 2 sắp bắt đầu rồi, Ogihara lại một lần nữa trấn an sự khẩn trương của mọi người rồi mới vào sân. Khi những người khác thấy đối phương vào sân thì trong lòng đều có cảm giác không tốt. Ken thì mặc kệ người khác nghe có hiểu không, trực tiếp hô: “Baby, không được tùy hứng!”
“Baby...” Nick name Ken gọi đứa con làm cho vài người cười nhạo, cũng khiến vài người hứng thú, lại càng khiến Hanamura chú ý. Vì sao trận này không để Ryoma lên sân đấu... Vốn là cố muốn để Ryoma và Shinjo đấu với nhau, nếu như Ryoma thua thì khả năng Ryoma đến Shishiraku sẽ càng lớn hơn, nhưng vì sao lại là Ogihara Aitsuki... Người đàn ông Anh quốc kia, còn có câu nói kia... rốt cuộc có ý gì.
Seigaku không ra quân như bình thường làm Hanamura cực kì căm tức, ra một ám hiệu với Shinjo, bảo hắn mau chóng kết thúc trận đấu.
Đối mặt với đối thủ của mình, Ogihara nghĩ tới một người ít nói ít cười, trong lòng cảm thán: vì sao học sinh trung học ở đây đều... trưởng thành như thế chứ? Nhìn một chút, cao đến 190cm đi, chiều cao thật đáng sợ, trái ngược với mình, hình như... chỉ cao bằng học sinh tiểu học. Nhưng còn may, Ryoma còn thấp hơn mình nữa, ha ha. Thấy đối phương đã thủ thế tốt, Ogihara vội vàng thu hồi tâm tư.
Phát bóng trước, Shinjo Ryoji thiếu hăng hái nhìn Ogihara, hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần đối đầu với Echizen Ryoma, cũng chuẩn bị tốt để thắng cậu vì huấn luyện viên, nhưng đột nhiên lại thay đổi đối thủ làm hắn có chút thất vọng. Đối diện với người gầy yếu lúc nào cũng có thể ngất xỉu kia, hắn quyết định trận này chỉ sử dụng 50% thực lực.
Cú phát bón g đầu tiên của Shinjo rất bình thường, Ogihara thoải mái thắng game đầu tiên, nhưng trong lòng cậu rõ ràng, đối phương chỉ là đang quan sát mình, bởi vì cái kiểu phát bóng này sợ rằng đến Horio cũng có thể đánh trả lại. Thấy Ogihara thu hồi vẻ tươi cười, mọi người bên ngoài vốn đang vui vẻ liền yên tĩnh lại, Ryoma và Fuji thì rất chăm chú nhìn vào sân đấu.
Đổi sân, khi Ogihara đi ngang qua Shinjo, Shinjo đột nhiên mở miệng: “Ở đây không phải chỗ nhóc tới chơi đâu, tốt nhất là tới bệnh viện đi.” Đánh trả không hề có sức mạnh làm hắn chẳng có tâm tình nào mà đấu tiếp.
“Chơi?” Ogihara ngẩng đầu, “Vậy không chơi nữa, nghiêm túc một chút thôi, cha tôi chỉ cho tôi 20 phút, nếu vượt quá thì cha sẽ đánh mông tôi mất.”
Những lời này làm ánh mắt Shinjo thay đổi, không để ý đến hắn nữa, Ogihara bước nhanh tới vị trí của mình.
Tức giận, cực kì tức giận, cậu cố gắng muốn mình thoạt nhìn giống một người bình thường, cố gắng không nghĩ tới tình trạng sức khỏe của mình nữa, không ai biết cậu giãy dụa khổ cực trên thế giới này thế nào, không tha thứ, tuyệt đối không tha thứ.
Đổi vợt tennis sang tay trái, Ogihara giơ bóng lên nhìn Shinjo, đến tận khi ném bóng lên cậu cũng không dời mắt, cứ nhìn chằm chằm Shinjo rồi đánh bóng sang.
Một bóng này đã làm những người hoài nghi Ogihara chấn kinh, Hanamura vội đứng lên, trên mặt Shinjo thì không che giấu được kinh ngạc. Bóng không nảy lên mà trực tiếp lăn ra ngoài!
“Đó... đó là cái gì?” Wakane Hiroshi dụi dụi mắt, không thể tin được điều mình thấy.
“Này, so với anh tôi gầy hơn rất nhiều, nhưng có một câu tôi muốn nói cho anh, vĩnh viễn không nên khinh thường đối thủ của mình, thế giới này luôn tràn ngập những chuyện không thể xảy ra.” Dứt lời, ném bóng lên, vẫn là “Rumba hai trong một”, Shinjo muốn đánh trả đường bóng này nhưng căn bản không tìm được thời điểm vung vợt.
“Backy AG Douglas!” Hanamura không dám tin nhìn Ogihara, không sai, là người kia, thế nhưng vì sao cậu ta lại ở Nhật Bản! Còn ở Seigaku! Quay đầu phẫn nộ nhìn về phía Ryuzaki, Hanamura nói: “Bà cho tôi một bất ngờ thật lớn đó, huấn luyện viên Ryuzaki.”
“Tôi cũng rất khó xử.” Vẻ mặt của Ryuzaki cũng như vậy, bà rất khoái chí vì phản ứng của Hanamura, “Aizzz, mấy đứa nhỏ này, vốn là tôi định cho Ryoma lên sân đấu đấy, thế nhưng Ogihara kiên trì muốn thi đấu, tôi cũng chỉ có thể đáp ứng cậu ấy.”
Hanamura cứng họng không nói nên lời, căm giận ngồi xuống, trận này bọn họ đã thua, mặc dù Shinjo chính là sản phẩm tốt nhất của cô.
“Ogihara, 2: 0 ”
Khi Ogihara thắng được game thứ hai, ánh mắt Shinjo trở nên sắc bén, nếu đối thủ mạnh như vậy, hắn sẽ xuất ra toàn bộ thực lực của mình.