Không Ngoan

Chương 34: nhà ăn




Edit: Lạp Lệ Sa (Kai’Sa Team)
 

 
Chu Vưu cũng không biết mình lao ra khỏi văn phòng như thế nào.
 
Cô dựa sát vào mặt kính lạnh buốt của thang máy, làm lạnh hai tay sau đó áp lên mặt hạ nhiệt. Lặp đi lặp lại ba bốn lần, lúc xuống đến tầng 4 cơn nóng trên mặt mới thoáng giảm bớt.
 
Thẻ căn cước.
 
Khó trách… khó trách về nhà một cái là cô đã tìm được thẻ căn cước ở trong túi xách.
 
Tina của bộ phận thương hiệu đúng lúc muốn lên lầu đưa tài liệu, gặp cô ở cửa thang máy, thuận miệng chào hỏi, “Ấy Zoe, trưa ăn cơm cùng nhau đi?”
 
Chu Vưu gắng gượng cười cười, lại gật đầu, “Ok.”
 
Tina ra dấu tay ok với cô.
 
Thật ra hôm nay là ngày đầu tiên Chu Vưu đến Giang Tinh, trước đó cô đi công tác với Giang Triệt, chưa từng chính thức bước vào cửa lớn Giang Tinh.

 
Khi thực hiện hoạt động V2, cô từng có tiếp xúc với một số người của bộ phận thương hiệu, Tina chính là một trong số đó cho nên đối xử với cô khá nhiệt tình.
 
Sáng nay lúc cô đến bộ phận thương hiệu báo cáo, ngoại trừ tổ trưởng Lisa tổ PR chào hỏi cô một tiếng, những người khác chỉ vỗ tay lác đác, sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
 
Nhân viên bộ phận thương hiệu tương đối phức tạp, có tổ chuyên làm marketing, có tổ làm thiết kế quảng cáo. Cô được điều động đến tổ PR, nơi chỉ chiếm số lượng người rất nhỏ trong bộ phận thương hiệu, cộng thêm tổ trưởng Lisa mới được tám người.
 
PR nội bộ doanh nghiệp có khác biệt khá lớn so với công ty PR chuyên nghiệp như Gia Bách.
 
Công ty PR có phạm vi đối tượng nghiệp vụ rộng hơn còn PR trong nội bộ doanh nghiệp lại có chiều sâu hơn, phần lớn bọn họ đều chú trọng tầm cao của chiến lược marketing trong doanh nghiệp.
 
Chu Vưu không yên lòng trở lại bộ phận thương hiệu, tất cả mọi đang bận rộn làm việc, chẳng có tâm tư đi chú ý ai.

 
Cô đang chuẩn bị trở về vị trí của mình, Lisa đột nhiên đi ra từ phòng làm việc của cô ấy, gọi, “Zoe, tới đây một chút.”
 
Chu Vưu đến gần, Lisa nói ngay vào trọng tâm: “Zoe, giám đốc Hoàng nói cô được điều động tới nên có thể lược bớt hạng mục giới thiệu nhậm chức. Nhưng tôi đã sắp xếp đồng nghiệp đưa cô đi làm quen hoàn cảnh công ty rồi, mặt khác hôm nay tôi sẽ gửi sắp xếp công việc gần đây đến hòm thư của cô, hoạt động của hệ thống mạng nội bộ công ty… A, Tiểu Bạch tới đây.”
 
Lisa bỗng nhiên ngoắc tay phía sau cô.
 
Chu Vưu quay đầu theo bản năng.
 
Người đến là một nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt còn rất quen thuộc.
 
“Đây là Tiểu Bạch, khoảng thời gian trước mới chính thức chuyển vào tổ PR chúng ta. Cô ấy sẽ đưa cô đi làm quen hoàn cảnh công ty, còn chuyện gì không hiểu có thể hỏi cô ấy.”
 
“Chu tiểu thư, hóa ra là cô à.”
 
Tiểu Bạch gặp cô phấn khởi kêu lên, rất ngạc nhiên.
 
Chu Vưu cũng nhận ra cô ấy, đây là cô gái thực tập sinh dẫn cô qua đường lúc trước khi cô tới Giang Tinh đưa đề án.
 
Khóe môi cô cong lên, “Em tên Tiểu Bạch sao? Thật trùng hợp. Chúc mừng em nha, được chuyển sang chính thức rồi.”
 
Tiểu Bạch nhìn thấy gương mặt quen thuộc rất phấn khởi, “Đúng vậy, gọi em là Tiểu Bạch là được, Chu tiểu thư, em đưa chị đi dạo nhé!”
 
Chu Vưu vui vẻ gật đầu.
 
Thật ra Giang Tinh chỉ có thể coi là mới trỗi dậy, là công ty internet đang phát triển, nhưng mức độ giàu có của bọn họ hoàn toàn cao hơn vị trí công ty hiện nay.
 
Rất nhiều công ty cùng loại hình đều nép mình trong văn phòng khu công nghiệp, có thể thuê hai ba tầng để làm việc đã là tốt lắm rồi.
 
Giang Tinh không giống vậy, mua luôn một tòa cao ốc ở CBD.
 
Tiểu Bạch cực kỳ hài lòng với Giang Tinh, vừa đi vừa thổi phồng Giang Tinh lên tận trời như thủy quân* tự nguyện: 
 
(*) Ngôn ngữ mạng, chỉ những người được thuê để tạo ra tin đồn trên mạng hoặc số liệu ảo
 
“Chu tiểu thư chị biết không, Vi Dạng bên kia trước đây thuê một tầng có thể chen chúc năm sáu bộ phận, nhưng một tầng của chúng ta rộng rãi như vậy cũng chỉ có hai bộ phận thương hiệu và tài vụ.”
 
“Đúng rồi, bạn học của em bây giờ đang làm ở Phương Cạnh, chị biết Phương Cạnh không? Chu tiểu thư, chính là công ty gia sư trực tuyến đó.”
 
Chu Vưu nghiêm túc gật đầu lắng nghe.
 
Tiểu Bạch vừa đẩy cửa vừa nói: “Em từng tới tìm cô ấy đi chơi, công ty bọn họ so sánh với Giang Tinh chúng ta chỉ như cái xưởng nhỏ, chị xem vị trí làm việc của chúng ta rộng rãi bao nhiêu, thiết kế thời thượng bao nhiêu, chị xem cái phòng nghỉ này, mỗi người đều có một chiếc ghế công thái học độc quyền, giữa trưa có thể nghỉ ngơi, à Chu tiểu thư, đây là của chị.”
 
Chu Vưu nhìn thấy cạnh cửa sổ trong phòng nghỉ có một chiếc ghế nằm dán chữ Zoe. Cô tò mò ngồi lên, lại thử nằm xuống.
 
Thật sự rất dễ chịu.
 
Trong phòng nghỉ mỗi người đều có một tủ chứa đồ, có thể dùng để đựng chăn bông, điều hòa nhiệt độ và các vật dụng nghỉ ngơi khác.
 
Rời khỏi phòng nghỉ, Tiểu Bạch lại đưa cô đi tham quan phòng tắm gội, phòng tập thể thao, phòng trà nước, quán cà phê…
 
Tóm lại, thứ trước kia có ở Gia Bách nơi này đều có. Gia Bách không có, nơi này cũng có.
 
So sánh cả hai với nhau, Chu Vưu cảm thấy Gia Bách cũng rất giống xưởng nhỏ.
 
Tiểu Bạch đưa cô đi tham quan xong lại dạy cô điền bản khai nhân viên mới nhậm chức, đưa cô tới bộ phận nhân sự xử lý thủ tục nhậm chức của nhân viên điều động.
 
Những chuyện này xong xuôi đã đến lúc nghỉ trưa, cô lại đi cùng Tina và Tiểu Bạch tới nhà ăn ăn cơm.
 
Nhà ăn Giang Tinh vô cùng xoa hoa, sáng sủa sạch sẽ, trong không khí phảng phất mùi thơm đồ ăn, bàn ghế sáng bóng, sàn nhà cũng không có vết dầu mỡ.
 
Đồ ăn Trung Tây mỗi bữa hơn hai mươi món, có thể gọi tùy thích, giá cũng không đắt.
 
Đồ ăn đắt hơn một chút thì chất lượng sẽ cao hơn, cơm bình thường tám hào một phần, đồ ăn chay hai tệ, đồ ăn mặn năm tệ, dì nấu cơm không múc lung tung, phân lượng rất đầy đủ. Ba người mỗi người chọn một món mặn một món chay, gộp lại cùng nhau có thể ăn ngon lành. 

 
Ba người vừa gọi đồ xong, cửa nhà ăn đột nhiên truyền đến một đợt xôn xao.
 
“Mẹ nó, hôm nay tổng giám đốc Giang đến nhà ăn!”
 
“Chỗ nào thế… mẹ nó, thật sự là tổng giám đốc Giang! Sao anh ấy lại đến, tôi nhớ lần trước anh ấy đến nhà ăn vì đầu năm ngoái chúng ta điền đơn kiến nghị đổi đầu bếp. Anh ấy cố ý đến thử mùi vị. Ôi, không phải nhà ăn lại thay đổi đầu bếp chứ.”
 
Có cô gái nhỏ quên đeo kính cận còn đang mù mờ hỏi: “Tổng giám đốc Giang ở đâu? Sao tôi không thấy? Tổng giám đốc Giang đến làm việc rồi sao? Tôi không thấy anh ấy xuất hiện ở công ty một hai tháng rồi…”
 
Tina và Tiểu Bạch cũng nhìn quanh cửa theo tiếng động, nhỏ giọng thảo luận: 
 
“Ôi, tổng giám đốc Giang đến rồi tổng giám đốc Giang đến rồi!”
 
“Trời ạ, tổng giám đốc Giang thật sự giống như nam minh tinh thần tượng ấy, hu hu hu nếu như mỗi ngày đều có thể ăn cơm cùng với tổng giám đốc Giang thì tôi sẵn lòng tăng ca thêm một giờ!”
 
Trước đó lúc Tiểu Bạch thực tập chưa từng gặp Giang Triệt, sau khi chuyển sang chính thức ngược lại được gặp ở công ty hai lần. Sau đó rất nhanh cô ấy liền trở thành fan cuồng nhiệt của Giang Triệt giống như rất nhiều cô gái nhỏ khác trong công ty.
 
Giữa giờ nghỉ trưa, lúc thảo luận về các minh tinh ở phòng trà nước, câu cô ấy thường treo bên miệng nhất là, “Thôi đi, còn không đẹp trai bằng tổng giám đốc Giang chúng ta!”, “Trời ạ có biết xấu hổ không vậy! Cầm mấy cái danh học sinh ba tốt đã không biết xấu hổ thổi phồng thành học bá* đẹp trai, tổng giám đốc Giang chúng ta tốt nghiệp MIT còn chưa khoe đâu.”
 
(*) Học bá: Con nhà người ta
 
Tina thấy Tiểu Bạch không dời mắt nổi, đành co khuỷu tay đụng cô ấy một cái, “Được rồi, ăn cơm ăn cơm!”
 
Chu Vưu hơi giật mình, cũng không quan tâm nữa mà ngồi xuống.
 
Đầu óc cô còn rất loạn, từ lúc ra khỏi văn phòng đến bây giờ cô đều được người khác dẫn đi, suy nghĩ đang trong tình trạng rời rạc.
 
Tiểu Bạch còn đang lải nhải, để làm cô ấy bớt thổi phồng lại, Tina giội nước lạnh nói: “Em bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, tổng giám đốc Giang đã có bạn gái rồi, chẳng lẽ em không biết.”
 
“Là người đột nhiên xuất hiện gần đây, Tô Doanh hả? Vậy nhất định là lăng xê rồi, tổng giám đốc Giang còn chẳng thừa nhận.”
 
“Em chưa xem ‘Sắc đẹp’ kỳ mới nhất sao? Tô Doanh đã ám chỉ Giang Triệt tặng dây chuyền cho cô ta.”
 
Nói xong, Tina còn lấy điện thoại, mở tạp chí điện tử ra cho cô ấy xem.
 
Tiểu Bạch nhận điện thoại, kéo Chu Vưu cùng xem. Chu Vưu tùy ý liếc qua, có chút phập phồng thấp thỏm.
 
Đó là một đoạn phỏng vấn của Tô Doanh, cô ta phối đồ với hoa tai hồng ngọc.
 
Trong buổi phỏng vấn, phóng viên hỏi cô ta thích trang sức loại nào, cô ta nói đơn giản tinh xảo là được, không thích đồ trang sức quá nặng nề, còn nói trước đây được một người tặng sợi dây chuyền đá quý vô cùng nổi tiếng và quý giá mà người bạn đó đấu giá thắng. Cô ta cảm thấy quá đắt tiền cũng không phù hợp với mình lắm nên không nhận. Sau đó người bạn này đưa cho cô ta một đôi hoa tai hồng ngọc tinh xảo.
 
Cô ta còn nói thêm về quan điểm châu báu gì đó, Chu Vưu không nhìn kỹ.
 
“Em xem cái hoa tai hồng ngọc kia chẳng phải gần giống cái mà tổng giám đốc Giang đấu giá ở dạ tiệc từ thiện "0°" sao, bữa tiệc đó cũng là Tô Doanh đi cùng anh ấy, bây giờ trên diễn đàn có không ít người đang bàn về tổng giám đốc Giang đấy.”
 
Tiểu Bạch còn muốn nói thêm gì đó, Tina đột nhiên ra hiệu với cô ấy.
 
Tiểu Bạch quay đầu, tròng mắt bỗng nhiên trợn to ——
 
Giang Triệt chọn một suất cơm niêu, sau đó ngồi xuống bàn bên cạnh các cô.
 
Hai bàn cách nhau rất gần, vừa vặn Chu Vưu ngồi ngoài cùng, chỉ cách Giang Triệt có nửa mét.
 
Tay cầm đũa của cô cứng đờ, nhất thời không biết nên có động tác gì.
 
Ngược lại Giang Triệt vô cùng tự nhiên, bày ra dáng vẻ gần gũi với mọi người, hỏi: “Mọi người thuộc bộ phận thương hiệu phải không, chọn món gì? Thức ăn của nhà ăn gần đây thế nào?”
 
Miệng Chu Vưu giống như bị kéo khóa lại, mím chặt, sống chết không mở ra.
 
Tina và Tiểu Bạch giật mình, nhanh chóng phản ứng lại.
 
Tina: “Vâng vâng vâng, ba người tụi em chọn một mặn một chay, có ớt xào thịt, cà xào thịt bằm, còn có gà kho gừng, hương vị rất ngon.”
 
Tiểu Bạch đột nhiên bổ sung một câu, “Tổng giám đốc Giang, anh muốn thử một chút không?”

 
Giang Triệt cười cười, trả lời rất tự nhiên, “Được, tôi thấy cái này… ớt xào thịt nấu rất đẹp mắt.”
 
Tina và Tiểu Bạch đều nhìn về phía Chu Vưu, nháy mắt với cô.
 
Mặc dù các cô ăn cùng nhau nhưng đồ ai gọi vẫn ở trong đĩa người nấy, không khéo ớt xào thịt lại là món Chu Vưu gọi.
 
Chu Vưu cứng đờ một lát, muốn bưng đĩa qua cho Giang Triệt gắp, Tiểu Bạch lại điên cuồng làm động tác gắp thức ăn ra hiệu cho cô.
 
Nhưng Chu Vưu xem như không thấy, khẽ nhích người, bưng đĩa đặt lên bàn Giang Triệt, “Tổng giám đốc Giang, đây.”
 
Giang Triệt liếc nhìn cô một cái, ngược lại không làm khó thêm, hào hứng gắp hai miếng thịt.
 
Lúc Chu Vưu chuẩn bị bưng đĩa về, Giang Triệt còn nói: “Cảm ơn, cô có muốn ăn chút sườn kho khoai tây của tôi không?”
 
Không đợi Chu Vưu trả lời, anh liền vô cùng có qua có lại gắp hai miếng sườn bỏ vào trong chén Chu Vưu, rồi thêm mấy miếng khoai tây.
 
Giang Triệt giả bộ thân thiết với mọi người đến nghiện, ngồi tại chỗ thỉnh thoảng bắt chuyện với Tina và Tiểu Bạch, sau đó vô tình hoặc cố ý dẫn dắt sang Chu Vưu mấy câu. Bữa cơm này Chu Vưu ăn uống vô cùng vất vả.
 
Nhưng lúc này cô không nên biểu hiện ra cảm xúc khác thường gì, ông chủ chưa ăn xong, cũng không có lý nào nhân viên nhỏ như các cô lại bưng đĩa rút lui trước.
 
Lằng nhằng mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Giang Triệt cũng tỏ ý muốn đi trước.
 
Lúc đứng dậy, anh lướt qua bên tai Chu Vưu giống như vô ý, để lại câu: "Anh chờ em ở cửa ra vào". 
 
Chu Vưu tâm sự nặng nề xử lý xong cả đĩa cơm sau đó vẫn quyết định đến nói rõ ràng với Giang Triệt, thế là cô thuận miệng tìm lý do đi trước.
 
Cô vừa ra khỏi cửa phòng ăn đã thấy Giang Triệt đang dựa vào ban công.
 
Thấy cô đi ra, Giang Triệt đứng thẳng người không nói gì, chỉ tiến về phía phòng nghỉ tầng này.
 
Chu Vưu duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo anh, đến cửa phòng nghỉ, cô đang nhìn xung quanh thì bỗng nhiên bị Giang Triệt kéo vào.
 
Phòng nghỉ không lớn lắm, Giang Triệt ấn cô lên tường, không nhịn được chọc chọc môi cô.
 
Mặt Chu Vưu kìm nén đến đỏ bừng, muốn nổi bão.
 
Giang Triệt lại mở miệng nhận lỗi trước, “Xin lỗi, anh cam đoan đây là lần cuối cùng quấy rầy công việc của em, anh sợ vừa nãy em tức giận sẽ đi luôn cho nên mới muốn tới nhà ăn nhìn xem. Sau này không thế nữa.”
 
Anh thuận tay vén tóc rối bên mặt Chu Vưu, còn nói: “Anh thừa nhận, chuyện lấy thẻ căn cước của em là anh làm. Anh không có gì để giải thích, đúng là anh sai, muốn đánh anh cũng nhận, nhưng lời anh vừa mới nói ở văn phòng là nghiêm túc."
 
“Nếu em khăng khăng hiện tại còn chưa thích anh, vậy em cũng phải cho anh cơ hội theo đuổi em." 
 
“Việc từ chức em không cần suy nghĩ nữa, anh không đồng ý. Nếu em vì ngủ với anh một giấc liền muốn từ chức thì anh sẽ phải nghi ngờ tính chuyên nghiệp của PR Gia Bách có đáng để chúng ta hợp tác lâu dài không.”
 
Chu Vưu mở miệng muốn giải thích gì đó, Giang Triệt lại không cho cô cơ hội.
 
“Được cắt cử sang Giang Tinh đối với em mà nói rõ ràng là một cơ hội hiếm có. Tự em suy nghĩ cho kỹ, Gia Bách là công ty trình độ nào, em có thể kiếm được đối tượng phục vụ PR như cấp độ của Giang Tinh ở Gia Bách sao?"
 
“Sắp xếp công việc hàng năm của tổ PR em xem chưa? Bên trong có bao nhiêu hạng mục hoạt động em không thể có cơ hội tiếp xúc ở những công ty khác?
 
“Anh từng nói anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy công việc của em nữa, điểm này em yên tâm. Nhưng em cũng đừng tiếp tục trốn tránh anh.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.