Không Ngoan

Chương 59: hẹn hò




Edit: Phác Thái Anh (KaiSa Team)
 
Giang Triệt rất nhạy cảm với ánh sáng, lúc Chu Vưu mở rèm cửa sổ ra anh đã tỉnh rồi. Chẳng qua nhuyễn ngọc ôn hương* trong ngực, chăn mềm thoải mái khiến anh hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
 

 
(*) Câu này ý miêu tả người đẹp thơm mềm trắng nõn như ngọc nằm trong ngực anh Giang đấy mà
 
Giờ anh đã hiểu tại sao hôn quân cổ đại không lên triều sớm.
 
Chu Vưu đẩy anh hai cái, nói ngoài trời tuyết rơi, Giang Triệt vẫn không động đậy.
 
Sau một lát, anh phát hiện Chu Vưu không cử động nữa. Lúc này anh mới ngáp dài mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra. 
 
Ánh mặt trời ban mai chiếu lên tuyết trắng xóa, lóa đến chói mắt. Giang Triệt nhăn mày, chỉ thoáng liếc qua rồi lại nghiêng người ngó Chu Vưu.
 
Chu Vưu nửa ngồi trong ổ chăn, chiếc áo ngủ màu vàng trên người hơi xốc xếch, nút thắt bên hông đã tuột ra, cổ áo cũng hơi mở để lộ một đoạn cổ tinh tế trắng nõn, mơ hồ có thể thấy xương quai xanh, xuống dưới nữa… nửa kín nửa hở rất có thâm ý.
 
Giang Triệt không kiêng nể gì quan sát rất lâu, lại nhìn sang đôi tay nhỏ bé đêm qua đã phải làm việc quá thời gian. 
 

Nếu là ngày thường mặt Chu Vưu đã sớm ửng hồng, không khéo cô còn cầm gối vừa đánh vừa mắng anh lưu manh. 
 
Nhưng lúc này cô chẳng hề biết chuyện xung quanh, chỉ chăm chăm xem điện thoại không nhúc nhích. 
 
“Nhìn cái gì vậy, chăm chú thế.”
 
Giang Triệt dùng khuỷu tay chống đầu, lười biếng hỏi.
 
Chu Vưu không lên tiếng, nhìn màn hình di động xuất thần.
 
Giang Triệt cũng chẳng phải người dịu dàng cho cam, đoạt luôn lấy điện thoại trong tay cô, “Không phải em gạt anh lén theo đuổi thần tượng chứ, anh nói cho em biết, anh…”
 
Sau khi thấy tiêu đề lớn đầy bắt mắt, Giang Triệt đột nhiên im bặt.
 
《 CEO Giang Tinh, Trần Tinh Vũ nửa đêm đi cùng cô gái bí ẩn về nhà, bạn gái hay bạn tình? 》
 

Đã là 2018 rồi mà còn đặt tít bài như báo lá cải Hong Kong.
 
Giang Triệt kéo xuống xem ảnh, bóng dáng hai người trong hình rất quen mắt. Lúc thấy một tấm chụp lộ hai phần ba mặt, anh và Chu Vưu đều đột nhiên cứng người lại.
 
Bài báo liệt kê tổng cộng 4 đối tượng scandal, 3 trong số đó là hotgirl mạng, ảnh chụp cũng mờ ảo. Chỉ có tấm cuối cùng đưa người trở về nhà còn có chút ý tứ.
 
Hai người ôm nhau, “Trần Tinh Vũ” đưa lưng về phía ống kính, cô gái thì lộ hơn nửa mặt.
 
Bài báo còn chỉ ra thân phận cụ thể của cô gái – PR do Gia Bách phái đến Giang Tinh, Zoe.
 
Quần chúng bình thường chưa chắc đã chú ý tới chuyện lùm xùm của Trần Tinh Vũ, dù sao anh ta cũng không phải người trong giới giải trí. Bài báo xen kẽ rất nhiều tin tức ở giữa, mọi người chỉ thoáng nhìn qua, không coi trọng lắm. Nhưng ở trên mạng nó vẫn khiến đám coder xôn xao một trận. 
 
Diễn đàn cho nam giới nổi tiếng nào đó đang thảo luận:
 
“Ánh mắt Trần Tinh Vũ cũng được nha, em gái này đoan trang đấy.”
 
“Gái đoan trang chỉ thích kẻ có tiền, tỉnh lại đi, dọn gạch!”
 
“Tò mò, sao mọi người nhìn ra đây là Trần Tinh Vũ? Không lộ mặt mà.”
 
“Lầu trên, xem biển số xe đó, không biết xe của Trần Tinh Vũ sao?”
 
“Bạn gái cái gì, đây chắc là bạn tình rồi. Bọn họ làm trong công ty quan hệ xã hội, đi uống rượu với ông chủ rồi làm một nháy quá là bình thường.”
 
Nhân viên Giang Tinh cũng tám chuyện nhiệt tình, phòng trà nước tầng nào cũng có người xúm thành nhóm, nói sinh động như thật.
 
Những người nghỉ cuối tuần thì nói chuyện phiếm trong nhóm chat không có lãnh đạo.
 
Giống cư dân mạng, suy nghĩ của mọi người đều như nhau, chỉ số ít cho rằng Trần Tinh Vũ và Chu Vưu yêu đương, phần lớn đều cảm thấy hai người bọn họ đang dùng quy tắc ngầm. 
 
“Cái cô Zoe này tôi biết, đã gặp trong thang máy mấy lần, rất xinh đẹp. Hóa ra tổng giám đốc Trần thích loại con gái thanh thuần kiểu này.”
 
“Thôi đi, có thể âm thầm qua lại với tổng giám đốc Trần lại còn hô mưa gọi gió ở phòng PR, cậu nghĩ người ta là cô gái nhỏ đơn thuần không rành thế sự chắc?”
 
“Giờ mấy cô gái trẻ hỏng hết cả. Đúng rồi, nghe nói Vương Hưng Nam, kỹ sư bộ phận nghiên cứu đang theo đuổi cô ta. Điều kiện của Vương Hưng Nam cũng khá ổn, nhưng khó trách cô ta coi thường.”
 
“Đừng nói là bộ phần nghiên cứu, tôi có người bạn học làm ở bộ phận thị trường, phòng đó cũng có người theo đuổi cô ta đấy.”
 
“Người có thể làm PR đều thật khó lường.”
 
Dù sao bọn họ cũng làm việc trong công ty kỹ thuật, nhân vật chính câu chuyện lại là sếp tổng, mọi người nói chuyện không quá khó nghe nhưng vẫn có rất nhiều thâm ý.
 
Bộ phận thương hiệu và cộng sự của Chu Vưu lại càng ngạc nhiên hơn, bừng tỉnh hiểu ra…
 
Khó trách hôm đó tổng giám đốc Trần nổi đóa ngay trước mặt mọi người, không giữ lại cho giám đốc Hoàng chút mặt mũi nào, trực tiếp sa thải. Hóa ra bởi vì giám đốc Hoàng bắt nạt Zoe!
 
Mọi người rối rít ngẫm nghĩ lại, xem xem bình thường có gây thù chuốc oán gì với Chu Vưu không. 
 
Điện thoại Chu Vưu bị khủng bố, tin nhắn WeChat ùn ùn kéo đến.
 
Cô không còn tâm tình nào ngủ tiếp, sau khi rời giường rửa mặt lại ngồi vào cạnh cửa sổ phủ nhận những người tới kiểm chứng tin tức. Nhưng về sau rất nhiều tin nhắn cô không trả lời, chỉ xác minh lại một chút: Cô và Trần Tinh Vũ không có quan hệ nam nữ.
 
Tâm trạng Giang Triệt rất khó chịu. Anh vừa đánh răng vừa gọi điện cho Trần Tinh Vũ.
 
Ý thức sinh tồn của Trần Tinh Vũ rất mạnh, vừa nhấc máy liền chối ngay, “Tôi không biết tin tức từ đâu ra nhé, người trong hình này cậu phải biết rõ hơn tôi chứ? Đây là cậu, không phải tôi! Tôi thề tôi không hề có chút ý đồ gì với em gái Cá Mực!”
 
“Không biết từ đâu ra sao cậu còn không đi điều tra đi???”
 
Giang Triệt khó ở, bọt kem đánh răng phun cả lên gương. 
 
“Cậu bực cái gì, đây không phải là cơ hội cho cậu công khai sao?” Nói xong, Trần Tinh Vũ đột nhiên có một ý tưởng to gan lớn mật, “Nghĩ lại thì, Giang Triệt, không phải cậu vì muốn có danh phận nên mới lấy tôi làm đệm lưng, tự tìm người tung tin nóng chứ?”
 
Càng nói Trần Tinh Vũ càng cảm thấy có khả năng, có chuyện gì mà Giang Triệt không làm được đâu, nhất là loại chuyện vì gái đâm bạn hai dao này khẳng định anh sẽ cực kỳ tình nguyện!
 
“Cậu im lặng, im lặng đi! Được lắm Giang Triệt! Tôi biết là cậu làm mà, Giang Triệt cậu mẹ nó không có lương tâm à? Danh dự bao năm qua của tôi cậu cứ thế…”
 
“Thằng chó này.”
 
Giang Triệt phun ra đầy miệng bọt, không nhịn được mắng anh ta một câu rồi quẳng điện thoại sang bên. 
 
Nhưng mà ý tưởng của Trần Tinh Vũ rất khả quan. Giang Triệt vốn đang âm ỉ nổi bão nghiến chặt răng, giờ lại có cảm giác được khai sáng. 
 
Phòng khách lớn được tuyết phủ trắng ngoài cửa kính sát đất làm nổi bật vô cùng, nhưng Chu Vưu không còn tâm trạng mà thưởng thức. 
 

Lúc Giang Triệt đi ra thì thấy Chu Vưu co ro trong chiếc áo khoác màu đỏ rượu trên sô pha, vùi đầu nhắn tin. 
 
Nhà còn bánh mì, Giang Triệt không khéo tay, lúc không đến công ty hầu như đều bỏ bữa sáng. Hôm nào tới công ty anh cũng lười nấu, tùy tiện ăn hai miếng bánh mì nướng rồi đến chỗ làm bảo trợ lý pha cà phê. 
 
Nhưng giờ Chu Vưu ở đây, lại còn đang trong kỳ rụng dâu, anh vẫn vào phòng bếp loay hoay, tìm được máy nướng bánh mì bèn nướng một ít rồi lại rót thêm cốc sữa nóng cho Chu Vưu. 
 
“Ăn tạm chút gì trước, trưa anh đưa em ra ngoài ăn.”
 
Chu Vưu nhắn xong tin WeChat cuối cùng, ngẩng đầu, hơi hoang mang, “Em đã nhắn xong rồi nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không tin. Làm thế nào đây?”
 
Giang Triệt đưa sữa tới, “Đừng nghĩ nhiều, để anh giải quyết, ăn sáng trước đã.”
 
Giang Triệt không nói cụ thể giải quyết như thế nào, nhưng trong chuyện này Chu Vưu có mười cái miệng cũng không đủ thanh minh, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Giang Triệt.
 
Gần đây công việc rất bận bịu, cuối tuần thường xuyên phải tăng ca, vất vả lắm mới có ngày nghỉ phép bình thường nên không thể lãng phí được. 
 
Ăn sáng xong, Giang Triệt nói muốn đưa cô ra ngoài hẹn hò. 
 
Dự báo thời tiết nói đêm qua Tinh Thành hạ nhiệt độ, tuyết lớn đột nhiên tới, nhiệt độ bên ngoài đã thấp hơn 0o.
 
Chu Vưu còn đang suy nghĩ mặc lại áo khoác ngày hôm qua có quá lạnh không.
 
Không ngờ Giang Triệt đã chuẩn bị áo khoác lông cừu cho cô, còn không biết xấu hổ nói: “Anh nghĩ em sẽ thường xuyên ở đây nên đã chuẩn bị đầy đủ quần áo xuân hạ thu đông cho em đấy.”
 
“…”
 
Chất vải trang phục rất tốt, phom dáng vừa người, cắt may tinh xảo, cái gì cũng tốt chỉ là… hình như không khác đồ của Giang Triệt là mấy. 
 
Trước khi ra khỏi cửa Giang Triệt còn tự tay choàng khăn quàng cổ cho cô, khăn cũng y hệt như anh. 
 
Rất có chất tình nhân. 
 
Ngẫm lại thì hình như bọn họ chưa chính thức hẹn hò lần nào. 
 
Vừa lúc gặp trận tuyết đầu mùa của Tinh Thành, lúc xuống xe, hai người dắt nhau đi trên lớp tuyết mới rơi bao trùm mặt đất, lòng bàn tay cô có thể cảm nhận được độ ấm của anh truyền đến. Tuy rằng trong lòng Chu Vưu vẫn vướng mắc chuyện này nhưng lại cảm thấy có chút lãng mạn. 
 
Cả ngày tuyết không ngừng rơi.
 
Hai người ăn trưa, chiều lại đến trung tâm thương mại xem phim và mua sắm, chạng vạng tối mới ra ngoài lần nữa, phát hiện tuyết lại dày thêm một tầng. 
 
Giang Triệt có người bạn học cũ làm thiết kế trang sức, năm nay tự thành lập nhãn hiệu riêng, gần đây trùng hợp mở cửa hàng ở Tinh Thành. 
 
Giang Triệt đưa Chu Vưu dạo qua một vòng, trò chuyện với bạn cũ vài câu rồi thuận tiện lấy một cặp nhẫn tình nhân.
 
Chiếc nhẫn bạch kim nhìn qua rất bình thường, không có cả hoa văn. Nhưng Lý Niệm giới thiệu xong họ mới thấy ý nghĩa đặc biệt của thiết kế này. 
 
Nhẫn được đánh bóng mờ, họa tiết dạng hình học dựa trên ý tưởng “trời tròn đất vuông”. Nhẫn của nam có góc cạnh trong khi các cạnh nhẫn của nữ tương đối tròn. Một tròn một vuông hợp chung lại, nhẫn nữ có thể lồng trong nhẫn nam.
 
Mẫu nhẫn này còn chưa chính thức bày bán, bạn học cũ thấy anh đưa người yêu tới nên mới cho anh nếm món ngon. 
 
Giang Triệt được lợi còn khoe mẽ, buông lời: “Cứ đeo trước đã, tôi không quá thích dùng đồ giống người khác, cậu bớt thời gian thiết kế riêng cho tôi một cặp. Đừng có giản dị, kim cương đá quý gì đó hữu dụng chút, nếu đẹp mắt sau này nhẫn cưới của tôi sẽ để cho cậu làm.”
 
Chu Vưu cảm thấy tính tình của bạn học anh thật tốt, chẳng phải người làm nghệ thuật đều có tự ái cao sao, thế mà còn chưa đuổi anh ra ngoài. 
 
Đường cái đã bị một lớp tuyết mới phủ lên, mỗi bước chân dẫm trên đất đều phát ra âm thanh lép bép. Chu Vưu kéo cao khăn quàng che kín nửa mặt dưới. 
 
Hai người đang bàn bạc việc “buổi tối về đâu”. 
 
Chu Vưu kiên quyết muốn về nhà, Giang Triệt lại muốn cô ở lại nhà mình đêm nữa, còn liệt kê ra một loạt luận cứ “dù sao Chu Kỳ chuẩn bị thi sẽ không về cũng không phát hiện ra”. 
 
Chu Vưu không nói lại anh, rụt đầu, “Nhưng, nhưng em không có bánh mì nhỏ, ngày hôm qua em dùng hết rồi.”
 
“Bánh mì nhỏ là cái gì?”
 
“Chính là cái đó.” Chu Vưu giơ một ngón tay khua tay múa chân, “Tới kỳ kinh nguyệt phải dùng.”
 
Giang Triệt nhếch môi, “Cái này chẳng phải dễ giải quyết sao?”
 
Anh không hề có gánh nặng thần tượng, dừng bước vỗ đầu Chu Vưu một cái, “Chờ đây.”
 
Sau đó Chu Vưu trơ mắt nhìn anh bước vào cửa hàng tiện lợi, lúc đi ra anh còn huơ huơ cái túi nylon trên tay trước mặt cô. 
 
“Em xấu hổ, thứ này để anh đi mua là được.”

 
Chu Vưu đỏ mặt, dùng tay bưng kín mặt.
 
Giang Triệt nhướn mày, “Không phải tại em cứ nhất định bày ra lý do ngu ngốc này sao?”
 
“…”
 
Suy nghĩ nhạy bén của Chu Vưu ở trước mặt Giang Triệt giống như bị nhấn nút giảm 2.5 tốc độ, cô còn chưa kịp phản đối đã mơ mơ màng màng bị anh đưa về nhà. 
 
Cuối tuần kiểu mẫu của các cặp uyên ương trôi qua ở nhà Giang Triệt, thứ hai mang theo áp lực gấp bội cuối cùng vẫn đến. 
 
Cô kéo dài tới tận phút cuối cùng mới đi vào Giang Tinh. Suốt dọc đường tới bộ phận thương hiệu, không biết là tác dụng tâm lý hay gì khác mà cô luôn cảm thấy tất cả mọi người đều nhìn mình. 
 
Vào phòng, đồng nghiệp chưa quen biết cũng đều chào hỏi cô. Các đồng nghiệp thân thuộc ở tổ PR dường như đã đợi cô cả buổi sáng, thấy cô tới liền cuống quít chạy lên hỏi thăm:
 
“Chị Zoe cuối cùng cũng tới!”
 
“Zoe, cô nói cô và tổng giám đốc Trần không có quan hệ, thật thế không?”
 
“Nhưng chiếc xe kia là của tổng giám đốc Trần mà, rốt cuộc chuyện như thế nào, Zoe, tiết lộ cho chúng tôi đi.”
 
Hai ngày cuối tuần đã qua mà cái giải quyết Giang Triệt nói còn chưa thấy tăm hơi, huyệt thái dương của cô đột nhiên nhảy lên. Cô thật sự không biết nên nói gì, chỉ có thể lặp lại, “Tôi và tổng giám đốc Trần thật sự không có quan hệ gì, tôi không quen biết anh ấy.”
 
“Mấy người làm gì thế, chợ bán thức ăn à?”
 
Quản lý Trình bỗng nhiên xuất hiện ở cửa bộ phận thương hiệu, uy nghiêm dạy dỗ. 
 
Trình Thục trước đây bị điều đến công ty con, hiện giờ giám đốc Hoàng đã cút, cô ta lại được điều về bổ khuyết, mặc dù không thăng chức nhưng lại tăng lương.
 
Mọi người xôn xao im lặng, không dám nhiều lời.
 
Chu Vưu thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng âm thầm cảm ơn quản lý Trình.
 
Nhưng ban ngày cô vẫn không dám ngồi ngốc ở công ty. Cô luôn cảm giác nếu không giải thích ra ngô ra khoai thì mọi người sẽ không chịu bỏ qua, vì vậy cô xin đi với Lisa tới trông coi việc bố trí sự kiện họp thường niên. 
 
Trên đường ra ngoài, cô còn điên cuồng nhắn tin cho Giang Triệt.
 
Chu Vưu: 【 Em bị đồng nghiệp bao vây tấn công, không phải anh nói để anh giải quyết sao TvT! 】
 
Bất đắc dĩ cô còn giả bộ đáng thương.
 
Giang Triệt: 【 Đừng nóng vội, đợi lát nữa sẽ giải quyết cho em. 】
 
Ở địa điểm tổ chức họp thường niên, Chu Vưu thất thần, thường xuyên mở điện thoại xem xem Giang Triệt có thông báo cho cô tiến triển mới không.
 
Cô không đợi nổi Giang Triệt, nhưng lại chờ được một tin nóng khác…
 
Trong một group tập trung hơn một nghìn nhân viên của Giang Tinh, được đặt tên “Tôi là người Giang Tinh”, ngoài việc ngày thường chia sẻ cơm hộp lì xì thì hôm nay lại có tin tức khác.
 
【 Hình ảnh 1】
 
【 Hình ảnh 2】
 
【 Đây có phải tổng giám đốc Giang không nhỉ, cô gái kia hình như là nhân viên PR ở bộ phận thương hiệu? Ngày hôm qua tôi đi dạo phố gặp được, cô ấy không phải bạn gái của tổng giám đốc Trần mà là bạn gái của tổng giám đốc Giang? 】
 
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Group yên lặng ba giây, sau đó bắt đầu điên cuồng spam.
 
Những người này chắc nghĩ Chu Vưu không có trong đây, bàn tán cực kỳ sôi nổi.
 
Chu Vưu hóa đá, bất tri bất giác kịp phản ứng lại. Đây chẳng lẽ là… cách giải quyết của Giang Triệt?
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.