“Echizen, mưa lớn quá, không biết bao giờ mới tạnh.” Đứng dưới mái hiên, Ogihara đưa tay hứng lấy hạt mưa rơi xuống, nghe thấy tiếng kèn báo cậu biết trận đấu đã bị hoãn lại, nhưng cậu thấy hơi khó hiểu, cậu “không biết” đánh tennis, Ryoma sao lại muốn cậu cùng đi khởi động chứ.
Quay vào tường tập khởi động, Ryoma không quay đầu lại, trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ogihara, vừa rồi Fuji senpai và cậu nói chuyện gì?”
Buông tay, Ogihara nhìn Ryoma, ngạc nhiên nghe Ryoma hỏi. Ngồi lên ghế bên cạnh, Ogihara nhìn quả bóng nhỏ màu vàng bay trước mắt: “Echizen, cậu có nghĩ Fuji senpai... đáng sợ không?”
“Không.” Ryoma thu lại bóng, ngồi xuống bên cạnh Ogihara, “Ogihara sợ Fuji senpai?”
“....” Câu trả lời của Ryoma làm Ogihara hơi sửng sốt, rồi lập tức hiểu ra và gật đầu, Ryoma đương nhiên là không sợ cái gì rồi. Suy nghĩ một lúc Ogihara chậm rãi nói: “Uhm... Trước đây tớ rất sợ Fuji senpai, thế nhưng... giờ thì tớ cũng không biết nữa.” Cậu nói với Fuji senpai mấy lời vừa rồi, cậu nghĩ Fuji senpai hẳn sẽ tức giận, nhưng senpai chỉ mở mắt nhìn cậu một lúc không nói gì cả, sau đó lại khôi phục gương mặt tươi cười như cũ giống như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi cậu mấy chuyện sợ hay không sợ nữa mà cùng cậu trò chuyện rất nhiều về tennis. Tự nhiên cậu nghĩ thái độ của mình với Fuji senpai hình như hơi vô lý.
“Ogihara sao lại sợ Fuji senpai?” Ryoma thấy khó hiểu, Fuji senpai có gì đáng sợ đâu.
“Fuji senpai luôn luôn cười tủm tỉm, ờ... làm tớ nghĩ đến một từ...’nham hiểm’, cho nên luôn sợ cùng Fuji senpai tiếp xúc, hơn nữa... trận đấu vừa rồi Fuji senpai rất nghiêm túc, làm tớ thấy so với lúc anh ấy cười còn đáng sợ hơn, cho nên... tớ thấy sợ anh ta.” Bởi vì, lúc nào cũng cảm thấy anh ta nhìn thấu bản thân mình. Còn một điều Ogihara không nói, đó chính là Fuji senpai làm cậu ý thức được rằng mình đang tồn tại trong thế giới truyện tranh nên từ đáy lòng luôn có chút bài xích Fuji senpai.
“Tuy nhiên...” Giọng điệu Ogihara thay đổi, cả người bình tĩnh lại, “Tớ nghĩ... giờ chắc tớ không sợ nữa, Fuji senpai... thật ra rất tốt. Hôm nay anh ấy mời tớ uống trà, mà tớ lại nói với senpai mấy lời hơi bất kính, anh ấy cũng không tức giận.”
“Echizen.. các senpai đều là người tốt.” Vừa rồi Kaidoh senpai đứng chắn trước mặt cậu và Ryoma, là vì bảo vệ bọn họ đi.
“... Ừ.” Ryoma nhìn Ogihara một lúc, sau đó đứng lên tiếp tục luyện tập, Ogihara cũng không nói gì nữa, chỉ là im lặng chăm chú nhìn Ryoma luyện tập. Ogihara nghĩ việc mình tới Seigaku thực sự rất may mắn, có thể gặp Ryoma, gặp đội trưởng, gặp Fuji senpai, Kaidoh senpai, các senpai khác, cả Seiichi... Cậu thực sự rất may mắn.
“Echizen lại đi đâu mất, trận đánh đơn 3 đã bắt đầu rồi.” Momoshiro oán giận nói, vừa rồi là Fuji senpai, giờ lại là Echizen, thực sự là mấy người tùy hứng. Nghe thấy âm thanh, vài người cùng nhìn về phía sau, sau đó lại quay đầu nhìn trận đấu trong sân.
“Bọn họ đã trở về.” Inui đứng ở sân ngoài đột nhiên nhấn giọng, nói đến hai chữ “bọn họ” thì lại cực kì thong thả.
“Echizen, cậu đi đâu đó, trận đấu đã bắt đầu rồi.” Momoshiro túm lấy đầu Echizen nhỏ giọng chất vấn, thằng nhóc này.
“Momo senpai...” Giãy ra từ tay Momoshiro, Echizen đi nhanh vài bước đến ngồi lên ghế, “Tôi đi tập khởi động.”
“Khởi động mà lâu thế à?!” Momoshiro rõ ràng không tin, mà Ogihara không biết đánh tennis, thằng nhóc kéo Ogihara đi khởi động cái gì.
“Momo senpai, Echizen đúng là đi khởi động mà.” Ogihara ở phía sau mở miệng thay Ryoma giải thích, “Vừa tôi muốn đến bệnh viện thăm Kawamura senpai, cho nên về muộn một chút, thực sự xin lỗi.” Ogihara khom người xin lỗi, vốn cậu định đi một mình, nhưng Ryoma lại muốn đi cùng, không ngờ trời đột nhiên lại mưa, bọn họ lập tức trở về nhưng vẫn muộn một chút.
“Momoshiro, trật tự xem đi.” Tezuka khi Ogihara xin lỗi thì trong nháy mắt nghiêm túc nhìn Momoshiro. Momoshiro lập tức im lặng ngồi xuống không dám nói gì nữa, đội trưởng hình như tâm tình không tốt.
“Ogihara, tình huống của Kawamura thế nào rồi?” Fuji đứng lên đi đến cạnh sân, cách Ogihara một hàng rào, hơi cúi đầu hỏi.
Ogihara biết Fuji senpai muốn làm cậu bớt xấu hổ, Fuji senpai... thật ra rất ôn nhu, giống Seiichi.. Phối hợp với Fuji senpai, Ogihara hướng mặt lại gần: “Cổ tay Kawamura senpai chỉ hơi sưng, không thương tổn đến khớp xương, nghỉ một tuần là tốt rồi, Fuji senpai yên tâm đi.”
“Nước hoa Ogihara trên người là loại gì thế?” Fuji đột nhiên hỏi, lần trước anh đã ngửi thấy trên người Ogihara có một mùi rất dễ chịu, nhàn nhạt mà thơm ngát. Anh cũng không biết là mùi gì, giờ đứng gần như vậy mùi thơm lại càng rõ ràng.
“Nước hoa?” Ogihara kinh ngạc nói, “Tôi đâu có xức nước hoa.” Sao cậu lại dùng đến mấy thứ đó được, chỉ có anh Hall muốn tìm bạn gái thì mới xức nước hoa.
“Gì?” Fuji kinh ngạc một tiếng, tới gần cổ Ogihara ngửi ngửi, “Nhưng trên người cậu đúng là có mùi thơm, Ogihara không biết à?”
“Sao có thể?!” Ogihara kinh hãi kêu một tiếng, giơ tay lên ngửi ngửi, rồi lại ngửi ngửi cánh tay, không tin ngẩng đầu, “Không có mà, Fuji senpai hình như nhầm rồi.” Vừa mắc mưa, ngoài mùi ẩm ướt ra thì cậu cũng chẳng thấy mùi gì khác a.
“A?! Không phải chứ!” Fuji tiếp tục cúi đầu ngửi phía dưới, ánh mắt khẳng định nhìn Ogihara, “Trên người cậu đúng là có mùi thơm, tuy rằng rất nhạt, nhưng là từ trên người cậu tỏa ra.” Nếu như không đứng thật gần thì sẽ không phát hiện được.
Ogihara lần thứ hai giơ tay ngửi ngửi, lại lắc đầu. Fuji đổi sang chỗ khác thử lại... Ogihara lại tiếp tục ngửi ngửi mình...
Hành động tìm tòi nghiên cứu của hai người khi vào trong mắt những người khác lại hoàn toàn có ý khác. Ogihara và Fuji không hề phát hiện động tác của bọn họ lúc này cực kì gây hiểu lầm. Nhìn nhóm đội tuyển Seigaku hoàn toàn ngây dại, mấy người bên Fudomine cũng mở to hai mắt. Ngoại trừ hai người trên sân đang bắt đầu tăng tốc độ, tầm mắt mọi người đều dừng lại ở chỗ hai người đang có hành động “thân thiết” trên cơ thể.
“Đừng xem thường Kaidoh Kaoru tao!” Tiếng hô to trên sân kéo ánh mắt mọi người trở lại, cũng làm Fuji và Ogihara chuyển lực chú ý tới trận đấu trên sân.
“A! Đường bóng kia của Kaidoh senpai!” Thấy Kaidoh senpai trước khi ngã xuống đánh ra đường bóng không giống “Snake” lúc trước, Ogihara kinh ngạc kêu lên.
“Uhm... Xem ra Kaidoh đã tìm ra cách rồi.” Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Fuji thoải mái nhìn về phía Kaidoh, tuy rằng anh luôn nói chuyện với Ogihara nhưng cũng không quên trận đấu.
“Fuji senpai... Bọn họ làm sao vậy?” Nhìn một đám người đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, Ogihara nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt bọn họ... sao lại quái dị như vậy.
“....” Fuji thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, đầu tiên cũng khó hiểu như Ogihara, một lát sau đột nhiên hiểu ra. Nhích lại gần Ogihara, Fuji cúi đầu nhỏ giọng nói, “Tôi cũng không biết nữa.” Ha ha... Quả nhiên có người mặt biến sắc rồi.
“Lạ thật.” Nếu Fuji học trưởng cũng không biết, Ogihara quyết định không quan tâm chuyện này nữa, dù sao thì hiện tại trận đấu trên sân là quan trọng nhất. Thay đổi đường nhìn, Ogihara chăm chú nhìn về phía người của đội Fudomine, người kia hình như gây khó khăn không ít cho Kaidoh senpai.
…
Nghĩ đã đến lúc, Fuji trở về ngồi xuống chỗ ngồi, tuy rằng khí lạnh phát ra từ người bên cạnh hình như càng nhiều hơn nhưng anh cũng không hề bị ảnh hưởng.
“Fuji... Cậu vừa...” Kikumaru vẫn chưa tỉnh dậy được sau vụ “đả kích” vừa rồi, kinh ngạc đến ngây người nhìn Fuji, cái kia... Fuji vừa... không chỉ “hôn” mặt Ogihara, còn “hôn” cổ Ogihara nữa... Trời ạ, anh muốn ngất luôn.
“Đường bóng vừa rồi của Kaidoh là gì vậy, chưa từng thấy qua.” Fuji tâm tình rất tốt, giọng nói trở nên dễ nghe vài phần. Nhưng anh cũng không trả lời vấn đề của Kikumaru.
“Boomerang snake, chúng tôi vừa đặt tên cho nó.” Inui đi tới sau Fuji nói ra cái tên bọn họ vừa thảo luận.
“Rất hợp lý.” Fuji gật đầu.
“Fuji và Ogihara vừa rồi làm gì đấy?” Inui tiếp tục hỏi, lấy sổ ra định ghi lại.
“.... Ogihara ư...” Fuji kéo dài thanh âm, thấy những người khác nghiêng người lắng nghe, nói ra hai chữ: “Bí mật...”
Trên sân, trận đấu của Kaidoh và Kamio bắt đầu gay cấn, Kamio tăng nhanh tốc độ không chỉ có phá “Boomerang snake”, còn phá hết tiết tấu của Kaidoh, Kaidoh hoàn toàn lâm vào bị động.
Ogihara lúc này hơi sốt ruột, Kaidoh senpai đã hoàn toàn mất đi thực lực vốn có, hoàn toàn dựa vào sức mạnh để chơi bóng, cứ tiếp tục như vậy, tình huống thật không ổn a, vậy phải làm sao bây giờ.
“Kaidoh senpai, cố lên, ‘Dục tốc bất đạt ‘.” Ogihara đứng lên hướng tới giữa sân hét lên, mong muốn Kaidoh senpai có thể hiểu ý tứ của mình.
“Này này, Oishi, Ogihara nói có ý gì vậy, nya.” Kikumaru nhìn về phía bạn đánh đôi của mình khó hiểu hỏi, câu vừa rồi anh nghe không hiểu.
“Ờ... Tớ cũng không hiểu lắm.” Oishi nhìn Tezuka, lời này là đang nói Kaidoh hay Kamio.
“Hả? ‘Dục tốc bất đạt’, Tezuka... Ogihara này thực sự không biết đánh tennis sao?” HLV Ryuzaki quay đầu nhìn Ogihara bên ngoài sân, đứa trẻ này.... có thể nói ra những lời như thế, liệu bà có bỏ quên cái gì không.
“Đúng vậy, Echizen từng đánh với cậu ta, lúc đó đến phát bóng cậu ta cũng không biết.” Tezuka không nhìn Ogihara, trầm giọng trả lời nghi vấn của HLV.
HLV Ryuzaki liếc mắt nhìn Tezuka, không nói gì nữa, bà luôn nghĩ đứa trẻ kia có gì đó không đúng, hơn nữa vừa rồi Fuji... cả Echizen nữa...
Ryoma đè thấp mũ, che lại gương mặt dưới mũ lưỡi trai làm cho người khác nhìn không ra cậu đang nghĩ gì.
Nghỉ giữa trận, Kaidoh nghe thấy Ogihara nói thì chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó ánh mắt lộ ra tia sáng quyết tâm, nắm chặt vợt tennis đi tới sân đấu, anh... tuyệt đối sẽ không thua!
“Đội trưởng, thằng năm nhất kia có ý gì?” người bên Fudomine cũng nghe được lời Ogihara nói, hỏi đội trưởng đang không nói lời nào.
“Kamio, giữ tốc độ hiện tại, nhanh chóng kết thúc trận đấu đi.” Tachibana Kippei trầm mặc một lát rồi hét lên với Kamio đã lên sân đấu. “Dục tốc bất đạt”, Kamio tuy rằng tốc độ nhanh, nhưng thể lực thì không đủ... ý nó là vậy sao. Thằng nhóc kia... thực sự chỉ là một đứa năm nhất à? Tachibana Kippei nhìn về phía người trông cực kì bình thường kia, thấy không rõ gương mặt, nếu như anh nhớ không lầm, đứa năm nhất đó tên Ogihara thì phải.
....
“A...” Trong lòng Kamio bắt đầu kinh hoảng, Kaidoh này tại sao vẫn đánh được cú “Snake” uy lực như thế, lại còn dần điều khiển tiết tấu trận đấu nữa. Nó không thấy mệt sao? Hắn dần cảm thấy sức lực yếu đi, tốc độ là điều làm hắn kiêu ngạo nhất, thế nhưng... Khả năng chịu đựng của đối phương thật quá kinh người.
Kaidoh thoát khỏi sự khống chế của Kamio, vừa rồi anh muốn thắng nhanh bằng cú “Snake”, nhưng lại làm mình rơi vào thế bị động. Ogihara đã nhắc nhở anh, “Dục tốc bất đạt”. Anh càng muốn chiến thắng đối phương, lại càng dễ rơi vào thế bất lợi, phát huy hết thực lực của mình mới là việc anh phải làm. Mỗi ngày đều luyện tập với khối lượng kinh người, không phải để nâng cao thể lực và sức chịu đựng sao, anh sao lại có thể quên mất ưu thế của mình.
Ra lực thật mạnh, Kaidoh đánh bóng sang, Kamio đã không còn chịu nổi, không đỡ được đường bóng này. Trận đấu kết thúc, Kaidoh bằng niềm tin mạnh mẽ và thể lực tuyệt đối đã đánh bại Kamio với tỉ số 7: 5. “Khè...” Nhẹ hừ một tiếng, Kaidoh nhìn về phía người bên ngoài sân, sau đó cầm vợt tennis về bên cạnh đồng đội.
Tâm trạng khẩn trương của Ogihara cuối cùng cũng dịu lại, Kaidoh senpai, anh thực sự rất tuyệt. Vừa rồi cậu nghe thấy Inui senpai nói ra lượng huấn luyện hàng ngày của Kaidoh senpai, cậu cực kì khâm phục. Còn mình... tuy rằng không thi đấu nữa, thế nhưng... không thể lơ là được, các senpai nỗ lực như vậy, cậu cũng càng phải nỗ lực hơn nữa.
.....
“Ogihara, sau khi trận đấu kết thúc chúng ta cùng cùng về đi.” Chuẩn bị lên sân đấu, Ryoma quay lại nhìn Ogihara. Thấy đối phương tươi cười gật đầu đồng ý, Ryoma cầm vợt tennis đi lên sân.
“Echizen... cố lên...” Nhìn bóng lưng Ryoma, Ogihara lớn giọng hét lên. Ryoma, tớ biết, trận này cậu nhất định sẽ thắng, nếu không... Tớ sẽ trả lại mũ cho cậu đó...
“Mada mada dane ”
Editor lảm nhảm: hai bạn có hành động “thân mật” trên mức cần thiết, làm ai đó đỏ mắt rồi:)))))))