Hoắc Hành Chu gác chéo chân chống lên thanh đỡ dưới bàn, đang ngồi chơi điện thoại, tâm trạng có vẻ không tệ lắm, trông không giống như vừa cãi nhau với người khác.
Trên bàn được bày biện ba món mặn một món canh, còn có một món ngọt tráng miệng được đựng trong hộp đá, bày vụn vặt lên trên bàn.
Lạc Hành có hơi líu lưỡi: “Sao cậu mua nhiều vậy, ăn không hết thì lãng phí quá.”
Hoắc Hành Chu không cho là đúng: “Sợ lãng phí thì cậu cứ ăn nhiều hơn chút.”
Lạc Hành nhìn biểu tình của hắn, bất chợt nhớ đến lần ăn thịt nướng trước kia, lòng còn sợ hãi, “Tớ sẽ cố, cố gắng, nhưng không cho cậu đút tớ nữa.”
“Không thích tớ đút cho cậu ăn à?”
“Không phải.” Lạc Hành không khỏi xấu hổ, có cảm giác bất an như tâm sự của mình đã bày ra hết trước mặt Hoắc Hành Chu, dè dặt bảo vệ lòng mình, không để hắn phát hiện.
“Vậy thì tại sao?”
“Không, không có gì…” Lạc Hành cầm đũa lên, chỉ vào thức ăn: “Ăn cơm đi, sắp lạnh rồi.”
—
Dùng bữa xong.
Lạc Hành muốn dọn dẹp lại bị Hoắc Hành Chu ấn tay xuống bảo đừng nhúc nhích, trái tim nhảy lên thình thịch, cơ quan thần kinh trên đầu ngón tay như bị phóng đại hết cỡ, chạm một cái thôi mà cậu đã thấy ngón tay nóng lên, vội rút tay lại.
Hoắc Hành Chu mở hộp đá, lấy món ngọt tráng miệng đang bốc hơi lạnh ra từ trong hộp, mình thì bắt đầu dọn dẹp hộp cơm.
Hắn vứt hộp thức ăn vào thùng rác ở bên ngoài, rửa tay rồi quay về ngồi yên ở chỗ ngồi nhìn Lạc Hành ăn, nghiêng đầu nghĩ rằng thứ đồ này ngọt ngấy như này thì ngon chỗ nào chứ.
“Diệp Tiếu Tiếu nói đồ ngọt tiệm này ăn rất ngon.” Hoắc Hành Chu chống cằm, hắn không ăn ngọt, sáng nay hắn còn phải đi hỏi, “À” một câu: “Cậu nếm thử xem, ăn ngon thì lần sau mua tiếp.”
Lạc Hành dừng lại, đột nhiên cảm thấy cốc đồ ngọt trên tay mình bỗng chốc từ vị ngọt biến thành vừa chua vừa đắng, khó mà nuốt trôi.
“Sao thế?” Hoắc Hành Chu nhận ra sự khác thường của cậu, lập tức nhíu mày: “Ăn không ngon à?” Nói xong muốn vươn tay ra cầm lấy: “Vậy thì vứt đi.”
“Không phải, ăn rất ngon.”
Gần như không nhịn được, Lạc Hành cắn chặt thìa kem, suýt chút nữa đã nói cho hắn biết người mà Diệp Tiếu Tiếu thích không phải hắn, cậu ấy thích nam sinh trên sân bóng hôm đó.
Cậu có thể, có thể đừng thích cậu ấy được không.
Nhưng nếu làm vậy, chắc Hoắc Hành Chu sẽ rất khó chịu, biết người mình thích đã có người yêu khác.
Cậu hiểu cảm giác này.
Cậu không muốn để cho Hoắc Hành Chu phải chịu cảm giác giống vậy.
Cậu hy vọng Hoắc Hành Chu vui vẻ, hy vọng hắn luôn giống như trên sân bóng, tuỳ ý trương dương, toàn thân tràn ngập vẻ xâm lược nhe nanh múa vuốt với hơi thở mang hormone đầy ngạo mạn.
Vĩnh viễn đừng đau buồn vì một người nào.
Nhưng mà, cậu thật sự rất thích Hoắc Hành Chu.
Thích hắn mười năm.
Lạc Hành rũ mắt nhìn kem đang dần hòa tan, chợt nhớ tới lúc mình còn rất nhỏ, lúc đó mỗi ngày cậu đều phải bận bịu sứt đầu mẻ trán giữa các loại tri thức, nhưng cậu vẫn có được một chút xíu “thời gian sau khi học xong”.
Xưa nay Triệu Cửu Lan không cho cậu tiền tiêu vặt, cậu lén nhặt mấy bình nước mà các bạn uống xong rồi giấu ở chỗ hẻo lánh trong trường, bán hết được hai đồng tiền, mua một quyển sổ rất rất nhỏ.
Tính cả bìa, nó có tổng cộng ba mươi lăm trang, cậu viết tên Hoắc Hành Chu lên ba mươi lăm trang, lặng lẽ giấu vào tường kép trong cặp sách của mình, để chung với tấm giấy gói kẹo loa.
Mỗi lần cậu cảm thấy mình không chịu đựng nổi nữa, thì lấy ra xem.
Có một nơi không xa lắm, có lẽ có người còn nhớ đến cậu đó.
Cậu ấy đã cho mình kẹo, còn nói tên của cậu ấy cho mình, cậu ấy đối xử với mình rất tốt.
Sau này Lạc Hành dò hỏi được trường học của Hoắc Hành Chu, nhặt được đồ mà hắn không cẩn thận làm mất, giấu kỹ chung với quyển sổ nhỏ.
Đây là bí mật của cậu.
Đây là bí mật mang vị ô mai năm ấy.
—
Chiều thứ tư có một bài kiểm tra nhỏ, Trình Lợi Dân thu bài kiểm tra xong, đứng trên bục giảng nhìn thoáng qua phía cuối lớp, rất vui mừng mà nhận thấy trong khoảng thời gian này Hoắc Hành Chu không hề trốn học ra ngoài chơi bóng.
Bài kiểm tra vừa nộp đây hắn cũng nghiêm túc làm, công lao của Lạc Hành thật sự không nhỏ.
Ông luôn phân rõ công và tư, khen Hoắc Hành Chu vài câu xong, lại nói xa nói gần khen Lạc Hành thêm vài câu.
Hoắc Hành Chu bắt chéo đôi chân dài, cười nói: “Thầy ơi, sao thầy khen người ta mà còn tổ lái thế nữa.”
Trình Lợi Dân hừ lạnh một tiếng: “Tổ lái mà vẫn khiến em đâm vào cây được à?”
Hoắc Hành Chu nói câu “À”, nghiêm trang bảo: “Không được, nhưng thầy khen như thế thì mịt mờ quá, còn phải đọc hiểu mới thấy mình được thầy khen, vậy thì mệt mỏi thật.”
Trình Lợi Dân nhìn hắn, “Vậy em thấy thầy khen thế nào mới tính là xứng với em?”
Hoắc Hành Chu còn suy nghĩ thật, trong phòng học yên tĩnh, dõng dạc nói: “Thầy cứ bảo, các bạn học phải lấy Hoắc Hành Chu và Lạc Hành ra làm gương, học tập cho giỏi.”
Trình Lợi Dân cười khẩy, hận không thể vứt tấm lau bảng lên mặt hắn, “Lấy em làm gương châm biếm người ta à? Em cứ thành thật chút cho thầy, dám dạy hư Lạc Hành hả, xem thầy trừng trị em thế nào.”
“…”
Trình Lợi Dân nói xong bước ra khỏi lớp, Hoắc Hành Chu đã quen không cần mặt mũi rồi, bốn bỏ thành năm hết mấy câu cuối cùng kia, biến thành hồi nãy Trình Lợi Dân vừa khen hắn trước mặt cả lớp.
Hắn không đỏ mặt không thở gấp mà hỏi: “Thầy Lạc, thầy thấy vừa rồi thầy Trình cũng khen em, có phần thưởng gì không?”
“Cậu muốn, muốn thưởng gì.”
Hoắc Hành Chu thấy cậu vô thức nuốt nước bọt, biểu tình căng thẳng nên có hơi mềm lòng, nghĩ thầm mình hãy đưa ra một việc không quá dễ dàng, nhưng cậu nhịn một chút thì vẫn chấp nhận được.
Nhẹ không hay, không thỏa mãn mình được.
Nặng thì chớ có dọa sợ cậu.
Hoắc Hành Chu nắm bóp lòng bàn tay cậu, cảm thấy lòng bàn tay mềm mềm rất giống đệm thịt của con mèo con, không khỏi bóp thêm hai lần.
Nghĩ thêm chút nữa, hắn nói: “Em muốn cái gì thầy cũng cho em à?”
Lạc Hành không biết hắn muốn gì, nhưng tin rằng Hoắc Hành Chu sẽ không kêu cậu đi làm chuyện gì phạm pháp loạn kỷ cương hay cố ý làm khó cậu, lập tức gật đầu.
Hoắc Hành Chu cảm thấy cái hố này đào ổn rồi, xích lại gần tai cậu: “Em muốn thầy…”
Lỗ tai Lạc Hành đỏ bừng, ngẩng đầu lên như bị sợ hết hồn, không dám tin nhìn hắn mấy giây.
Hoắc Hành Chu bổ sung: “Gọi em một tiếng “Anh”.”
Lạc Hành ghép lại hai câu này, mới phản ứng lại được, hắn cười như không cười mà nhìn mình, như thể muốn nhìn thấu cậu vậy.
Đôi mắt của hắn rất đen, màu mực vừa trầm vừa thâm sâu, mỗi lần hắn nhìn cậu chằm chằm, luôn có thể khiến cho trái tim cậu nhảy lệch nhịp.
Lạc Hành trốn không thoát ánh mắt hắn, bỗng nhiên nhớ đến hôm đó mình ở trên giường, lặng lẽ gọi “Anh Hành Chu” với cái hộp nhỏ, mặt càng đỏ hơn.
Hoắc Hành Chu không cho cậu tránh, nắm lấy cổ tay cậu xoa nhẹ vài lần, trầm giọng nói: “Thầy Lạc.”
Lạc Hành bị câu “Thầy Lạc” cố tình đè thấp giọng của hắn làm cho tim khẽ run lên, bởi vì họ dựa vào rất gần, thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng hít thở, mang theo ý cười trầm thấp, từng chút từng chút một đánh lên trái tim cậu.
Lạc Hành nắm chặt ngón tay, một màu đỏ bừng lan thẳng từ vành tai đến phần gáy.
Hoắc Hành Chu thấy chơi vui, đưa tay nhéo vành tai cậu một cái, kích thích khiến Lạc Hành khẽ cắn môi: “Đừng, đừng nặn tớ.”
“Đừng nặn cái gì của cậu?”
Lạc Hành mím môi, bởi vì bây giờ là giờ tan học, các bạn học đều đang tán gẫu, có vài bạn ngồi đằng sau, chỉ cần hơi liếc mắt đã nhìn đến đây được rồi, không khỏi hồi hộp hơn.
“… Rất là ngứa.”
Ngón tay của Hoắc Hành Chu còn đang vuốt tai cậu không nhẹ không nặng, khiến chân cậu như nhũn ra, nếu không phải đang ngồi thì cậu đã sớm thoát lực.
“Ngứa chỗ nào.” Hoắc Hành Chu cố ý trêu cậu, nhất định không buông tay, hết lần này tới lần khác còn dùng lực hơn, đầu ngón tay mài ép làm cho cậu gần như không chịu nổi nữa.
Lạc Hành hô hấp nặng nề hơn, không chịu được mà đè cổ tay hắn lại, hơi nâng người lên xích lại gần tai hắn, vội vàng hô: “Được, anh Hành Chu.”
Đầu ngón tay Hoắc Hành Chu cũng run lên, không khống chế lực tay mà bóp vành tai cậu thật mạnh, Lạc Hành lập tức thoát lực nhào vào ngực hắn.
Bản thân giọng nói của cậu đã mềm mại, mềm dính như miếng bánh ngọt vừa chưng đường, âm rung mang theo vẻ cầu xin tha thứ như thế, vội vàng gọi hắn là anh Hành Chu, quả thực như chôn một tấn ống chống ngư lôi dưới biển sâu.
Nổ vang một trận bọt nước rầm rì, nhấc lên cơn sóng động trời trong tim hắn, cũng hoàn toàn nổ tung tầng phòng ngự cuối cùng của hắn, đã sụp đổ gần như không còn.
Đứa trẻ này, khiến người thương quá rồi.
Chóp mũi Lạc Hành đặt lên ngực hắn, nhanh chóng đẩy hắn ngồi thẳng người rồi cúi đầu, mặt đổ đến mức bất kể Hoắc Hành Chu nói gì cũng không chịu ngẩng đầu, tập trung tinh thần viết bài.
Tâm trạng Hoắc Hành Chu rất tốt, cũng lật bài thi ra để viết, dù sao thành tích tốt sẽ được thưởng, hắn bắt đầu chờ mong phần thưởng tiếp theo rồi.
Không biết lần sau đứa trẻ này có chịu không nữa.
Nhất định phải chịu, không chịu không được.
—
Ở chỗ Hoắc Hành Chu không có giấy nháp, nên vươn tay ra gõ lên khuỷu tay Lạc Hành: “Thầy Lạc, em không có giấy nháp, cho…”
Lời còn chưa dứt, một bóng người mau lẹ vụt tới, ngay cả Hoắc Hành Chu cũng chưa kịp tránh né, bị một quyển bài tập luyện thi nện thẳng lên mặt bàn.
“…” Hoắc Hành Chu nhìn Phùng Giai từ trên xuống dưới hai lần: “Diễn Tarzan of The Apes[1] à?”
[1] Tarzan of The Apes là bộ phim câm thể loại hành động/phiêu lưu, được sản xuất vào năm 1918 do ông Scott Sidney đạo diễn, với Elmo Lincoln và Enid Markey đóng nhân vật chính. Bộ phim thể hiện quá trình trưởng thành và mạo hiểm trong rừng của nhân vật Tarzan.
Phùng Giai “Hứ” hai tiếng, vừa định nói chuyện, kết quả vừa thấy Hồ Giai Văn đi vào từ cửa sau, “Ôi” một tiếng: “Hồ Giai Văn, nhà cậu mở khách sạn ở bên khu thương hóa đúng không.”
“Đúng vậy, sao thế?”
Phùng Giai vươn tay ra ôm choàng lấy vai cậu ta, mở miệng xưng anh gọi em: “Tớ nghe nói chỗ các cậu có làm sản nghiệp nguyên sinh thái gì đó nghe rất trâu bò, cuối tuần là sinh nhật tớ, ở khách sạn cũng không có ý nghĩa mấy, đến nhà cậu mở một bàn được không?”
“Được, được mà.” Ở trong lớp Hồ Giai Văn không có bạn bè gì, bàn về thành tích hay nhân duyên đều chỉ nằm ở bậc trung bình, đột nhiên bị khoác vai gọi anh em như thế, trong phút chốc cậu ta có vẻ được thương lại sợ mà gật đầu.
Phùng Giai nói liên miên lải nhải, Hồ Giai Văn cũng nói cà lăm: “Vậy sinh, sinh nhật cậu ngày nào thế, còn đặt món ăn gì nữa, tớ nhờ cha mẹ tớ chuẩn bị trước?”
“Không vội đâu, trễ mấy ngày cũng chả sao, tới kỳ nghỉ lớn ở tuần sau rồi đến đi, thứ sáu.” Phùng Giai xoay đầu nhìn Hoắc Hành Chu, nói: “Tao còn muốn đến lúc đó khui mấy chai rượu để sửa sang lại cho thật tốt, mà kỳ nghỉ nhỏ mang cả người đầy mùi rượu chắc lại bị ông Trình với bố tao nhào vô đánh chết luôn quá.”
“Vậy được đấy.”
Phùng Giai khoanh hai tay chống lên trên bàn Hoắc Hành Chu, không để ý đến ánh mắt hắn, hỏi: “Anh em trưởng thành rồi, có tới không?”
Hoắc Hành Chu: “Tránh ra, đè lên bài kiểm tra của tao rồi.”
“Mày nói coi mày đang làm gì thế, anh Hoắc à, trong hàng ngũ học sinh tốt đó toàn là một đám ma quỷ, tao không đi đâu, không đi.” Phùng Giai nhìn nhìn Hoắc Hành Chu như đang ngắm một đứa tâm thần, giật bài kiểm tra muốn vo lại thành cục.
“Mày cứ vứt đi.” Hoắc Hành Chu mỉm cười: “Mày vứt ra chỗ nào, chút nữa đầu mày sẽ xuất hiện ở chỗ đó.”
“Tao chỉ xem, xem tí thôi.” Phùng Giai nơm nớp lo sợ để bài kiểm tra xuống, lại hỏi: “Nói thật luôn đấy, kỳ nghỉ lớn tiếp theo là tao thành niên rồi, tụi mình ra ngoài đi ăn một bữa rồi chơi cho đã đi, lâu lắm rồi không đi ra ngoài chơi.”
“Ừm.”
Hoắc Hành Chu gật đầu coi như đồng ý rồi.
Ánh mắt Phùng Giai quét qua bên cạnh, tính toán vài thứ trong lòng, không biết nghĩ tới thứ gì, lại vỗ xuống bàn Lạc Hành: “Viết cái gì thế, cái thứ rách việc này có gì hay mà viết, kỳ nghỉ lớn tuần sau cậu đi chung với Hoắc Hành Chu đến dự tiệc sinh nhật của tớ đi.”
Lạc Hành ngẩng đầu lên.
Hoắc Hành Chu cũng quay đầu sang, ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung.
Lạc Hành nhớ tới câu “Anh Hành Chu” vừa rồi, cho rằng hắn đang chê cười mình, có chút không biết làm sao, bàn tay giấu dưới hộc bàn nắm chặt lại, sắc mặt vừa khôi phục lại có hơi đỏ lên.
“Tớ chưa chắc đã có thời gian, nên không đến dự đâu, tớ sẽ chuẩn bị quà, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Phùng Giai cảm thấy không có tí sức lực nào, ba người họ ở chung một ký túc xá, mặc dù chỉ có tình cảm một tháng, nhưng nói sao thì sau này còn phải ở chung một năm nữa mà, không cổ vũ nhau đến vậy à.
“Người anh em à, thế này thì chán quá…” Phùng Giai lại muốn đi kéo bài kiểm tra.
Hoắc Hành Chu ngước mắt: “Người ta bận việc mày không nghe hả? Thiếu một mình cậu ấy thôi là mày không vui nổi à?”
Phùng Giai nghe xong câu này, khinh miệt “Xì” một cái: “Mày cứ nói khoác tiếp đi, ai chả biết Hoắc đại gia mày là một ly đã ngã, đến lúc đó mày cứ ở đó chờ bị tao rót quá chén rồi vẽ rùa đen lên mặt đi.”
Hoắc Hành Chu vừa nhấc chân, Phùng Giai lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy về phía sau một bước, lại không ngờ tới đó là chiêu giả, căn bản không có đạp xuống.
“Móa, mày làm tao sợ quá cơ.”
Lý Nhạc Phàm cười ha ha đi lại gần, mấy người bọn họ chơi thân với nhau đều biết cả, Hoắc Hành Chu thì cái gì cũng được, chỉ có cái không biết uống rượu.
Đừng nói đến rượu đỏ rượu đế, ngay cả ly rượu trái cây chỉ có bọt khí cũng uống một ly đã ngã, tửu lượng thấp đến mức làm cho người ta giận sôi.
Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm kề vai sát cánh quay đầu đi gọi Diệp Tiếu Tiếu: “Ôi lớp trưởng, kỳ nghỉ lớn tuần sau cậu đi chung đi nào, cậu uống ghê lắm, đến lúc đó Hoắc Hành Chu bất tỉnh nhân sự rồi thì phải nhờ cậu vác nó về nhà nữa đó.”
Lạc Hành khẽ giật mình.
Diệp Tiếu Tiếu… thân thiết với cậu ấy đến vậy ư?
Lạc Hành cắn môi nhìn lén Hoắc Hành Chu, tầm mắt va chạm nhau mới nhận ra hắn còn đang nhìn mình, bị bắt đúng lúc, cậu lại vội vàng cúi đầu.