[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 86: Chuyển biến



Trong căn phòng tối tăm, Ogihara ngồi một mình dưới đất, cậu không bật đèn trong phòng. Tập luyện cùng Tezuka xong, lấy lý do mình sợ nóng, từ hôm nay trở đi muốn ngủ trần, cậu bỏ lại Tezuka, Fuji và Ryoma đang lo lắng cho mình mà chạy lên phòng ngủ tầng trên. Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, Ogihara có thể cảm nhận được từng luồng nhiệt toát ra từ thân thể mình. Đã một giờ sáng rồi, lại bắt đầu rơi vào trạng thái nửa hôn mê, Ogihara không ngừng cắn đầu lưỡi để mình thanh tỉnh, cậu muốn biết mình rốt cuộc... có vấn đề hay không.

“Phù phù...” Thở ra từng hơi nóng, Ogihara nắm tay thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, sự đau đớn nói cho cậu... cậu thực sự có vấn đề rồi. Bên cạnh đặt đồng hồ báo thức, thỉnh thoảng Ogihara lại nhìn thời gian... Một giờ sau, mồ hôi đã ướt đẫm áo ngủ. “Ư!” Hung hăng cắn cánh tay mình một ngụm, khi suýt chút nữa rơi vào hôn mê, Ogihara lại tỉnh lại, lúc này cậu không còn sức để trở mình nữa. Nắm đấm cửa phát ra âm thanh rất nhỏ, lắc lắc vài cái rồi không còn tiếng gì nữa, Ogihara cực kì thấy may mắn vì mình đã khóa trái cửa, cậu không muốn bị người khác thấy chính mình hiện tại.

Đến tận bốn giờ sáng, Ogihara cảm thấy một chút sức lực đã trở về, ý thức cũng bắt đầu tỉnh táo. Một đêm không ngủ, cậu giãy dụa leo lên giường rồi trầm ngủ trong cơn sợ hãi cực độ.

Sáu giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu vang, Ogihara đúng giờ tỉnh lại. Mới ngủ được mấy tiếng, cậu chạy nhanh vào phòng tắm để tắm rửa. Cố gắng làm mình nhìn có tinh thần một chút, nhìn vào gương cười vài cái, Ogihara vẫn như mọi lần đi tới nhà bếp làm đồ ăn sáng và bữa trưa cho mọi người.

“Itsuki-chan, tối qua... cậu ngủ ngon không?” Tezuka đi vào bếp thoáng do dự hỏi, cũng quan sát sắc mặt Ogihara.

Ogihara đang rán trứng nên không nhìn Tezuka, “Tốt, tối qua tôi không mặc áo ngủ, ngủ rất thoải mái, hơn nữa tôi cũng không thấy nóng.” Cười đặt trứng rán lên bàn, Ogihara bưng canh trứng gà đã nấu xong ra, “Tezuka?”

“Ừ.” Giúp Ogihara bưng bữa sáng ra bàn, Tezuka chú ý Ogihara.

“Shusuke và Ryoma đâu? Còn chưa dậy sao?” Bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Ogihara vấn.

“Bọn họ lập tức xuống ngay.” Thấy Ogihara có vẻ thực sự không sao, Tezuka ngồi xuống. Đêm qua anh có lên nhìn Ogihara nhưng Ogihara lại khóa cửa, anh không biết Ogihara có giống như đêm trước hay không.

“Itsuki-chan, chào buổi sáng.” Fuji đi vào, cũng nhìn Ogihara vài lần.

“Morning, Backy.” Ryoma vừa ngáp vừa đi vào.

“Morning.” Ogihara không quay đầu lại nói.

Hai mươi phút sau, Ogihara đặt bữa trưa đã chuẩn bị tốt sang một bên rồi ngồi xuống bắt đầu ăn sáng. “Đội trưởng, không phải anh nói hôm qua sẽ để tôi và Ryoma đấu sao? Sao lại không thấy?”

“Vậy để chiều nay đi.” Thấy sắc mặt Ogihara cũng không tệ lắm, rốt cuộc Tezuka cũng yên lòng.

“OK, ” Ogihara vui vẻ nhìn về phía Ryoma, “Nào, Ryoma, ai thua phải tắm cho Karupin nha.”

“Mada mada dane.” Thấy tâm tình Ogihara rất khá, tâm tình Ryoma cũng tốt lên theo, “Itsuki-chan, hôm nay cậu cũng phải tháo Power Ankle, dùng tay trái.”

“No problem.”

…...

… …..

“Anthony, tình hình thế nào?” Đã đêm khuya rồi, Hall không hề buồn ngủ hỏi Anthony đang ngồi cạnh bàn, ngữ khí lo lắng.

“Bác sĩ Sailor xem báo cáo bên Nhật Bản gửi về, nói tình hình thân thể tất cả đều bình thường. Có thể là vì không quen khí hậu, hơn nữa vận động mạnh nên thân thể có hơi suy yếu, buổi tối ra mồ hôi khá nghiêm trọng. Có người nói trong trận đấu với Fuji Shusuke em ấy đã tháo Power Ankle, bộc lộ thực lực kinh người.” Nhắc tới thiên phú của em trai, Anthony vô cùng tự hào, nhưng khi nghĩ đến một chuyện, anh lại thấy căng thẳng mà không biết vì sao. Hoa trong bức tranh kia vẫn đang tại chậm rãi nở ra, tuy rằng tốc độ rất chậm nhưng đúng là nở ra. Bọn họ đưa bức tranh Vatican, bên chỗ giáo chủ đến giờ vẫn chưa hiểu rõ hết về nó, hôm qua người phụ trách bảo vệ sự an toàn của em trai lại đưa tin rằng cậu phải nằm viện. Anh lập tức sai người gửi chẩn đoán của bệnh viện về, còn tìm bác sĩ nổi danh ở Luân Đôn tiến hành phân tích phần chẩn đoán kia, kết luận cũng giống như bên Nhật Bản.

Cầm lấy báo cáo, Hall cẩn thận xem lại một lần, “Anthony, chúng ta có nên gọi điện thoại trực tiếp hỏi Baby không?”

“Không nên, Baby rất nhạy cảm, chúng ta đột nhiên hỏi tình huống thân thể thì em ấy sẽ nghi ngờ mất.” Anthony hiểu em trai mình, tuy rằng bình thường có vẻ rất đơn thuần nhưng tâm tư lại cực kì trong suốt nhạy cảm.

Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Anthony cầm lấy nhìn dãy số, sắc mặt khẽ biến, lập tức đón nghe.

“Baby?” Anthony vừa gọi, Hall lập tức ra hiệu cho anh đừng nói.

“Đại ca... Anh sao lại không ngủ rồi?” Trong điện thoại, Ogihara tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhàng thoải mái nhưng trên mặt cậu lại không có chút tươi cười nào.

“Bé hư, tiếc vì đại ca không ngủ?” Nghe được giọng nói của em trai, Anthony cảm thấy một ngày mệt nhọc đều biến mất.

Nghe giọng của đại ca, Ogihara rũ mắt che giấu nhớ nhung và sợ hãi trong mắt, “Anh, đã vài ngày các anh không gọi điện thoại cho em rồi?” Trong giọng nói nghịch ngợm mang theo bất mãn.

“Ha ha, thì ra Baby giận vì anh chưa gọi điện thoại, thế nên mới đúng lúc này gọi điện thoại quấy rầy không cho anh ngủ?” Anthony hài lòng nở nụ cười, Hall cũng cười.

“Ừ, đúng đó, anh không thương em nữa, lại liên tục ba ngày không hề gọi điện thoại đương nhiên là, em tức giận rồi, nhưng không ngờ đại ca lại không ngủ, em quấy rầy không thành công.” Lau đi lệ nơi khóe mắt, Ogihara “vui vẻ” nói.

“Đúng vậy, anh vậy mà ba ngày chưa gọi điện thoại cho Baby, anh sai rồi, Baby muốn anh bồi thường gì nào?” Anthony và Hall đồng thời bắt đầu tìm hiểu trò chơi điện tử mới nhất trên thị trường.

“A... Em muốn...” Nhắm mắt lại, Ogihara ở trong đầu vẽ nên gương mặt của người thân, “Ừm... Em muốn một con búp bê vải mới có hình em... cả ảnh chụp mới nhất của các anh... Uhm... Hôm qua trên TV thấy công ty xx cho ra máy ảnh mới, a, trước mắt là thế đã.”

“Được, muộn nhất mười giờ tối, anh nhất định bảo người đưa đến.” Anthony thật vui vì thấy em trai muốn có quà.

“Đại ca, nhị ca đâu, có ở nhà ngủ không?” Cậu cũng rất muốn nhị ca.

Hall bật người nháy mắt với Anthony để Anthony nói cho nói với em trai anh đang ngủ.

“Hall giờ chắc là đang ngủ, Baby có thể ‘yên tâm’ đi quấy rầy nó.” Bị lây nhiễm sự nghịch ngợm của em trai, khóe miệng Anthony hơi cong lên.

“Vâng, đại ca, nhớ phải gọi điện cho em mỗi ngày nha.” Nghe được câu trả lời đồng ý của đại ca, Ogihara cúp điện thoại. Liên tục ổn định tâm tình, cậu mới bấm số điện thoại của nhị ca.

Điện thoại kêu vài tiếng mới có người nhấc máy. “Hello” Hall làm bộ mình bị đánh thức, ngữ khí có chút hờn giận.

“Hello.” Ogihara khẽ mỉm cười gọi nhỏ, “Nhị ca... Rời giường thôi, mặt trời phơi nắng cái mông rồi.” Trên sân thượng, mặt trời thật lớn đang mọc lên tới phía trên đầu cậu.

“A, Baby, đến, hôn nhị ca một cái nào.” Ghé sát vào điện thoại, Hall hôn em trai một cái thật kêu.

“Nhị ca, đã nhiều ngày anh chưa gọi điện thoại cho em rồi đó.” Ogihara tiếp tục bất mãn.

“Xin lỗi, xin lỗi, nhị ca bề bộn nhiều việc, cuối cùng lại quên gọi điện thoại cho Baby của chúng ta, Baby không nên giận nhị ca nha.” Hall bắt đầu xin lỗi.

“Ha ha, em sẽ không giận nhị ca, nhưng mà... nhị ca, em vừa gọi điện thoại cho đại ca, anh ấy nói sẽ có quà để xin lỗi em. Nhị ca, anh nói xem anh nên làm gì bây giờ nhỉ?” Quà của các anh, từ hôm nay trở đi cậu sẽ giữ gìn thật cẩn thận.

“Đương nhiên nhị ca cũng có quà rồi, Baby muốn cái gì?” Cực kì vui vẻ, Hall không có chút nào là vừa bị đánh thức cả.

“Muốn... Muốn các anh ôm...” Thật muốn được các anh ôm, thật muốn.

Vừa nghe Ogihara nói như thế, Hall và Anthony trầm xuống, có chút kích động. “Baby, mấy ngày nữa là sinh nhật 13 tuổi của em, bọn anh đến Nhật Bản thăm em, cùng em trải qua sinh nhật.”

“Anh, các anh đừng tới, tới rồi không chừng em sẽ không muốn cho các anh trở về.” Lúc này, sao có thể để các anh đến, để các anh biết được chứ, “Anh, sắp nghỉ hè rồi, nghỉ hè các anh tới đón em được chứ?” Trước đó, mình phải nghĩ ra cách giấu diếm đã.

“Baby, anh muốn chúc mừng sinh nhật em.” Hall không muốn bỏ qua một cái sinh nhật nào của em trai, Anthony cũng vậy.

“Anh... Sinh nhật em các anh cứ chờ đã, chờ đến nghỉ hè các anh mang em đi Ha-oai nghỉ phép được không? Em còn muốn đi Thụy Sĩ trượt tuyết, còn muốn đến Ai Cập ngắm kim tự tháp.” Cậu muốn chụp thật nhiều ảnh, thật nhiều thật nhiều ảnh của chính mình.

“Ừ, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em tới đó.” Nhớ em trai đến vạn phần, Hall hôn ảnh chụp em trai đặt trên bàn.

“Vâng, nhị ca, vậy anh ngủ tiếp đi, em phải đi học rồi.”

“Ừ.”

Buông điện thoại, Hall nhìn ảnh của em trai, “Anthony... Từ trước đến giờ em chưa từng nhớ Baby đến vậy, chưa từng.”

“Anh cũng vậy.” Liếc nhìn ảnh chụp của em trai tràn đầy khắp xung quanh, Anthony lại nhớ đến người đang ở tận Nhật Bản xa xôi kia.

…...

“A... Lẽ nào sau khi truyện tranh kết thúc, thực sự mình cũng sẽ kết thúc sao?” Ghé vào lan can, Ogihara nhìn phía dưới, đột nhiên thấy choáng váng. Ngồi xuống, cậu cười khổ một tiếng, “Từ bao giờ mình... lại sợ độ cao chứ?” Đỡ đầu, Ogihara nhịn xuống chua xót trong lòng, “Có vẻ... phiền phức nhỉ. Mình đi, daddy, mommy và các anh làm sao bây giờ?” Một lần mình mất tích kia đã khiến họ thương tâm như vậy, nếu như... cậu không dám nghĩ nữa, “Còn có... bọn họ.”

Dựa vào lan can, Ogihara ngẩng đầu nhìn trời, “Backy, mày phải kiên cường lên... Dù thật sự có một ngày như thế, mày cũng phải cười mà tạm biệt bọn họ... cũng giống như ngày trước...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.