“Baby, làm sao vậy? Không muốn gặp bọn anh?” Hall tháo kính râm, nhìn em trai vươn hai tay. Thấy Backy vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, anh nghĩ thầm sẽ không phải em trai không muốn bọn họ đến đây chứ. Vừa đoán như vậy, biểu tình vốn do dự của Hall trở nên cực kỳ không vui vẻ.
Ogihara không thể tin được ngay lúc cậu nhớ đến các anh, các anh lại xuất hiện trước mặt cậu. Tin rằng mình không nhìn lầm, Ogihara đầu tiên bước tới vài bước rồi chạy vọt đi.
“Nhị ca...” Ogihara vừa tiến vào lòng nhị ca đã bị anh ôm lấy thật chặt.
“Bé hư, nhị ca còn tưởng rằng em thấy bọn anh thì không vui chứ, hù chết nhị ca rồi.” Hall hung hăng vò vò tóc em trai, rồi hít mạnh vài cái... Uhm... Thiên sứ nhà bọn họ vẫn thơm như vậy...
“Baby?” Anthony không giống các em mình, cảm tình biểu lộ ra ngoài như vậy. Nghĩ rằng Hall cùng em trai “thân thiết” đã đủ lâu, anh liền gọi một tiếng. Vẻ mặt thường ngày nghiêm khắc lạnh lùng lúc này có chút nhu hòa.
Ogihara rời khỏi nhị ca, chuyển đầu hướng sang đại ca, kích động hỏi: “Đại ca... Sao các anh lại đến?”
Anthony hôn hôn hai gò má và cái trán em trai, thấp giọng nói: “Nhớ em quá nên tới.”
“Anthony, em còn không ôm đủ đâu.” Hall bất mãn lầm bầm.
“Thật không?”Anthony giương mắt nhìn, Hall căm giận mà “Hừ” một tiếng, không nói cái gì nữa, quên đi, ai bảo người ta là anh cả chứ.
Ogihara trầm mình trong vui sướng vì được gặp các anh trai, lại không biết rằng mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc và phức tạp. Bởi Ogihara và các anh trai nói rất nhỏ, hơn nữa nói tiếng Anh nên rất nhiều người không biết hai người ngoại quốc đột nhiên xuất hiện là ai. Trong mắt bọn họ, Ogihara đang cùng hai người đàn ông ngoại quốc cực kì cao to “thân thiết”, quái đản đến không nói nổi.
“Đội trưởng...” Kikumaru nhỏ giọng kêu một tiếng, thấy mọi người chung quanh đều im lặng nhìn ba người ôm nhau một chỗ, chuẩn xác mà nói là hai người ôm một người, anh vội nuốt xuống lời định nói đến miệng. Kikumaru hiếu kỳ, mọi người ngoại trừ vài người đều hiếu kỳ, hai người đàn ông ngoại quốc này là ai. Một người mặc áo sơmi hoa rất lòe loẹt, phối hợp với một cái quần vải màu trắng, dép lê màu vàng nhạt, tóc đen mắt vàng; người kia phong cách hoàn toàn khác hẳn, mặc một bộ Âu phục màu đen. Hai người kia nhìn qua đều không phải học sinh, ngược lại giống như người đã đi làm, mà Ogihara không chỉ quen bọn họ, thậm chí còn vô cùng thân thiết với bọn họ.
“Baby, còn có việc sao? Có thể về trước không?”Anthony lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho em trai. Tuy rằng lúc em trai đổ mồ hôi thì rất thơm nhưng anh biết em mình rất ghét đổ mồ nên đến gần hỏi.
“Đại ca, sao cả anh cũng giống nhị ca gọi Baby vậy, em cũng đâu còn bé nữa.” Ogihara ngửa đầu để đại ca cao hơn mình rất nhiều có thể lau mồ hôi cho cậu, nhịn không được mà oán giận. Đại ca lớn hơn cậu 8 tuổi, nhị ca cũng lớn hơn cậu 5 tuổi. Từ nhỏ các anh luôn thích gọi cậu là Baby, sau đó cậu kháng nghị rất nhiều lần thì cuối cùng đại ca cũng đổi lại. Nhưng không nghĩ rằng hôm nay đại ca lại gọi cậu như vậy nữa.
Anthony cúi người, nhìn em trai chỉ cao đến ngực mình, hỏi: “Đại ca không gọi em là Baby thì gọi là gì? Backy? Angel? Hay honey?” Trong mắt Anthony lóe lên ý cười.
“.....” Ogihara bị câu hỏi của đại ca làm á khẩu không trả lời được. Gọi Backy chắc chắn là không được rồi, Angel cũng là nick name khi còn bé người nhà gọi cậu thôi, hiện tại cũng không thể dùng. Mà honey, Ogihara nhìn nhị ca, chỉ có nhị ca lúc trêu cợt cậu mới gọi cậu như thế.... Nghĩ mãi vẫn không biết nên gọi cái gì thì tốt, nhưng Baby thì tuyệt đối không được, suy nghĩ một chút Ogihara mở miệng nói: “Gọi Aitsuki, Itsuki-chan hoặc Itsuki, đều được, nếu không Tree cũng được. Các anh tùy tiện chọn một cái, không được gọi Baby. Em lớn rồi, có thằng nhóc nào lớn rồi còn bị gọi vậy nữa?”
“No, no, nghe không hay.” Hall là người đầu tiên không đồng ý, lắc đầu, “Gọi Baby hay hơn, anh nói xem, Anthony.”
“Ừm.” Anthony trả lời một tiếng. Ôm em trai đang buồn bực, Anthony đi tới chỗ một đám người đang nhìn chằm chằm họ. Ogihara lúc đầu còn muốn tiếp tục “thương lượng” cùng các anh lúc này cũng phải ngừng lại. Bao giờ quay về nói tiếp, dù sao thì ở đây cũng không tiện.
“Xin chào, Tezuka Kunimitsu.”Tezuka vươn tay ra với người đang đi tới nói.
“Xin chào, Baby bình thường vẫn kể với chúng tôi về cậu, nói cậu đã chăm sóc em ấy rất nhiều, cảm ơn cậu. Tôi là đại ca của Baby, Anthony.” Anthony tiến lên bắt tay, tiếp theo là Hall, “Xin chào, Hall, nhị ca của Baby.”
“Đại ca, nhị ca, vị này chính là HLV Ryuzaki, bọn họ là các senpai em vẫn kể với các anh, đây là Fuji senpai, đây là Kikumaru senpai...”Ogihara giới thiệu từng người với các anh trai, rồi quay sang các senpai đang hiếu kỳ giải thích: “Bọn họ là anh trai tôi, đây là đại ca, anh Anthony, còn đây là nhị ca, anh Hall.”
Ogihara vừag nói xong, Kikumaru hiểu ra thì do dự hỏi: “Ogihara, bọn họ là anh trai ruột của cậu?”
“Ha ha, đúng vậy, bọn họ là anh trai của tôi.” Ogihara đứng ở giữa hai anh, vui vẻ trả lời.
“A?!” Kikumaru kinh ngạc kêu lên, “Anh trai? Sao không giống chút nào vậy, nya? Bọn họ là người ngoại quốc phải không, mà Ogihara... cậu...” Kikumaru nhìn Ogihara, lại nhìn hai người lớn lên không giống cậu một chút nào, thực sự không tin, mà những người khác cũng là vẻ mặt nghi hoặc.
“Mẹ của Ogihara là người Nhật Bản, còn cha là người Anh.” Không được Ogihara giới thiệu, Ryoma nói một câu rồi chào hỏi hai người, “Anthony, Hall.”
“Ryoma, đã lâu không gặp, hôm nay cậu có trận đấu sao?” Hall thân thiết bắt chuyện, Anthony thì gật đầu với Ryoma thể hiện sự hưởng ứng.
“Vừa kết thúc.” Ryoma không để ý tới hành động dò xét của những người khác với mình, nhàn nhạt trả lời một câu.
“Ogihara, người nhà cậu tới, trận sau để tôi vào đi, cậu cứ theo các anh đi đi.” HLV Ryuzaki tiến lên nói với Ogihara.
“HLV Ryuzaki, cứ để em đi.” Ogihara không muốn nửa chừng bỏ đi, quay đầu lại giải thích với các anh trai một chút. Sau đó cậu cùng Fuji senpai chuẩn bị thi đấu đi vào sân. Mới vừa đi hai bước, Ogihara liền bị nhị ca lôi trở lại.
“Nhị ca còn chưa hôn em mà.” Dứt lời, Hall trong tiếng thở nhẹ bốn phía mà hôn lên gương mặt và cái trán của Ogihara một ngụm, lúc này mới thoả mãn thả người Ogihara cực kì xấu hổ, cúi đầu bỏ chạy về phía sân bóng, Hall thì hài lòng cười ha ha không ngừng. Vẫn là hôn Backy bảo bối của anh là thích nhất, đương nhiên, được ôm bảo bối thì càng thích hơn. Thấy một màn như vậy, vài người có biểu cảm không giống nhau. Tuy rằng bọn họ là anh em nhưng làm như vậy hình như có hơi kì quái.
Ogihara vừa vào trong sân, sắc mặt của Anthony và Hall liền thay đổi, hơi tức giận mà nhìn HLV Ryuzaki và Tezuka. Anthony hỏi: “Tôi có thể biết chuyện này nghĩa là sao không?” Em trai của bọn họ đến Nhật là vì cái gì chứ, với tính tình của Backy, cậu sẽ vẫn giấu mình mà không phải khôi phục hình dáng thật như bây giờ, còn ngồi trong sân tennis nữa. Với những chuyện này cậu vẫn luôn tìm cách trốn tránh mà.
“Các cậu không muốn để cậu ấy tiếp tục đánh tennis sao?” HLV Ryuzaki vẻ mặt bình tĩnh hỏi, Tezuka đứng ở một bên cũng không nói gì. Những người khác mặc dù nghe không hiểu gì nhưng cũng cảm thấy bầu không khí có chút biến hóa.
“HLV Ryuzaki nói vậy là có ý gì?” Ánh mắt của Anthony thay đổi.
“Tôi biết cậu ấy là ai, nhưng tôi cho rằng trốn tránh cũng không phải biện pháp tốt nhất. Cậu ấy không chơi bóng nữa thì thật đáng tiếc.” HLV Ryuzaki nói một cách rõ ràng, “Các cậu là người thân của cậu ta, lẽ nào lại mong muốn cậu ta từ bỏ như thế sao?”
“Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ nghĩ là đáng tiếc, nhưng với Baby thì tôi tình nguyện em ấy từ bỏ chứ không muốn em ấy chịu một chút thương tổn nào. Với em ấy mà nói, vài thứ kia cũng chỉ là hứng thú, nếu hứng thú biến thành khổ sở thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Huống chi chúng tôi cũng không cần em ấy phải đạt thành tựu gì cả. Nổi tiếng để làm gì, em ấy vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Mà điều chúng tôi không muốn thấy nhất là có người ép buộc em ấy làm việc mình không thích.” Khi đối mặt với huấn luyện viên Ryuzaki, giọng của Anthony dần dần lạnh xuống. Xem ra trong mắt những người này, tài năng của Backy bị lãng phí có lẽ là rất đáng tiếc, nhưng với anh thì không có gì quan trọng hơn việc cậu được vui vẻ. Nghĩ rằng có thể Backy đã không tự nguyện, Anthony nói câu cuối xong thì có chút bực bội.
“Xin lỗi, chuyện này là tôi không xử lý tốt, xin đừng trách HLV Ryuzaki.”Tezuka lúc này mở miệng. Những lời vừa rồi cho anh thấy sự bảo vệ của hai người kia đối với Ogihara, “Chuyện này tuy làm cậu ấy rất khổ tâm nhưng tôi cho rằng khi cậu ấy chơi bóng thì mới là vui vẻ nhất. Nếu như có thể tránh phát sinh những chuyện như lúc trước, tennis vẫn là điều cậu ấy thích nhất.”
Cao gần 2 mét, Anthony cúi đầu nhìn Tezuka, Hall chỉ thấp hơn anh một ít thì cảm thấy hứng thú nhìn đội trưởng Tezuka mà lần nào Baby cũng kể qua điện thoại và cả email...
… …...
“Itsuki-chan, nếu như không phải tôi đã xem ảnh ở đầu giường cậu, tôi còn tưởng rằng bọn họ là bạn bè của cậu. Tình cảm của cậu và các anh ấy thật... tốt.” Vừa vào sân Fuji đang tập khởi động trước trận đấu, sau đó hỏi người bên cạnh. Các anh của Ogihara đối với cậu ấy.... Hay là người ngoại quốc vẫn luôn nhiệt tình như thế nhỉ....
“Vâng, tôi và các anh càng lớn càng không giống nhau. Các anh tương đối giống daddy. Từ nhỏ các anh luôn như vậy, bởi vì tôi kém các anh rất nhiều tuổi nên các anh lúc nào cũng coi tôi như trẻ con mà luôn quên tôi đã trưởng thành rồi.” Trên mặt Ogihara vẫn treo nụ cười tươi rói, tâm tình cậu lúc này cực kì tốt, hỏi tiếp: “Fuji senpai, vừa rồi anh và Tezuka nói cái gì đấy, tôi nghe anh ấy nói một câu ‘Lần này’ nghĩa là sao? ”
“Tôi nói cho cậu ấy lần này tôi sẽ không để cậu ấy có cơ hội ra sân đâu.” Fuji quay đầu lại, vì quay mặt ra ngoài nên anh đã phát hiện bầu không khí ngoài đó hơi có vẻ không ổn.
“Lần này... khó trách Tezuka lại nói vậy... Ha ha... Fuji senpai, hôm nay chắc là anh rất tức giận.” Quay lưng nên Ogihara cũng không biết bên ngoài xảy ra cái gì, chỉ là nghĩ tới một chuyện nên nhìn Fuji senpai mà khẳng định.
“Nghĩa là sao?” Fuji cười hỏi.
“Bởi vì Fuji senpai cũng là người anh tốt, cái ‘Spin shot xoáy ngược’ kia sẽ làm anh không thể không tức giận.” Ogihara dùng từ “cũng” bởi vì bên ngoài sân còn hai vị anh trai cực kì tốt nữa.
“Xem ra Itsuki-chan rất thích các anh mình nhỉ.” Fuji ngồi xổm xuống, thắt lại dây giày vẫn đang buộc chặt.
“Vâng, tôi rất yêu các anh mình. Trước 7 tuổi tôi vẫn ngủ cùng phòng với các anh, sau đó mới đến câu lạc bộ huấn luyện ngủ một mình.” Ogihara nhớ tới trước đây đại ca và nhị ca sống chết cũng không cho cậu ngủ một mình, cậu lại thấy buồn cười. Tướng ngủ của cậu xấu như vậy, các anh lại nhất quyết không chịu cho cậu ngủ một mình một phòng.
“…” Fuji hơi dừng một chút, sau đó anh đứng lên nói: “Itsuki-chan, trận này tôi sẽ không thua nên cho dù có xảy ra chuyện gì cậu cũng đừng lo lắng.” Đã đến giờ, thấy Mizuki của Saint Rudolph đi đến, nụ cười của Fuji biến mất, cầm vợt tennis bình tĩnh nói.
“Fuji senpai, không nên sơ suất, dù anh làm gì tôi cũng ủng hộ anh.” Ogihara sử dụng một câu Tezuka vừa nói với cậu, cũng đã hiểu rõ trận này Fuji senpai sẽ dùng cách gì để xả giận, cậu chỉ cần nhìn là tốt rồi.
… …...
“Anthony.... Hall...” Đứng một phía khác với Seigaku, Atobe nhìn hai người nước ngoài cao to, một tay vuốt lên nốt ruồi dưới mắt mà lẩm bẩm.