“Cậu… có… ý gì?” Triệu Cửu Lan giật giật đôi môi, hồi lâu mà vẫn chưa kịp phản ứng, trên mặt hiện ra vẻ không dám tin.
Nhìn khuôn mặt bà ta đi, rất trẻ, thậm chí trông còn trẻ hơn Ngũ Tố Nghiên sống trong nhung lụa vài tuổi.
Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt của bà ta, không chút che giấu mà lặp lại lần nữa, cố ý kích động bà ta: “Tôi nói tôi thích con trai bà, muốn theo đuổi cậu ấy, muốn hôn cậu ấy, muốn thức dậy với cậu ấy mỗi ngày, yêu thương cậu ấy đối xử tốt với cậu ấy.”
Triệu Cửu Lan siết chặt lòng bàn tay, răng cắn vang lên răng rắc, hai mắt đỏ lòm như muốn nhào lên cắn xé, xé nát miệng hắn, để hắn viễn viễn không thể phát ra âm thanh.
Chuyện không biết xấu hổ này sao nó có thể nói ra giữa ban ngày như thế!
“Câm miệng! Câm miệng!”
Hoắc Hành Chu giống như không ngờ được, chống một tay lên ván cửa, rũ mắt cười khẽ nói tiếp: “Nếu sau này Giang Thành thông qua luật hôn nhân đồng tính, tôi sẽ lập tức cưới cậu ấy trước mặt cả thế giới, không thông qua cũng chả sao, ra nước ngoài kết hôn.”
“Mày!” Triệu Cửu Lan cuối cùng nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nhào lên đánh Hoắc Hành Chu: “Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Mày cút cho tao!”
“Tôi không biết xấu hổ đấy, muốn giở trò thế làm gì.” Hoắc Hành Chu nghiêng người né tránh, mi mắt cong cong giơ ngón tay chỉ vào cách vách: “Ơ kìa ~ bà Triệu, nhỏ giọng một chút, nếu hàng xóm mà nghe được có nam sinh nói thích con trai bà, muốn hôn cậu ấy ôm cậu ấy, bà nhịn được không?”
Triệu Cửu Lan quả nhiên buông tay, thể như xưa nay bà ta chưa từng thấy có loại người không biết xấu hổ như này, nhất thời giận mà không có chỗ trút, cắn răng, giận đến xanh cả mặt.
“Mày cút.”
Mười bảy năm trước, lúc bà ta ngả bài với Lạc Chí Viễn, ầm ĩ đến láng giềng đều biết, bà ta từng bị những lời tàn độc làm nhục một lần, đôi tiện nhân kia lại chẳng có ai nhục mạ, trái lại còn nói xấu sau lưng bà ta.
Bà ta thật sự không chịu nổi, trốn tránh từ thành phố Bắc đến Giang Thành, kết quả lại phát hiện mình mang thai.
Tuyệt đối không thể để người khác biết được, con trai bà ta cũng là đồng tính luyến ái! Bà ta giáo dục Lạc Hành nhiều năm như thế, không cho cậu chơi với bất kỳ ai, để cậu học thật tốt luân lý đạo đức.
Không được!
“Dù có chết, tao cũng không để bọn bây ở bên nhau.” Triệu Cửu Lan đỏ mắt, vừa nói vừa xông vào phòng Lạc Hành, lại bị Hoắc Hành Chu kéo trở vể, nhấc chân đi vào trong cửa, tiện tay đóng lại.
Trong phòng lấy ánh sáng rất tốt, cây xanh sinh trưởng mạnh mẽ, con mèo thì ngủ trên giỏ cat tree, thức ăn mèo nhập khẩu đều đủ cả, mà ngay cả phòng của Diệp Tiếu Tiếu cũng không đẹp đẽ như thế.
“Mày muốn làm gì! Tao sẽ báo cảnh sát!” Triệu Cửu Lan cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, lui về sau vài bước, một chân giẫm phải đuôi mèo, con mèo thét một tiếng rồi chạy mất.
Triệu Cửu Lan đau lòng duỗi tay, lại không nắm được đuôi mèo.
Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng, đối với một con mèo bà ta cũng chăm sóc chu đáo như vậy, đạp phải đuôi đã đau lòng thành thế này, con trai mình thì ngủ ở một nơi không kém hơn đống rác là bao nhiêu.
Hắn nhấc chân móc cái ghế, bệ vệ ngồi xuống, toàn thân lưu manh không hề có chút che giấu: “Ban đầu đã nói rồi, muốn nói chuyện với bà.”
Thời điểm Triệu Cửu Lan đang giáo dục Lạc Hành đã bệnh hoạn đến hoàn toàn không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, đột nhiên xuất hiện một Hoắc Hành Chu mặt mày đầy vẻ châm biếm vừa bướng bỉnh lại lưu manh như này, ngực như bị lấp kín.
“Rốt cuộc mày có được dạy không hả, tự mình xông vào nhà người khác, mày muốn làm gì!”
Hoắc Hành Chu chẳng những không giận mà lại cười, híp mắt nói: “Cho nên tôi mới không đến tìm một Lạc Hành có giáo dưỡng để yêu đương với tôi, cảm hoá tôi, đúng không bà Triệu.”
Dáng vẻ như cười như không này của hắn thật sự rất đáng đánh đòn, sự nhục nhã phủ đầy bụi cùng nỗi oán hận mới sôi sục cùng nhau bùng lên, bà ta cười lạnh một tiếng đầy u ám, giơ cánh tay lên.
Hoắc Hành Chu không tránh, mặc cho bà ta tát một bạt tai, vang lên một tiếng khiến Triệu Cửu Lan bối rối.
Sao nó… không tránh.
Hoắc Hành Chu liếm liếm khóe miệng, thong thả lấy điện thoại ra chụp bản thân mình, rồi cất trở lại: “Triệu Cửu Lan, giáo viên trường Nhất Trung ở Giang Thành, nhục mạ đánh đập học sinh, chậc.”
Triệu Cửu Lan ngẩn ra, sau đó không hề sợ hãi mà cười khẩy: “Đừng tưởng tao không hiểu pháp luật, tao chỉ đánh mày một cái mà thôi, cùng lắm thì đến nói xin lỗi với người nhà mày, luật pháp không quản được tao.”
“No no no.” Hoắc Hành Chu rũ mắt cười khẽ: “Tôi bị đánh sao có thể chỉ báo cảnh sát, đương nhiên còn phải đăng vài tin tức, đến lúc đó tìm vài phóng viên đến phỏng vấn tôi, cha mẹ tôi thương tôi, cho tôi khuôn mặt này còn là để ăn ảnh nữa.”
“À đúng rồi.” Hoắc Hành Chu nhìn bà ta, nghĩ một chốc lại nói: “Những phóng viên này có thể rất lợi hại, lỡ như bới phải cái gì không nên bới ra ngoài, nói ví dụ như cô Triệu Cửu Lan, quanh năm ngược đãi chính con trai mình, đánh đến mất đi thính giác, còn nữa vết thương phía say gáy của cậu ấy, cũng do bà làm chăng.”
“Những chuyện này, đến lúc đó sẽ không nằm trong phạm vi lòng bàn tay của tôi, tôi muốn giúp ngài nói chuyện, chỉ sợ cũng chẳng giúp được gì.”
“Thật khéo là tôi có một người thân trong đội cảnh sát hình sự ở thành phố, đến lúc đó làm phiền chú ấy đi điều tra kỹ một chút, bà sẽ rõ ràng.”
“Đánh tôi một bạt tai, không phạm pháp.”
“Nhưng bạo lực gia đình, thì phạm pháp.”
“Mày tính kế tao!” Triệu Cử Lan căm hận bấm lòng bàn tay, móng tay dài gần như lõm vào trong thịt mà không biết, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm.
“Đúng vậy.” Hoắc Hành Chu trực tiếp thừa nhận, đầu ngón tay để trên một góc của điện thoại xoay vòng vòng, nghiêng đầu cười nói: “Hôm nay tôi tới là nhất định muốn dẫn Lạc Hành đi, bà tốt nhất nên đồng ý. Nếu bà không chịu, vậy chúng ta gặp nhau ở cục cảnh sát, dù sao bà vào tù rồi thì tôi vẫn muốn dẫn Lạc Hành đi, bà chọn một cái đi.”
“Không được, Lạc Hành là con trai tao, tao không cho phép nó rời khỏi, ở đâu nó cũng không được đi.” Triệu Cửu Lan siết ngón tay, mắng chửi đến mắt cũng sắp nứt ra mà nhìn chằm chằm Hoắc Hành Chu, “Tao muốn nói chuyện với cha mẹ mày, hỏi thử xem sao họ lại nuôi mày thành thế này, thằng súc sinh không biết liêm sỉ.”
“Thật khéo, tôi cũng muốn hỏi thử bà.” Hoắc Hành Chu đứng lên, đến gần nhìn Triệu Cửu Lan từ trên cao, vẻ mặt khó coi như muốn giết người, Triệu Cửu Lan vô thức lùi một bước.
Trong không khí có một bầu không khí khó nói rõ, bà ta cảm thấy sợ hãi mà không có lý do, sợ thiếu niên vừa cởi bỏ hơi thở người trẻ tuổi này, không nghĩ ra tại sao phải sợ.
“Con người bà máu lạnh vô tình như vậy, sao nuôi được một đứa nhỏ ngoan ngoãn mềm mại như Lạc Hành thế.” Hoắc Hành Chu đứng rất gần, Triệu Cửa Lan phải ngẩng đầu mới thấy được biểu tình của hắn, mà biểu tình trên mặt hắn thì lạnh cực kỳ.
Hoắc Hành Chu lẳng lặng nhìn xuống Triệu Cửu Lan, âm thanh nhẹ đến gần như không nghe thấy: “Tôi hỏi bà.”
“Bà dùng cái tay nào, đánh hư tai của bé ngoan?”
Xưa nay Triệu Cửu Lan chưa từng thấy người có vẻ mặt dữ tợn u ám đến mức này, như thể chỉ vừa nhìn thôi thì chân đã mềm nhũn, đôi môi giật giật còn chưa kịp nói đã nghe hắn nói tiếp: “Lúc đánh cậu ấy, tay bà đau không?”
Cái ánh mắt đó của hắn.
Con ngươi của Triệu Cửu Lan co lại, né tránh ánh mắt đang dán chặt vào bà ta của Hoắc Hành Chu, quay đầu sang chỗ khác: “Tao dạy dỗ con trai mình, không liên quan gì đến mày, không đến phiên mày nhúng tay vào.”
“Chuyện trước kia không liên quan đến tôi, thế nhưng sau này…” Hoắc Hành Chu dừng một lúc, gần như nói từng chữ một: “Sau này, cậu ấy là người của tôi, dù có chết, cũng phải chết ở trong lòng tôi.”
“Không đến phiên mày dạy dỗ.”
Không biết là lời nói đó trong nháy mắt đã kéo bà ta về lại mười bảy năm trước, hết thảy nỗi áp bức và lăng nhục cùng không cam lòng đều bỗng chốc dâng lên, như thể hắn đứng ở nơi này, chính là đang làm bà ta nhục nhã thêm một lần nữa.
“Mày cút, cút ngay.” Triệu Cửu Lan chỉ cửa: “Tao không muốn gặp lại mày, tao không thể chấp nhận Lạc Hành ở bên mày, chết cũng không thể.”
“Tôi không có thương lượng với bà, Lạc Hành tôi nhất định muốn.” Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn Triệu Cửu Lan, cho bà ta cái nhìn vô cùng lạnh lùng, nụ cười hờ hợt khiến bà ta rợn cả tóc gáy: “Bắt đầu từ hôm nay, bà còn dám đụng vào Lạc Hành, chẳng cần biết bà là ai, tôi cũng sẽ lấy mạng bà.”
—
Lúc Lạc Hành tỉnh dậy thì Hoắc Hành Chu đã không ở trên giường, quần áo hay giày đều không ở đây, giống như vẫn luôn chưa từng xuất hiện.
Cậu bối rối vài giây, cho rằng sự xuất hiện của Hoắc Hành Chu đêm qua, là do cậu nằm mơ.
Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, 8 giờ sáng, sao cậu ngủ sâu thế này. Cậu chưa từng ngủ quên đến mức này, thế mà nay lại ngủ thẳng đến 8 giờ.
Lạc Hành ngồi dậy, ngẩn người, khăn quàng cổ trên giường, là của Hoắc Hành Chu.
Cậu nghiêng đầu, trên bàn vẫn còn dư lại nửa cái bánh ngọt chưa ăn xong, trong lòng nhất thời hoảnh hốt, lẽ nào!
“Hoắc Hành Chu!”
Tim Lạc Hành bỗng chốc tăng nhanh, chẳng lẽ mẹ trở về nhìn thấy Hoắc Hành Chu! Cậu nhất thời hốt hoảng bước xuống giường, tay run rẩy mặc quần áo vào, trong lòng vô cùng bất an.
Kéo cửa ra, có một loạt dấu chân từ cửa nhà chính đến trước cửa, còn có một loạt dấu chân cửa chính đi vào, sáng sớm Triệu Cửu Lan đã về, trong lòng bỗng chốc chìm xuống.
Lạc Hành càng nghĩ càng hoảng, bởi vì đêm qua tuyết rơi, Hoắc Hành Chu còn mua bánh ngọt nên cậu nhất thời nhịn không được mà mềm lòng, giữ hắn ở nhà, cho rằng hôm nay cậu sẽ dậy sớm một chút rồi bảo Hoắc Hành Chu tranh thủ rời đi.
Không ngờ rằng, cậu lại ngủ quên.
Lạc Hành hận chết mình sao lại ngủ quên, nếu bởi vì mình mà khiến hắn bị Triệu Cửu Lan tổn thương… Cậu không dám nghĩ nữa, nhấc chân chạy vào nhà chính.
Lúc thường cậu rất bài xích đến nhà chính, nhưng lúc này đây.
Cậu không để ý nữa.
Tay cậu vừa chạm đến cửa đã có người từ bên trong kéo ra, Hoắc Hành Chu cười một tiếng: “Ôi chao, dậy rồi?”
Lạc Hành nuốt nước bọt, nhìn hắn vài giây, phát hiện trên mặt hắn có một vết thương quen thuộc, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên, cố sức kéo tay hắn: “Cậu đi mau.”
Lạc Hành dùng sức lắc đầu, đôi mắt càng lúc càng đỏ, con ngươi bị hơi nước bao phủ: “Sau này cậu… đừng…”
“Dì Triệu, vậy cháu và Lạc Hành đi trước.” Hoắc Hành Chu bị cậu lôi kéo, tranh thủ quay đầu nhìn vào trong phòng nở nụ cười: “Sau này có dịp sẽ về thăm ngài.”
Lạc Hành cứng đờ.
“Cậu nói… cái gì?”
Hoắc Hành Chu nắm tay cậu, đặt bên môi mà thổi hơi, cười nói: “Cậu nói cậu chỉ toàn càn quấy, dì Triệu nói khi còn nhỏ cậu không có bạn bè gì, bảo tớ chăm sóc cậu thật tốt, không muốn cậu suốt ngày cứ nghĩ đến học tập.”
Lạc Hành ngây ngẩn nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu Triệu Cửu Lan mà hắn nói, và người trong trí nhớ của mình là cùng một người.
Hoắc Hành Chu cầm tay cậu, thả mềm giọng: “Chúng ta đi thôi.”
Lạc Hành đi vào bước, quay đầu lại.
Triệu Cửu Lan đang ngồi trên ghế, ngây ngẩn không biết đang nghĩ gì, không hề bác bỏ lời Hoắc Hành Chu nói, cũng chẳng tiếp nhận.
Thứ mà cậu không nhìn thấy chính là, lòng bàn tay của bà ta đã bị móng tay bấm rách, máu tươi thấm ra từ bên trong, đôi môi run rẩy tự lẩm bẩm: “Tao sẽ không để bọn bây ở bên nhau, tuyệt đối không.”