[Đồng Nhân Hoàng Tử Tennis] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 89: Tiệc sinh nhật (2)



“Ogihara.” Atobe đưa khăn tay qua, anh là con trai độc nhất nên không có cách nào cảm nhận được cái loại tình cảm anh em này.

“Cảm ơn.” Ogihara xoa xoa mũi, cười nói, “Anh tôi thật là, hôm nay sinh nhật tôi anh ấy còn chọc tôi khóc.” Bởi vì rất nhiều người trình độ tiếng Anh thấp nên chỉ có mấy người nghe hiểu Ogihara vừa nói gì.

“Bọn họ muốn tới sao?” Atobe hỏi.

“Vâng, đại ca của tôi nói anh ấy muốn đến nhìn tôi.” Nghĩ đến anh trai muốn tới, Ogihara ngoài lo lắng thì vui vẻ nhiều hơn, “A, vừa lúc có thể nhân cơ hội đòi anh ấy một chút, ngày mai tôi phải nghĩ xem muốn mua cái gì.” Trước mặt mọi người, Ogihara biểu hiện đầy đủ độ “mặt dày” vì là em trai của vị giàu có nào đó kia.

“Backy, happy birthday.” Ryoma đột nhiên nói một câu, mọi người trên xe sửng sốt một lúc rồi lập tức trăm miệng một lời nói “Happy birthday!” với Ogihara.

“Ha ha, cảm ơn, nhưng vẫn phải có quà đó nha.” Ogihara cảm kích nhìn Ryoma, sau đó quay đầu lại vươn tay với mọi người, đồng thời ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Tezuka: đội trưởng, anh trốn không thoát đâu. Nhất thời, trong xe truyền đến tiếng cười cùng tiếng kêu rên.

…...

Trên du thuyền xa hoa nhà Atobe tràn ngập tiếng đùa nghịch và vui cười. Du thuyền chậm rãi chạy trên biển, trong đại sảnh trên khoang thuyền tiếng nhạc du dương và tiếng nói chuyện nhẹ nhàng làm cho người ta không hề cảm giác được chỉ vài ngày nữa người ở bên trong sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh.

Màn đêm dần dần buông xuống, Atobe đi tới trên đài vỗ tay vài cái, nhất thời, trong khoang thuyền chợt an tĩnh xuống, tất cả mọi người biết bữa tiệc sắp chính thức bắt đầu.

“Ngày hôm nay là sinh nhật của Ogihara, làm bạn của cậu ấy, chúng ta muốn tặng cho cậu ấy một bữa tiệc sinh nhật thật khó quên, kế tiếp xin mời Ogihara cảm nhận một chút về bữa tiệc sinh nhật hoa lệ bổn đại gia đã tổ chức cho cậu nào.” Lại vài tiếng vỗ tay, khi Ogihara còn đang buồn cười vì tuyên ngôn hoa lệ của Atobe thì bỗng nghe “Bụp, bụp” hai tiếng, từ phía trên phòng khách đột nhiên rơi xuống một bầu trời cánh hoa hồng.

“Oa oa...” Bầu không khí trước mắt bỗng dâng lên cao trào. Ogihara sau khi kinh hỉ qua đi thì cảm kích nhìn Atobe cũng đang nhìn cậu từ trên đài, quả nhiên chỉ có nhân tài mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Lại một tiếng vỗ tay nữa, trong đại sảnh đột nhiên một mảnh tối om, chỉ có một luồng ánh sang chiếu tới trên người Ogihara: “Backy, hôm nay là sinh nhật cậu, có phải nên nói vài câu không?” Giọng Atobe vang lên trong bóng tối.

Đứng ở chỗ duy nhất có ánh sang, Ogihara nhìn quanh một vòng nhưng không thấy người bên cạnh, cậu bước về phía trước một bước, luồng ánh sáng cũng đi theo cậu.

“Atobe... Cảm ơn anh, cảm ơn anh giúp tôi tổ chức tiệc sinh nhật, cảm ơn hoa hồng của anh, cảm ơn anh đã coi tôi như bạn bè. Trong suy nghĩ của tôi... các anh đều là hoàng tử, là hoàng tử tennis, tôi chưa từng nghĩ tới có thể cùng các anh trở thành bạn bè thế này, thế nhưng... rất nhiều chuyện cứ kì lạ như vậy... Rõ ràng một chuyện không thể xảy ra lại cứ như vậy mà diễn ra... Đến Nhật Bản, vốn chỉ là muốn bỏ đi thân phận Backy Douglas, trải qua một cuộc sống bình thường, đồng thời thoát khỏi một vài chuyện phiền phức, nhưng không ngờ rằng ở đây tôi không chỉ tìm được bạn tốt, còn có thể không cần kiêng kỵ gì mà chơi tennis mình yêu thích...”

Đại sảnh yên lặng, trên khuôn mặt tươi cười nhàn nhạt của Ogihara là hồi ức, là cảm kích, nhớ lại sự bất an khi mới đến, nhớ lại mỗi ngày cậu cùng họ ở chung, cậu cảm thấy nỗi sợ trong lòng mình dần tan biến.

“Người khác đều nói tôi là ‘thiên sứ’, nhưng tôi biết... mình cũng không phải thiên sứ gì cả. Tôi rất vui vì... có thể gặp các anh ở đây, cảm ơn các anh đã giúp đỡ và chăm sóc tôi, để tôi tuy rằng một mình sống xa quê hương nhưng chưa bao giờ cảm thấy cô độc và khổ sở. Theo tôi thấy các anh so với hoàng tử trong lâu đài lại càng tôn quý, càng dũng cảm... Tôi mong muốn... cho dù sau này tôi ở đâu, các anh cũng sẽ không quên tôi, sẽ không quên... có một người tên là Backy Douglas, một người tên là... Ogihara Aitsuki, một thằng nhóc luôn luôn... mang lại cho các anh phiền phức.”

Dù cho sau khi kết thúc truyện tranh, tôi thực sự sẽ biến mất khỏi thế giới này, cũng xin các anh... đừng quên tôi.

“Itsuki-chan... sao có thể quên được chứ...” Một người đi ra từ trong bóng tối, đứng trước mặt Ogihara, là Yukimura, “Itsuki-chan, sinh nhật vui vẻ, cậu từng nói thích nhất nụ cười của tôi... Itsuki-chan, tôi cũng thích nhất được thấy Itsuki-chan vui vẻ.” Trong ánh mắt “soi mói” của mọi người, Yukimura nhẹ nhàng hôn lên trán Ogihara, sau đó cài một cái cài áo hình hoa anh đào bằng thủy tinh lên ngực Ogihara, “Itsuki-chan... Cậu mang đến phiền phức cho chúng tôi lúc nào?”

“Itsuki-chan... Sinh nhật vui vẻ, ngày hôm nay phải thật vui nha.” Fuji cũng đi ra, luồng sáng trên mặt đất biến thành ba. Cũng cho Ogihara một cái hôn lên trán, Fuji lấy quà của mình ra, “Itsuki-chan, cho dù cậu ở đâu, cậu đều là bạn của chúng tôi... Vĩnh viễn là ‘bạn’.” Trên cổ tay Ogihara có thêm một cái vòng tay bằng gỗ đàn hương, trên mỗi hạt châu có một chữ cái, sắp xếp lại thành cách phát âm tiếng Nhật của “Ogihara Aitsuki”.

“Backy, Happy birthday, you are my best friend forever.” Ryoma đi tới đưa chiếc hộp trên tay cậu cho Ogihara. Mở ra thì thấy là một chiếc hộp nhạc, nhưng thiên sứ đang xoay tròn theo âm nhạc trong hộp lại có vẻ rất giống cậu, phía sau là ảnh chụp chung của cậu và Ryoma.

“Ryoma...” Ogihara kinh ngạc cực kỳ, Ryoma làm lúc nào? Nhất định không phải vừa mới làm.

“Sinh nhật năm ngoái của cậu tớ đang thi đấu, đã quên tặng quà cho cậu, đây là quà năm nay tớ đã chuẩn bị tốt.” Ryoma thật vui vì Ogihara thích. Tiến lên dùng lực mạnh kéo Ogihara đi một chút, Ryoma làm ra một động tác cậu đã từng làm, chính là trong trận đấu của cậu khi gặp Saint Rudolph. Một tay nắm lại, một tay ở trên chém hai cái, Ogihara đưa hộp nhạc cho Fuji, cũng làm ra động tác giống như vậy.

“Backy, tớ thấy cậu rồi, tớ sẽ thắng.”

“Ryoma, tớ thấy cậu rồi, không được thua.”

Backy, lúc đầu động tác này chỉ là để chúng ta có thể nhận ra nhau, sau này lại trở thành phương thức để chúng ta cổ vũ nhau, cậu với tớ lúc đó chính là duy nhất...

Hai người nhìn nhau cười, phảng phất như quay lại cái thuở ban đầu phải đau đầu nghĩ cách làm thế nào để nhận ra người kia trên sân bóng. Cũng là vào lúc này, một vài người mới hơi hiểu được động tác đó nghĩa là gì.

Đàn dương cầm biểu diễn khúc hát chúc mừng sinh nhật vang lên, sau đó có hai luồng sáng chiếu xuống, một người đẩy một cái bánh ga tô nhiều tầng cực lớn đi tới. Ogihara nhìn lại, là người đưa cậu đi bằng xe đạp hôm cậu tới Hyotei, nhìn hướng về phía đàn dương cầm, là Atobe đang ngồi ở đó.

“Ogihara, quà sinh nhật của bổn đại gia ở trong bánh ga-tô.” Đứng lên, Atobe lại vỗ tay, luồng sáng biến mất, chỉ còn sót lại ánh sáng của ngọn nến trên bánh ga-tô.

“Ogihara, ước đi.” Đi lên trước, Atobe nói.

Ogihara hai tay giao nhau giơ lên trước ngực, “Điều ước thứ nhất... Mong muốn người thân và bạn bè của tôi luôn luôn khỏe mạnh, bình an hạnh phúc...”

“Điều ước thứ hai... Seigaku, Hyotei, Rikkaidai... cuối cùng sẽ có một ngày trở thành đối thủ trên sân đấu, tôi mong muốn... sau khi trận đấu kết thúc, cho dù ai thắng ai thua thì cũng chỉ là quá khứ.”

“Điều ước thứ ba...” Ogihara nhắm lại hai mắt, trong lòng cầu khẩn, tôi mong muốn... mọi sợ hãi và bất an đều chỉ là suy đoán, đừng để tôi biến mất, đừng khiến tôi phải rời khỏi người thân và bạn bè mà tôi yêu nhất.

Mở mắt, Ogihara hít sâu một hơi, sau đó thổi tắt nến trên bánh ga-tô. Nghe nói nếu thổi hết nến trong một hơi thì điều ước sẽ được thực hiện, cậu thổi tắt rồi, vậy có phải mọi nguyện vọng đều có thể hành hiện thực không...

Ở Luân Đôn tại nước Anh xa xôi, trong trang viên Douglas, Ken Douglas kinh hoàng nhìn bông hoa thứ sáu đang từ từ mở ra.

Thổi hết nến, phòng khách bỗng sáng lên, Atobe mang theo nụ cười thâm ý đưa dao cắt bánh cho Ogihara. Nhìn Atobe một lúc, Ogihara mang theo chờ mong bắt đầu cắt bánh. Từ trên xuống dưới, một lát sau, bánh ga-tô bị cắt thành một khối, nhưng Ogihara vẫn không cảm giác được bên trong có cái gì khác.

“Atobe, anh chắc chắn mình để quà của tôi ở trong bánh ga-tô?” Ogihara hoài nghi hỏi.

“Đương nhiên, bổn đại gia sao có thể nhớ lầm.” Gọi mọi người đến cùng cắt bánh ga-tô, đôi mắt Atobe nhìn tấng thấp nhất của cái bánh. Nhìn theo ánh mắt của anh, Ogihara lập tức nói: “Mọi người mau đến giúp tôi cắt bánh ga-tô, tôi muốn tìm quà.”

“A, ăn ngon thật.” Vừa cướp được một khối bánh ga-tô, Mukahi và Marui đồng thời kêu lên. Ogihara vừa giúp mọi người cắt bánh ga-tô, vừa tìm quà của mình, đột nhiên, cậu tìm thấy trong bánh ga-tô một hình tròn màu đỏ bằng thủy tinh. Lấy ra lau đi bơ ở trên, Ogihara phát hiện ở giữa có một cái nút, nhẹ nhàng ấn ấn một chút, thủy tinh liền chậm rãi mở ra.

“Oa a...” Thấy thứ bên trong thủy tinh, Ogihara chỉ có thể kêu lên một tiếng như vậy, một “người nhỏ bé” giống cậu như đúc ngồi bên trong, xung quanh là từng cụm từng cụm “hoa hồng”, “Atobe... Cái này có ăn được không?” Vuốt chính mình bên, Ogihara nghĩ tới chocolate.

“Cậu có thể thử xem.” Trên mặt Atobe là nụ cười gian trá mang ý tứ “Nếu không sợ gẫy răng cậu có thể nếm thử”.

“Ha ha, ăn thì tiếc lắm...” Tuy rằng không biết cái này làm bằng gì nhưng Ogihara đặc biệt thích, quà mọi người tặng cho cậu cậu đều rất thích.

“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, đây là do toàn bộ nhóm đội tuyển Hyotei chúng tôi cùng nhau chuẩn bị đấy.” Oshitari cầm một bộ tám cái bao cổ tay tinh xảo đưa cho Ogihara.

“Cảm ơn.” Ogihara rất quý trọng mà ôm vào ngực.

“Ogihara, sinh nhật vui vẻ.” Sanada đi lên trước đưa quà họ đã chuẩn bị ra, “Seiichi ở Tokyo may mắn có cậu chăm sóc.” Sau khi nghiêm túc hành lễ, Sanada mở một cai hộp rất dài trong tay hắn, bên trong là một thanh đoản kiếm rất đẹp của samurai, “Cậu ở Tokyo một mình, thanh kiếm này có thể dùng để phòng thân, nếu như cậu muốn học thì tôi có thể dạy.”

“Cảm ơn, tôi rất thích thanh kiếm này.” Không còn tay nào trống, khi Ogihara đang nghĩ ngợi nên cầm lấy như thế nào thì mấy thứ trên tay cậu bị người cầm đi. Cười cảm ơn với Tezuka một cái, hai tay Ogihara thận trọng nhận lấy thanh kiếm. Trước đây từng thấy trên TV, cậu cảm thấy kiếm nhìn rất oách, bây giờ nhìn gần lại càng cảm thấy thích hơn.

“Ogihara, sinh nhật vui sướng, nya.” Một con mèo lớn nhảy tới, tay ôm một con gấu bông thật to.

“Ha ha, cảm ơn Kikumaru senpai.” Một tay cầm kiếm, một tay Ogihara ôm lấy con gấu bông.

“Ogihara, sinh nhật vui vẻ nha.” Momoshiro tặng một bộ trò chơi điện tử mới nhất.

“Cảm tạ, Momo senpai.” Có người giúp Ogihara nhận quà bởi vì cậu đã hết tay rồi.

“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, tuy rằng người nhà cậu chưa tới nhưng tôi mong cậu hôm nay thật vui vẻ, có gì khó khăn nhất định phải nói cho senpai.” Oishi vừa lải nhải vừa tặng quà, là một quyển sách về phòng chống chấn thương khi vận động.

“Cảm tạ đội phó Oishi, tôi sẽ đọc kĩ.” Oishi senpai thật cẩn thận.

“Ogihara, sinh nhật vui vẻ, khè...” Thè thè “lưỡi rắn”, quà của Kaidoh là một cái khăn đội đầu màu xanh lá cây.

“A... Cảm ơn.” Không biết mình đội thì ra cái gì nhỉ.

“Rắn thối, không phải mày lấy bừa cái khăn đội đầu nào của mày tặng cho Ogihara đấy chứ.” Momoshiro bất mãn vì quà của Kaidoh.

“Khè... Mày nói cái gì?! Muốn đánh nhau sao?!” Kaidoh nổi giận gầm lên.

“Đánh thì đánh, ai sợ ai!” Momoshiro cũng lập tức rống lên.

Sau đó, hai người biến mất trong đại sảnh.

“Ha ha...” Ogihara nở nụ cười, hai senpai chơi vui thật.

“A, Ogihara... Tôi nghe nói cậu không thể ăn hải sản... Đây là sushi tôi làm, bên trong không có cá, chỉ dùng thịt bò và thịt gà để làm thôi, chúc cậu... sinh nhật vui vẻ.” Kawamura đang cầm một cặp ***g siêu lớn đứng trước mặt Ogihara.

“Cảm ơn Kawamura senpai, tôi có thể nếm một cái không?” Ogihara bị đám sushi được làm khéo léo trong cặp ***g kích thích vị giác, cả đám người xung quanh cũng có cảm giác tương tự.

“Uhm... Ngoong ngoong ( ngon ngon)...” Vừa ra tay, Ogihara ăn sushi trong hộp đến vui vẻ, không ngờ tay nghề của Kawamura lại tốt đến thế. Vẫy tay với xung quanh, lập tức có mấy người nhảy tới bên cạnh cậu, “Các anh cũng nếm thử.” Ogihara vừa nói xong, vài cái móng vuốt vươn tới luôn.

“Ogihara, đây là quà tôi tặng cậu.” Inui đột nhiên xuất hiện phía sau Ogihara, dọa cậu nhảy dựng. Nhận cuốn sổ ghi chép trên tay Inui, Ogihara mở ra vừa nhìn thì lập tức đóng lại luôn, “Inui senpai, cảm ơn!” Hehe, đều là tư liệu của mấy người kia nha.

“Đừng khách khí...” Nói xong, Inui lại “lướt” đi. Quay đầu lại, Ogihara kêu to lên, “Để lại cho tôi một chút! Hôm nay là sinh nhật tôi đó!” Vội vàng ăn nên Ogihara quên mất còn một người chưa tặng quà cho cậu.

“Tezuka, quà của cậu đâu?” Yukimura cười nhìn Ogihara đang ăn đến bất diệc nhạc hồ, hỏi người bên cạnh mình.

“Chờ cậu ấy ăn xong.” Ăn bánh ga-tô, Tezuka càng không vội đưa quà của mình ra.

“Itsuki-chan cậu ấy... hình như có tâm sự.” Ánh mắt Fuji tuy là cười nhưng trên mặt đã có lo lắng, “Vừa rồi cậu ấy nói những lời đó các cậu không cảm thấy có vấn đề sao?” Ogihara mà anh quen luôn luôn vui vẻ, không giống như vừa rồi lại mang theo một tia ưu thương.

“Có thể là nhớ nhà, tôi nghe Itsuki-chan nói sinh nhật cậu ấy luôn có người thân bên cạnh. Tình cảm của cậu ấy với người thân tốt như vậy, sinh nhật chắc chắn muốn có họ ở cùng mình.” Yukimura biết, đối với Ogihara mà nói người thân là vô cùng quan trọng.

“Sau giải toàn quốc Ogihara sẽ trở về Anh quốc, sau này trừ lúc nghỉ có lẽ chúng ta sẽ rất khó gặp lại cậu ấy.” Atobe rất bình thản nói ra một chuyện thực, mấy người khác sau khi nghe được thì trầm mặc một chút, sau đó Fuji nở nụ cười, “Đúng vậy, nhưng mà tôi nghĩ trong lòng Itsuki-chan, ý nghĩa của chúng ta với cậu ấy là không giống những người khác, bởi vì... chúng ta là hoàng tử của cậu ấy mà.”

“Ừ.” Nhấp một ngụm rượu, Atobe không phản bác, hai người khác cũng chỉ nhìn người phía trước, trên mặt là ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.