Không Ngoan

Chương 26: đấu giá




Edit: Phác Thái Anh (Kai’Sa Team)
 
Không khí buổi đêm đầy vẻ tĩnh mịch nặng nề, mây dày che khuất ánh trăng, tựa như có một trận mưa sắp rơi.
 

 
Xe đi trên đường rất nhanh.
 
Phố xá vắng vẻ, lác đác vài ba người đều vội vàng, có thể là sợ không may gặp phải mưa to.
 
Khách sạn Leisden nằm ở trung tâm Tinh Thành, từ nơi đây nhìn ra đều là cụm cao ốc, bên ngoài cửa kính là hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng, dường như cả thành phố đang bừng lên.
 
Để phối hợp với chiếc váy đắt tiền trên người, đêm nay Chu Vưu đeo một đôi giày cao gót mà ngày thường cô rất ít khi dùng. 
 
Mặt sàn đá cẩm thạch trong khách sạn sáng đến độ có thể soi bóng. Cô đi đường còn không vững, bị Giang Triệt kéo, không dám giãy giụa mạnh.
 
Ra khỏi khách sạn, rốt cuộc cô có thể mạnh tay hất Giang Triệt đi. 
 
Giang Triệt không để ý, nhìn cô lảo đảo mấy bước rồi miễn cưỡng đứng vững, anh theo thói quen liếm môi dưới, khóe môi cong lên.
 

Chu Vưu rất hiếm khi thấy anh cười, phần lớn thời gian anh luôn thích bày ra cái bộ mặt cả thế giới đều nợ tiền tôi, hơi không vừa ý sẽ trực tiếp tiến đến dạy người ta cách làm người. Lần này anh bỗng dưng nở nụ cười, Chu Vưu không quen được. Cô lùi lại hai bước, trong lòng lo lắng.
 
“Làm gì vậy, tôi ăn thịt người?”
 
Thấy cô tránh né, nụ cười của Giang Triệt hơi nhạt đi, lông mày nhướn lên, hỏi một câu nhưng cũng có thể nghe ra tâm trạng anh không tệ.
 
Chu Vưu không tiếp lời, chỉ hạ mắt nói lời cảm ơn, “Cảm ơn anh, tổng giám đốc Giang.”
 
Có thể do cảm ơn quá nhiều lần nên lời ra khỏi miệng hơi nhuốm màu công thức, chẳng có chút thành ý nào.
 
Giang Triệt đánh giá cô, nụ cười treo trên môi càng lúc càng nhạt, “Em không cần trốn tôi, cái tát lần trước tôi không để bụng.”
 
“…”
 
Cố ý nhắc đến mà còn không để bụng?
 
Chu Vưu cảm thấy hơi mất tự nhiên, yên lặng không bắt chuyện, “Đúng rồi tổng giám đốc Giang, khoảng thời gian trước chuyện của em gái tôi là nhờ có anh hỗ trợ. Còn có… bạn học của em ấy đã tới xin lỗi, thật sự cảm ơn anh.”
 
Lời cảm ơn này nghe chân thành hơn nhiều.

 
Chút không thoải mái trong lòng Giang Triệt đã hóa hư không, anh tỏ vẻ không vấn đề gì: “Chuyện nhỏ.”
 
Lúc Giang Triệt còn ốm đã nghe Trần Tinh Vũ thuật lại câu chuyện phiếm của hai chị em ở trong phòng bệnh.
 
Tính cách Chu Vưu anh khá rõ, cho nên ngay từ đầu anh đã cảm thấy em gái Chu Vưu sẽ không vì chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ nhặt mà tranh chấp với người khác. 
 
Nghe Trần Tinh Vũ kể lại xong, anh nổi trận lôi đình.
 
Con gái ít tuổi đã mở miệng ngậm miệng bịa đặt người khác là “đũy”, tố chất thế này còn đi học đại học làm gì?
 
Giờ nhớ lại anh vẫn cảm thấy khó chịu. 
 
Gió đêm oi bức thổi bay mái tóc dài của Chu Vưu. Cô liên tục giơ tay lên vuốt tóc, lòng suy nghĩ chọn từ ngữ. 
 
Dưới màn đêm, cần cổ trắng như tuyết càng thêm sáng chói mắt.
 
Giang Triệt đang nhìn thất thần, Chu Vưu lại bất thình lình nói: “Vậy… nếu không có chuyện gì thì tổng giám đốc Giang, tôi đi trước.”
 
“Từ từ.”
 
Chu Vưu đã xoay người, giống như không nghe thấy tiếp tục đi đến ven đường, thậm chí ngay cả nhịp bước cũng tăng nhanh, ý né tránh rõ ràng.
 
Không hề phòng bị, Giang Triệt bỗng nhiên tiến đến đè vai cô. 
 
Sống lưng Chu Vưu hơi cứng lại.
 
Giang Triệt không cho cô cơ hội giãy giụa, chỉ dùng một tay xoay cô qua đối diện với mình, tay kia bóp chặt eo cô, tiện thể đè người lên cây ngô đồng cao lớn bên đường.
 
“Tôi bảo em từ từ.”
 
Nụ cười vừa rồi vẫn treo trên mặt anh lúc này đã không sót lại chút gì, anh còn có thể bình tĩnh nói ra mấy lời này dường như đã nhẫn nhịn rất nhiều. 
 
Chu Vưu không dám ngẩng đầu.
 
Giang Triệt nhìn cô chằm chằm, từ ngọn tóc đến lông mày, từ sống mũi đến môi, cằm, cổ.
 
Từng tấc từng tấc một đi xuống, ánh mắt không chút nào kiêng dè.
 
Thật lâu sau, anh hỏi: “Chu Vưu, em không còn gì khác muốn nói với tôi sao?”
 
Chu Vưu không lên tiếng.
 
Giang Triệt lại hỏi: “Em thật sự không biết hay giả bộ không hiểu.”
 
“Tổng giám đốc Giang, trước tiên anh…”
 
“Gọi tôi là Giang Triệt.”
 
“…” Chu Vưu thỏa hiệp, “Giang Triệt.”
 
Gọi xong một tiếng này, hai người lại lần nữa rơi vào trạng thái giằng co, không ai nói chuyện.
 
Chẳng biết Giang Triệt suy nghĩ gì mà nhích tới gần hơn.
 
Hương bạch đàn cổ thụ trong đêm lan vào khoang mũi, ngay cả thở mạnh Chu Vưu cũng không dám. Cảm giác môi anh kề rất gần, ở bên tai mập mờ vuốt ve, hô hấp ẩm nóng, cánh môi lại lạnh. 
 
Khi cái hôn đầu tiên dừng ở bên tai, rốt cuộc Chu Vưu cũng không nhịn nổi.
 
Cô dùng giày cao gót đạp anh mấy cái, chẳng biết có trúng không nhưng dù sao cô cũng giãy giụa mạnh hơn, mặc kệ đau hay không.
 
Chờ khi cô vùng ra được khỏi lồng ngực Giang Triệt, tóc đã rối tung, váy cũng nhăn nhúm, đôi mắt đo đỏ. 
 
“Giang Triệt, xin anh bỏ qua cho tôi được không, chẳng phải anh có bạn gái có vị hôn thê rồi sao? Tôi thật sự không muốn dây dưa với anh chút nào!”
 
Trong giọng nói của cô có chút run rẩy bị cực lực khắc chế, còn có tiếng nghẹn ngào vỡ vụn đè nén.
 
Giang Triệt giải thích, “Tôi không có.”
 
Đôi mắt Chu Vưu ầng ậng nước, treo ở lông mi không rơi xuống, vừa yếu ớt đáng thương lại quật cường.
 
“Tôi không quan tâm anh có hay không, tóm lại anh muốn tìm phụ nữ là chuyện rất đơn giản. Trò chơi của các người tôi thực sự không chơi nổi, cũng không muốn chơi.”
 
“Tổng giám đốc Giang, chúng ta không giống nhau. Tôi chỉ muốn làm việc thật tốt, trải qua một cuộc sống bình thường, dù là tẻ nhạt như nước sôi để nguội cũng chẳng sao. Tôi thật sự không muốn tìm kích thích cho chính mình, anh hiểu không!”
 
Giang Triệt muốn nói, Chu Vưu lại ngắt lời.
 
Phát tiết xong một hồi, cô tỉnh táo hơn chút, ánh mắt xa cách nhìn đại sảnh khách sạn lộng lẫy lóa mắt, hỏi: “Tổng giám đốc Giang, hồi còn bé anh học trường gì? Trong trường dạy nhảy điệu waltz đúng không?”

 
Chẳng đợi Giang Triệt trả lời, cô đã tiếp tục nói: “Khi tôi còn nhỏ không biết điệu waltz là gì, ở trong trường ngày qua ngày chỉ có tập thể dục theo đài.”
 
“Chắc hẳn anh hiểu rõ hơn tôi, tập thể dục theo đài dù luyện tập thế nào đi nữa cũng vĩnh viễn không thể xứng với điệu waltz.”
 
Chẳng biết là đáp lại cảm xúc im lặng nơi đây hay chuyện gì khác, cơn mưa treo lửng lơ ở chân trời chớp mắt trút xuống như thác. Tiếng mưa rơi dày đặc xen lẫn tiếng sấm rền, cộng với hơi nóng từ mặt đất bốc lên. 
 
Chu Vưu giống như không hề cảm thấy gì, vừa lui về sau vừa nói: “Tổng giám đốc Giang, làm ơn.”
 
Giọng nói của cô rất nhẹ, trong màn mưa mịn nghe có chút không rõ ràng. 
 
Giang Triệt đứng đó không nhúc nhích.
 
Quầng sáng trong thành phố và bóng dáng của cô dưới màn mưa đều trở nên mơ hồ.
 
Lúc Giang Triệt trở lại bữa tiệc, cả người đã ướt nhẹp.
 
Có người quan sát anh, có người quen tiến lên hỏi thăm. Anh không nói lời nào, chỉ lầm lũi mở cửa phòng mình, tắm rồi thay quần áo đâu vào đấy.
 
Nửa sau bữa tiệc tối là buổi đấu giá từ thiện, đa số người chỉ tới góp vui nửa trận đầu, nửa trận sau cần xuất tiền là biến mất tăm.
 
Dĩ nhiên cho dù muốn chi tiền thì buổi đấu giá này không phải ai cũng tham gia được.
 
Giang Triệt căn giờ, phút cuối cùng mới tiến vào.
 
Thấy anh tới, Tô Doanh vốn đang buồn chán rốt cuộc cũng hứng khởi lên. Cô ta cũng coi như thức thời, thấy Giang Triệt âm ỉ nổi bão bèn không hỏi lung tung, chỉ đưa cho anh một tờ danh sách đấu giá.
 
Giang Triệt liếc qua, thuận tay ném sang bên cạnh.
 
Tô Doanh nhìn hình ảnh món đồ đấu giá số 13 trên danh sách, thuận miệng nói, “Sợi dây chuyền này đẹp quá.”
 
Giang Triệt không để ý.
 
Từng món đồ được trưng bày, rồi lại bị đoạt đi.
 
Có ít thứ vốn không đáng tiền nhưng vì nhân tình và mặt mũi nên được ra giá rất cao.
 
Sợi dây chuyền Tô Doanh khen kia được ra sân khá muộn.
 
“Món đồ thứ mười ba, vòng cổ kim cương huyết bồ câu Helen 33,28 carat. Sợi dây này là của dòng họ kim cương Helen, được khảm 21 viên hồng ngọc, tổng trọng lượng 33,28 carat, các lớp đều mang màu đỏ huyết bồ câu. Thân chính gồm tổng cộng 64 viên kim cương trắng, có giá trị sưu tầm lớn, giá khởi điểm 5 triệu, bước giá 500,000."
 
Khó lắm mới tới một đồ vật đáng giá, người bên dưới rốt cuộc nhiệt tình hơn.
 
“5 triệu 500 nghìn.”
 
“6 triệu.”
 
“6 triệu 500 nghìn.”
 
Không ngừng có người giơ thẻ, theo thứ tự báo giá.
 
Giang Triệt một mực im lặng, cảm giác như chỉ tới ngồi chơi.
 
Khi giá lên tới 8 triệu, anh bỗng nhiên cầm lấy tấm thẻ trên bàn, giơ lên đồng thời trực tiếp ra giá, “Mười triệu.”
 
“Mười triệu, vị tiên sinh này ra giá mười triệu.”
 
Có người giơ thẻ, người dẫn lại hô: “Được, mười triệu năm trăm.”
 
Giang Triệt một lần nâng lên hai triệu, vẫn còn người đấu giá với anh. Anh lại giơ thẻ lần nữa, “Mười lăm triệu.”
 
Tô Doanh ngạc nhiên.
 
Mọi người ghé mắt.
 
Phải biết rằng trước đây Helen trưng bày đấu giá vật phẩm 49 carat hình trái tim huyết bồ câu cũng chỉ lên tới mười sáu triệu, vật này khoảng ba mươi carat, hơn mười triệu đã là cao rồi. 
 
“Mười lăm triệu lần thứ nhất.”
 
“Mười lăm triệu lần thứ hai.”
 
“Mười lăm triệu lần thứ ba, thành công đấu giá vật phẩm thứ mười ba.”
 
“Giang Triệt, anh…”
 
Tuy rằng Tô Doanh cảm giác vật này không phải đưa cho cô ta nhưng đáy lòng vẫn không khỏi dâng lên chút mong chờ.
 
Giang Triệt không phát biểu gì, lấy được vòng cổ rồi bèn đứng lên.

 
Chiếc vòng cổ này trở thành vật phẩm được trả giá cao nhất buổi đấu giá từ thiện, đêm đó đám bè chứ không phải bạn nhận được tin tức đầu tiên, oanh tạc trong group.
 
Trần Tinh Vũ: @Giang Triệt người anh em, được nha! Hào phóng ném nghìn vàng mua dây chuyền, cậu đừng nói là tặng mẹ nhá.
 
Triệu Dương: Ha ha ha ha ha đánh cược một chiếc xe, cái này chắc chắn là mua tặng em gái Cá Mực!
 
Thư Dương: Má nó thật à, còn chưa nắm tay được mà đã vung tay hơn mười triệu, sếp Giang quá hào phóng rồi, không bị hạ cổ chứ?!
 
Trong group trò chuyện tưng bừng, rất lâu sau Giang Triệt mới ló mặt lên.
 
Giang Triệt: Liên quan rắm gì đến các cậu.
 
Sau đó ba người đều nhận được nhắc nhở của WeChat: Bạn đã bị trưởng nhóm xóa khỏi cuộc trò chuyện.
 
Lúc trở về nhà, Chu Vưu cả người run rẩy, hơi lạnh từ mũi chân lan lên.
 
Tắm nước nóng xong, cô nấu canh gừng, trước khi ngủ còn lấy hòm thuốc ra uống hai viên trị cảm.
 
Cô có rất nhiều công việc phải làm, còn phải kiếm tiềm, chăm sóc Chu Kỳ.
 
Từ một chuyện nhỏ như vậy cũng có thể thấy được, khoảng cách giữa cô và Giang Triệt rộng như cả ngân hà.
 
Giang Triệt có thể tùy hứng dày vò bản thân, sinh bệnh nằm liệt hơn nửa tháng. Nhưng cô ngay cả bệnh cũng không thể mắc. 
 
Cũng may ngày hôm sau đi làm cô không thấy khó chịu. Cô mang theo thuốc cảm, tính chờ ăn sáng xong nửa tiếng sẽ uống một lần nữa.
 
Gia Bách mỗi sáng đều rất bận rộn, bên tai là tiếng bàn phím lạch cạch và tiếng chuông điện thoại thi nhau vang lên.
 
Lúc cô từ phòng giải khát lấy nước nóng quay lại, có người gọi, “Này này này, Zoe, tối qua không phải cô đi dự tiệc từ thiện “0°” sao?”
 
Chu Vưu không rõ nguyên do, gật gật đầu.
 
“Chiếc vòng cổ tối qua có phải tổng giám đốc Giang mua không? Tôi nói là tổng giám đốc Giang, các cô ấy lại bảo không phải, cô nhìn góc nghiêng này xem, rõ ràng chính là tổng giám đốc Giang mà.”
 
Chu Vưu dừng một chút, ánh mắt dời xuống màn hình máy tính.
 
Có người còn đang tranh cãi, “Chắc chắn không phải, vừa nãy nói rồi mà, lúc anh ấy vào tiệc đã được chụp ảnh lại, anh ấy không mặc bộ quần áo này.”
 
“Quần áo có thể thay mà, có phải anh ấy mua chiếc vòng cổ này tặng bạn gái không nhỉ? Bạn gái anh ấy thật xinh đẹp. Cậu nhìn giá váy xem, Chic bản giới hạn, tớ nghe nói lần trước Lục Thất Thất tham gia buổi công chiếu muốn mượn bộ váy này nhưng không mượn được đấy.”
 
“Zoe, cô nói nhanh lên, có phải đây là ảnh tổng giám đốc Giang Tinh không?”
 
Chu Vưu mặt không biến sắc lắc đầu, nói xin lỗi: “Tối qua tôi ngây người một lát rồi đi, không xem màn đấu giá.”
 
Nói rồi cô trở lại chỗ ngồi của mình, tiếp tục công việc. 
 
Tiểu E không tham dự vào màn tám chuyện của các cô nhưng giao diện máy tính mở ra cũng là tin tức buổi tiệc từ thiện “0°” tối qua.
 
Cô ấy vừa gặm táo vừa lén quan sát Chu Vưu.
 
Hôm nay Chu Vưu mặc một chiếc áo lông mỏng cao cổ, hoàn toàn che khuất cổ.
 
Không biết tại sao, Tiểu E luôn cảm thấy rất giống giấu đầu hở đuôi, chiếc vòng cổ mười lăm triệu kia rất có thể đang đeo trên cổ cô.
 
Chu Vưu đầu ốc rối bời, vừa chỉnh sửa lại kế hoạch hoạt động lễ Giáng Sinh vừa thất thần, quên cả việc vừa rót thêm nước nóng, vô tình bưng cốc lên uống một hớp, đầu lưỡi bị bỏng mất cả cảm giác.
 
Cô thè nửa lưỡi ra, dùng tay quạt gió. Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.
 
“Tổng giám đốc Giang nhắn tin mới.”
 
Cô dừng lại một chút, mở WeChat.
 
Giám đốc Giang: Tập thể dục theo đài thì sao, tiểu học tôi từng nhảy điệu ưng non sải cánh, trung học nhảy điệu máy bay cất cánh, tôi còn xem cháu trai nhảy ánh mặt trời bảy sắc. Em đừng hiểu lầm người có tiền sâu như vậy có được không?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.