Không Nghĩ Tới Đi

Chương 90: Chính Văn Kết Thúc



Địa điểm tổ chức hôn lễ được chọn ở trong một trang viên.

Vốn dĩ Thiệu Từ Tâm muốn tổ chức ở bờ biển, bị Ôn Chi Hàn khuyên lại.

Gió biển thổi mạnh, rất dễ làm rối tung mái tóc của nàng, làm tổn hại hình tượng xinh đẹp động lòng người của người nào đó họ Thiệu. 

Thiệu Từ Tâm cảm thấy suy nghĩ này rất có đạo lý.

Làm một người nghe lời vợ, nàng quyết đoán từ bỏ ý tưởng này, thay đổi chủ ý chọn trang viên.

Dựa theo sự yêu thích của nàng, hôn lễ cần phải long trọng mộng ảo, không những tổng thể nhìn hài hòa mà còn phải xinh đẹp, ngoại trừ xinh đẹp thì chính là xinh đẹp, điểm này cứ giao cho nhà thiết kế tiệc cưới chuyên nghiệp đảm nhận.

Ôn Chi Hàn đối với phong cách tổ chức hôn lễ không có thêm bất cứ yêu cầu nào, hết thảy theo ý nàng.

Mặc kệ là hôn lễ long trọng, hay là một đám cưới vô cùng đơn giản chỉ có bạn bè người thân đến dự, hoặc thậm chí chỉ có hai người và người chủ trì hôn lễ cũng không sao cả, chỉ cần đối phương là nàng là được.

Chọn lựa địa điểm đồng thời còn phải chọn lựa váy cưới.

Hai người đặc biệt dời lịch làm việc bận rộn trong khoảng thời gian này ra, để có thể dành đủ thời gian cùng nhau chọn váy cưới.

Các nàng đến tiệm váy cưới lớn nhất Phụng thành.

Ôn Chi Hàn đứng trước chiếc váy cưới trắng tinh, lặng im không nói. 

Ánh mắt cô rơi vào chiếc váy cưới hoa mỹ, nhưng dường như cô đang nhìn về quá khứ xuyên qua chiếc váy cưới này.

Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ Thiệu Từ Tâm mặc váy cưới, đó là ở trong hôn lễ của Thiệu Từ Tâm và Ôn Úc.

Khi đó cô chỉ đứng ở dưới đài, lấy góc độ người thân, bàng quan mà nhìn hai người họ, nhìn Thiệu Từ Tâm.

Ngày đó Thiệu Từ Tâm thật xinh đẹp, giống một cô công chúa thanh lịch và cao quý, ưu nhã mà nghênh bước về phía người yêu của mình, nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.

Rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta khó có thể quên, nhưng vẻ đẹp đó lại không phải thuộc về cô.

Cô ở dưới đài nhìn cuộc hôn nhân do chính cô thúc đẩy, trong lòng chua xót nhưng rồi lại nhịn không được mà cảm thấy vui vẻ vì Thiệu Từ Tâm.

Bất luận thế nào, chỉ cần Thiệu Từ Tâm có thể có được hạnh phúc là cô đã mãn nguyện rồi.

Khi đó cô thật sự cho rằng Thiệu Từ Tâm đã tìm được hạnh phúc cho riêng nàng, từ nay về sau sẽ sống một cuộc đời hết sức viên mãn. 

Mà cô thì sao?

Chung quy thì cái gì cũng không có.

Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày như vậy, Thiệu Từ Tâm sẽ ăn mặc váy cưới ở lễ đường và đi đến trước mắt cô, trở thành vợ cô, đồng hành cùng cô cả đời này….. 

Cô xuất thần mà nhìn váy cưới màu trắng trước mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn váy, tựa như chạm vào hoa trong gương, trăng trong nước.

Đúng lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua cánh tay của cô, thân mật mà ôm cô.

Vừa chớp mắt, người quen thuộc đã dán lên người cô, ở bên tai cô ngọt thanh nói: "Thích cái này sao? Vậy thì mặc thử đi. Vợ của em đẹp như vậy, khẳng định rất thích hợp."

Ôn Chi Hàn hoàn hồn sau khi nghe giọng của nàng, đảo mắt nhìn về phía nàng, giơ tay vuố.t ve khuôn mặt nàng.

Đây là Thiệu Từ Tâm sống sờ sờ, có độ ấm, cũng là người thương của cô, thuộc về riêng cô.

Đây không phải giấc mơ, là ông trời ban tặng.

Cô ở trên môi nàng đặt xuống một cái hôn, ôn nhu nói: "Không phải thích, mà là suy nghĩ chúng ta của quá khứ."

"Từ Tâm, chị không nghĩ tới chị và em cũng có ngày hôm nay."

Xung quanh các nàng không có người, nói chuyện rất thoải mái.

Sợ các nàng không muốn có người tới gần quấy rầy, người bán trong tiệm thức thời mà đứng ở cách đó không xa đợi lệnh.

Thiệu Từ Tâm cơ hồ là ở trong nháy mắt liền hiểu rõ cô nói chính là giai đoạn nào trong quá khứ.

Mặt mày nhu hòa, nàng cùng cô mười ngón tay đan vào nhau: "Chúng ta đương nhiên cũng sẽ có hôm nay."

"Em yêu chị, chị yêu em, đây là điều hiển nhiên, không ai có thể chia cắt chúng ta."

Ôn Chi Hàn cười khẽ, đôi mắt hàm chứa ý cười.

Cô lại cầm lòng không đậu mà hôn nàng, luôn là không thể kiềm chế được dục vọn.g yêu nàng: "Bà Ôn nói đúng."

Mọi chuyện ở quá khứ đã sớm chôn vùi trong dòng chảy của thời gian, giờ chỉ còn là hồi ức. 

Hiện giờ các nàng yêu nhau, các nàng rốt cuộc không thể bị chia cắt, đây mới là hiện thực — bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi hiện thực.

Thiệu Từ Tâm cười cong mắt, ôm chặt cánh tay của cô.

Chuyện quá khứ đã không còn quan trọng, hiện tại nàng chỉ muốn tạo cho cô càng nhiều cảm giác an toàn và hạnh phúc, cùng cô có một tương lai tốt đẹp. 

— Ôn Chi Hàn chính là người vợ mệnh trung chú định của nàng!

"Đi, thay váy cưới, em còn chưa có xem qua dáng vẻ chị mặc váy cưới đâu, em muốn xem."

"Được được được."

"He he, cô vợ siêu xinh đẹp của em ~"

Thiệu Từ Tâm cõi lòng đầy chờ mong, ánh mắt sáng đến kinh người, cười đến giống như là cái......

"Từ Tâm à," Ôn Chi Hàn nhéo nhéo chóp mũi nàng, cười mở miệng, "Sao em cười giống như là tiểu lưu manh vậy em."

"Cái gì tiểu lưu manh?"

Thiệu Từ Tâm không làm, một phen chui vào trong lòng cô, một thân chính khí mà vì chính mình biện giải.

"Người ta rõ ràng là chó con yêu dấu của chị nha!"

Lưu manh có cái gì đáng yêu, vẫn là chó nhỏ đáng yêu hơn.

Cún con không hiểu cái gì là lưu manh, cún con chỉ biết thoải mái hào phóng mà yêu chị thôi!

Ôn Chi Hàn tươi cười rạng rỡ, khóe mắt ý cười càng đậm.

Cái gì cũng không đáng yêu bằng Thiệu chó con. 

Kết quả lúc thay váy cưới, ngược lại đem Thiệu Từ Tâm chọc khóc.

Thiệu Từ Tâm vừa khóc vừa khen vợ mình đẹp, khiến ai nhìn thấy cũng dở khóc dở cười.

Ôn Chi Hàn khắc chế kích động trong lòng, trăm triệu không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm hoạt bát nhất ngược lại rớt nước mắt.

Cô mặc váy cưới, nhờ nhân viên chung quanh tránh mặt một chút, chính mình ở lại trấn an Thiệu Từ Tâm.

Nhưng mà cô càng an ủi, Thiệu Từ Tâm khóc càng nhiều. 

Thiệu Từ Tâm không thể kiểm soát bản thân vào lúc này.

Giây phút thấy Ôn Chi Hàn mặc váy cưới đi đến trước mắt nàng, nàng như là nhớ tới chuyện kết hôn giữa các nàng, hậu tri hậu giác nảy lên một trận cảm động, nhất thời chóp mũi chua xót, mắt đỏ hoe.

Chi Hàn của nàng vì nàng chịu đựng cô tịch lâu như thế......

Những ngày tháng trước kia của Chi Hàn nhà nàng rõ ràng trôi qua trong không vui, nhưng sau khi trọng sinh lại vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để nàng trải qua vui vẻ một chút.

Những gì Ôn Chi Hàn trao cho nàng sẽ mãi là sự dịu dàng mềm mại nhất nơi đầu quả tim của cô, dù cho đi qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, thu đi đông tới, hay xuân qua hạ đến, thì sự dịu dàng đó vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Cuối cùng cũng chờ đến khoảnh khắc mây tan trăng sáng, khổ tận cam lai*.

*苦尽甘来: sau cơn mưa trời lại sáng.

Nàng vì tấm lòng chân thành này mà khổ sở, mà động tâm, vì thế không thể khống chế cảm xúc, không thể kìm nén nước mắt.

"Hu hu, nhìn thấy dáng vẻ chị mặc váy cưới, em thật sự nhịn không được...... Nhịn không được muốn khóc."

"Em cảm thấy trước kia thích em chị đã quá vất vả, nhưng em lại cảm thấy rất cảm động, rất may mắn vì chúng ta không bỏ lỡ nhau, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau......"

"Em, em không kìm được nước mắt, vợ ơi, hu hu......"

Nàng khóc đến hốc mắt phiếm hồng, hàng mi dày cũng treo nước mắt, mỗi một giọt nước mắt đều chất chứa yêu thương và đau lòng cho vợ.

Ôn Chi Hàn yên lặng mà ôn nhu ôm nàng vào trong lòng ngực.

Vu,ốt ve mái tóc nàng, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, xoa dịu những giọt nước mắt của nàng.

Cô khẽ hé môi đỏ, muốn như thường lệ nói những lời an ủi nàng, thiên ngôn vạn ngữ hội tụ ở bên môi, lại dưới từng tiếng nức nở trầm thấp của nàng mà bất đắc dĩ hóa thành một cơn gió xuân.

"Đồ ngốc."

Từ Tâm của chị, ông trời nhất định rất thích em, nếu không thì tại sao lại đắp nặn em đáng yêu như thế? 

Si mê của chị dành cho em, đã sớm hết thuốc chữa.

Thiệu Từ Tâm cảm thấy bản thân khóc như vậy cũng không phải chuyện hay, có vẻ quá không tiền đồ.

Lại nghe thấy cô nói như vậy, vì thế cố kìm nước mắt, nghẹn ngào hỏi một câu: "Vậy chị thích dưa hấu, bí đỏ, hay là tiểu đồ ngốc như em?"

Dù là đang khóc, cũng không thể ngăn cản nàng nói năng cợt nhả!

Ôn Chi Hàn nghe xong ngẩn ra, nhất thời nhịn không được cười, càng cười càng vui vẻ, đáy mắt ý cười càng thêm nồng đậm.

Cô còn không quên nể tình mà trả lời một câu: "Thích em, tiểu đồ ngốc."

Thiệu Từ Tâm giống như bị ý cười của cô cảm nhiễm đến, rốt cuộc nín khóc mỉm cười.

Được rồi, lão bà cười, vậy nàng liền không khóc.

Nàng muốn xinh xinh đẹp đẹp mà chọn váy cưới!

......

Ngày cưới là một ngày đẹp trời.

Bầu trời như được gột rửa, ánh mặt trời dịu dàng treo lơ lửng giữa không trung, giống như tô điểm cho bầu trời.

Những chiếc bóng bay màu trắng và xanh được buộc giữa những bông hoa trang trí và tung bay trong gió.

Bong bóng đầy màu sắc lơ lửng trong không trung, khiến những đứa nhỏ tranh nhau truy đuổi, tươi cười rạng rỡ.

Cha mẹ hai nhà nhiệt tình chiêu đãi khách khứa, trên mặt ai cũng nở nụ cười ôn hoà, chân thành vì đôi tân nương hôm nay cảm thấy vui mừng.

Khách đến dự không chỉ là người thân và bạn bè, mà còn là những nhân vật nổi bật trong ngành.

Nhìn xung quanh, có những chủ đầu tư lão làng trong ngành, các đại lão trong giới kinh doanh, còn có đạo diễn nổi tiếng, ca sĩ, diễn viên,... 

Khi nghi lễ bắt đầu, với âm nhạc, hoa và ruy băng, hai vị tân nương chậm rãi xuất hiện trên sân khấu. 

Ôn Chi Hàn từ từ xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ váy cưới trắng tinh với bó hoa trên tay và khăn voan cô dâu.

Tóc dài được búi sau đầu, hai lọn tóc rủ xuống trước trán, vừa thành thục lại có khí chất.

Một tia nắng lướt qua chiếc váy bằng lụa của cô, lập tức trở nên lộng lẫy như ngôi sao trên bầu trời.

Đứng dưới vòm hoa, phong hoa tuyệt đại*.

*风华绝代 (phong cách tuyệt diệu có một không hai), ý nói hiện tại xếp thứ nhất là phong thái và tài hoa.

Cô không tiến lên, mà đứng tại chỗ, đôi mắt xanh biếc như biển cả nhìn về phía sau, đồng thời giơ tay lên.

Dưới sự chú ý của mọi người, một đôi tay trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô. 

Mười ngón tay đan vào nhau, không thể tách rời, trang nghiêm như là đang phó thác cả đời của mình cho đối phương.

Sau đó, Thiệu Từ Tâm xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Nàng đang cầm một bó hoa, mặc một chiếc váy cưới xinh đẹp, đôi mắt cong cong như trăng non, đang mỉm cười với người thương.

Sự ngọt ngào bao quanh cô giống như kẹo trong lọ, không thể bỏ qua, giống như cô cũng nếm được hương vị ngọt ngào đó, khóe môi bất giác nhếch lên.

Các nàng nắm tay đối phương, bước chầm chậm về phía thảm đỏ.

Hai bên đường đi được trang trí bằng những giàn hoa xinh đẹp, những bông hoa màu hồng và trắng đan xen quấn quanh trên giàn hoa, đáng yêu xinh xắn lại tự nhiên, như thể trời sinh đã như vậy.

Giàn hoa được xếp cao thấp bất đồng, xếp dọc hai bên đường, hệt như những đợt sóng nhấp nhô không ngừng.

Dưới bầu trời xanh thẳm, tay trong tay dạo bước giữa những khóm hoa, váy dài chấm đất, ngay cả bóng lưng cũng vạn phần xứng đôi.

Ôn Chi Hàn nắm tay người thương, trong quá trình đi đến người chủ trì nghi lễ không khỏi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh vài lần. 

Gần trong gang tấc, giơ tay là có thể chạm tới, mộng đẹp trở thành sự thật.

Cô lẳng lặng cười khẽ, bất giác nắm chặt tay Thiệu Từ Tâm.

Cô đang nhìn Thiệu Từ Tâm, Thiệu Từ Tâm cũng đang trộm nhìn cô, nhịn không được cong môi cười.

Hôm nay các nàng kết hôn, hôm nay thật sự là một ngày lành ~

Các nàng nắm tay nhau đi đến trước mặt người chủ trì nghi lễ, nhìn vào đôi mắt của đối phương, dưới sự chứng kiến của mọi người bắt đầu trịnh trọng tuyên thệ. 

Từ nay về sau, các nàng sẽ đồng hành cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại, dù cho vui sướng hay khổ cực cũng sẽ không rời không bỏ, một lòng một dạ chung thủy không thay đổi, bất luận là ai cũng không thể xen vào tình cảm của các nàng.  

Lúc Thiệu Từ Tâm tuyên thệ rất thành thật, không có bất cứ lời cợt nhả nào cả, nhưng là lúc trả lời có nguyện ý hay không thì thanh âm phá lệ trong trẻo.

Tư thế đó, hận không thể để toàn thế giới đều nghe thấy.

Nàng nhìn Ôn Chi Hàn đang rũ mắt cười khẽ, nghiêm trang nói: "Chủ yếu là em sợ những người ngồi sau không nghe được em nói nguyện ý, không biết em có bao nhiêu thích chị."

Nàng chính là muốn cho tất cả mọi người biết nàng nguyện ý.

Nàng nguyện ý thích Ôn Chi Hàn, nguyện ý kết hôn với Ôn Chi Hàn, nguyện ý cùng Ôn Chi Hàn lâu lâu dài dài — chỉ cần là cùng Ôn Chi Hàn ở bên nhau, vậy kêu nàng làm cái gì nàng cũng đều nguyện ý!

Ôn Chi Hàn ôn nhu mà nắm lấy đôi tay nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở đầu ngón tay nàng: "Không sao, nghe không được còn có thể nhìn thấy."

Các nàng đã sớm không thể che giấu tình yêu dành cho đối phương. 

Thế nhân đều biết các nàng yêu nhau, ngay cả ông trời cũng thành toàn cho các nàng.

Thiệu Từ Tâm lập tức tươi cười rạng rỡ.

Dưới sự hướng dẫn của người chủ trì buổi lễ, hai người trao nhẫn, hôn nhau trong tiếng vỗ tay của đám đông, sau đó tung bó hoa trên tay về phía đám đông để truyền lại lời chúc phúc.

Các nàng hy vọng người nhận được bó hoa có thể tiếp tục kéo dài niềm hạnh phúc này, cho dù họ có kết hôn hay không.

Lâm Mộc Mộc bắt được bó hoa, đột nhiên thấy kinh hỉ, mặt tràn đầy phấn khởi mà giơ bó hoa vẫy tay về phía các nàng, quay đầu lại dắt lấy tay Quan Nghiên.

Trời trong nắng ấm, vạn sự mỹ mãn trong tiếng cười nói rôm rả.

Buổi tối còn có tiệc rượu nhỏ.

Hai người thay lễ phục nhẹ nhàng tham dự, kéo dài sự náo nhiệt vui sướng của ban ngày tới buổi tối, cùng mọi người trò chuyện với nhau thật vui.

Tiệc rượu trôi qua phân nửa, hai người lặng lẽ rời đi, tay trong tay đi đến hiện trường hôn lễ.

Vòm hoa vẫn còn đó, con đường nhấp nhô sóng biển được tạo từ những giàn hoa tươi vẫn còn, hết thảy đều giữ nguyên nơi đó.

Trong đêm tối, gió đêm thổi qua, mộng ảo lại tốt đẹp.

Ôn Chi Hàn đảo mắt nhìn nơi tổ chức hôn lễ.

Thiệu Từ Tâm không chớp mắt mà nhìn cô.

Ở trên mặt cô, nàng nhìn ra vài phần men say, ánh mắt mê ly như sương như khói, mông lung động lòng người.

Trong gió đêm, nàng mơ hồ nghe thấy nhịp tim đập của mình, còn nghe thấy chính mình tò mò hỏi một câu: "Chi Hàn của em đang suy nghĩ cái gì?"

Ôn Chi Hàn đảo mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt đẹp nhẹ cong: "Suy nghĩ hôn lễ của chúng ta."

Đó là hôn lễ của cô và Thiệu Từ Tâm.

Tuy rằng hai người đã kết hôn hơn hai năm, nhưng điều đó không ngăn cản được lễ cưới này gieo vào lòng cô một cảm giác rung động, mỗi khi nghĩ đến, cô sẽ vô thức nhếch môi cười, cảm thấy hạnh phúc.

Thiệu Từ Tâm nghe vậy cười khẽ, cằm đặt ở trên vai cô, ngọt thanh nói: "Yên tâm đi, em đã nhờ người quay lại rồi, về sau chúng ta muốn xem lúc nào cũng có thể mở ra xem, còn có chương trình mà chúng ta cùng nhau tham gia, chúng ta có nhiều hồi ức tốt đẹp có thể dư vị đó."

Ôn Chi Hàn ôn nhu gật đầu, lại không khỏi cầm tay nàng chặt hơn một ít.

Cô nhìn trên đài, lại nhìn về vị trí khách khứa ở phía dưới đài, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Cô cũng đã từng là người ngồi ở phía dưới ….

"Từ Tâm," nàng mở miệng nói, "Ngồi ở phía dưới nhìn em, cùng với đứng ở bên cạnh em nhìn em, quả nhiên là không giống nhau."

Ngữ điệu của cô mang theo vài phần cảm khái.

Không ngờ mới nhoáng một cái đã qua lâu như vậy.

Nhưng chuyện đời trước lại như là mới ngày hôm qua, giống như ngày hôm qua cô ngồi ở vị trí khách khứa, nhìn Thiệu Từ Tâm sánh bước cùng người khác vậy......

"Trước đây không giống nhau, sau này cũng sẽ như vậy." Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên nói như thế.

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn về phía nàng, liền thấy nàng cười nói: "Bởi vì từ nay về sau bất luận chị ở nơi nào, trái tim của em vẫn sẽ luôn dõi theo chị, không bao giờ tách ra."

"Em thuộc về chị, vĩnh viễn đều là bà Ôn của chị."

Nàng là Thiệu Từ Tâm học sinh lớp 10A2, là Thiệu Từ Tâm mà mỗi lần vi phạm nội quy trường học đều bị Ôn Chi Hàn bắt được, là Thiệu Từ Tâm qua rất nhiều năm cuối cùng cũng hiểu rõ tâm ý của Ôn Chi Hàn, là Thiệu Từ Tâm đặc biệt đặc biệt thích Ôn Chi Hàn, cũng là Bà Ôn của Ôn Chi Hàn.

Mãi mãi không thay đổi.

Ôn Chi Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, cuối cùng lộ ra ý cười, vươn tay ôm nàng vào trong lòng ngực.

Các nàng hôn môi dưới bầu trời đầy sao, hứa hẹn cùng nhau cả đời.

Giờ phút này, trăng thanh gió mát, vạn vật tươi đẹp, mối lương duyên gặp gỡ sau một đời bỏ lỡ nhau của các nàng cuối cùng cũng nở thành một đoá hoa viên mãn. 

【 Chính văn kết thúc 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.