Ở cổng Nhị Trung có một trạm xe buýt, nhiều vết rỉ sét khiến hai chữ Nhị Trung cũng tróc cả nước sơn, bị rớt mất một thanh, biến thành chữ Nhất Trung[1].
[1] 二 là Nhị, rớt một thanh thành 一 là Nhất.
Hoắc Hành Chu cái biển trạm dừng lung lay sắp ngã, đi tới đứng trong góc tối trong, lo lắng nghĩ lỡ như xui xẻo cái thứ này mà bị gió thổi thì có gãy luôn không.
Nếu hắn bị gãy thì phải giả vờ xin nghỉ mấy ngày đây?
Thương gân động cốt một trăm ngày, chí ít phải xin hai tháng.
Còn chưa tính toán xong, một chiếc xe buýt đã trực tiếp cót két ngừng trước mặt.
Từ bên trong, “Rơi” ra một người.
Trên lưng người này đeo một cái cặp sách khá nhỏ, phình ra không biết chứa bao nhiêu đồ, hai cái tay khác thì ôm một cái túi.
Không biết có phải bị người ta đạp một cước hay không, tên nhóc này giống như một trái banh da, từ bên trong lăn ra đây, thật sự buồn cười đến thiếu chút nữa ngã nhào.
“Ai nha tôi rơi ra rồi.”
Kìm nén khó chịu cả buổi chiều, Hoắc Hành Chu lập tức bị chọc cười.
——
Máy điều hòa trên xe bị hỏng, lần này lại không biết xảy ra chuyện gì, từ khi Lạc Hành lên xe, suốt cả quá trình đều đông nghịt người.
Cậu đứng hơn mười trạm, bị chen lấn đến người đầy mồ hôi, vừa mở cửa xuống xe đã nặng nề thở hắt ra không khí vẫn còn đọng mùi mồ hôi.
Bởi vì quá nhiều người nên không dám đứng ở trong, sợ mình không nghe được tiếng báo trạm của xe buýt, vì vậy vẫn đứng ở cửa sau, nhưng vẫn bị chen lấn nên không thể kéo tay vịn qua, cả đoạn đường đều đứng cứng ngắt đến chân cũng sắp gãy mất.
Xe vừa đến trạm, cậu đã vội xuống xe, kết quả chân hơi tê, suýt chút nữa ngã sấp mặt.
Lạc Hành ngẩng đầu, hơi híp mắt nhìn trường học khá cũ kỹ trước mặt, chớp mắt nghênh đón ánh sáng xuyên tới, khóe miệng hiện lên một nụ cười hết sức kiềm chế.
Nhị Trung, cuối cùng cậu cũng đến rồi.
“Lạc Hành?”
Tim Lạc Hành chợt run lên, giọng nói này!
Cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, cái túi trong tay suýt nữa không cầm được, lập tức theo bản năng siết chặt, cảm giác khoang ngực cũng theo giọng nói này mà phồng lên.
Người đến đón mình là cậu ấy!
Vốn tưởng đâu mình chỉ cùng trường với cậu ấy, thỉnh thoảng tập thể dục buổi sáng hoặc lúc sinh hoạt có thể nhìn thấy cậu ấy đã thấy thỏa mãn, không ngờ lại cùng một lớp với cậu ấy!
Hoắc Hành Chu.
Cậu biết tên hắn, cũng nhớ dáng vẻ của hắn, từ mười năm trước đến mười năm sau, mỗi một năm biến hóa cậu đều rõ như lòng bàn tay.
Hoắc Hành Chu thấy cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, lòng bàn chân giống như mọc rễ không nói cũng không động đậy, bèn nhấc chân đi đến chỗ cậu.
Giờ đã gần tối, xe buýt đi hướng ngược sáng, mang theo ráng chiều rực rỡ phủ lên người hắn một lớp vàng mềm mại, tầm mắt trên không trung chạm nhau, cậu dường như né tránh, cúi đầu.
Lúc Hoắc Hành Chu đứng trước mặt cậu, mí mắt lên xuống, qua loa cúi đầu nhìn, người này nhìn qua rất nhỏ tuổi.
Một gương mặt nhỏ kinh người, màu tóc nhạt gần như cùng màu với đôi mắt, lúc hơi ngẩng đầu sẽ lộ ra chiếc cằm nhọn.
Cổ áo sơ mi trắng đơn giản cài rất quy củ, một nút cũng không rớt, một chút ý nghĩ bậy bạ hơn cũng không lưu lại.
Chỉ là, mặt đỏ quá mức, thật sự nóng vậy sao?
“Cậu là Lạc Hành?” Hoắc Hành Chu lại hỏi.
Hắn đã qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói có chút trầm lắng, lúc nói chuyện mang theo chút thờ ơ, trái tim như thể bị bóp nhẹ một cái, không nặng không nhẹ cũng không đợi người khác tỉ mỉ cảm nhận đã buông ra.
Lạc Hành cẩn thận giấu đi nội tâm đang sợ hãi và nụ cười: “Tớ là, là, xin hỏi cậu là…”
“Hoắc Hành Chu, thầy Trình có việc, bảo tớ đến đón cậu.” Hoắc Hành Chu nhìn sau lưng cậu, “Một mình cậu đến à?”
Lạc Hành hít thở không thông, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt hắn, chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Mẹ tớ rất bận.”
Hoắc Hành Chu “Ồ” một tiếng, vốn chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, cũng không để trong lòng, rũ mắt nhìn cậu, dịu dàng mềm mại, nhìn thôi đã biết là học sinh ngoan học dốt.
“Đi thôi.” Hoắc Hành Chu xoay người, đi trước thuận miệng hỏi một tiếng: “Này nhóc, cậu chuyển đến Nhị Trung làm gì vậy?”
Lạc Hành hít sâu một hơi, cố điều chỉnh hô hấp rối loạn và nhịp tim đang loạn cào cào của mình, hết sức bình tĩnh nói: “Trong tỉnh bồi dưỡng kế hoạch, tớ được chọn đến Nhị Trung làm trao đổi.”
——
Nhị Trung là một ngôi trường cũ kỹ, trải qua mấy chục năm mưa gió, các tòa nhà mới cũ như người đẹp đang tẩy trang, hoa ngọc lan trải rộng hơn trăm năm và cột cờ màu đỏ tung bay, màu sắc rực rỡ.
Hai người băng qua hai tòa nhà, mới đến lớp mười hai phía sau cùng.
Kết thúc tiết tự học này sẽ ăn cơm tối, Trình Lợi Dân cũng không nói muốn dẫn học sinh mới đến chỗ nào. Hoắc Hành Chu chỉ đơn giản dẫn cậu đến thẳng lớp học, kết quả ở chỗ rẽ gặp được Trình Lợi Dân.
“Em là Lạc Hành à.” Trình Lợi Dân mặt đầy hiền hòa cười chào đón.
Lạc Hành gật đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng thầy Trình, trái ngược hoàn toàn với Hoắc Hành Chu đang đứng như không đứng ở bên cạnh.
“Đồ dùng hằng ngày em đã mang đến chưa?” Trình Lợi Dân cúi đầu nhìn mấy thứ cậu đang xách, có vẻ không giống đồ dùng hằng ngày cho lắm.
“Như vậy đi, tôi phê cho em một tờ đơn xin đồ dùng hằng ngày, em cứ đi thẳng đến chỗ giáo viên làm việc ấy, năm nay cần phải thừa ra cho học sinh mới.”
“Cảm ơn thầy.” Lạc Hành giật giật ngón tay bị siết đến ứ máu, máu không lưu thông, cầm lâu nên có chút mất cảm giác.
Hoắc Hành Chu đúng lúc trông thấy, đại phát từ bi đưa tay cầm lấy, kết quả lảo đảo một cái, bật thốt lên: “Nặng thế, cậu nhét thi thể ở trong đây à.”
“À, là sách.” Lạc Hành giật giật ngón tay, máu mới lưu thông, ngón tay lại bắt đầu nóng đến ngứa ngáy, không nhịn được nắm chặt hai cái, hơi run rẩy.
Trình Lợi Dân trợn mắt nhìn hắn: “Em tưởng là cho em à? Mở cửa đi.”
Hoắc Hành Chu xoay người, vì hai tay đều đang xách đồ nên coi đó là mặt Trình Lợi Dân, nhấc chân, đạp một phát.
“…” Trình Lợi Dân hít sâu một hơi, nhịn.
Cái đạp cửa này đã khiến tất cả học sinh đang ngủ, chơi điện thoại, yên lặng viết bài đều nháy mắt ngẩng dậy.
Vài người đứng sau thấy hắn xách theo hai túi nilon màu đỏ thẫm đi vào, giống như mới nhặt rác về, cũng cười theo.
Trương Huyền bị người khác lây dậy từ trong mộng, vừa ngẩng đầu: “Tao X Hoắc Hành Chu mày mới vừa quay phim truyền hình ở thôn quê nào về vậy, cái túi này mắc cười ghê ha ha ha ha ha ha.”
“Hai tay Hoắc thiếu gia đang xách đồ này, phải về cúng thôi, sớm muộn cũng phải cúng ít nhất ba nén nhang với dập đầu nữa.”
“Dập đầu còn được, lạy anh em đó.”
“Khụ!” Trình Lợi Dân thò đầu từ phía sau, nặng nề ho khan: “Yên lặng chút đi, lớp học là cái chợ của mấy em à.”
Lớp học trong nháy mắt lại yên tĩnh, xem náo nhiệt thì dán mắt vào Hoắc Hành Chu, hiếu kỳ thì nhìn chằm chằm Lạc Hành, ánh mắt đều đồng loạt khoét từ dưới lên.
“Em quay về ngồi đi.” Trình Lợi Dân nói.
Hoắc Hành Chu để đồ đạc dưới bục giảng, cũng không nói gì với Trình Lợi Dân, chậm rãi khoan thai đến chỗ ngồi của mình, lúc đi ngang qua chỗ Trương Huyền thì nhấc chân đạp một cái.
Trương Huyền vội vã ôm chặt bàn, khẽ nhỏ giọng huýt sáo, lại kéo ra ngăn kéo của mình, lấy đồ uống giống như mua ở căn tin ra: “Đại ca, tự lấy đi.”
“Để bên đó đi.” Hoắc Hành Chu ngồi vào chỗ mình, lấy cuốn sách phân tích đề thi Đại học ra làm đệm lót tay, tùy tiện duỗi cái chân dài, lấy điện thoại ra lướt Wechat.
“Đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta, tên Lạc Hành, lần bồi dưỡng kế hoạch trong tỉnh này đã chọn em ấy đến.” Trình Lợi Dân nói, quay đầu xuống nhìn cậu, “Viết tên em lên bảng đi.”
Lạc Hành gật đầu, duỗi tay cầm một viên phấn đứng trên bục giảng viết, ở trên bảng đen viết tên mình, nước chảy mây trôi trông rất đẹp.
Đám học sinh lớp mười hai này, lúc làm xong bài tập cũng không thèm ngó tới, nào có chú ý đến cái đẹp, vừa nhìn thấy cậu viết bảng, bên dưới đã có bạn học nữ bắt đầu xì xào bàn tán: “Oa, cậu ta viết chữ đẹp ghê.”
“Dáng dấp cũng rất đẹp, sạch sẽ nhìn thôi đã biết là học sinh ngoan.”
“Không chắc đâu, nếu như là kế hoạch bồi dưỡng chọn đến, sao lại chuyển đến lớp chúng ta, bên cạnh có tám lớp, dưới lầu sáu lớp đều là lớp trọng điểm, còn có mười một lớp cấp tốc, lớp chúng ta còn chưa bằng với lớp phổ thông kia kìa.”
“Khai giảng một tháng mới chuyển trường, chẳng lẽ trước kia là bị nhà trường đuổi đi nên mới dùng cái cớ này nhét vào sao.”
Tiếng thảo luận không nhỏ, ngay cả Hoắc Hành Chu ngồi ở cuối hàng cũng nghe được, ngẩng đầu nhìn Lạc Hành trên bục giảng, cũng không biết cậu và Trình Lợi Dân đang nói gì, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Nhìn cậu làm sao lấy được sự yêu thích của Trình Lợi Dân, quả thật là học sinh ngoan, không có ý nghĩa. Hoắc Hành Chu xì một tiếng, chỉnh điện thoại sang chế độ yên lặng, mở ra một ván game.
Trên bục giảng.
Trình Lợi Dân suy tư gật đầu: “Vậy được, có chuyện thì nói với thầy, nói với lớp trưởng Diệp Tiếu Tiếu cũng được.”
“Vâng ạ.” Lạc Hành nói.
“Em đến…” Trình Lợi Dân nhìn quanh bốn phía một lần, chỉ chỉ vị trí bên trái cửa sổ, “Ngồi bên trong Trương Huyền, chỗ đằng trước Hoắc Hành Chu ấy.”
Lạc Hành giương mắt, cẩn thận nhìn Hoắc Hành Chu, hắn đang cúi đầu không biết đang làm gì, mím mím môi nói: “Vâng.”
Trình Lợi Dân vừa nhìn cái điệu bộ ấy đã nổi giận, lại gõ bàn một cái: “Các em nói hay thầy nói!”
Phòng học lại trở nên yên lặng.
“Bạn học mới vừa đến lớp chúng ta, các em phải sống chung hòa bình, đừng mãi lo đến những thứ bên ngoài. Nhất là em đó Trương Huyền, giờ học đừng có lén lút chơi game ảnh hưởng đến Lạc Hành, thầy mà biết sẽ bắt em xuống lầu nhảy ếch một trăm lần, sau đó lau chùi hết tất cả cửa sổ trong lớp một lần, có nghe không?”
Trình Lợi Dân khẽ “Ừ”, đi đến chỗ nữ sinh ở dãy bàn thứ hai: “Diệp Tiếu Tiếu, giờ em theo thầy Trương thừa dịp xin một phần bài thi tháng lần này, chờ Lạc Hành làm xong thì nộp lên phòng làm việc của thầy.”
——
Trình Lợi Dân dặn dò xong thì ra ngoài, kế đó còn có một lớp hội nghị thường kỳ sắp mở, trước khi đi còn dặn dò lớp tự học cho tốt, không cho phép ồn ào. Kết quả vừa mới đi, cả lớp đã như cái chợ vỡ.
“Xong luôn, sao thầy lại sắp xếp cho cậu ta ngồi với Trương Huyền thế.”
“Trương Huyền đã quen chỉ biết bắt nạt kẻ yếu rồi.” Nữ sinh ngồi ở dãy bên cạnh nhìn Lạc Hành đi qua, hơi lo lắng nói, “Bạn học mới này nhìn một cái đã biết là trái hồng mềm, bỏ đi.”
“Không ngồi với Trương Huyền, chẳng lẽ ngồi với Hoắc Hành Chu? Với tính cách đó của Hoắc Hành Chu, sợ là chỉ trong vòng hai ngày cậu ấy đã cho cậu ta chuyển trường rồi.”
“Cũng phải.”
Lạc Hành xách hai cái túi dưới bục giảng lên, đi đến cạnh Trương Huyền, nhìn ánh mắt hắn hơi gật đầu: “Bạn học, làm phiền chút.”
Bởi vì Trương Huyền vừa bị Trình Lợi Dân chỉ đích danh phê bình trước lớp nên lúc này trong lòng rất tức giận, cố ý chống cằm không chịu.
“Tao không cho đấy mày làm gì được nào, cắn tao à.”
Trương Huyền nhướng cao lông mày nhìn Lạc Hành trước mặt, dường như cảm thấy không đủ quá đáng, lại duỗi chân ra ngoài, chặn giữa hành lang: “Thế nào, mày gọi tao một tiếng anh đi, tao sẽ cho mày qua.”
Không biết ai đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn kêu một tiếng: “Trương Huyền đại nhân mày sao đã chiếm lợi người ta rồi.”
Giữa đàn ông với nhau, vấn đề có lớn hay không và có được hay không, chính là Lôi Trì.
Trương Huyền vừa nghe đã lập tức hăng hái, vỗ bàn một cái trực tiếp đối mặt với Lạc Hành: “Có gọi không thì bảo?”
Một tiếng này trực tiếp làm kinh động đến Hoắc Hành Chu ở phía sau, miễn cưỡng vén mí mắt từ game lên nhìn bạn học mới bị khó xử.
Chỉ thấy cậu buông đồ mình xuống, chậm rãi tháo cặp để qua đầu Trương Huyền, mặt đối mặt giằng co với gã, con người màu nhạt đúng mực nhìn gã.
Từ góc độ này của hắn nhìn sang, cái cổ Lạc Hành thon dài, lông mi thật dài cong lên, đôi môi đầy đặn đỏ hồng khẽ mím, ngoan ngoãn đến khiến người khác làm sao nỡ “Khi dễ”.
Hoắc Hánh Chu hơi câu khóe miệng, lần này Trương Huyền đúng là nhặt được một trái hồng mềm.
“Trương Huyền mày còn đi được không?”
Không biết ai huýt sáo một cái, giống như cười vang lên: “Không thì Trương Huyền mày nhường chút đi, người ta đứng đó lâu rồi, mày không biết xấu hổ à, nói không chừng mày thật sự không phải đại nhân rồi.”
Trên mặt Trương Huyền có chút không nén được giận, vốn chỉ trêu chọc chút, nhưng bây giờ trong lớp hơn bốn mươi đứa đều đang nhìn hắn chằm chằm, thật muốn hắn nhận thua trước, vậy cũng thật quá mất mặt.
“Bảo mày gọi anh mày lại không vui, vậy mày gọi tao là bố cũng được, mày vừa xin bố tao lập tức để mày qua, nói một câu đơn giản hơn nhiều.”
Lời này thật quá đáng.
Hoắc Hành Chu ngẩng đầu lên.
“Cậu lặp lại lần nữa!” Con ngươi màu nhạt của Lạc Hành dường như trong nháy mắt trở nên sắc bén, trên mu bàn tay trắng trẻo căng thẳng hiện lên vài mạch máu.
Vốn tưởng là trái hồng mềm, nào ngờ là một quả táo xanh.
Có ý nghĩa.
Hoắc Hành Chu thoáng thu hồi suy nghĩ muốn đạp chân ghế, vẫn ung dung nhìn Lạc Hành, nhìn cậu làm sao đáp trả lại.
Trương Huyền vẫn còn cười, miệng cũng càng nói càng quá đáng, Lạc Hành răng rắc bóp ngón tay kêu vang dội, Hoắc Hành Chu hơi nhíu mày, nhấc chân lên trước mặt cậu đạp một cái.
Trương Huyền lập tức nhào lên bàn học gặm cuốn 5 Năm Mô Phỏng [2], bưng ngực quay đầu: “Mẹ nó đứa nào đạp tao!”
[2] Sách ôn thi Đại Học.
“Tao đấy.” Hoắc Hành Chu giương mắt.
Trương Huyền lập tức kinh sợ: “Chỉ đùa chút thôi chỉ đùa chút thôi, bạn học mới mời vào.”
Lạc Hành hơi buông lỏng ngón tay, biểu tình sắc bén nháy mắt đã không còn một mống, lặng lẽ khom người xách đồ từ dưới đất lên, rũ mắt thấp giọng nói một câu với Hoắc Hành Chu: “Cảm ơn.”
Hoắc Hành Chu nhìn cậu vừa rồi còn là tiểu chó săn muốn ăn thịt người trong nháy mắt đã biến thành tiểu bạch thỏ, cũng thật mới lạ, thế là ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.
Lạc Hành dừng lại, nghi hoặc kề lỗ tai đến gần, sau đó trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.
“Cảm ơn tớ sao đây?” Hoắc Hành Chu cười một tiếng, “Hay là cậu cũng gọi tớ một tiếng anh đi.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Hành Chu: Cậu cho rằng tớ đang cứu cậu sao? Không đâu, tớ so với cậu ta càng muốn bắt nạt cậu hơn.