Sau khi trận đầu kết thúc, Ogihara bật người lên hoan hô vì thắng lợi của Atobe và Sanada. Trên sân, Atobe và Sanada vỗ tay hoan nghênh, đồng thời nhìn về phía ghế khách quý. Atobe chạy đến bên sân, ném áo của mình lên, mọi người đều nhảy lên bắt, nhưng kết quả cái áo lại rơi đúng vào tay Ogihara.
Atobe nhìn thật sâu vào mắt Ogihara, sau đó xoay người phất tay với khán giả, rời khỏi sân thi đấu. Cầm áo mà Atobe ném cho mình, Ogihara xấu hổ nhìn đám nữ sinh xung quanh đang nhìn chằm chằm cậu, gấp áo Atobe lại cẩn thận, để sang một bên, trong lòng oán giận vì Atobe quá đang.
“Backy, dây đỏ trên cổ tay Atobe là con làm cho sao?” Ken hỏi. Vừa rồi lúc Atobe chơi bóng hắn phát hiện trên cổ tay Atobe có sợi dây đỏ giống của con mình như đúc, điều này làm cho hắn có chút chú ý. Từ lúc nào mà con hắn lại có thể bị người đoạt đi như thế.
“Dây đỏ? Không biết, con không nhìn thấy.” Ogihara giơ lên cổ tay đeo cả đống thứ, nói, “Bọn họ nói cái này có thể mang đến vận may. Ngày hôm nay có trận đấu, đeo dây đỏ chắc là để lấy may.”
“Thật không? Vậy daddy cũng đeo cho con một cái.” Ken vừa nghe, quyết định mình cũng sẽ làm cho con trai một cái, kết quả thấy cậu cười ra tiếng. “Baby...” Ken “hung hăng” nhéo mũi con trai, lại dám cười daddy của mình à.
“Daddy, không cần đâu... Ngày nào cha cũng ở cùng con sẽ mang đến cho con vận may. Hơn nữa, vận may của daddy làm sao con lại có thể đeo ở tay chứ.” Ogihara cũng không muốn nhìn người cha anh tuấn nghiêm túc của mình dùng bàn tay chưa từng làm việc nhà của hắn để bện dây đỏ, như vậy cũng quá là cực khổ.
“Vậy mang ở trên mặt con đi.” Ken hôn lên mặt con trai, thấy cậu khát nước liền mở cho cậu một chai nước, “Baby, con muốn xem hết trận đấu? Daddy sợ con chịu không nổi.”
“Không có việc gì đâu daddy, hôm nay tinh thần con rất tốt. Trận đấu đặc sắc như thế, con muốn xem hết.”
Ngẩng đầu nhìn, Ogihara thấy mẹ và Yukimura còn chưa trở về, kỳ quái hỏi: “Sao mommy lại đi lâu như vậy?”
“Phụ nữ ấy à, con biết đấy, có đôi khi tương đối chậm chạp.” Ken trả lời qua loa, Ogihara gật đầu biểu thị đã hiểu. Sau đó ngồi chờ trận đấu tiếp theo bắt đầu.
“Rầm!” Atobe ném túi tennis xuống mặt đất, phẫn nộ nắm vạt áo Tezuka, “Tezuka, sao cậu dám đợi đến lúc này mới nói cho bổn đại gia! Cậu dám giấu diếm bổn đại gia lâu như vậy! Cậu dựa vào cái gì gạt tôi?! Itsuki-chan... Itsuki-chan cậu ấy... Cậu cũng dám không nói cho tôi biết! Ai cho cậu cái quyền này chứ!”
“Sớm biết thì cậu có thể làm cái gì? Bỏ huấn luyện đến Luân Đôn tìm cậu ấy?” Kéo tay Atobe xuống, Tezuka bình tĩnh nói.
“Itsuki-chan không muốn nói cho chúng ta biết, hẳn vì không muốn chúng ta lo lắng cho cậu ấy. Cậu ấy biết, mục tiêu của tất cả chúng ta đều là tiến vào giải toàn quốc. Dù cho không có giải toàn quốc, cậu ấy cũng sẽ không muốn cho chúng ta biết. Atobe, khi tôi biết tin Itsuki-chan rất có thể sẽ bị mù từ chỗ Sanada thì tôi cũng giống như cậu, tôi hận không thể lập tức bay đi Luân Đôn gặp cậu ấy. Nhưng như vậy thì có ích gì? Itsuki-chan sẽ bởi vì chúng ta lãng phí thời gian vì cậu ấy mà tự trách, nói vậy, tôi tình nguyện làm bộ mình không biết gì cả.”
“Tezuka, sao cậu còn có thể bình tĩnh như thế?” Atobe tức giận đến mức ôm lấy trán mình, “Tezuka, tôi nghĩ rằng cậu thương cậu ấy. Nhưng bây giờ xem ra cậu căn bản không thương cậu ấy! Cậu chỉ yêu Seigaku! Yêu chính cậu! Đôi mắt của Itsuki-chan rất có thể mất đi ánh sáng, mà cậu... lại có thể bình tĩnh mà nói cho tôi biết như thế, nói đôi mắt cậu ấy có chuyện. Tezuka... Cậu không xứng để thích cậu ấy! Bổn đại gia tuyệt đối sẽ không giao Itsuki-chan cho thứ động vật máu lạnh như cậu!”
Nhặt túi tennis dưới mặt đất lên, Atobe nổi giận đùng đùng mở cửa ra ngoài. Anh mà ở đó nữa thì sẽ không nhịn được đánh cho Tezuka một trận.
Atobe đi rồi, Tezuka ngồi trên sô pha lấy điện thoại di động của mình ra, mở nhìn màn hình là ảnh của Ogihara, sau đó nắm lấy điện thoại trong tay dán lên trán mình.
Quay về khán đài, Yukimura ôn nhu ôm lấy Ogihara. Đang xem trận đấu, Ogihara có chút uể oải dựa đầu vào vai Yukimura. Động tác của Ogihara rất tự nhiên, kỳ thực cậu cũng không phát hiện mình đang tựa vào người Yukimura, toàn bộ tâm tư của cậu đều dồn vào trận đấu. Nhưng dù là một động tác cực kì tự nhiên như thế này, nụ cười trên khóe miệng Yukimura có vẻ rất miễn cưỡng. Thấy Ogihara lại bắt đầu liếm môi, Yukimura tiếp lấy bình nước từ trên tay Ken, cầm lại bình không trong tay Ogihara.
“Itsuki-chan, trận đấu này em thấy thế nào?” Yukimura mở miệng, bàn tay hơi run ôm chặt Ogihara.
Ogihara cau mày, vẻ mặt lo lắng nói: “Thắng bại bây giờ rất khó nói. Thực lực của đội Mĩ rất mạnh. Dù sao thời gian phối hợp của Kikumaru senpai và Oshitari cũng tương đối ngắn, mà đối phương lại là anh em ruột, về sự ăn ý thì còn kém đối phương một ít. Nếu muốn thắng mà nói... có lẽ rất khó.”
Trận đấu xác thực khó khăn như Ogihara dự liệu, cuối Kikumaru và Oshitari thua 6: 7. Khi họ thua trận đấu Ogihara kéo Yukimura đứng lên vỗ tay cổ vũ họ. Thực lực của một tổ hợp đánh đôi tạm thời được như vậy đã là rất phi thường. Sau khi trận đánh đôi 2 kết thúc đã đến thời gian nghỉ ngơi buổi trưa. Trong nhà hàng, Ogihara gặp được vài người.
“Itsuki-chan, em lại dùng chiêu cũ rồi.” Fuji tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Ogihara, dùng lực rất dịu dàng, hình như sợ chỉ chạm nhẹ cũng đủ tổn thương Ogihara.
“Tôi thích cho các anh kinh hách, ha ha.” Buông Fuji ra, Ogihara bị Ryoma ôm lấy.
“Backy, thật vui vì cậu có thể trở về.” Khác với Fuji, Ryoma ôm Ogihara thật mạnh, không hề muốn buông ra.
“Kirihara, cố lên nhé.” Cho Kirihara một cái ôm, Ogihara nói nhỏ tiếng cảm ơn bên tai Kirihara, làm cho Kirihara có chút thẹn thùng, dù sao hắn cũng không giữ bí mật cho Ogihara được, tuy nhiên thấy Ogihara vui vẻ như vậy, hắn chịu đựng chưa nói.
“Sanada, hôm nay anh thật lợi hại.” Ôm Sanada một cái thân thiện, Ogihara nhìn trái phải, hiếu kỳ hỏi, “Hả? Sao lại không thấy Keigo và Tezuka?”
Một hộp thức ăn sang trọng đột nhiên từ trên trời giáng xuống trước mặt Ogihara, quay đầu lại, Ogihara kinh ngạc kêu lên: “Keigo...”
“Bác trai bác gái,” Atobe đầu tiên là lễ phép chào cha mẹ Ogihara, sau đó mở hộp thức ăn ra, “Đây là đồ ăn con dặn đầu bếp trong nhà làm riêng cho hai bác, mời hai bác cứ tùy ý ăn một chút ạ.”
Ogihara lúc này liền há hốc mồm, mắt mở trừng trừng nhìn Atobe đưa hộp thức ăn cho mẹ. Cậu chỉ vào mình, hỏi: “Này, Keigo... của tôi đâu?” Nháy mắt mấy cái, Ogihara muốn tìm đồ ăn của mình từ trên người Atobe, sẽ không ác thế chứ.
“Bác trai bác gái, xin hãy đến phòng nghỉ VIP dùng cơm. Con đã sắp xếp rồi, sau khi hai bác ăn xong thì có thể ở đó nghỉ ngơi một chút. Con muốn mang Itsuki-chan đi ra ngoài ăn, không biết có được không ạ.” Atobe lễ phép hỏi, cử chỉ tràn đầy sự tôn trọng với cha mẹ Ogihara. Ken không nói gì, Fujika thì thân thiết nhìn Atobe nói: “Đám trẻ các con cứ đi đi.”
Thấy người nhà Ogihara đã đồng ý, Atobe mang Ogihara và vài người khác tới một nhà hàng bên ngoài sân thi đấu. Trong nhà hàng không có ai, ông chủ nhìn thấy mấy người họ đi vào thì vội vàng bảo người làm đi chuẩn bị thức ăn. Thì ra Atobe đã bao trọn chỗ này, có lẽ để buổi trưa Ogihara có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.
“Tezuka đâu?” Ngồi xuống xong, Ogihara lại hỏi.
Atobe cười nhạt một chút, nói với giọng trào phúng: “Trong mắt Tezuka chỉ có tennis, đâu còn thời gian nghĩ chuyện khác. Chúng ta đừng nói đến cậu ta nữa, trước ăn cái gì đã, ăn xong nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có trận đấu đó.”
“Keigo... Anh và Tezuka cãi nhau à?” Ogihara nhìn Fuji và Ryoma, thấy hai người họ cũng là vẻ mặt kinh ngạc thì lo lắng.
“Sao Tezuka có thể cãi nhau với tôi được... Bây giờ cậu ta là huấn luyện viên, đang nói chuyện với giám sát Sakaki về trận đấu buổi chiều, không có thời gian đi ra.” Atobe cũng không muốn làm Ogihara lo lắng, tìm một cái cớ. Nhưng Ogihara vẫn nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Atobe. Nhưng nghĩ đến bây giờ nhiều người như vậy, Ogihara không muốn ảnh hưởng đến việc ăn uống của những người khác, cũng không hỏi lại, chỉ nói với Atobe chuyện lần này cậu trở về.
Atobe vẫn quan sát mắt của Ogihara, Ogihara liền tìm ra manh mối. Lại nhìn sang hai bên, thấy vài người đều nhìn cậu, Ogihara bất mãn nhìn về phía Kirihara. Kirihara gấp gáp nuốt thức ăn trong miệng xuống, xua tay nói: “Ogihara... Cậu đừng trách tôi... Là đội phó bắt tôi nói.” Kirihara đổ hết trách nhiệm lên đầu Sanada.
“Itsuki-chan, nếu như Kirihara không nói, em còn định giấu chúng tôi bao lâu?” Atobe cuối cùng không nhịn được nói. Ryoma thì nhìn về phía Atobe, cậu nghe không hiểu Atobe nói có ý gì.
“Backy làm sao vậy?” Ryoma hỏi. Ogihara vừa định nói không có gì, chợt nghe Atobe nói: “Mắt Itsuki-chan có chút vấn đề, sẽ bị mù gián đoạn. Tezuka đã sớm biết, nhưng vẫn không nói cho chúng ta biết.”
Đũa trên tay Ryoma rơi xuống, thấy những người khác đều mang vẻ mặt đã sớm biết, Ryoma và Atobe phẫn nộ như nhau hỏi: “Backy, chuyện lớn như vậy sao không sớm nói cho chúng tôi biết?!” Đôi mắt của Backy, đôi mắt đẹp nhất của Backy bị mù?!! Ryoma cảm thấy tâm mình cũng phát lạnh.
“Các cậu không nên trách Tezuka, khi cậu ta biết chính là lúc chúng ta phải chịu huấn luyện căng thẳng nhất. Cậu ta không muốn các cậu phân tâm nên mới gạt các cậu. Điều này tôi cũng đồng ý.” Sanada mở miệng, hai mắt hướng vào Yukimura, “Seiichi, cậu mới ra viện, tôi lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự hồi phục của cậu, cho nên đã giấu cậu. Muốn trách, các cậu cứ trách tôi là được rồi.”
“Các anh làm cái gì vậy hả?” Ogihara vươn tay gõ lên đầu mỗi người một cái, “Các anh như thế này sẽ làm tôi nghĩ mình thực sự mù.”
“Ogihara!”
“Backy!”
“Itsuki-chan!”
Ogihara thở ra một hơi, lấy trong đầu những lời muốn nói cậu đã chuẩn bị tốt, triển khai. “Lần này tôi trở về thứ nhất là muốn cổ vũ các anh, thứ hai là muốn làm một vài chuyện có ý nghĩa với mình. Tôi biết, các anh đều rất quan tâm tôi, sức khỏe tôi không tốt các anh sẽ sốt ruột. Thế nhưng, tôi không muốn thành trói buộc của các anh, tôi muốn kề vai chiến đấu với các anh. Mắt tôi thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy, những gì có thể ăn cũng càng ngày càng ít, mỗi ngày muốn uống rất nhiều nước, nhưng cho dù như thế tôi cũng sẽ thường xuyên cảm thấy khát nước. Tôi biết mình bị bệnh... Thế nhưng, tôi không muốn biến mình thành bệnh nhân, tôi cũng không muốn các anh coi tôi là bệnh nhân. Tôi vẫn luôn nói với mình, tôi rất khỏe mạnh, tôi không có việc gì hết. Mỗi ngày ôm ý nghĩ như vậy, tôi mới giống như trước đây, là Ogihara Aitsuki trước đây. Cho nên, các anh cũng không được đối xử với tôi như bệnh nhân, nói vậy sẽ làm tôi rất khó chịu. Nếu như các anh coi tôi là một Itsuki-chan yếu đuối, tôi liền trở lại Anh quốc, không bao giờ về Nhật Bản nữa, đỡ phải khiến các vì tôi mà sốt ruột phát hỏa.”
“Itsuki-chan... Chúng tôi không coi em là bệnh nhân. Chúng tôi cũng biết em sợ chúng tôi lo lắng nên mới giấu chúng tôi đủ đường. Nhưng chúng tôi là những người bạn tốt nhất của em, không phải sao? Cho nên chúng tôi mong muốn cho dù Itsuki-chan có chuyện gì cũng có thể nói cho chúng tôi biết, để chúng tôi nghĩ mình thực sự là người bạn quan trọng nhất của em. Chúng tôi không muốn chuyện gì cũng phải đoán mò, phải từ người khác mới biết được tình hình của em. Cho dù là tốt hay xấu, chúng tôi muốn là người đầu tiên ở bên cạnh em, chia sẻ tâm sự của em.”
Yukimura nắm lấy tay Ogihara, trên mặt là nụ cười Ogihara thích nhất, đôi mắt ướt át, bởi vì yêu thương, bởi vì khổ sở, bởi vì lo lắng.
“Đúng vậy, Yukimura nói không sai. Nếu Itsuki-chan đã biết tâm ý của chúng tôi, vậy để chúng tôi cùng em gánh vác đi. Itsuki-chan không nói gì cả... làm chúng tôi rất thương tâm.” Fuji cũng đưa tay tới.
“Backy... Tớ không muốn chuyện gì cũng là người cuối cùng được biết... Như vậy sẽ làm tớ nghĩ cậu không cần đến tớ. Tớ sẽ trở nên mạnh mẽ như những người khác, tớ mong muốn cậu có thể tin tưởng tớ.” Ánh sáng trong mắt Ryoma mờ đi, vì sao mình luôn là người cuối cùng biết chuyện.
“Ryoma, xin lỗi.” Ogihara không biết nên nói cái gì mới tốt, gạt bọn họ vì không muốn để bọn họ lo lắng vì mình. Những bây giờ, hình như cậu lại làm họ tổn thương.
“Itsuki-chan, tôi chỉ nói một điều, nếu như em thật sự muốn tốt cho tôi thì sẽ không giấu diếm tôi, nhất là tình huống thân thể của em. Lần nào cũng là từ chỗ Tezuka tôi mới biết được tình huống của em. Em tín nhiệm cậu ta như vậy, vì sao sẽ không thể tín nhiệm tôi hơn một chút? Bổn đại gia có gì kém động vật máu lạnh kia? Chỗ duy nhất bổn đại gia thua cậu ta là thời gian quen em ngắn hơn, những cái khác, bổn đại gia một điểm cũng không thua cậu ta!”
Atobe nói rõ một việc làm Ogihara á khẩu nhìn Atobe. Ánh mắt của Sanada và Kirihara làm cậu hận không thể chui xuống dưới bàn, sao sự tình lại phát triển theo hướng này chứ.