Không Muốn Xa Em

Chương 1: Ấm Giường



Chiếc xe ô tô chầm chậm dừng trước cửa một khu biệt thự kín, nơi đây không chỉ đơn giản là có tiền mà mua được, bởi vì giá thành đắt đỏ cùng với những người hàng xóm ‘đặc biệt’ đã khiến nơi này trở thành một nơi khá ao ước.

“Đường Chỉ Nam, cậu thật sự không đi tăng ba à?”

Cô chỉnh giày cao gót, khuôn mặt bất đắc dĩ đưa tay lên miệng ra hiệu: “Nhỏ tiếng”

“Không đi thật à?” Châu Khả nhăn nhó.

Đường Chỉ Nam gật đầu: “Sáng mai Đầu Gỗ đi công tác về, tớ phải dậy sớm làm điểm tâm”

Người kia cười phá lên: “Hai người bọn cậu lớn lên lại hoán đổi thân phận nhỉ?”

“Ừm, cuộc đời đúng là không nói trước được”

Châu Khả thu lại nụ cười, vẫy tay tạm biệt cô: “Đợi chồng cậu đi công tác, chúng lại lại tụ tập”

“Lái xe chậm một chút”

Đợi Châu Khả đi xa, lúc này Đường Chỉ Nam mới thở phào quay đầu bước đi. Cô vuốt lại tóc, bàn tay nhanh như thoát đã mở cửa nhà.

Đúng là thay đổi thân phận với nhau…

Từ khi nào một cô nhóc tiểu thư lại phải vì tiền nợ mà kết hôn, từ khi nào một cậu nhóc Đầu Gỗ cơm ăn chẳng no lại trở thành con phượng hoàng chứ?

Chẳng có đáp án nào là hoàn hảo để trả lời câu hỏi đó, nhưng cô biết bây giờ bản thân không có nỗi một chút quyền thế, cô chỉ đang dựa vào ‘người chồng’ trên danh nghĩa mà sống thôi.

Đường Chỉ Nam mãi suy nghĩ cũng không để ý bản thân đã đi gần đến phòng khách. Mà lúc này phòng khách lại có đóm sáng, chỉ là chút ánh sáng phát ra từ đèn mà Cố Trạch Minh hay đọc sách. Cô khẽ rung mi nhìn bóng lưng kia:

“Còn biết đường về?”

Anh chau mày nhìn đồng hồ vừa qua mười hai giờ đêm, lại nhìn người kia đầu tóc tuỳ tiện. Đường Chỉ Nam chột dạ cúi đầu:

“Em nghe nói ngày mai anh mới về”

Người kia đóng sách lại đứng lên đối diện với cô: “Em không mong tôi về?”

“Không có”

“Em thật sự không có ý đó”

Cô rụt rè không nhìn thẳng vào mắt anh. Từ khi không còn gì trong tay, cô đã cất hết sự kiêu ngạo vốn có vào trong, cất từng chút một, ngay cả tình yêu nhỏ nhoi đối với Đầu Gỗ. Bây giờ Đường Chỉ Nam chỉ có một đường về, cô phải ra sức lấy lòng anh, nếu không thật sự cô chẳng còn gì.

“Tôi cũng mong em không có ý đó”

Đường Chỉ Nam nắm chặt góc váy, không đợi anh nói thêm: “Em sẽ đi làm ấm giường, anh…anh đợi một chút”

“Ừm”

Cô ngoan ngoãn nhanh chân chạy lên lầu, cô tuỳ tiện vào phòng tắm dội sạch mùi rượu rồi thay quần áo ngủ ngoan ngoãn ngã lên giường. Vừa nằm xuống, chuông điện thoại từ trong túi đã reo, đến khi bên kia sắp tắt thì Đường Chỉ Nam lại nghe máy:

“Sao thế Khả Khả?”

Châu Khả ho vài tiếng: “Đang làm gì đấy?”

“Chuẩn bị ngủ”

Người kia nhỏ giọng: “Nghe nói Đầu Gỗ về rồi”

“Ừm, vừa về”

Châu Khả nói không quá ba câu thì Cố Trạch Minh đã mở cửa đi vào khiến Đường Chỉ Nam không khỏi giật mình, cô khẽ giọng nói tạm biệt với cô ấy.

Người kia từ lúc vào phòng không nói với cô tiếng nào, đợi hơn mười phút, Đường Chỉ Nam mới dời sang chỗ khác rồi vỗ vỗ nơi mình vừa nằm: “Anh có thể ngủ rồi”

Nhưng cô nằm thêm mười phút nữa, đến khi mắt không mở được mà ngủ thiếp đi thì chỗ bên kia mới có cảm giác lún xuống.

Cố Trạch Minh nhìn người bên cạnh không khỏi xao động mà hôn vào chóp mũi cô, cảm giác cưng chiều biết bao, anh hôn trộm cô sau đó lại dửng dưng như chẳng có gì, đây có phải là tên trộm quá chuyên nghiệp không?

Lúc Đường Chỉ Nam tỉnh giấc chỉ mới có năm giờ sáng, cô sợ đánh thức người bên cạnh nên mới rón rén mà rời giường.

Từ đầu đã chuẩn bị nguyên liệu làm điểm tâm sáng thế nên cô thật sự không thể phí công vô ít.

“Dì Hồng” Cô xuống lầu mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mắt.

“Sao không ngủ thêm một lúc nữa?”

Người kia xót xa nhìn cô.

Nhưng Chỉ Nam lại vui vẻ đến lạ: “Không sao ạ, con làm chút điểm tâm cho Trạch Minh”

“Dì thật sự không phải nhiều lời, nhưng mà con đừng phí tâm lấy lòng cậu ta nữa”

“Vợ chồng hoà thuận không phân biệt trên dưới mới hạnh phúc”

Cô không nói gì, gật đầu như đã hiểu.

Đối với những vợ chồng khác, có lẽ sẽ như thế, nhưng bây giờ cô chẳng còn lựa chọn khác, Cố Trạch Minh có ngoại tình trước mặt cô, cô cũng không có quyền trách anh.

Đường Chỉ Nam bận rộn trong bếp đến khi Cố Trạch Minh thức dậy, anh quần áo chỉnh tề đôi mắt ghé qua nhìn cô rồi ngồi xuống ghế.

“Cậu chủ, Chỉ Nam đã dậy từ sớm làm điểm tâm cho cháu đấy”

Đường Chỉ Nam ngây ngốc quan sát anh: “Hôm nay công việc của anh có nhiều không?”

Anh lại dửng dưng như không có gì: “Không phải hôm nay là giỗ của bố em sao?”

“Điểm tâm này là lấy lòng tôi à?”

Thật sự là như vậy, cô không định chối bỏ, đơn giản gật đầu.

Cố Trạch Minh không làm khó cô, anh nhìn điểm tâm trên bàn không lâu đã động đũa. Đường Chỉ Nam chỉ là trở về nhà, đương nhiên sẽ không phiền đến nỗi có anh, nhưng nếu cô thật lòng muốn anh cùng đi thì quả thật có điều khó xử.

“Em chuẩn bị một chút đồ, anh cứ ăn đi”

Cô vội vàng đi lên lầu.

Nơi mà họ sẽ đến cách nơi đây chỉ có bốn mươi phút lái xe, xa nội thành một chút, cũng là nơi mang bao nhiêu kí ức trước kia.

Trong đầu Cố Trạch Minh vang lên giọng nói êm tai: “Đầu Gỗ”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.