Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!

Chương 21: Tình cảm được xác định vào đêm nay (2)



"Vào địa bàn của tôi, đã được ai cho phép, có tổ chức phê chuẩn chưa?"

Cách tấm cửa thủy tinh, Ôn Hân không nhìn thấy được bên ngoài cụ thể xảy ra cái gì, nhưng âm thanh nói chuyện mang theo chút vô lại làm Ôn Hân yên tâm vô cùng, anh tới.

Chỉ là ngoài an tâm ra, cô cũng ý thức được, bên ngoài không chỉ có Lệ Minh Thần, mà còn có những người khác, hơn nữa còn không phải là người tốt.

Đây đã là năm thứ năm kể từ khi Trần Lục hành nghề trộm cắp, từ thuở bình sinh đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải “ khẩu lệnh”, trong bóng tối, hắn ta mơ hồ nhận rõ đối phương là một người đàn ông có tướng tá không hề nhỏ. Theo lý thuyết, bị người ta bắt quả tang tại trận hắn ta vốn nên sợ hãi, nhưng một câu địa bàn của Lệ Minh Thần, lại làm cho tên kẻ cắp chuyên nghiệp có dáng người gầy đét khô héo yên tâm.

Hướng về phía màn đêm, Trần Lục liền chắp tay, "Huynh đệ ở con đường nào, là không hiểu quy củ hay là như thế nào, mảnh đất này Kim Gia chúng tôi vẫn luôn quản lý, sư phụ cậu không dạy cậu không thể tùy tiện thò chân vào trong bát của người khác sao?"

"Con đường nào? Tôi ở trên đường 95838 đấy!" Lệ Minh Thần bị giọng điệu ngây thơ của tên trộm này làm muốn cười, trực tiếp đem phiên hiệu bộ đội quăng cho đối phương mà không cần tiếp tục nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp bắt tay vào làm việc.

Con người trải qua nhiều căng thẳng thì sau khi loại bỏ được căng thẳng, luôn có triệu chứng hư thoát, cộng thêm liên tục làm việc cao độ dẫn tới mệt mỏi, nên triệu chứng hư thoát của Ôn Hân là không thể tránh khỏi, đợi đến khi Lệ Minh Thần trói chặt tên trộm, rồi gọi điện thoại báo cảnh sát, cô vẫn yếu ớt nằm trong bồn tắm lớn không dậy nổi.

"Ôn Hân, em có ở bên trong không? Ôn Hân!" Thiếu tá Lệ có hơi thở dồi dào, mà hơi thở của Ôn Hân lại không đủ dùng.

Đợi tới khi hơi thở của cô đều đặn, sau khi “ừ” đáp lại, thì cảnh sát nhân dân ở đồn công an cũng chạy tới.

Lưu Đông vốn trực ca ngày nhưng vì làm thay đồng nghiệp, vừa khéo gặp phải việc nhà họ Ôn bị trộm. Chờ khi cậu ta vội vội vàng vàng chạy tới cùng đồng nghiệp thì Lệ Minh Thần đã thắp sáng hết đèn ở phòng lên, dưới đèn đuốc sáng trưng, Trần Lục mặt mũi bầm dập bị trói tròn vo nhét ở góc phòng.

Mà Lệ Minh Thần bắt trộm báo cảnh sát không để ý đến đám người Lưu Đông, vẫn đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa, giọng nói ngược lại rất dịu dàng trôi chảy, "Cảnh sát tới, không sao rồi." Âm thanh vừa rồi của Ôn Hân dù sao cũng khiến anh cảm thấy không ổn lắm.

Đồng nghiệp còng Trần Lục vào, Lưu Đông đi tới bên cạnh Lệ Minh Thần vỗ vỗ, "Anh, hôm nay muộn quá rồi, sáng mai khi nào rảnh thì tới đồn để lấy khẩu cung."

Ngoài pháp luật ra thì tình người cũng có tồn tại, chỗ tốt của việc có người quen ở đồn công an chính là không cần chạy ra ngoài trong đêm tối.

Lệ Minh Thần hướng cậu ta gật đầu, nhìn bọn họ đi ra ngoài rồi đóng cửa, lúc này mới nhớ ra gì đó, tiếp tục gõ cửa phòng tắm, "Ôn Hân, mọi người đi rồi, có phải em bị té rồi không, nếu không trả lời là anh đi vào đấy.”

Âm thanh của Lệ Minh Thần đã hơi nóng nảy, nghĩ thầm hay là cô bé này bị dọa nên sợ quá rồi.

Trong lúc đại đội trưởng tính toàn làm sao để phá cửa, thì cuối cũng bên trong cũng có âm thanh trả lời lần thứ hai, Ôn Hân lấy lại tinh thần, âm thanh nói chuyện hơi nhỏ: "Lệ Minh Thần, tôi không mang quần áo vào theo...."

Hình như là lần thứ ba vào phòng ngủ của Ôn Hân, một căn phòng nho nhỏ, trên giường đôi ở chính giữa bày một xấp quần áo được thay và giặt sạch.

Tay Lệ Minh Thần quen sờ báng súng, cho dù là quần áo thì cũng là loại quân trang dầy cộm chống ma sát, bỗng dưng cho anh sờ vào loại vải cotton thuần chất mềm mại thoải mái, nhịp tim của thiếu tá khó tránh khỏi thất thường.

Cộng thêm từ trên quần áo tản ra mùi hương nhè nhẹ thuộc về Ôn Hân, đường cong tâm điện đồ của Lệ Minh Thần đã bắt đầu có khuynh hướng từ đồi núi mà đi lên đến tận đỉnh Everest rồi.

"Ôn Hân, quần áo lấy ra rồi." Đứng ở cửa phòng, Lệ Minh Thần nói chuyện luôn lo lắng như có tật giật mình, giống như sợ những suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng mình bị cô phát hiện.

Lệ Minh Thần nói xong được mấy giây, cửa phòng tắm từ từ mở ra khe nhỏ, cánh tay trắng nõn của Ôn Hân chìa ra nhận quần áo.

Lệ Minh Thần cũng không biết mình muốn nhìn hay là muốn tránh, mắt dao động giữa khe cửa và bức tường trắng bên cạnh, "Em thay đi, anh ở bên ngoài chờ em!" Xẹt một tiếng, thu tay lại, thiếu tá quay người về phía sau một góc 180° theo đúng tiêu chuẩn, bịch, đứng nghiêm ngay ngắn.

Trong khe cửa Ôn Hân nhìn tư thế đứng nghiêm không nhúc nhích của Lệ Minh Thần, cong môi cười, lúc này Lệ Minh Thần ngây ngốc, thật sự rất có cảm giác an toàn.

Ôn Hân cười xoay người, quá ung dung nên lại quên mất trên đời này còn có câu vui quá hóa buồn.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ....trước kia tại sao lại không cảm thấy gạch men sứ nhà mình trơn như thế nhỉ.

Cú ngã này của Ôn Hân cũng may không tính là quá mạnh, lúc ngã xuống đầu óc cô hiểu rõ, tay theo bản năng kéo xuống tay nắm cửa.

"Đùng", một âm thanh vang lên.

Thiếu tá đang “phạt đứng” đối diện với vách tường, nhanh chóng xoay người, một màn Ôn Hân nghiêng nghiêng nửa ngồi trên mặt đất đập vào mắt.

Khăn tắm quấn ngực bị cú ngã này làm rơi ra một cách dễ dàng, gạch men sứ bên cạnh eo cô tập kết thành đội hình lười nhác, người bên trong khăn tắm màu trắng y hệt như men sứ.

Cơ ngực đại đội trưởng Lệ đang nổ vang.

Sau khi ngã xuống, Ôn Hân mới biết không phải là trơn trượt, mà là mình bị tụt huyết áp, trước mắt tất cả đều là màu đen.

"Hừ." Té không nặng, nhưng rất đau, Ôn Hân hừ một tiếng buồn bực. Đúng lúc này trên người lại phủ lên một thứ gì đó, có chất liệu dày mà thô ráp, Ôn Hân từ từ khôi phục lại thị lực, đập vào mắt là quân phục màu ô-liu của Lệ Minh Thần.

"Thất lễ rồi." Ôn Hân bị đàn ông bồng lên nghe thấy Lệ Minh Thần nói một câu như vậy, cô biết anh tại sao nói như thế, nhưng câu này cô cũng muốn nói với Lệ Minh Thần: quần áo chỉ che đậy được bên trên, phía dưới bọn họ lại đang tiếp xúc da thịt thân mật a!

Ngượng ngùng không biết phải làm sao, Ôn Hân chỉ có thể chôn mặt vào trước ngực Lệ Minh Thần, tự lừa mình dối người.

Bắp thịt căng thẳng bị động tác đột ngột của Ôn Hân hòa tan mềm mại, Ôn Hân dính vào ngực người đàn ông, cách áo sơ mi của anh cô nghe thấy âm thanh nói chuyện ồm ồm của anh: "Lần này xong rồi, không muốn lấy anh cũng không được."

Những trò lưu manh của thiếu tá Lệ hiếm khi có thể được dùng một cách đường đường chính chính. Mặt Ôn Hân thật sự giống như trái cà chua chín mọng.

Thừa dịp Lệ Minh Thần đặt cô lên giường rồi lại đi tìm quần áo sạch cho cô, Ôn Hân hất quân trang ra, trực tiếp chui vào trong chăn. Đợi khi thiếu tá tìm được bộ quần áo trong tủ đứng xoay người lại, thì trên giường đã ít đi một người và nhiều hơn một cái chăn quấn, mà quân trang của anh đang bấu víu một cách đáng thương vào mép giường, cố gắng để không rơi xuống đất.

"Quần áo đặt ở đây, anh đi làm chút đồ ăn cho em." Dưới tình hình tế nhị lúc nãy, Lệ Minh Thần cũng nhìn ra sắc mặt Ôn Hân không tốt.

Hay thật, anh ở sư đoàn bế quan một tuần tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ, vừa mở máy nhắn tin trong va li ra thiếu chút nữa bị tin tức của Tả Dữu làm chống đỡ không nổi, muốn nổ tung.

Nội dung na ná như nhau....Tình hình Ôn Lĩnh không tốt, tình hình Ôn Hân không tốt.

Cho nên lúc có lễ chúc mừng cũng không tham gia mà Lệ Minh Thần chạy một mạch suốt đêm đến nhà họ Ôn, may mắn anh tới, cũng thật may là anh tới, nếu không lúc nãy tên trộm kia không biết sau khi phát hiện ra có người trong nhà sẽ làm chuyện gì nữa.

Lệ Minh Thần vừa nghĩ vừa múc cháo trong nồi, trong lúc không tập trung, màu cháo đã xảy ra biến đổi nhỏ....

Ôn Hân nhìn “cháo” màu đen trong chiếc thìa màu vàng, lúng túng của cuộc gặp chân thành lúc nãy nhất thời giảm đi hơn nửa,

"Đây là cháo?" Cô suy đoán hỏi.

"Ừ, mau nếm thử đi. Nhớ năm ngoái lúc đặc huấn tinh binh ở quân khu miền Nam, một tổ mười mấy người bọn anh phải dựa vào món cháo rau dại do anh nấu mới chịu đựng qua được đợt huấn luyện sinh tồn mười ngày đó.” Mắt Lệ Minh Thần rất sáng, dáng vẻ nhìn qua vô cùng tự hào, ánh mắt nhìn Ôn Hân tựa như đang nói "Mau tới nếm thử mỹ vị nhân gian đi".

Ôn Hân nửa tin nửa ngờ, ăn một miếng. Mùi vị đó, rõ là....

Bây giờ cô mới biết, trên người những anh lính được gọi là tinh binh của quân đội cũng không phải không có thiếu sót, tình cảm cũng tập trung trên con đường vị giác ngắn ngủi.

Mỹ vị nhân gian = nửa vị giác bị tàn phế.

"Khi đó không có điều kiện, bọn anh bèn lấy mũ sắt làm nồi...." Ôn Hân phát hiện, vừa nói đến quân đội cùng đám bạn chiến đấu, là cả người Lệ Minh Thần dường như đều sáng lên.

Nói một cách hứng khởi, chén trong tay không biết đã chuyển từ tay mình tới tay Ôn Hân từ khi nào. Lệ Minh Thần nhớ lại chuyện cũ, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của người yêu ăn cháo mình làm, cảm giác kia, vui vẻ giống như mười mấy phát súng liên thanh đang bắn, pằng pằng pằng.

Người nấu cháo hạnh phúc, người ăn cháo không phải là không như vậy. Trước giờ Ôn Hân không có lòng tham như phòng ốc hay đàn ông đẹp trai, hạnh phúc nhỏ nhoi lúc này đối với cô mà nói cũng đủ rồi.

Trận mưa lớn thứ hai sau khi vào hạ đột nhiên kéo đến cũng là lúc chén cháo trong tay Ôn Hân tới đáy, sau khi một tia chớp rạch qua, tiếng sấm rầm rầm dữ dội làm chấn động cả màng nhĩ của người ta. Con người Lệ Minh Thần luôn rất cục mịch hiếm khi lại tỉ mỉ chú ý tới trên mặt Ôn Hân bắt đầu không tự nhiên, "Em sợ tiếng sẩm hả?" Anh nhướng lông mày.

"Ai sợ chứ!" Ôn Hân vừa cầm chén đặt lên trên bàn, vừa ngửa mặt muốn thể hiện mình hoàn toàn không sợ sấm, nhưng ngay sau đó là tiếng sấm thứ hai, còn lớn hơn cả khi nãy vừa giáng xuống, thì tay Ôn Hân ôm cái gối vào trong ngực theo bản năng còn nhanh hơn cả suy nghĩ.

Lúc Noãn Noãn có ở nhà, cô phải sắm vai người mạnh mẽ, cho dù có sợ sấm cũng phải nhịn xuống ; hiện tại Noãn Noãn không có ở đây, mà thần kinh căng thẳng mấy ngày qua của cô cũng đã không chịu đựng nổi hai chữ kiên cường nữa, hiếm khi Ôn Hân được yếu đuối một lần.

"Không sợ thì ngủ đi!" Cơ thể yếu ớt đến phát run được tan vào trong một cơ thể nóng như lò lửa, Lệ Minh Thần lại trực tiếp ôm Ôn Hân ngã xuống giường.

"Lệ, Lệ Minh Thần, anh ngồi dậy, anh lưu manh như thế có giống một người làm lính không?" Ôn Hân nói chuyện cũng hơi cà lăm mất rồi.

"Luật pháp cũng không thể tước đoạt quyền giở trò lưu manh của lính với vợ!" Lệ Minh Thần nói lời lẽ đanh thép, đường đường chính chính.

"Nói bậy cái .... Ô ô...." Ôn Hân bị thiếu tá ghét bỏ việc nói nhiều, trực tiếp tước đoạt quyền phát biểu.

Hôn chừng năm phút đồng hồ, đúng lúc Ôn Hân cảm thấy mình sắp hít thở không thông, Lệ Minh Thần cuối cùng cũng buông miệng ra, "Còn không ngủ, anh không ngại dùng những quyền lực khác mà thi hành trước khi nhận giấy chứng nhận đấy.”

Thiếu tá vừa nói ra còn chưa dứt lời, Ôn Hân lập tức phát hiện địch tình ở dưới thân, lập tức không dám động đậy.

Bên ngoài sấm sét đan xen, nhưng bên tai hai người đang ôm nhau ở trong phòng nhỏ lại yên lặng, họ chỉ có thể nghe được âm thanh của nhau.

Hồi lâu, Ôn Hân nhỏ giọng nói: "Anh.... Nghiêm túc đó hả?"

Đại đội trưởng không lập tức trả lời, mà ôm cô chặt hơn, "Thật, còn thật hơn cả 9527!"

"9527 (1) là cái gì?"

"Số hiệu làm gia đinh của Đường Bá Hổ trong Hoa Phủ, chưa từng xem《 Đường Bá Hổ điểm Thu Hương 》(2) do Châu Tinh Trì đóng à?."

Cho dù không nhìn thấy nét mặt bây giờ của anh như thế nào, nhưng Ôn Hân luôn cảm thấy vẻ mặt mắt trợn trắng khinh thường hiện tại rất hợp với anh.

Bản thân Ôn Hân cũng cảm thấy cô là một cô gái rất chán, đừng nói là điện ảnh, chuyện vui đùa cách xa cô đã rất nhiều năm rồi, bộ phim đó cô có ấn tượng, nhưng tựa như lịch ngày đã treo mười mấy năm, nội dung trong phim đã sớm thành màu vàng không nhớ rõ.

"9527 còn là số hiệu của chiếc chiến xa của anh, anh rất trung thành với nó." Với em cũng như thế.

Đa số dưới tình huống đánh đồng chuyện con trai thích con gái với chuyện yêu quý vật để đi lại thì không thể nào tạo cảm giác an toàn cho các cô gái, đặc biệt dưới loại tình huống tên đàn ông này lại là ngựa đực.

Nhưng đổi lại là Lệ Minh Thần, thì tình huống lại thành chuyện khác rồi.

Ôn Hân vươn tay, chôn mặt sâu vào chiếc áo sơ mi mang theo chút mồ hôi trong ngực Lệ Minh Thần, "Ngày nào đó nếu anh không giữ lời, thì em sẽ biến anh thành thái giám." (#chenqiucao: mình chính thức thay đổi cách xưng hô giữa hai anh chị nhé.)

Mưa to chính là như vậy, tới nhanh, đi cũng nhanh. Thời gian cuối tháng chín đầu tháng mười, hoa quế của thành phố C đã sớm tàn, trên đường phố yên tĩnh thiếu sự náo nhiệt của hoa nở.

Nhưng cây hoa lan trong sân nhỏ nhà họ Ôn lại đang nở rộ sau cơn mưa, vui vẻ như hai người đang ôm nhau thật chặt trong phòng.

Không chỉ cơ thể gần kề, mà còn có cả trái tim cô đơn từ lâu.

Lần đầu tiên thử tỉnh lại trong lòng một người đàn ông, thời gian đã là chín giờ sáng rồi. Đồng hồ sinh học của Lệ Minh Thần từ trước đến nay luôn rất đúng giờ, vậy nên anh đã tỉnh từ sớm, giờ đang nhìn cô, ánh mắt nhìn cô không phải đắm đuối đưa tình, mà là cười đùa cợt nhả.

"Anh đã từng nói là em xuất khẩu không đúng rồi mà...." Theo ánh mắt của Lệ Minh Thần, theo thứ tự Ôn Hân tìm được cảnh tượng một con sông đang chảy, mà lòng sông chính là áo sơ mi của thiếu tá Lệ.

"Bụp!"

Lần đầu tiên thiếu tá được trải nghiệm cảm giác bị trục xuất ra khỏi giường.

Chuyện kế tiếp đều tiến hành dần dần từng bước, ăn bữa sáng, đi đến đồn công an lấy lời khai, sau đó chính là đến bệnh viện thăm anh trai.

Lệ Minh Thần và Ôn Hân vừa mới đi đến đầu bậc thang lên phòng của Ôn Lĩnh, thì chạm mặt một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đang được người nhà đi về bên này để đi dạo, lúc đi qua bọn họ, hai người nghe được một câu tán dóc của bọn họ.

"Haiz, cô gái kia đúng là không hiểu chuyện mà, em nói xem cô ấy ầm ỹ làm gì với một bệnh nhân bị tàn phế chứ, cô ấy không thấy mặt của người đàn ông đó cũng trắng bệch cả ra rồi à.”

Người bị tàn phế, tầng này chỉ có một mình anh trai.

Nhưng tại sao Tả Dữu lại cãi nhau với anh trai đây? Ôn Hân vừa nghĩ vừa bước nhanh chân đi đến phòng bệnh.

(1) 9527: Đây là số hiệu của Đường Bá Hổ trong bộ phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì và Củng Lợi đóng. Đường Bá Hổ muốn vào Hoa Phủ để cua Thu Hương nên đã cải trang trà trộn vào làm gia đinh, hóa thân thành thư đồng Hoa An. Vì thế 9527 cũng có ý nghĩa nằm vùng. Ngoài ra thì Châu Tinh Trì lại từng nói số hiệu này anh lấy cảm hứng từ một bộ phim Mỹ xưa, có một nhân vật nằm vùng có số hiệu thế này.

(2) Đường Bá Hổ điểm Thu Hương (Trung văn phồn thể: 唐伯虎點秋香; bính âm: Táng Bóhǔ diǎn Qiūxiāng) là một bộ phim hài Hồng Kông của đạo diễn Lee Lik-Chi và diễn viên Châu Tinh Trì. Bộ phim được phát hành tại Hồng Kông vào ngày 1 tháng 7 năm 1993 và đã thu về 40.171.804 đô la Hồng Kông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.