Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 13: Gió muốn lặng mà không lặng được (2)



Câu trả lời của Ôn Hân ngoài làm cho Tả Dữu ở đây hơi bất ngờ, Ôn Noãn ôm cổ Lệ Minh Thần càng chặt hơn, cảm xúc của Ôn Lĩnh dịu đi chút xíu ra, thì ảnh hưởng sâu sắc nhất phải kể đến Ngụy Dược.

Mặt vẫn là gương mặt đó, thậm chí vẻ mặt cũng không thay đổi lớn, nhưng rốt cuộc trong lòng sụp đổ cái gì, chỉ có chính anh biết.

"Có thật không?" Ngụy Dược hỏi.

"Ừ, anh ấy là bạn trai tôi." Sau bốn năm lắng đọng, Ôn Hân bình tĩnh tĩnh trả lời.

Cắt đứt một đoạn tình cảm, không nên quá nhiều, chỉ cần vạch lên một đường nhạt ở chính giữa, không cần quá đậm. Sau đó giao nó cho thời gian xói mòn cắt đứt, cho đến khi vết thương nhỏ biến thành khoảng cách, tất cả sẽ không trở về được nữa.

Huống chi, kẹp ở giữa Ôn Hân và Ngụy Dược không phải tổn thương nhỏ, là ba mạng người.

Tay trên bả vai siết chặt, bên tai Ôn Hân nóng lên: "Tôi là thật đó."

Rất nghiêm túc bổ sung thêm cho hiện trường “chia tay”, bởi vì thiếu tá tiên sinh không đứng đắn, Ôn Hân coi như muốn khó chịu cũng không khó chịu nổi.

Thừa dịp cháy nhà hôi của là chuyện quân nhân nên làm sao? Ôn Hân ráng hết sức không trừng mắt về phía đó đã rất rõ ràng.

Có cô dâu không cần cũng không phải quân tử gây nên! Lệ Minh Thần làm ra vẻ vốn nên như vậy, ôm Ôn Hân chặt thêm một chút.

Chỉ có thể nói đạo cao một thước, ma cao một trượng, nếu Ôn Hân muốn so sánh sự vô lại với Lệ Minh Thần, chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ của chính anh: thiếu huấn luyện!

Loại khí chất ăn ý đặc biệt giữa Ôn Hân và Lệ Minh Thần giống như một cây đao, từ từ đâm vào lòng Ngụy Dược, mặt ngây thơ không giống với những thứ kia, Ngụy Dược nói: "Ban đầu chúng tôi không hề chia tay, cho nên quan hệ của các người tôi không thừa nhận."

Nói xong, anh ta như muốn khắc sâu hình dáng của Ôn Hân vào trong lòng, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, sau đó xoay người muốn đi.

"Không thừa nhận thì tới giành thử đi, từng binh sĩ tác chiến hay là đánh tập đoàn, bất cứ lúc nào tôi cũng tiếp đến cùng." Ngụy Dược quay đầu, sau khi khuất bóng, nét mặt của Lệ Minh Thần không quá rõ ràng, nhưng tự tin lại tự nhiên phát ra từ trong lời nói trêu tức.

Có phải làm sĩ quan trời sinh đã có cảm giác ưu việt không? Khóe miệng Ngụy Dược hơi nhếch lên, không hề nói gì đã rời đi.

Vui vẻ mới nhất thời và yêu thương cũ đã vài năm, anh không muốn từ bỏ hi vọng.

Ngụy Dược rời đi, làm cho căn phòng một giây trước còn tràn ngập mùi thuốc súng nhất thời yên tĩnh lại.

Ôn Hân tránh khỏi cánh tay Lệ Min Thần, từ từ đi về phía Ôn Lĩnh đang chán chường, "Anh...."

"Hân Hân, rõ ràng em đã đồng ý với anh không gặp cậu ta nữa.... Em...."

"Em xin lỗi." Ngoài xin lỗi ra, cô không tìm ra được từ thứ hai để nói với anh trai. Giống như ban đầu mình vô ý chọn Ngụy Dược, đã làm tổn thương anh trai rất nhiều năm.

Lệ Minh Thần ôm Ôn Noãn, chọn trầm mặc vào lúc này.

Cơ thể Tả Dữu đứng ở cửa cứng ngắc rất lâu, cho dù lúc trước anh trai và ông ngoại bất đồng ý kiến thì cũng chưa từng “đánh” kịch liệt như thế. Lúc cô đang sững sờ, bỗng có một thứ lông lá xù xì quét qua mắt cá chân, Tả Dữu vô cùng linh hoạt , là chú mèo Tiểu Tiền.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, làm Tả tiểu thư chưa từng trải qua chuyện gì thiếu chút nữa hoảng sợ mất cả mật.

Giọng của bác Vương vô cùng đặc sắc, miêu tả giống như âm thanh khóc lóc lúc đưa ma.

Khi âm thanh này kêu tên Ôn Hân từ xa đến gần, thì trên cánh tay Ôn Hân không kiểm soát được, nổi hết cả da gà lên.

Cô lại đi về phía góc tường cọ cọ, cũng mặc kệ dưới chân là mèo Tiểu Tiền, tặng đường lại cho bác Vương đang chạy nhanh vào.

"Ôn Hân.... Ôn Hân à, không hay rồi.... Quý Mai té xỉu rồi...."

Tả Dữu nheo mắt, chị còn khá tốt, sao vừa bị bà gọi như thế, thì lại giống như cái gì kia.

Lời của bác Vương làm Tả Dữu mất hứng, lại làm cho Ôn Hân khẩn trương. Bạn tốt Quý Mai bây giờ mang thai được năm tháng, làm việc ở ban xã khu Tường Hòa cách nhà cô 400m, té xỉu trong lúc làm việc, vậy đứa bé…

"Bác Vuơng, bác đi gọi 120, cháu đi xem Quý Mai!" Ôn Hân nói xong chịu đựng chân bị đau, nhấc chân định đi ra ngoài.

"Đứng lại!" Tiếng quát lớn không khách khí của đâị đội trưởng Lệ đã giữ Ôn Hân tại chỗ, "Bản thân mình là người bị thương, còn đi quản người khác hả? Hay là muốn biến hy sinh từ một kéo thành hai, góp thêm cả chân của mình vào?"

Lúc huấn luyện bình thường, Lệ Minh Thần ghét nhất là loại lính biết rõ đã đến cực hạn rồi nhưng vẫn cậy mạnh chống đỡ, lính mà ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi thì căn bản không bảo vệ được nhân dân.

Mà lúc này, Ôn Hân chính là tên lính đầu to phô trương quá mắc trong mắt anh, cho nên anh không tiếc lời chỉ trích.

Nhưng dù sao Ôn Hân cũng không phải lính, trong xương cốt cô cũng không chảy loại máu cấp trên ra lệnh như ông trời.

Cho nên dù Lệ Minh Thần có ra lệnh cứng rắn đi nữa, thì cũng giống nhưdời núi lấp biển đánh vào bông mềm, không có tác dụng gì.

"Cô ấy là bạn tốt nhất của tôi, chồng của cô ấy không qua được, cho nên chỉ tôi có thể đi. Đây là quyết định của tôi, Lệ Minh Thần anh đừng xía vào chuyện của tôi!"

Lời của Ôn Hân không thể không làm Lệ Minh Thần phải nhìn kỹ người người phụ nữ này, xinh đẹp nhưng không dịu dàng, bướng bỉnh nhưng luôn kiên trì.

Thật lâu sau đó, Lệ Minh Thần móc chìa khóa xe từ trong túi ra, quơ quơ trên đầu ngón tay, không biết làm thế nào đành nói "Cho dù là em giúp hay là em đi đón người cũng được, dù sao bốn bánh cũng chạy nhanh hơn một chân của em.”

Tốc độ của xe bốn bánh hoàn toàn được triển khai dưới kỹ thuật lái xe của thiếu tá, được thể hiện hết sức. Rất nhanh đã đến đích.

Dọc đường đi Ôn Hân bận trấn an Quý Mai, căn bản không có chú ý Lệ Minh Thần lái xe đi hướng nào. Cho đến khi tới nơi, cô mới phát hiện: tại sao lại đến bệnh viện bậc nhất của Lục Quân rồi!

"Lệ Minh Thần, tại sao anh lái xe tới đây, chúng tôi không phải quân nhân, càng không phải là gia đình quân nhân...."

Đối với loại bệnh viện có tính chỉ đạo này, Ôn Hân tự nhận mình không có phúc hưởng, cảm thấy Lệ Minh Thần đùa hơi quá rồi!

"Bạn của vợ tôi dù sao cũng coi là hơn nửa gia đình quân nhân." Quân hàm của thiếu tá rung rung, sau khi đùa giỡn xong, anh lại vỗ vai an ủi Ôn Hân, “Yên tâm, ở đây đã có tôi sắp xếp, dù sao cũng hơn đáng tin hơn là đến bệnh viện bình thường." Lúc nói nửa câu sau, trên mặt Lệ Minh Thần không phải là nụ cười lưu manh, là nghiêm túc.

Anh quả nhiên đã có sắp xếp .

Giống như sớm nhận được thông báo, khi xe của bọ họ vừa mới dừng lại, xe băng ca điều trị khẩn cấp đã vào ngay bên cạnh cửa xe, bên trong còn có mấy bác sĩ mặc áo khoác trắng và y tá mặc áo khoác màu ô-liu đang đợi ở đó.

Sau khi ở trong xe giúp đưa Quý Mai đầu đầy mồ hôi xuống xe, Ôn Hân nghiêng đầu nhìn Lệ Minh Thần đang giang hai tay ở dưới xe đợi cô.

"Xuống xe đi, hoặc là em định nhảy xuống bằng một chân của mình, hoặc là dứt khoát ở trong xe đợi?"

Lên núi thì dễ xuống núi mới khó, lúc nãy nhìn cô leo lên xe việt dã rất khổ sở, Lệ Minh Thần đã sớm có tính toán của mình.

Không tính toán, bà xã chắc chắn sẽ không đến nhà mình. Ôm Ôn Hân vào trong ngực, Lệ Minh Thần nhớ tới tên nhóc Ngụy Dược đáng đánh đòn, vô cùng hả hê.

Dương Khiết nhìn Lệ Minh Thần ôm phụ nữ xuống xe, nhìn người phụ nữ kia không được tự nhiên đẩy anh ra, lại nhìn cách hai người chung đụng không được tự nhiên, trong lòng hơi khó chịu.

Hôm nay Lệ Minh Thần chủ động gọi điện thoại cho cô, cô vốn rất vui mừng.

Dương Khiết vẫn bị xem như không khí, không nhịn được lên tiếng."Yên tâm đi, bên trong tôi đã đán tiếng, mấy bác sĩ khoa phụ sản đều ở đây, không có việc gì đâu."

Ôn Hân không nhớ rõ Dương Khiết, nhưng Dương Khiết lại không quên được Ôn Hân....tất cả ánh mắt của đối tượng xem mắt của cô đều bị người phụ nữ này hút đi.

Cô để ống nghe bệnh trên cổ, tay đút vào trong hai bên túi của áo blouse trắng, nói với Lệ Minh Thần đang đỡ Ôn Hân.

Lúc có người ngoài ở đây, thái độ ứng xử của thiếu tá vẫn rất tốt, anh gật đầu một cái: "Cám ơn cô, chuyện xảy ra khẩn cấp, nhất thời không nghĩ tới những người khác...."

Khi Dương Khiết nghe được ba chữ "Những người khác", thì mí mắt trái giật rõ như thế Ôn Hân không thể nào không thấy, trong lòng cô tiếc thay Dương Khiết: Thiếu tá Lệ nói nhiều chỉ là hình thức, không hiểu phong tình mới là thật.

Người trong cuộc như Lệ Minh Thần lại không suy nghĩ nhiều như vậy, gật đầu lịch sự với Dương Khiết, trên mặt ngay cả nụ cười cũng không có, theo ý anh, anh và Dương Khiết là quan hệ đồng chí đồng đội trong quân đội.

Tính trì độn của thiếu tá tiên sinh có chút đả thương người, mày nên hiểu….

"Vậy không có việc gì, tôi đi về làm việc." Dương Khiết liếc nhìn Ôn Hân, rồi xoay người đi, lúc rời đi trong mắt đều là thất vọng.

"Người ta có ý với anh, anh không nhìn ra à? Thế thì nói gì đến chuyện giải quyết việc chung." Người đã đi xa, Ôn Hân vẫn không nhịn được nói ra những lời trong lòng.

Một giây trước thiếu tá còn đứng thẳng tắp, vừa nghe được câu này, đột nhiên khom lưng tiến tới cổ Ôn Hân hít hà, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Dường như mùi không đúng lắm? Hơi chua thì phải?"

Hơi thở của đàn ông bỗng nhiên nồng nặc làm mặt Ôn Hân đỏ lựng lên, cô đẩy thiếu tá ra, khập khễnh đi vào trong, "Lưu manh!"

Nếu như mấy lần trước Ôn Hân chỉ mắng trong lòng, vậy lần này cô tuyệt đối là lớn tiếng mắng ra.

"Không tệ, sức chiến đấu có tăng cường, không còn là pháo lép rồi !" Từ tấu đơn thăng cấp thành hai bè, Lệ Minh Thần rất vừa lòng với hiệu quả tác chiến của mình, chỉnh đốn lại tác phong nhà binh sau đó đuổi theo.

Lệ Minh Thần một trong những nguyên nhân ghét Lý Bá Ngôn, cũng là bởi vì thời gian và địa điểm anh ta xuất hiện luôn không đúng, hay là luôn lấy kiểu xuất hiện đột ngột từ trên trời rơi xuống , giống như hiện tại.

"Lệ Minh Thần!"

Lệ Minh Thần đang rầu rĩ không biết nên an ủi Ôn Hân như thế nào, vừa nghe thấy điểm danh, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện, chào: "Có!"

Nhưng khi anh phát hiện người gọi mình chính là Lý Bá Ngôn thì mặt lập tức lại chuyển từ canh gác thành nghỉ tại chỗ.

"Em đã nói rồi, mỗi lần anh xuất hiện không thể nghiêm túc một chút sao, có người biết anh là thiếu tá Lục Quân, người không biết còn tưởng anh đi từ chỗ lính nhảy dù....sẽ nhảy dù." Lệ Minh Thần ngồi ở bên cạnh Ôn Hân đang rầu rỉ không biết nên an ủi cô thế nào, thấy học trưởng, đứng dậy cuối cùng thở phào một hơi.

Ôn Hân không có hứng thú với đám chiến hữu của Lệ Minh Thần, chỉ gật đầu coi như chào hỏi rồi lại tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm vào đèn đỏ của phòng phẫu thuật.

Không truy cứu chuyện anh không báo cáo đúng hạn, Lý Bá Ngôn liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến góc nhà, nghến cổ nhìn Ôn Hân ở nơi xa, âm thanh nghiêm khắc: "Nói rõ vấn đề, ai kia?"

"Bà xã! .... quân dự bị.... tự bó buộc mình ." Nói tới đề tài khó giải quyết, con người rắn rỏi như Lệ Minh Thần lại khổ não đưa tay vò đầu, anh không hiểu rồi, suy nghĩ của phụ nữ có thể còn phức tạp hơn cả địa hình núi non trùng điệp quanh co uốn lượn ở Vân Nam, anh làm sao mà đấu lại được cô đây.

"Xong đời rồi đồ quỷ, lúc huấn luyện binh lính thì hung ác hơn ai hết, đến thời khắc mấu chốt lại mềm giống như con gà." Lý Bá Ngôn có chút phẫn nộ, đá vào mông anh một phát.

Phê bình của Lý Bá Ngôn vừa mới bắt đầu, thì cửa phòng giải phẩu liền mở ra, Quý Mai đang ngủ an ổn được đẩy ra ngoài.

Lý Bá Ngôn nhìn anh một cái, "Dùng hình thức huấn luyện của quân khu A đổi cho cậu một cô vợ, thế nào!"

Lệ Minh Thần chỉ cần thời gian không đến nửa giây để phản ứng lại, cười lưu manh "Thành giao!"

Vỗ tay.

Có người cáo già nhất toàn quân khu ra tay, thiếu tá Lệ: hì hì hì....

Điều kiện của bệnh viện Lục Quân không hơn bệnh viện thường, nhưng xem xét từ việc đi lại của bác sĩ và y tá cũng có tố chất, lại làm cho người ta rất thực tế.

Lúc Lý Bá Ngôn dẫn theo y tá Tiểu Từ đi vào, Ôn Hân vừa mới nói chuyện điện thoại với Lưu Đông xong.

Lý Bá Ngôn chỉ vào Từ Mỹ, vẻ mặt không chút giả dối nói, "Ôn Hân đúng không, Lệ tiểu tử đặc biệt nhắc tôi tìm một người quen cho cô, ừ, đây là cô em vợ tôi, đang ở khoa phụ sản, có chuyện gì cứ tìm em ấy là được, chỗ bệnh viện khác tôi cũng dặn dò rồi, chi phí đều ghi trên đầu Lệ tiểu tử, không phải cậu ta nói là người nhà cậu ta sao?"

Ôn Hân vừa rồi còn có chút thụ sủng nhược kinh nhưng lại bị câu cuối cùng của Lý Bá Ngôn làm cho không biết phải làm sao, bèn khoát tay nói: "Cám ơn thủ trưởng, nhưng tôi không phải…. Anh hiểu lầm rồi."

"Không phải cái gì?" Lệ Minh Thần cầm một đống hóa đơn thuốc quay lại trong “trạng thái mơ hồ”.

"Ôn Hân, nếu thật sự muốn cám ơn tôi, mùng ba tháng sau lúc tôi kết hôn cô hãy đến tham gia, đi cùng với tên tiểu tử thối này, trong đội của chúng tôi, chỉ có cậu ta là một mình. Cũng sắp thành đồ bỏ đi trong quân đội rồi!”

Khuyết điểm bị người bắt chẹt, Ôn Hân muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được, chỉ có thể đứng tại chỗ, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Lưu Đông làm xong nhiệm vụ nhận được tin tức vội vàng chạy tới, thay cho Ôn Hân và Lệ Minh Thần.

Trên đường về, đúng lúc gặp phải giờ cao điểm tan tầm, đường rất tắc nghẽn, bốn phía đều là tiếng còi gầm rú.

Ôn Hân thở dài, muốn nói chuyện, lại một lần nữa bị thiếu tá đoạt trước: "Hôn lễ em có thể không đi! Nhưng tôi nhất định muốn cô vợ nhỏ là em! Tôi đang nói rất nghiêm túc!"

Lý Bá Ngôn đã dạy anh chiêu thứ hai chính là, lúc đối phương muốn giả ngu thì phải làm cho cô ấy không có cơ hội giả ngu.

Ở trong mắt Lệ Minh Thần, chỉ cần chiến lược chính xác, thì không có đỉnh núi nào là không đánh được, càng không nói đến việc không lấy được Ôn Hân.

Nhưng ở trong mắt Ôn Hân, là thổ lộ hơn hai lần như Lệ Minh Thần.

Cô bị âm thanh dao động tới tới lui lui trong thùng xe của thiếu tá làm hơi nhức đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.