[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 62: Cuộc chiến tranh đoạt (3)



“Tezuka?” Sáng sớm thấy người, Yukimura có chút kinh ngạc.

“Yukimura, cậu có số điện thoại nhà Itsuki-chan không, di động của cậu ấy tắt máy.” Tezuka đi vào phòng bệnh của Yukimura hỏi, thần sắc lo lắng.

“Có, ” Yukimura lấy ra điện thoại di động tìm số, “Tezuka tìm Itsuki-chan có việc gấp sao?” Yukimura tìm ra dãy số, đưa di động cho Tezuka hỏi.

“Tôi quyết định cuối tuần đến Anh một chuyến, nhưng tôi không liên lạc được với cậu ấy.” Tezuka lưu dãy số rồi lập tức gọi đi. Thấy dường như Tezuka thực sự rất gấp, Yukimura tạm thời không hỏi anh đến Anh làm gì.

Điện thoại vang lên, Tezuka bỗng nhiên nghĩ đến ở Anh hiện giờ đang là ban đêm, đang chuẩn bị ngắt điện thoại thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy kích động kêu lên: “Là Baby sao?” Người phụ nữ trong điện thoại mang theo giọng mũi nồng đậm, rồi điện thoại bị người đoạt đi, đổi thành giọng một người đàn ông.

“Baby, có phải là con không!” Giọng nói người đàn ông cũng tràn ngập lo lắng.

“Chào bác, con là Tezuka Kunimitsu, là đàn anh của Backy...” Tâm Tezuka trầm xuống, sau đó hỏi, “Có phải cậu ấy đã xảy ra chuyện không ạ?” Yukimura ở một bên liền từ trên giường đứng lên khẩn trương nhìn anh.

“Tezuka Kunimitsu, ta biết cậu, hôm nay Backy có liên lạc với cậu không?” Ken vừa nghe thấy không phải con mình thì lạnh lùng hỏi. Lúc này, điện thoại lại bị người đoạt đi, Fujika dùng tiếng Nhật nói, “Tezuka-kun, ta là mẹ của Backy, hôm nau nó có liên lạc với con không? Hay là... nó có nói với con là sắp về Nhật không?”

“Bác gái, không có, hôm nay con vẫn không gọi được cho cậu ấy, có thể nói cho con biết cậu ấy có chuyện gì được không?” Sắc mặt Tezuka thay đổi, cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Fujika vừa nghe, nhất thời khóc ra tiếng, “Không thấy Baby nữa... Buổi trưa nó nói tới thư viện, đến giờ vẫn không trở về, điện thoại cũng tắt... Tezuka-kun... Nếu như, nếu như con có tin tức của Baby, xin hãy mau chóng nói cho chúng ta...” Tuy rằng biết là mong muốn xa vời, nhưng Fujika đã hoang mang đến cực điểm vẫn khóc mà nhờ cậy.

“Bác gái, xin bác trước tiên hãy bình tĩnh, nếu có tin tức của cậu ấy nhất định con sẽ báo cho bác.” Đối phương vừa nói cảm ơn thì lập tức ngắt điện thoại. Tay Tezuka có chút run rẩy mà bấm dãy số của hai người. Khi Fuji và Ryoma đều nói hôm nay không hề nhận được điện thoại của Ogihara, Tezuka xoay người định đi thì bị Yukimura kéo lại.

“Tezuka, Itsuki-chan làm sao vậy?” Yukimura lo lắng hỏi.

“Người nhà Itsuki-chan nói buổi trưa sau khi cậu ấy đến thư viện thì đến giờ vẫn không về nhà, cũng không liên lạc được với cậu ấy.” Nghĩ đến bên Anh hiện giờ là hừng đông, Yukimura chỉ cảm thấy trong đầu như có cái gì nổ “Oanh” một tiếng. Tezuka đỡ anh nói, “Yukimura, hôm nay tôi phải đi Anh. Sức khỏe cậu không tốt, phải chăm sóc chính mình, có tin tức của cậu ấy tôi sẽ gọi cho cậu đầu tiên. Cậu ấy không có việc gì đâu, nhất định không có việc gì.”

“Không... Tôi cũng muốn đi... Tezuka, cậu đừng nên khuyên tôi, bảo tôi ở đây chờ tin tức tôi sẽ điên mất!” Yukimura nắm vai Tezuka, ngữ khí bất ổn nói, rồi lấy ra ba lô mà bắt đầu thu dọn đồ của mình.

“Genichirou, giờ cậu đến bệnh viện một chuyến, mang giúp tôi hộ chiếu đến đây... Tôi muốn đi Anh... Cậu không cần lo cho tôi, mau giúp tôi mang hộ chiếu đến... Với lại, cho tôi mượn một ít tiền...” Yukimura vừa thu thập hành lý, vừa gọi điện thoại cho Sanada. Thấy không thể ngăn Yukimura, Tezuka lại lo lắng cho Ogihara. Sau khi bảo Yukimura chờ điện thoại của anh thì vội vàng rời khỏi bệnh viện.

“Tezuka, có phải Itsuki-chan đã xảy ra chuyện không?” Tezuka từ phòng hiệu trưởng đi ra, Fuji và Ryoma liền đi đến hỏi.

“Ừ, bây giờ cậu ấy còn chưa về nhà, cũng không gọi điện thoại, tôi muốn sớm tới Anh.” Bước nhanh đi tới, Tezuka nói xong thì bắt đầu gọi điện thoại đặt vé máy bay, vừa đặt hai vé máy bay, điện thoại đã bị Fuji cướp đi.

Đoạt lấy điện thoại của Tezuka, Fuji nói: “Xin chào, vừa rồi nhầm một chút, tôi muốn đặt ba... à không, bốn vé máy bay đi Luân Đôn... Xin hỏi hôm nay chuyến bay sớm nhất là mấy giờ...” Bị Ryoma kéo một chút, Fuji lập tức đổi giọng, sau đó khi nghe đối phương trả lời, Fuji vội vàng hỏi, “Toàn bộ vé máy bay hôm nay đã bán hết? Xin cô hãy kiểm tra lại... Tôi có việc gấp, hôm nay muốn tới Luân Đôn ngay... Một vé cũng không có sao? Vậy chuyến bay gần nhất là lúc nào?... Ngày kia?!” Fuji nhất thời sốt ruột, “Sao lại có thể không có vé máy bay?!... Như vậy sao... Vậy cô có thể giúp tôi một chút, nếu có vé máy bay thì lập tức liên hệ với tôi... Vâng, gọi số điện thoại này là được.. ”

“Hai ngày nay có mấy đoàn khách du lịch người Anh về nước, toàn bộ vé máy bay đã bán hết, chuyến bay sớm nhất cũng là 4 giờ chiều ngày kia. Tezuka, làm sao bây giờ?” Fuji một phút cũng chờ không được.

“Lúc này đến Nhật Bản mà du lịch cái gì chứ?!” Ryoma gấp đến độ nói năng lung tung. Trong đầu cậu chỉ nghĩ mọi người đến Nhật Bản du lịch là để ngắm hoa anh đào, nhưng hiện giờ hoa anh đào đã sớm rụng hết, sao có thể có đoàn du lịch đến Nhật Bản.

“Tôi vẫn còn một cách.” Mở danh bạ điện thoại ra nhìn, Tezuka nghĩ xem có thể tìm ai hỗ trợ mua vé máy bay, sau đó anh bất động nhìn dãy số của một người thật lâu.

“Tezuka?” Fuji vừa định hỏi làm sao vậy thì thấy Tezuka đã gọi đến dãy số kia.

“Atobe Keigo.” Thấy điện thoại, Atobe nhíu mi.

“Atobe, là tôi, Tezuka Kunimitsu.”

“Hừ, bổn đại gia biết, có việc sao?” Tuy rằng không tiếp xúc với Tezuka nhiều lắm nhưng Atobe biết đối phương cũng không phải một người khi không có việc gì lại đi gọi điện cho mình.

“Atobe, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp, tôi cần bốn vé máy bay đi Luân Đôn hôm nay. Công ty hàng không đã không còn vé, tôi muốn nhờ cậu hỗ trợ, tôi có việc gấp phải đi ngay hôm nay. Nếu như thực sự không được, ngày mai cũng có thể.” Tìm tới tìm lui, Tezuka nghĩ tới Atobe, con trai của gia tộc giàu nhất Nhật Bản, nhất định có thể có biện pháp.

“Chuyện gì có thể khiến núi băng như Tezuka cậu gấp đến như vậy?” Atobe đưa tay xoa lên nốt ruồi dưới mắt, “Nếu như bổn đại gia đoán không sai... Là bởi vì Backy... Ogihara đi.”

“Atobe, nếu như cậu không có cách nào, tôi sẽ nhờ người khác.” Ở đầu dây bên kia Tezuka định cúp điện thoại.

“Tezuka, ai nói bổn đại gia không có cách, hai tiếng nữa gặp ở sân bay.” Cúp điện thoại trước, trong mắt Atobe hiện lên sắc bén.

“Yukimura, cậu cứ như vậy từ bệnh viện chạy đến, thật quá nguy hiểm.” Fuji nhíu mày nhìn Yukimura sắc mặt tái nhợt nói, sau đó trách cứ liếc Tezuka. Trên đường đưa Yukimura đến sân bay Sanada đã khuyên bảo vô số lần, lúc này anh rất mong những người khác có thể khiến Yukimura “hồi tâm chuyển ý”, lập tức quay về bệnh viện.

“Fuji, đừng trách Tezuka, là tôi muốn vậy...” Yukimura mệt mỏi ngồi trên sô pha, lúc này anh cực kì thống hận căn bệnh của mình, “Bây giờ còn không có tin tức của Itsuki-chan, tôi không có cách nào ở bệnh viện chờ đợi được.” Thái độ của Yukimura rất kiên quyết, nói xong thì nhắm mắt lại không hề nhìn những người khác. Lần này nói thế nào anh cũng phải đi Anh.

Ryoma ngồi một bên, càng không ngừng bấm số điện thoại của Backy. Quen biết Backy lâu như vậy, cậu rất hiểu Backy làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn theo quy luật, tuyệt đối sẽ không đi khuya như vậy còn không về nhà. Trước đây khi Backy đến Mỹ, buổi tối hai người chơi trò chơi, khi đến giờ thì Backy cũng sẽ dừng lại mà đi ngủ, càng không có chuyện cậu ấy khiến mọi người không tìm được mình... Backy nhất định đã xảy ra chuyện... Dù cho điện thoại di động hết pin, cậu cũng sẽ tìm cách gọi điện thoại về nhà báo bình an...

Tâm vì một câu “Người sử dụng đã tắt máy” mà chìm tới đáy cốc, Ryoma cứng nhắc buông điện thoại, tai đã không thể nghe thấy bất cứ âm thanh ầm ĩ nào trên sân bay.

“Đều tới rồi sao? Tới rồi thì đăng ký đi, Kabaji.” Đúng giờ đến sân bay, Atobe ưu nhã đi vào phòng đăng kí, phía sau vẫn là Kabaji. Nói xong, Atobe đi tới cửa vip.

“Yes.”

“Atobe?” Mấy người khác nhìn thấy hành động của anh thì hỏi.

“Bổn đại gia làm cái chuyện không hoa lệ là mua vé máy bay đâu, hôm nay chắc chắn các cậu sẽ say mê làm hành khách trên chiếc máy bay tư nhân xa hoa của bổn đại gia.” Giương lên một nụ cười kiêu ngạo, Atobe mang theo Kabaji đi vào.

“Hiện tại có thể nói cho tôi biết vì sao các cậu lại vội vã tới Luân Đôn như vậy rồi chứ?” Trên máy bay, Atobe vừa uống rượu vừa hỏi, thần sắc không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi mà là mang theo vẻ trầm ổn lạnh lùng.

Tezuka không mở miệng, chỉ duy trì tư thế nhìn ra ngoài cửa máy bay ngay từ lúc anh mới lên, còn Yukimura thì nhìn chằm chằm ảnh anh chụp cùng Ogihara trong điện thoại di động mà không nói lời nào. Ryoma đội mũ, cúi đầu, vành mũ đè thấp xuống để không ai thấy vẻ mặt của cậu. Thấy mấy người cũng không có ý định giải thích, Fuji âu sầu nói: “Itsuki-chan cậu ấy... mất tích rồi...”

“Cái gì?!” Atobe giật mình ngồi xuống, không thể tin mà nhìn mấy người.

“Hôm nay Tezuka gọi điện thoại đến nhà Itsuki-chan, cha mẹ cậu ấy nói buổi trưa cậu ấy đến thư viện sau đó vẫn không về nhà, điện thoại cũng tắt... Bên Anh hiện giờ đã đã là đêm khuya rồi, cậu ấy vẫn không có chút tin tức nào.” Đôi mắt lam của Fuji từ lâu đã không còn sự trấn định như trước mà tràn đầy hoảng sợ và vô thố.

“Khi nào máy bay hạ cánh, tôi sẽ sắp xếp người trực tiếp đưa chúng ta đến nhà Ogihara, nếu hiện tại vẫn không có tin tức thì hẳn là không phải bắt cóc.” Atobe tận lực trấn an chính mình. Với thế lực của nhà Douglas, không có bọn bắt cóc nào to gan như thế, sẽ không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.