[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 27: Niềm vui của thiếu niên



“Ryoma, tối nay tớ sẽ đến ăn cơm nhà Tanaka-san.” Kết thúc luyện tập, Ogihara nói nhỏ với Ryoma.

“Ừ, cậu đi đi.” Ryoma kéo mũ nói.

“Vậy tớ đi trước.” Ogihara thay xong quần áo, đeo túi tennis lên vai đi ra ngoài.

Ryoma ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, cầm lấy điện thoại... “Oyaji, tối nay con không ăn cơm nhà... Con đi ăn Hamburg với Momo senpai.” Đóng điện thoại, Ryoma nói câu “Mada mada dane”, đeo túi tennis lên đi ra khỏi phòng thay đồ.

“Có chuyện rồi thì phải...” Ryoma vừa đi, Fuji từ trong phòng bên cạnh đi ra, nếu như anh không lầm, Momoshiro đã đi trước rồi. Nhìn Echizen phía trước, Fuji lặng lẽ đi theo. Mới đi được vài bước chợt phát hiện Ogihara vốn đã về từ trước lại đi ra từ ngõ nhỏ bên cạnh, đi về cùng một hướng với Ryoma. Bước chân Fuji dần chậm lại, trầm tư suy nghĩ.

Thấy Ryoma lên xe bus đi về phía nhà cậu, Ogihara thở phào nhẹ nhõm. Đón xe taxi, Ogihara gọi điện thoại cho hai người kia, rồi bảo tài xế chở về chỗ mình.

Một chiếc ô tô dừng bên cạnh sân bóng, một người đàn ông lôi thôi mặc trên người một chiếc kimono xộc xệch từ trên xe đi tới chỗ người đang ngồi trên sân bóng.

“Nanjiro-san, con còn tưởng chú không tìm được đó.” Ogihara không nhìn xung quanh, cậu biết Ryoma ở gần đó, Tezuka thì đã đến rồi.

“Thiếu niên, có gì khó tìm đâu. Mada mada dane” Echizen Nanjiro vác vợt tennis, câu cửa miệng y hệt đứa con hắn.

“Ryoma đã đến chưa vậy?” Echizen Nanjiro cúi xuống nhỏ giọng hỏi, hắn vẫn chưa nhìn thấy thằng nhóc đáng lẽ nên xuất hiện.

“Đến rồi.” Ogihara cũng nhỏ giọng trả lời, Tezuka đã xác nhận hai lần rồi.

“Thiếu niên, bắt đầu đi, ta sẽ không nương tay đâu.” Echizen Nanjiro đứng dậy, lớn tiếng nói.

“Nanjiro-san, con cũng không thích chú nương tay đâu.” Ogihara cười nói, cậu biết Nanjiro-san kỳ thực là đang nói cho Ryoma nghe.

Lúc này, ở một góc sân đấu chợt xuất hiện một người, đôi mắt to màu hổ phách nhìn chăm chú hai người trên sân. Mà ở bên cạnh cái cây cách cậu không xa, một người đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc cũng nhìn người trong sân. Bên cạnh người này là một thiếu niên tóc màu trà, đôi mắt luôn cười loan loan lúc này cũng đang mở lớn.

“Thiếu niên, con phát bóng trước.” Echizen Nanjiro dù sao cũng là người lớn, cho nên lần thứ nhất phát bóng hắn nhường cho đối phương.

“Vâng.” Ogihara cũng không khách khí, dù sao mỗi lần cậu cùng ông chú chơi cũng đều là cậu phát bóng trước

Quả bóng nhỏ màu vàng bị ném lên cao, Ogihara cầm vợt tay trái, trong nháy mắt khi bóng rơi xuống thì dùng lực thật mạnh đánh ra.

“Bóng xoáy ngược?!” Ba người gần đó trong lòng cả kinh, trong đó một người mở to hai mắt. Backy học đánh bóng xoáy ngược từ lúc nào, thế nhưng so với cậu rõ ràng có sự khác nhau.

Khác với bóng xoáy ngược của Ryoma, bóng Ogihara đánh ra không bắn lên mặt đối phương, mà là xoay nhanh vài vòng trên mặt rồi bay ra ngoài. Echizen Nanjiro thấy bóng bay ra trong nháy mắt thì đỡ lấy. Nhưng lúc này Ogihara lại rất nhanh lên lưới, đúng lúc bóng bay tới thì nhảy lên đánh lại, bóng bị đánh về góc sân. Echizen Nanjiro lấy tốc độ nhanh hơn mà đỡ quả bóng này, mà cùng lúc đó, Ogihara cũng đã chạy tới chỗ bóng chuẩn bị rơi xuống.

“Bộp!” Bóng rơi xuống phần sân chỗ Ogihara căn bản không thể đỡ được. Ngay lúc mấy người kia cho rằng Ogihara sẽ để lỡ quả bóng này, Ogihara lại tăng tốc chạy về phía quả bóng, đổi vợt tennis sang tay phải, bóng lại bị đánh trở lại. Toàn bộ động tác như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hoàn mỹ không sứt mẻ.

“Đổi tay chơi bóng!” Ryoma không thể tin được thấp giọng hét một tiếng.

“Thiếu niên, sao con lại học cái thằng nhóc chỉ biết copy kĩ thuật của ta làm gì, mau dùng tuyệt chiêu của mình đi.” Echizen Nanjiro có chút mất hứng kêu lên.

“Nanjiro-san, có thể đánh bại chú là được, chú cũng không quản được con dùng cách gì đâu.” Ogihara thoải mái chạy qua chạy lại, tuy rằng một đường bóng còn chưa đánh xong nhưng cậu cũng không gấp gáp chút nào.

“Mada mada dane” Echizen Nanjiro đột nhiên nhảy lên cao, đập mạnh một cú, đánh bóng tới sát biên. Ngay lúc Ogihara chuẩn bị đánh trả, bóng lại không hề nảy lên. “Của người khác vẫn là của người khác, có bắt chước thế nào cũng không trở thành của mình được. Thiếu niên, nếu như con muốn đánh bại ta thì chỉ có thể sử dụng tuyệt kĩ của chính mình.” Echizen Nanjiro nhân cơ hội giáo huấn Ogihara.

“Nanjiro-san, vì sao không thể? Cứ cho là bắt chước đi, con cũng có thể đánh bại chú.” Ogihara liền ném bóng lên, tiếp tục phát bóng xoáy ngược, nhưng lúc này bóng cũng hướng về phía mặt Nanjiro mà nảy lên. Mà quả bóng này, lại bị đối phương thoải mái đánh lại, mà lúc này bước chân của Nanjiro chợt thay đổi.

“Bước nhảy Split một chân?” Ogihara đánh bóng trở lại, song song đổi bước chân của mình, “Vậy con cũng dùng bước nhảy Split một chân.”

“Thiếu niên, sao hôm nay tự nhiên con lại đồng ý đánh một trận với ta thế, lẽ nào là muốn học tập đấu pháp của ta?” Echizen Nanjiro càng thêm mất hứng.

“Nanjiro-san, con chỉ muốn biết Ryoma có khả năng đánh bại chú hay không, dù sao đây là nguyện vọng của cậu ấy khi đánh tennis.” Ogihara lần thứ hai sử dụng “đổi tay chơi bóng” đánh bóng trở lại.

“Nếu như Ryoma không tìm được ý nghĩa của đánh tennis, vậy nó vĩnh viễn không có khả năng đánh bại ta. Trên con đường của nó sau này sẽ gặp rất nhiều kẻ mạnh, ta cũng không phải kẻ mạnh nhất đâu. Nếu như nó không biết mình vì cái gì mà đánh tennis, mà nếu chỉ là vì đánh bại ta, vậy nó vĩnh viễn chỉ có thể ở cái trình độ này.” Lần đầu tiên Echizen Nanjiro nghiêm túc trước mặt Ogihara.

“Nanjiro -senpai, nếu như chú nghiêm túc nói với Ryoma, cậu ấy sẽ hiểu mà.” Ogihara đã thua bóng thứ nhất.

“30: 0, thiếu niên, ta cũng nói qua rồi, ta không có hứng thú chơi bóng với chính mình. Ryoma chỉ vì đánh bại ta mà không có tennis thuộc về chính mình, ta không có hứng thú để nghiêm túc với nó. Đừng nói cái gì đánh bại ta, nếu ngày nào nó còn không biết mình đánh tennis vì cái gì thì cả con nó cũng không thắng được.” Echizen Nanjiro tại một lần đánh trả “bóng xoáy ngược” của Ogihara.

“Nanjiro-san, xem ra nếu dùng chiêu thức của chú thì con không có cách nào thắng chú được.” Thua game phát bóng của mình, Ogihara cảm thán nói.

“Thiếu niên, dùng thực lực chân chính của con đánh với ta một trận đi.” Echizen Nanjiro tự tiếu phi tiếu nhìn Ogihara.

“Xem ra con phải nghĩ cách khác rồi.” Ogihara lấy từ trong túi ra một sợi dây chun, đem mái tóc hơi dài buộc lên. Loại cảm giác này làm cậu có ảo giác như thể mình đang đứng trên đấu trường, đã bao lâu rồi cậu không đứng trên sân đấu quen thuộc của mình rồi?

“Nanjiro-san, kỳ thực không ai biết con thuận tay trái, cả Ryoma cũng không biết.” Ogihara nói làm bốn người ở đây cực kì kinh ngạc, kể cả Echizen Nanjiro.

“Tay phải con so với tay trái con hình như còn mạnh hơn.” Echizen Nanjiro có chút không tin nhìn tay trái Ogihara.

Đổi vợt tennis sang tay phải, Ogihara vẫy vẫy tay trái mình: “Tay trái con trước đây từng bị bỏng, suốt một thời gian dài khi tập luyện con chỉ dùng tay phải. Sau lại muốn biết tay phải so với tay trái có đánh tốt hơn không, nhưng bình thường khi huấn luyện chú út cũng không cho con dùng tay phải, con cũng chỉ có thể đợi đến lúc thi đấu mới có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến cho tay phải.” Nhớ tới mỗi lần kết thúc trận đấu, chú út bị cậu làm cho tức đến dở khóc dở cười, Ogihara cảm thấy trong lòng có chút đắc ý.

“Con không sợ mình sẽ thua trận đấu sao?” Echizen Nanjiro chợt cảm thấy hứng thú.

“Nanjiro-san, giống như chú đã nói vậy, mỗi người hẳn đều tìm được ý nghĩa việc mình đánh tennis. Chú vào lúc mình đang ở đỉnh cao liền ly khai đấu trường, với chú mà nói, chú đã tìm được chuyện càng có ý nghĩa hơn. Ryoma đánh tennis là vì đánh bại chú, tuy rằng không biết lúc đánh bại chú xong cậu ấy còn muốn đánh tennis nữa hay không. Nhưng con đánh tennis mục đích là muốn cảm nhận sự vui sướng mà tennis mang đến cho mình, cảm nhận cảm xúc được chạy tới chạy lui trên sân bóng. Cho nên con thích cùng chú chơi bóng nhưng không thích tham gia trận đấu. Ai nha, nhớ lại, con còn không bằng Ryoma đâu.” Trong lời Ogihara không hề có chút hối tiếc nào, cậu nghĩ cuộc sống hiện tại mới thực sự là cái mình muốn.

“Thằng nhóc kia không chừng mình có thích tennis hay không cũng không biết.” Echizen Nanjiro thấy bất mãn, nhưng khi nhìn Ogihara vẫn dùng tay phải cầm vợt, Nanjiro hỏi, “Con không đổi tay trái sao? Ta rất muốn biết thực lực tay trái của con.” Nghĩ đến thiếu niên chưa từng nghiêm túc đánh với mình, Echizen Nanjiro trong bụng càu nhàu, vốn là đã quên chính hắn mỗi lần cũng chỉ dùng có bốn phần thực lực.

“Nanjiro-san, nghiêm túc đánh một trận nào, con biết chú nhất định sẽ đánh cho con đến hoa rơi nước chảy, nhưng con cũng muốn biết Nanjiro-san lợi hại đến đâu.” Ogihara không đổi tay, mà là tháo ra power ankle vẫn luôn ở trên tay ngoại trừ lúc tắm và lúc ngủ. Nhìn mấy thứ Ogihara tháo xuống, trong tâm ba người bên ngoài sân đều chịu đả kích không nhỏ.

“Vậy bắt đầu thôi.” Trên mặt Nanjiro không còn thần sắc ngả ngớn như trước. Hắn không còn coi thiếu niên đối diện giống như thằng nhóc dù hắn đánh thế nào cũng không chống thể chống trả nhà hắn nữa.

“Bắt đầu đi.” Ogihara hai tay cầm vợt, mỉm cười nhìn người đối diện. Đôi mắt cậu tỏa ra ánh sáng chói mắt mà Ryoma cũng chưa từng gặp. Mái tóc buộc lên đã có vài sợi không nghe lời mà rơi lả tả trên gương mặt bầu bĩnh, đôi môi cong cong, làm cậu có chút nghịch ngợm. Ogihara không biết, nếu hình dạng bình thường của cậu đã hấp dẫn người khác đến 100%, vậy thì hình dáng lúc này phải hấp dẫn đến 200% là không nghi ngờ.

…...

Quả bóng nhỏ màu vàng bay qua bay lại trên sân như con thoi, mỗi lần thiếu niên đang chạy trên sân phát bóng đều làm ba người bên ngoài sân hồi hộp. Có thể khiến Echizen Nanjiro đánh bóng không qua lưới, có thể khiến samurai đánh bóng ra ngoài, có thể đánh bóng sang bên sân của huyền thoại tennis thế giới mà không bị đánh trả lại, tuy rằng điểm vẫn thấp hơn, nhưng thực lực của thiếu niên làm mọi người, kể cả samurai Nanjiro phải thất kinh. Mà thiếu niên trước sau không hề đổi tay, đối phương phát bóng cực mạnh nhưng không biết bị cậu dùng cách gì mà nhẹ nhàng phá giải được, sau đó trả lại một cú đánh bóng sang sân đối phương. Khi đối phương đỡ được bóng và đánh trả, thiếu niên như có mắt phía sau, nhanh chóng lùi về, không xoay người đỡ bóng mà tranh thủ khoảnh khắc bóng chạm đất lùi đến phía sau bóng, một cú đánh mạnh, bóng đã bay sang sân đối phương.

Ogihara, không, chính xác là “thần đồng tennis” Backy Douglas, rời khỏi đấu trường gần nửa năm, lại một lần cho thấy cậu không hề hổ thẹn với danh xưng kia. Nếu không phải vì cậu chỉ mới 13 tuổi, tài năng thiên phú của cậu với tennis không hề thua kém ông chú trung niên kia, cái cậu thiếu chỉ là kinh nghiệm và thời gian. Hoàn cảnh bình yên, bầu không khí thoải mái làm Backy càng thêm dụng tâm so với khi cậu thi đấu, làm cậu hưởng thụ thứ mình đã mất đi thật lâu, đó là sự vui sướng khi lần đầu tiên được tiếp xúc với tennis.

“Con thua.” Vào khoảnh khắc bóng rơi xuống, Ogihara biết cậu không đỡ được quả bóng này. Cậu biết ông chú kia vẫn không phát huy hết thực lực của mình, dù sao ổng cũng chẳng phải người thường.

Ánh sáng nơi cổ tay dần dần tiêu tán, Echizen Nanjiro bắt đầu nhìn thẳng vào thiếu niên đối diện. Nếu như hắn không nhìn lầm, trên người thiếu niên vừa rồi đã xuất hiện hình bóng của “thứ đó”. Năng lượng ẩn chứa trong cơ thể thiếu niên làm hắn giật mình, có lẽ thiếu niên cũng không ý thức được cậu đã làm hắn tung ra bao nhiêu thực lực, mà căn bản thiếu niên cũng không biết rõ tình huống của chính mình.

“Backy, trở lại đấu trường đi. Chỉ vài năm, con sẽ vượt qua ta.” Echizen Nanjiro không định nói ra phát hiện của mình bởi vì thiếu niên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mà thiếu niên đáng lẽ phải thuộc về đấu trường.

“Yada.” Học câu cửa miệng của Ryoma, Ogihara cự tuyệt. Cả người đầy mồ hôi làm cậu hơi khó chịu, nhưng lại khiến cậu ôn lại cảm giác tràn đầy vui vẻ của trận đấu, thực sự rất hài lòng. Tầng sương tím bao quanh cánh tay phải vào lúc cậu không hề phát hiện liền dần biến mất, Ogihara chỉ cảm thấy tay phải mình hơi nặng một chút rồi lại trở lại bình thường.

Echizen Nanjiro nhăn mi, thần tình nghiêm túc hiếm thấy, nhưng hắn biết thiếu niên sẽ không nghe bất kì lời khuyên nào của mình nên không nói gì nữa. Suy nghĩ một chút Echizen Nanjiro đi tới cạnh thiếu niên. “Lần sau để ta xem thực lực tay trái của con.” Nếu như là tay trái mà nói, “thứ đó” có thể càng rõ ràng hơn không.

“Được, nhưng đã lâu tay trái con không thi đấu rồi.” Ogihara giơ tay trái lên nhìn một chút, ngoại trừ hằng ngày huấn luyện, cậu rất ít dùng tay trái thi đấu, có đôi cậu cũng quên là mình thuận tay trái.

“Thiếu niên, suy nghĩ lại lời ta đi, con thuộc về sân đấu.” Echizen Nanjiro lúc này bất chấp thằng con mình có ở đấy hay không.

“.....” Tuy rằng không biết Nanjiro-san sao lại quên mục đích ngày hôm nay nhưng Ogihara vẫn gật đầu. Cậu sẽ suy nghĩ, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ thôi. Đấu trường sẽ không bình yên như thế, đấu trường cũng không thể làm cậu bình tĩnh như vậy.

“Được rồi, ta phải về đây.” Echizen Nanjiro cầm vợt lên, lại biến trở về ông chú bất lương, “Thật mong thằng nhóc nhà ta mau mau tìm ra vì sao nó muốn đánh tennis.”

“Ha ha, con biết.” Ogihara giống như khi đứng trước thầy giáo mà giơ lên ngón tay cái, “Để đánh lại ông ba bất lương của cậu ấy chứ sao.” Ryoma, cậu cũng không thể để tớ hôm nay chảy mồ hôi vô ích đâu đấy, Ogihara nói thầm trong lòng.

“Gì? Thiếu niên, nhỏ như vậy đã xức nước hoa à.” Ông chú bất lương đột nhiên hít hít mạnh, sau đó sờ sờ cằm, đi tới cạnh ô tô. “Ừhm, so với thằng nhóc nhà ta có tiền đồ hơn. Thiếu niên, phải biết giữ lấy thanh xuân đó, mùa xuân, mùa yêu đương mà. Tuổi trẻ thật là tốt....” Ông chú bất lương càng nói biểu tình trên mặt lại càng thô bỉ. Khi Ogihara còn chưa kịp hiểu hắn nói cái gì, ông chú trung niên háo sắc đã lái xe chạy mất.

Một lát sau, Ogihara nhìn nhìn chiếc xe chạy xa bỗng nhiên kêu to lên. “Cái gì cơ?! Không phải nói phải đến gần mới ngửi được sao?” Ogihara sớm đã quên mất còn “hai người” gần đó, hổn hển ngửi ngửi cánh tay mình, vừa rồi Nanjiro-san còn đứng cách cậu vài mét mà, sao lại ngửi thấy mùi trên người cậu chứ.

Lúc này, ba người đang trốn gần đó thần sắc phức tạp nhìn người đang kinh hoàng phía trước. Nhưng bọn họ cũng không đến gần, không hẹn mà cùng nhau rời khỏi sân bóng. Đi ra khỏi chỗ nấp rồi, có hai người phát hiện ra nhau, sau đó hai người trầm mặc liếc nhìn đối phương rồi cùng nhau đi về một hướng. Một người khác thì quay đầu lại nhìn Ogihara đang liên tục nói Ryoma và Tezuka lừa cậu một lúc rồi quay người trở về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.