Không Ngoan

Chương 50: gọi chồng




Edit: Kim Trí Tú (Kai’Sa Team)
 

 
Chu Vưu giữ im lặng, cất bước đi theo Giang Triệt ra ngoài, bọn Tiểu Bạch đều ném cho cô ánh mắt đồng tình, cứ như chuyến đi này cô sẽ chết rất thảm vậy.
 
Cả đoạn đường không ai lên tiếng, hai người đứng một trước một sau trong thang máy, rất yên tĩnh.
 
Vào văn phòng, Giang Triệt rót cho Chu Vưu cốc nước.
 
Chu Vưu cúi thấp đầu, hai tay nhận lấy chiếc cốc, im lặng một lúc, khẽ nói: “Em không sao.”
 
“Em định xử lý thế nào?” Giang Triệt rũ mắt, “Tính cách như bác hai gái kia của em, biết em làm việc ở đâu, em ở chỗ nào, còn biết em gái em học trường gì, bà ta sao có thể từ bỏ ý đồ. Em định cứ né tránh mãi à? Né đến bao giờ?”
 
Giọng điệu Giang Triệt hơi lạnh nhạt, hình như tâm trạng không tốt lắm.
 
Chu Vưu không nhận ra, cô vuốt ve chiếc cốc giấy, bỗng nói: “Em định xin nghỉ hai ngày để xử lý chuyện này."
 
“Không cho phép xin nghỉ.”

 
Chu Vưu ngẩng đầu, lúc này mới để ý sự khác thường của Giang Triệt.
 
Cô dừng một chút, xin lỗi theo bản năng, “Rất xin lỗi, em không nên mang chuyện trong nhà đến công ty, em...”
 
Hai người vốn không quan tâm đến cùng một vấn đề. Giang Triệt cảm thấy phiền muộn trong lòng, “Em thật sự không nên đem việc nhà đến công ty, cho nên em định xin nghỉ hai ngày để xử lý như thế nào? Dùng tiền làm êm đẹp mọi chuyện?”
 
Chu Vưu mấp máy môi.
 
Giang Triệt xoay người lấy tài liệu trên bàn làm việc, “Rất xin lỗi, anh đã điều tra qua tư liệu người thân của em, chồng cũ Chu Vận Đức của bác hai gái Lương Quế Phân... Cũng chính là cha đẻ của Chu Vân Vân sở hữu bất động sản nhà thương mại 93m2 ở huyện Thường Hương sát Lư Nguyên."
 
“Theo giá nhà Thường Hương trước mắt thì nơi đó có giá trị hơn bốn mươi vạn, cho dù bán tháo cũng đủ để vớt em họ em hẳn vài lần cơ.”

 
“Chu Vận Đức dùng căn hộ này để bao nuôi cô ả PG rượu, vợ hiện giờ của ông ta cũng không biết, em đoán xem bác gái em biết thì sẽ thế nào?”
 
Chuyện này còn cần phải nói à.
 
Chu Vưu kinh ngạc nhìn anh.
 
“Cho nên nếu em không tự xử lý được cũng không cần phải liều mạng tự xử lý. Chu Vưu, anh là bạn trai em, ỷ vào anh một chút sẽ không chết được.”
 
Giang Triệt ném tài liệu về mặt bàn, ngồi xuống trước bàn làm việc, vừa viết đề xuất công việc vừa nói với vẻ mặt vô cảm: “Nếu em không muốn anh đón em đi làm thì có thể nói thẳng với anh, tính tình anh không tốt lắm, nếu tự mình phát hiện ra có thể sẽ không nhịn được mà tức giận với em.”
 
Ánh mặt trời ban sáng chiếu từ cửa sổ sát đất sau lưng anh vào, Chu Vưu đứng tại chỗ, bỗng cảm thấy không biết làm sao.
 
Không khí rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt của ngòi bút ma sát trên mặt giấy.
 
Chu Vưu siết góc áo, lúc chặt lúc lỏng, hồi lâu sau mới cụp mắt xin lỗi, “Rất xin lỗi.”
 
Nói xong, cô định đẩy cửa rời đi.
 
Nhưng vặn tay nắm cửa hai lần cũng không chuyển động, cô chậm hiểu quay đầu lại, chỉ thấy Giang Triệt đã đến gần.
 
Cô cảm thấy có điềm xấu.
 
Khí áp bao quanh anh rất thấp, anh chặn Chu Vưu ở cửa, cúi người phủ lên môi cô, hung hăng hôn xuống.
 
Chu Vưu đã quen với tình cảnh này, chẳng qua là Giang Triệt đối tốt với cô một hồi, cô lại quên mất bản tính bá đạo từ trong xương của anh.
 
Răng môi triền miên, Giang Triệt ép đến ngày càng gần, bàn tay anh thăm dò từ góc áo lên, sức lực mạnh mẽ xoa nắn qua lớp nội y.
 
Nụ hôn của anh mãnh liệt lại bất ngờ, Chu Vưu bị hôn đến không thở nổi, mắt mờ mịt hơi nước, “Giang Triệt... Giang Triệt... Anh đừng như vậy...”
 
Nhưng ngay sau đó chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.
 
Giang Triệt hôn đến khi cả người Chu Vưu không còn sức, rồi ôm ngang cô lên, đi vào phòng nghỉ.
 
Thật ra phòng nghỉ chính là một gian phòng ngủ, phòng tắm, tủ quần áo, giường đủ cả.
 
Giang Triệt ném Chu Vưu lên giường, anh đứng cạnh cởi cúc áo sơ mi. Chu Vưu kiệt sức vừa giãy dụa vừa chống khuỷu tay lên, Giang Triệt lại cúi người xuống cởi phăng bộ quần áo xộc xệch của cô, để trần nửa vai.
 
Cả người Chu Vưu đều kháng cự, “Đừng ở đây, anh...”
 
Giang Triệt lạnh lùng cắt ngang, “Không ở đây thì ở đâu? Em thích kích thích à? Thế bàn làm việc nhé?”
 
“Anh tỉnh táo chút đi Giang Triệt!”
 
“Em muốn anh tỉnh táo thế nào đây? Anh tỉnh táo nói chuyện với em, em lại quay đầu định đi. Chu Vưu, em nói thật cho anh, có phải bây giờ em đã hối hận vì nhận lời làm bạn gái anh không, không muốn nói chuyện với anh luôn à?”
 
Khóe mắt anh hơi đỏ, đang tận lực khống chế cảm xúc muốn nổi giận.
 
“Đầu em bây giờ rất loạn, anh đối xử với em quá tốt nhưng em luôn gây phiền toái cho anh, giờ em không thể thoải mái tiếp nhận lòng tốt của anh với em, cho nên em thấy rất áy náy!” Hiếm khi Chu Vưu nói chuyện lớn tiếng, nói xong một hơi dài không cần hít thở, cô ngạc nhiên nhìn Giang Triệt, giọng lại nhỏ đi, “Em không hề hối hận, em chỉ muốn sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút thôi.”
 
Trong giây lát Giang Triệt cũng nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
 
Hai người giằng co trên giường với dáng vẻ không ai nhường ai.
 
Hồi lâu sau, Giang Triệt đứng dậy.
 
Chu Vưu cũng chậm rãi ngồi dậy, cô yên lặng cụp mắt, cài lại móc nội y, cài lại lần lượt cúc áo sơ mi rồi chỉnh cổ áo.
 
Giang Triệt đứng bên giường nhìn cô.
 
Nhưng khi cô đứng dậy đi ra ngoài, Giang Triệt lại chậm rãi ôm chặt lấy eo cô từ sau lưng.
 

Cô không đáp lại cũng không kháng cự.
 
Im lặng một lúc, Giang Triệt bỗng nhiên nói xin lỗi, “Rất xin lỗi.”
 
Chu Vưu cũng không nói gì, lúc sau mới khẽ nói: “Em đâu định đi, chỉ đi soi gương chút thôi mà.”
 
Cô xoay người lại, chủ động ôm lấy Giang Triệt, vùi vào lồng ngực anh, đầu cọ cọ như trấn an.
 
Giống như cô đang chậm rãi thăm dò từng chút tính cách của Giang Triệt, tính chiếm hữu của anh mạnh, thích mềm không thích cứng. Ngày thường còn đỡ, còn nếu chạm phải điểm nhạy cảm, anh sẽ giống như dây pháo, dễ dàng nổ tung cả những ngòi pháo tịt bên cạnh.
 
Vừa rồi dưới sự khiêu khích của Giang Triệt, suýt nữa cô đã không lựa lời, nhưng nhìn khóe mắt anh đỏ hoe, trái tim cô không kìm được sụp đổ.
 
Hai người thân mật ôm nhau thật lâu.
 
Chu Vưu cảm giác chú sư tử này đã nguôi ngoai rồi mới thử mở miệng thăm dò, giải thích, “Sáng nay đúng là em nói dối anh đã ra ngoài, nhưng không phải là vì không muốn anh đến đón, mà là vì không muốn để anh biết... Em không có ở nhà.”
 
Lưng Giang Triệt cứng đờ.
 
“Anh nghe em giải thích đã, hai ngày nay em ở nhà bạn, em không nói cho anh biết vì sợ anh tức giận.”
 
Ngay sau đó, Chu Vưu thành thật với những lo lắng trong lòng.
 
Giang Triệt nghe xong, im lặng hồi lâu mới miễn cưỡng “Ừ” một tiếng.
 
Mặc dù anh cảm thấy những lời Chu Vưu nói đều không phải lý do hiện giờ hai người không thể ở chung, nhưng cô đã kiên trì như vậy, còn kiên nhẫn giải thích nữa, nếu anh vẫn khăng khăng phản bác thì có vẻ rất giống tinh trùng lên não, cực kỳ không tôn trọng ý kiến của bạn gái.
 
Giọng nói anh vẫn hơi tức giận, “Vậy có thể để anh xử lý chuyện bác gái em được không?”
 
Chu Vưu ngẫm nghĩ, khẽ gật đầu.
 
Rõ ràng Giang Triệt còn để ý chuyện cô đến ở nhờ nhà Mạnh Vi Vi chứ không ở chung với anh, anh lùi một bước, cô cũng cần phải lùi một bước.
 
——
 
Khi Chu Vưu trở lại bộ phận thương hiệu, mấy người Tiểu Bạch, Tina đều vội vàng đi đến an ủi.
 
“Chị Zoe không sao đấy chứ?”
 
“Zoe, tổng giám đốc Giang có mắng cô không? Chắc là không phạt cô đâu nhỉ, chuyện này đâu phải lỗi của cô.”
 
Chu Vưu lắc đầu, gượng cười, “Không sao đâu.”
 
Chắc chắn là bị mắng rồi.
 
Mấy người trao đổi ánh mắt, trong lòng càng đồng cảm với Chu Vưu.
 
“Chị Zoe, bác gái kia của chị cũng thật là... Haiz.”
 
“Đúng rồi, Zoe, tra ra người đưa bác gái cô vào rồi, là Triệu Tình Tình tổ kế hoạch đó.”
 
“Triệu Tình Tình nói gặp bác gái cô ở cửa, bà ta nói muốn đến tìm cô nên đã dẫn vào. Tôi thấy cô ta cố ý thì có, dùng não là biết không nên cho vào chứ.”
 
"Triệu Tình Tình?"
 
Chu Vưu rà soát cái tên này trong đầu một lượt, không có quá nhiều ấn tượng.
 
“Chị không biết đấy thôi,” Tiểu Bạch buôn chuyện, “Nghe nói hai nhà Triệu Tình Tình và học trưởng* Vương Hưng Nam bộ phận nghiên cứu quen biết nhau, trước đó nhà học trưởng Vương còn giới thiệu hai người xem mắt. Hình như Triệu Tình Tình hơi có ý với học trưởng Vương, nhưng chắc là học trưởng Vương không thích kiểu đáng yêu như cô ta cho lắm.”
 
(*) Học trưởng là một từ Hán Việt để chỉ nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó. (st)
 
Vương Hưng Nam?
 
Tiểu Bạch nói tiếp: “Có lẽ cô ta biết học trưởng Vương đang theo đuổi chị Zoe, nên mới chớp lấy thời cơ muốn ngáng chân chị Zoe một chút. Không ngờ lần này tổng giám đốc Giang trừng phạt nặng đến thế, cô ta thật sự bị dẫn thẳng đến chỗ HR rồi.”
 

Chu Vưu cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy.
 
Có những chuyện người khác không biết nhưng bản thân cô biết rõ ——
 
Hiện giờ bác hai gái không biết cô làm ở Giang Tinh.
 
Bởi vì phần lớn mọi người có hiểu lầm với ngành PR, nhất là phụ nữ trong ngành này, cho nên khi bạn bè người thân hỏi, cô không muốn phải giải thích với từng người, chỉ nói mình làm ở công ty quảng cáo thôi.
 
Trên một phương diện nào đó thì công ty quảng cáo và công ty quan hệ công chúng đều na ná nhau, mà hiện nay ngày càng nhiều công ty tích hợp quảng cáo và quan hệ công chúng làm một.
 
Dù bác hai gái có tìm, cùng lắm là tìm được Gia Bách. Nếu bà ta tìm đến Gia Bách, hẳn là đồng nghiệp sẽ nói cho bà ta.
 
Chu Vưu nghĩ ngợi, nhắn tin cho Tiểu E.
 
Tiểu E trả lời rất nhanh, cô ấy hoàn toàn không biết chuyện này, vô cùng mờ mịt. Ngay sau đó cô ấy còn cực kỳ nhiệt tình hỏi một vòng, không một ai nghe nói chuyện bác hai gái đến Gia Bách tìm cô.
 
Chuyện này rất kỳ lạ.
 
Chu Vưu nghĩ nửa ngày cũng không thông, ngược lại nhớ đến Giang Triệt.
 
Vừa rồi trong văn phòng có thể thấy Giang Triệt là người có chủ nghĩa đàn ông, thích được người khác ỷ lại. Ở một phương diện nào đó, cô để anh giúp mình cũng là đang dỗ dành anh.
 
Chu Vưu nhìn xung quanh, lấy điện thoại ra, nhắn tin WeChat cho Giang Triệt dưới mặt bàn, “Giang Triệt, anh có thể giúp em một việc không?”
 
“Zoe!”
 
Cô vừa ấn nút gửi đi thì cửa phòng tổ trưởng đột nhiên mở ra, Lisa gọi cô một tiếng.
 
Chu Vưu cứ như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, không hiểu sao lại chột dạ, vội vàng đặt điện thoại xuống, đứng dậy trả lời, “Có em!”
 
“Tối nay tổng giám đốc Giang muốn dự hoạt động kỷ niệm một năm của Kim Thịnh, chị có việc bận rồi, em đi cùng anh ấy đi.”
 
“... Vâng.”
 
Các đồng nghiệp tiếp tục ném cho Chu Vưu ánh mắt đồng cảm, lại không nhịn được nhắc nhở:
 
“Hôm nay tổng giám đốc Giang vẫn chưa phát hỏa đâu đấy, dù gì đi nữa Zoe cũng đừng đắc tội sếp nhé, ngăn rượu các thứ tích cực vào.”
 
“Zoe nhớ mua thuốc giải rượu nha, tửu lượng cô có tốt không? Không uống được thì cứ nói với Lisa một tiếng để đổi người khác đi đi.”
 
Ặc.
 
Chu Vưu ngượng ngùng gật đầu, tiếp nhận ý tốt của các đồng nghiệp.
 
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên hai tiếng.
 
Giang Triệt: 【Giúp em?】
 
Giang Triệt: 【Được thôi.】
 
Giang Triệt: 【Gọi chồng đi.】 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.