“Từ lần đầu tiên gặp em trong phòng bếp nhà anh, anh đã yêu em mất rồi, chúng ta quen nhau đã năm năm và yêu nhau cũng đã được năm năm. Mấy chục năm sau này, anh vẫn muốn ở bên em, cho nên đã đến lúc phải thay đổi danh phận của chúng ta rồi.”
Tôi bàng hoàng, ngỡ ngàng, anh quỳ một chân xuống, tay giơ lên một chiếc nhẫn kim cương lớn cỡ 10 carat.
Loé mù mắt chó của tôi luôn.
Sau đó anh nói: “Từ Uyển, lấy anh nhé.”
!!!
???
Tôi đơ luôn.
Tôi bị xịt keo cứng ngắc luôn.
Giống như bị một quả bom nguyên tử ném trúng đầu làm tôi ù tai, hoa mắt, đầu óc choáng váng như muốn nổ tung.
Châu Đình đang…
Cầu hôn tôi?!
Người anh cầu hôn thật sự là tôi hả??
Tim tôi đập thình thịch.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc và lo lắng của Châu Đình và tiếng reo hò phấn khích của những người xung quanh, tôi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.
Tôi lắp ba lắp bắp xúc động thốt lên:
“Thời buổi này rồi, câu chuyện chim hoàng yến trở thành tình yêu đích thực thế mà lại xảy ra trên người mình.”
Tôi vừa nói xong, tiếng reo hò xung quanh đột nhiên im bặt.
Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt của Châu Đình từ lo lắng đến ngơ ngác, bối rối rồi nghi ngờ, thay đổi nhanh như ngồi tên lửa vậy.
Cuối cùng, anh mỉm cười.
Cười giận dữ.
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.
“Câu chuyện chim hoàng yến là chuyện gì mà anh không biết thế?”
Tôi rụt rè nói: “Mối quan hệ của chúng ta hồi trước không phải là vậy hả? Còn ký hợp đồng với em nữa, bây giờ mà cầu hôn thành công thì em chính là chim hoàng yến lên ngôi đó.”
Châu Đình hít vào một hơi thật sâu, có vẻ như đang kìm nén để không lao vào kí đầu tôi.
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai nên ngập ngừng hỏi:
“Không lẽ không đúng ạ?”
Châu Đình đứng dậy, không chút do dự đeo chiếc nhẫn kim cương lớn vào ngón tay tôi.
Anh không ngừng cười khẩy.
“Mấy suy nghĩ lung tung của em luôn khiến anh trở tay không kịp.”
“Anh chưa bao giờ xem em là chim hoàng yến gì đó cả.”
“Kể từ ngày đầu tiên hẹn hò, anh đã coi em là bạn gái của mình.”
“Hợp đồng kia là để bảo vệ danh dự của em, mục đích để ngăn khoản nợ không quan trọng đó ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”
Mặc dù Châu Đình tức giận nhưng anh vẫn nói rất rõ ràng.
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Thì ra tôi coi anh như “đại gia” không dám bày tỏ tình cảm nhưng anh lại luôn xem tôi là bạn gái.
Trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người, Châu Đình nghiêng người về trước ôm lấy tôi.
Anh cười khẽ, thì thầm bên tai tôi:
“Có điều nếu em thích kiểu quan hệ này, vậy thì chúng ta thử xem.”
Tôi giật mình, eo đau âm ỉ: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích đã!”
“Giữ xưng hô lại, còn lý do bị bãi bỏ.”
Tôi bĩu môi nhưng lập tức vui vẻ sa vào lòng anh.
Hóa ra chỗ nào cũng có đầy dấu vết.
Một người lạnh lùng như Châu Đình lại từng chủ động đưa tôi về nhà, giúp tôi trả nợ, trên bàn làm việc có ảnh chụp của hai chúng tôi, anh âm thầm gọi điện thoại để sắp xếp cầu hôn, giả vờ bình tĩnh mời tôi đi đảo nghỉ dưỡng, anh biết trong lòng tôi lo lắng nhưng lại mỉm cười bao dung.
Tôi mỉm cười ôm lại Châu Đình, vô cùng hài lòng.
“Châu Đình, em nói nhỏ cho anh biết một chuyện.”
“Chuyện gì thế?”
“Thật ra hồi đó em cũng đã yêu anh ở phòng bếp nhà anh.”
Nói xong, trong đôi mắt thường ngày lạnh lùng của Châu Đình sáng bừng những tia pháo hoa lộng lẫy, đẹp không tả xiết.