Không Ngoan

Chương 67: liên hoan




Edit: Kim Trân Ni (Kai’Sa Team)
 
Việc từ chức ở Giang Tinh không phải là ý tưởng bất ngờ nảy ra, trước cuộc họp thường niên, Chu Vưu đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần.
 

 
Cô cũng đã cân nhắc rất lâu mới hạ quyết tâm, sau đó quyết định nói cho Giang Triệt vào thời điểm này.
 
Sự thật đã chứng minh, tình yêu và công việc không ảnh hưởng lẫn nhau chỉ là một ảo tưởng tốt đẹp.
 
Từ lúc công khai chuyện tình cảm với Giang Triệt ở Giang Tinh cho tới nay, công việc của cô đã bị mối quan hệ này quấy nhiễu quá nhiều.
 
Tương tự, bởi vì công việc, mối quan hệ tình cảm vốn không coi là vững chắc giữa cô và Giang Triệt nhìn bề ngoài còn ngọt ngào êm ấm nhưng trên thực tế, cô đã cảm nhận thấy hai người không thể kiểm soát được mà càng lúc càng xa nhau.
 
Nói là bốn bề đều có nguy cơ sụp đổ có vẻ hơi khoa trương, nhưng vấn đề xảy ra là thật, nếu không kịp thời xử lý thì càng ngày sẽ càng nhiều phiền toái.
 
Mùng tám Tết, kỳ nghỉ mùa xuân của Giang Tinh kết thúc, các cụm tòa nhà cao tầng trong khu trung tâm Tinh Thành lại bắt đầu khôi phục sức sống trước đây.
 
Bầu trời mùa đông quang đãng, ánh mặt trời có vẻ hơi lạnh lùng, các loại áo choàng dạ dài và áo khoác lông màu tối cùng tung bay, quét xuống tận mấy đôi boots cao gót da dê bóng loáng và boots lông xù một màu.
 

Những người làm truyền thông thời trang thường quan tâm nhiều hơn đến hình tượng, còn những người quan tâm đến độ ấm thì đa số là nhân viên của các công ty công nghệ Internet như Giang Tinh.
 
Tin tức lớn đầu tiên mà bộ phận thương hiệu của Giang Tinh nhận được trong năm mới chính là ——
 
Nhân sự bên ngoài của Gia Bách, bạn gái của tổng giám đốc Giang, Zoe, muốn nghỉ việc.
 
Tiểu Bạch kinh ngạc đến nỗi ngây người, “Chị Zoe, sao chị lại đi chứ!”
 
Cô ấy nhìn bốn phía một chút, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hay là chị chia tay với tổng giám đốc Giang rồi?”
 
Chu Vưu cười cười, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Không có, là vì chị sắp thăng chức.”
 
“Thăng chức?!”
 
Chu Vưu ngẩng đầu, giải thích, “Leader tổ dự án bọn chị ở Gia Bách sang năm nay được thuyên chuyển công tác đến Bắc Kinh làm AD rồi, vị trí AM sẽ do chị thay thế. Gia Bách được AM và SAM dẫn dắt, nếu AM làm nhánh ngoài, công việc ở tổ dự án phải sắp xếp thế nào?”

 
Nhắc tới thì hình như là có chuyện này thật, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nhất thời không tìm được lời nào phản bác.
 
Cô ấy mấp máy môi vài cái, lại giữ chặt tay Chu Vưu, không ngừng nói: “Chị Zoe, chuyện này đột ngột quá, em không nỡ xa chị đâu.”
 
Chu Vưu cầm lấy tay Tiểu Bạch vỗ nhẹ, dịu dàng an ủi, “Chị chỉ về Gia Bách công tác thôi, giám đốc Trình đã phê chuẩn. Hơn nữa chị ấy còn nói, kế hoạch quan hệ công chúng cả năm đã được đệ trình, Gia Bách cũng không cần cử nhân sự ra nhánh ngoài, cho nên sau này chị vẫn làm case Giang Tinh, chắc ngày nào chúng ta cũng phải liên lạc với nhau đấy.”
 
Tiểu Bạch có vẻ chưa tiếp thu kịp.
 
Chu Vưu: “Được rồi, tối nay chị mời mọi người đi ăn. Chị thu dọn đồ đạc trước đã, em mau về làm việc đi, nhân tiện thông báo với mọi người trong group một tiếng.”
 
Liên hoan vào mùa đông, lẩu nhất định là lựa chọn tốt nhất.
 
Trong kinh doanh quan hệ công chúng, thường ai cũng cố thể hiện sự tinh tế, đến ăn cái gì cũng phải tỉ mỉ chọn lựa.
 
Chu Vưu đặt một nhà hàng lẩu tương đối sang trọng. Sau khi tan tầm, tổ quan hệ công chúng liền túm năm tụm ba ngồi chung xe, đi tới trung tâm thương mại.
 
Buổi liên hoan có tổng cộng mười người, vừa đủ ngồi một bàn tròn lớn, ai cũng có thể chọn nồi cho riêng mình. Mỗi người một cái nồi nhỏ, sạch sẽ vệ sinh.
 
Thật ra thì trước đây Chu Vưu cũng cảm thấy ăn lẩu như vậy không náo nhiệt.
 
Nhưng lúc vừa vào Gia Bách, có một lần liên hoan với bên A, Tăng Bội nhờ cô đặt chỗ, cô đã đặt ở một nhà hàng lẩu rất nổi danh, kiểu mà muốn đặt chỗ thì phải xếp hàng rất lâu, giá cả cũng không hề rẻ.
 
Không ngờ vừa vào nhà hàng, một người ở bên A liền õng ẹo lớn tiếng khoa trương, cứ nói không vệ sinh không vệ sinh. Mấy người khác ở bên A cũng phụ họa theo, nói gì mà đũa nhúng tới nhúng lui trong nồi rất bẩn.
 
Cả đời này Chu Vưu đều nhớ rõ bầu không khí ngột ngạt khi ấy.
 
Mọi người trong tổ quan hệ công chúng ngồi xuống, thoải mái gọi món, đồ ăn thức uống nhanh chóng được dọn lên đầy bàn.
 
Mở nồi lẩu, hơi nóng hầm hập tỏa ra, mọi người nhúng thịt uống rượu nói chuyện phiếm, không khí vô cùng náo nhiệt.
 
“Nào nào nào, mọi người cạn ly nào! Chúng ta cùng chúc cho Zoe từng bước thăng chức, tình yêu và sự nghiệp đều được mùa!”
 
“Zoe cái gì chứ, chúc bà chủ tương lai mới đúng!”
 
“Ha ha ha ha ha đúng đúng đúng, bà chủ tương lai! Thật ra thì đây căn bản không phải buổi chia tay vui vẻ, tôi cảm thấy ấy à, đây là một buổi liên hoan bình thường! Sớm muộn gì Zoe cũng sẽ là bà chủ Giang Tinh, còn sợ không gặp được nhau sao! Chia tay vui vẻ cái gì!”
 
“Cô biết nịnh hót thật ha ha ha ha!”
 
Không biết do hơi nóng xông lên hay do ngượng ngùng, tai của Chu Vưu đỏ bừng, cũng may cô trang điểm, cho nên trên mặt không thấy gì.
 
Cô nhận mấy ly rượu mọi người chúc, sau đó lại đứng dậy nâng ly: “Năm mới đã đến, vậy tôi cũng chúc mọi người công việc suôn sẻ, chức lên lương không lẻ*, và thêm cả… ngày ngày vui vẻ!”
 
(*) đoạn này theo raw là thăng chức tăng lương á mọi người =))) nhưng mà mình không tìm được từ nào vần nên chế tí =)))
 
Các đồng nghiệp đều reo hò, nói trêu: “Bà chủ nói vần quá, cái này trong rap gọi là gì, có phải là tam áp* không?”
 
(*) tam áp: gieo vần ba (ba chữ cuối câu)
 
“Nói bậy bạ gì thế, là đan áp*!”
 
(*) đan áp: gieo vần đơn (một chữ ở cuối câu)
 
“Đúng, đan áp! Chúng ta cạn ly cho đan áp của bà chủ nào!”
 
“Cạn ly cạn ly!”
 
Sự náo nhiệt ở bàn bọn họ nhanh chóng thu hút chú ý của bàn bên, cách tấm chắn bằng gỗ hoa văn chạm rỗng, có người hơi nheo mắt quan sát một hồi. Sau đó như phát hiện điều gì, người đó bỗng nhiên rời chỗ, đi tới bàn bọn họ.
 
“Chu Vưu?”
 
Người tới thấy cô thật sự là Chu Vưu thì có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.
 
Chu Vưu vừa uống xong một ly rượu, tai càng thêm đỏ bừng. Cô bất giác nhìn lại theo hướng vừa phát ra âm thanh, ngập ngừng một lát, sau đó cũng bất ngờ, “Âu Dương?”
 
Cô chào hỏi với đồng nghiệp một tiếng rồi đặt ly rượu xuống, rời khỏi chỗ ngồi.
 
Âu Dương Mộng mặc áo khoác dài màu vàng nghệ, mái tóc xoăn dài xõa lộn xộn ở sau lưng, trang điểm hơi đậm nhưng cũng rất tinh tế, xinh đẹp hơn lúc để mặt mộc nhiều.
 
Khi mới thấy cô ấy, Chu Vưu còn chưa dám nhận người quen.
 
Âu Dương Mộng nhìn ra sau lưng cô, tươi cười hỏi: “Chu Vưu, công ty các cậu liên hoan à? Trùng hợp quá, công ty chúng tớ cũng liên hoan ở đây, vậy mà gặp nhau đấy.”

 
Chu Vưu gật đầu, “Đúng thế, Âu Dương, bây giờ cậu đang ở…?”
 
“Tớ ở Kim Thịnh.” Âu Dương Mộng nhanh chóng nói tiếp, “Công ty con của Kim Thịnh, Kim Thịnh Khang Tụng.”
 
Dưới trướng Kim Thịnh có hơn mười công ty con, cộng thêm những công ty được mua lại, sợ là phải hơn hai mươi, Chu Vưu trong chốc lát chưa thể phân rõ đâu ra đâu.
 
Âu Dương Mộng như nhớ ra cái gì, tiến lên trước kéo Chu Vưu, “Đúng rồi, để tớ giới thiệu cho cậu, không biết cậu còn nhớ không.”
 
Chu Vưu bị cô ấy kéo sang bàn bên kia, vừa mới nhấc mắt liền đụng phải cái nhìn của Trần Gia Việt.
 
Giọng Âu Dương Mộng vẫn còn văng vẳng bên tai, “Bạn trai của tớ, Trần Gia Việt, trước kia là chủ tịch hội học sinh, chắc cậu vẫn còn nhớ.”
 
“Gia Việt, anh xem đây là ai? Chu Vưu cũng ở trong hội học sinh bọn mình, anh có ấn tượng không?”
 
Bạn trai?
 
Chu Vưu ngơ ra một chút.
 
Lần cuối cô gặp Trần Gia Việt là hơn nửa năm trước, lúc đó anh ta còn đang tình chàng ý thiếp với Lục Yên Nhiên, không ngờ lần kế tiếp gặp mặt, anh ta đã đổi bạn gái.
 
Âu Dương Mộng học cùng khóa với bọn họ, nhưng là khoa ngoại ngữ, trước kia làm trong văn phòng chủ nhiệm hội học sinh, đến năm ba còn lên làm phó chủ tịch hội học sinh một lần, rất quen thân với Trần Gia Việt.
 
Trước kia Âu Dương Mộng có ý gì với Trần Gia Việt không thì Chu Vưu không biết. Nhưng Chu Vưu biết, Trần Gia Việt hẳn không có ý gì với Âu Dương Mộng, dù sao thì anh ta vẫn luôn thích những cô gái ngực to eo nhỏ, lại tương đối ham chơi.
 
Âu Dương Mộng hoàn toàn không phải kiểu mẫu Trần Gia Việt thích, không hiểu sao bọn họ lại đến với nhau.
 
Ánh mắt cô dừng trên người Trần Gia Việt hơi lâu, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, cô cũng không nhìn nhiều nữa, càng không có hứng thú tìm hiểu sâu về tình yêu của Âu Dương Mộng và Trần Gia Việt.
 
Âu Dương Mộng vẫn đang tiếp tục giới thiệu, “Đúng rồi, đây là Trịnh Kha, chắc cậu không biết, cậu ấy cũng học cùng khóa trong trường bọn mình, khoa xây dựng dân dụng, trước kia còn là chủ tịch câu lạc bộ Rubik.
 
Cũng trùng hợp lắm, chúng tớ đều làm việc trong một công ty, hơn nữa, bây giờ cậu ấy còn là trưởng group bạn cùng trường ở Tinh Thành nữa cơ. Chu Vưu, cậu chưa vào group đó nhỉ? Để lát add nhé.”
 
Chu Vưu “ừ” nhẹ một tiếng, bình tĩnh gật đầu với Trần Gia Việt, tiếp đó gật đầu với Trịnh Kha.
 
Thấy Chu Vưu, Trần Gia Việt liền nhớ lần trước gặp chuyện ở nhà hàng, sắc mặt không nén giận được.
 
Chật vật chào lại xong, anh ta lập tức bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh.
 
Trịnh Kha thì ngược lại, khi thấy Chu Vưu, mắt anh ta sáng rực, cười lên để lộ hàm răng thẳng tắp, “Chu Vưu, đã lâu không gặp.”
 
Âu Dương Mộng kinh ngạc, “Trịnh Kha, cậu biết Chu Vưu à?”
 
“Biết chứ, chúng tớ từng đăng kí tín chỉ phân tích thưởng thức điện ảnh chung mà.”
 
Trịnh Kha thản nhiên thừa nhận.
 
Chu Vưu không đối mặt với Trịnh Kha, chỉ cong môi nhè nhẹ.
 
Cô ngàn lần không ngờ tới, ra ngoài ăn lẩu thôi cũng gặp đối tượng mình từng thầm mến, còn cả người từng theo đuổi mình. Cô đứng trước bàn mà hơi lúng túng.
 
Công bằng mà nói, Trịnh Kha hẳn sẽ là một đối tượng kết giao không tồi.
 
Tuy rằng diện mạo không phải cực kỳ xuất chúng nhưng cũng coi như đàng hoàng, lại ăn nói hài hước, rộng rãi hào phòng, đối xử với phái nữ rất galant.
 
Có điều lúc ở trường, trước sự theo đuổi của anh ta, Chu Vưu cảm thấy vô cùng bối rối.
 
Đầu tiên, chỉ bằng việc cô không thích anh ta đã phủ nhận khả năng hai người đến với nhau. Thứ hai, bất kể từ chối thế nào, anh ta cũng dùng gương mặt tươi cười đáp lời. Bên cạnh đó, anh ta là người biết tiến biết lùi, đứng trước kiểu người như vậy, cô không biết nên nói những lời cay độc thế nào.
 
Nếu không phải vào năm ba đại học, Trịnh Kha ra nước ngoài trao đổi sinh viên một năm, cô cảm thấy thời gian mình bị quấy nhiễu sẽ còn dài hơn.
 
Chu Vưu uống rượu xong, đầu thấy hơi choáng váng. Cô sững ra chốc lát, không biết Âu Dương Mộng và Trịnh Kha nói thế nào mà muốn add cô vào group bạn cùng trường ngay.
 
Cô bất giác lôi điện thoại ra lướt lướt, join group bạn cùng trường, sau đó add Wechat Âu Dương Mộng và Trịnh Kha.
 
Từ sau khi cô xuất hiện, Trần Gia Việt vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của cô, dù gì thì lúc trước bị Giang Triệt vạch trần chuyện xấu hổ như vậy tại chỗ… Điều này có thể hiểu được.
 
Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Chu Vưu liền chỉ chỉ về phía bàn mình, nói: “Vậy lần sau có cơ hội thì chúng ta trò chuyện tiếp, tớ về trước đây.”
 
Âu Dương Mộng và Trịnh Kha đều gật đầu rồi ngồi xuống.
 
Chu Vưu xoay người, vừa nhìn điện thoại vừa đi về chỗ mình, không nhận ra trước mặt bỗng xuất hiện một người.

 
“Giang Triệt!”
 
Chu Vưu đụng vào một khuôn ngực rắn chắc phía trước, ngẩng đầu lên thấy rõ người tới, lúc này cô mới khẽ hô.
 
Giang Triệt rất tự nhiên ôm lấy eo cô, sau đó kéo cô vào lòng, lại lấy điện thoại từ tay Chu Vưu, tiện tay lướt vài cái, “Group bạn học chung trường… Hai người vừa nãy là bạn học của em à?”
 
Chu Vưu gật đầu.
 
“Còn gì nữa không?”
 
Chu Vưu chẳng hiểu gì.
 
“Còn giả vờ.” Giang Triệt sáp đến gần tai cô, giọng đè xuống rất nhỏ, “Cho rằng anh không thấy à?”
 
Chu Vưu phản ứng, “Anh đang nói Trần Gia Việt sao?”
 
Cô vô tội giải thích, “Em chưa nói câu nào với anh ta cả, chỉ tình cờ gặp thôi. Anh ta cũng có bạn gái mới rồi, cô gái vừa nãy chính là bạn gái mới của anh ta.”
 
Ánh mắt Giang Triệt đâm qua tấm chắn bằng gỗ chạm rỗng hoa văn, rơi trên người Trần Gia Việt, sau đó nhanh chóng thu lại, anh liếc Chu Vưu rồi nói một câu chẳng hề liên quan, “Anh đói rồi.”
 
Các đồng nghiệp tổ quan hệ công chúng thấy Giang Triệt xuất hiện đều hoan hô. Thì thầm mấy câu, Giang Triệt ôm eo Chu Vưu ngồi xuống.
 
Vốn là bàn mười người, chỗ thì có thể miễn cưỡng chen thêm một, nhưng nồi thì không cách nào thêm được nữa.
 
Giang Triệt ngồi bên cạnh Chu Vưu, tùy ý nói: “Không cần vội, chúng tôi ăn chung một nồi là được.”
 
Đồng nghiệp sôi nổi chọc ghẹo:
 
“Trời ạ, tôi chỉ đi ăn lẩu thôi, có làm sai gì đâu, phục vụ lên món sai rồi, tôi muốn khoai tây, thế mà đưa cẩu lương lên!”
 
“Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy xiên thịt dê của mình toàn hương vị cẩu lương thôi!”
 
“Tina, nhanh lên nhanh lên, đưa món chả tôm hình trái tim kia tới đây cho sếp Giang!” 
 
“Từ từ, bày một chiếc đũa ở trên, nhất tiễn xuyên tâm!”
 
“Tôi phục mấy người rồi, không biết học đâu mấy lời âu yếm vậy nữa ha ha ha ha ha…”
 
Chu Vưu thuộc loại da mặt mỏng, ngồi gần Giang Triệt nhất, lại bị các đồng nghiệp trêu chọc, cô không dám ngẩng đầu, chỉ lo cúi xuống nhúng đồ ăn.
 
Trái lại, tâm trạng Giang Triệt rất tốt, tùy ý nói: “Sao trên bàn nhiều rau thế, gọi thêm đi, cứ ăn thoải mái, hôm nay tôi trả tiền.”
 
Nhìn xuống, anh lại nói với Chu Vưu: “Anh muốn ăn chả tôm, em nhúng cho anh đi.”
 
Cổ Chu Vưu đỏ rần, đôi môi dính mỡ cũng hồng hồng, mồ hôi rịn trên trán. Cô im lặng thả từng thìa chả tôm vào nồi, trông hệt như một người vợ hiền khôn khéo.
 
Yết hầu Giang Triệt di chuyển lên xuống. Anh bưng bia lên uống hai ngụm, ánh mắt dính trên người Chu Vưu, từ đầu đến cuối không dời đi nơi khác.
 
Nếu không phải có quá nhiều người ở đây, anh rất muốn ngậm đôi môi của cô để nếm xem có mùi vị gì.
 
Sau khi Giang Triệt xuất hiện, Chu Vưu liền chăm chú nhúng đồ ăn cho anh.
 
Giang Triệt cũng dễ, Chu Vưu nhúng cái gì thì ăn cái đó.
 
Thêm một lượt nước lẩu nữa, Chu Vưu nhúng đồ cũng mệt rồi, nhẹ giọng hỏi: “Anh còn chưa ăn no à?”
 
Giang Triệt cúi đầu, nửa thật nửa đùa trêu cô, “Ừ, chưa ăn no, bao giờ thì em dọn sang đút cho anh?”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.