Không Ngọt Bằng Em

Chương 43: Chuyên quyền độc đoán 2



Edit: Hướng Nhật Quỳ

Lạc Hành giật giật môi.

Giữ vững hô hấp, cả mắt cũng chẳng dám chớp, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ làm ảo giác vỡ tan, khiến cậu phát hiện rằng người trước mắt này thực chất chỉ là ảo tưởng mà cậu tạo ra.

Hoắc Hành Chu ngồi xổm xuống, một tay nâng mặt cậu, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau đi vết ẩm ướt, mặt mày dịu dàng hỏi: “Khóc cái gì?”

Vừa dứt lời, Lạc Hành đã không nhịn được mà rơi lệ lần nữa.

Trong bệnh viện có người người tò mò quay sang nhìn Lạc Hành, Hoắc Hành Chu kéo cậu lên, dẫn đến góc cầu thang rồi lau nước mắt cho cậu, cười bảo: “Sao lại khóc đến ghiền rồi?”

Lạc Hành nhanh chóng cắn môi kìm nén nước mắt, giơ tay lau nước mắt, mạnh miệng đáp: “Đau mắt, mới không khóc.”

“Tớ còn tưởng mấy ngày cậu không gặp tớ nên mừng đến chảy nước mắt chứ.” Hoắc Hành Chu cười lau mặt cho cậu, cầm lấy giấy kiểm tra sức khỏe trong tay cậu nhìn hai lần: “Để tớ xem thử bé ngoan nhà chúng ta có cao lên không, ôi chao cao hơn so với lúc trước này.”

Lạc Hành bị hắn chọc cười, bộ dạng đỏ mắt vừa khóc vừa cười khiến lòng Hoắc Hành Chu mềm nhũn, đau lòng ôm lấy cậu, ghé đến bên tai cậu hỏi: “Nhớ tớ không?”

“… Ừm.” Lạc Hành im lặng một hồi, vẫn nói lời thật.

Hoắc Hành Chu miết tai cậu một cái, nhẫn nhịn kích động muốn hôn cậu, mềm giọng hỏi: “Sao lại gầy vậy, vừa rời khỏi mí mắt tớ đã ăn cơm không ngon rồi?”

Lạc Hành rũ mắt, nhìn hắn dịu dàng nói chuyện với mình như thế, chẳng hề tỏ ra tức giận vì bị mình từ chối dù chỉ một chút, càng khó chịu hơn.

Cậu ấy tốt như vậy.

“Không có gầy.”

“Tớ sờ thử.” Hoắc Hành Chu kéo cậu vào lòng, tay trái vén vạt áo cậu lên để thăm dò, bóp eo cậu một cái, lại nhẹ nhàng vuốt ve hai lần: “Ai bảo không gầy, tớ thấy đã nhỏ đi rất nhiều rồi.”

Lần này Lạc Hành cũng không né tránh, dù có sợ nhột thì vẫn nhịn để cho hắn sờ soạng một hồi, cố kiềm nằm ngoài trong lòng hắn, vành mắt nóng lên chỉ muốn khóc.

“Cậu đi đâu vậy?” Lạc Hành nhấp khóe miệng, ngón tay bắt lấy ống tay áo hắn, thấp giọng hỏi.

Hoắc Hành Chu thuận thế nắm chặt ngón tay cậu đưa đến thắt lưng mình, nhìn sắc mặt có vẻ tái nhợt của cậu, từ ngón tay xuống lòng bàn tay lạnh đến kinh người, đặt trong lòng bàn tay mà chà xát, bỏ trong ngực mình để ủ ấm.

Sau khi hắn ra khỏi Nhất Trung thì đúng lúc Thương Thanh Minh nói cho hắn biết đã tra ra được, Triệu Cửu Lan từng là người ở thành phố Bắc.

Sau này mới đến Giang Thành.

Hắn đã điều tra quá khứ của Triệu Cửu Lan, năm đó Triệu Cửu Lan rất thích thầy giáo của mình Lạc Chí Viễn, ông ta vừa dịu dàng nho nhã lại có học thức, rất được học sinh hoan nghênh.

Khi đó ông ta vừa trở về từ nước ngoài, tác phong cởi mở là khó tránh khỏi. Lúc đó ở trong mắt của nữ sinh, chính là tiêu chuẩn vai nam chính trưởng thành giáo dục, thành thục lại có sức hấp dẫn.

Triệu Cửu Lan ngoan ngoãn hiểu chuyện, là con ngoan trong mắt thầy cô và phụ huynh, lại vẫn là nữ thần trong mắt bọn học sinh. Nhưng bà ta lại yêu thầy giáo của mình Lạc Chí Viễn đến hết thuốc chữa, từ đó đã xảy ra chuyện không thể cứu vãn được.

Sau đó, bà ta thừa dịp Lạc Chí Viễn say rượu mà ở cùng một chỗ với bà ta, chuyện này nếu như bị lật tẩy đến trường học, thì cả hai người đều sẽ bị khai trừ.

Tuy Triệu Cửu Lan không để ý, nhưng Lạc Chí Viễn lại quan tâm.

Từ đầu đến cuối trong lòng ông ta đều có một người, là đàn ông, ngay cả lý do say rượu cũng là bởi người đàn ông đó, ông ta ngả bài với Triệu Cửu Lan, sẵn lòng bồi thường lại cho bà ta.

Triệu Cửu Lan không thể chấp nhận kết quả như thế, lại rất có tự tin rằng mình sẽ có thể bẻ thẳng Lạc Chỉ Viễn trở lại nên vẫn dùng mọi cách chăm sóc ông ta như cũ, hèn mọn yêu đến tận trong tủy.

Lạc Chí Viễn không muốn thấy bà ta như vậy, cũng chẳng muốn hủy hoại cả đời của bà ta, ông ta đã thử nhưng vẫn không có cách nào.

Lạc Chí Viễn không yêu bà ta, không cho bà ta hạnh phúc được.

Về sau, Triệu Cửu Lan mang thai. Trong nhà bảo bà ta phá đứa trẻ đi nhưng bà ta lại không chịu, khăng khăng muốn sinh con ra cho bằng được, thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với người nhà.

Lúc Hoắc Hành Chu đang tra đến đoạn quá khứ này, thì không biết tâm tính của Triệu Cửu Lan là dạng gì, có lẽ là muốn dùng đứa nhỏ để trói buộc Lạc Chí Viễn kết hôn với bà ta.

Có lẽ là để chống đối với người nhà.

Hoặc có lẽ, bà ta không trả thù Lạc Chí Viễn được nên mới bộc phát hết thảy thù hận lên trên người Lạc Hành, mượn lý do tổn thương cậu để trút bỏ tất cả nỗi bất bình và oán hận.

Xét đến cùng thì có một điểm có thể khẳng định, rằng bà ta sinh đứa bé này, không phải bởi vì yêu.

Cả đời này của Triệu Cửu Lan, sợ là chưa từng chân chính nghiêm túc liếc mắt nhìn Lạc Hành lấy một cái, nhìn đứa con trai mà bà ta sinh ra này.

Hoắc Hành Chu sờ sờ mặt Lạc Hành, nhìn dáng vẻ cậu khẩn trương nhìn mình mà vô thức nuốt nước bọt, quan sát cái miệng nhỏ hô hấp.

Nếu như Triệu Cửu Lan, cho dù thật sự có một giây liếc nhìn Lạc Hành, thì Hoắc Hành Chu khẳng định, bà ta nhất định sẽ thích đứa bé này.

Hoắc Hành Chu nghĩ một lúc, vẫn không nói đoạn quá khứ bất kham này cho cậu nghe.

Dù sao đi nữa, Triệu Cửu Lan cũng không dám đến trước mặt cậu gây chuyện, chuyện đã giải quyết xong rồi.

Hoắc Hành Chu thấp giọng cười: “Sao nào? Muốn điều tra lộ trình của tớ ư?”

Lạc Hành thở ra một hơi trầm thấp, khẽ lắc đầu: “Tớ chỉ là rất lo cho cậu.”

Hoắc Hành Chu ngẩn ra, không nghĩ đến là lý do này, nắm chặt ngón tay cậu mà nghĩ, lần này trở về, sao cậu lại ngoan như vậy, chẳng cần hắn ép buộc thì đã nói thật ra hết rồi.

“Không có chuyện gì, ra ngoài làm vài chuyện thôi.” Hoắc Hành Chu ngửa đầu, thật ra trong lòng cũng có chút lo nghĩ. Lạc Hành vẫn luôn không nghe lời hắn, lại còn có ý nghĩ không muốn liên lụy đến hắn.

Triệu Cửu Lan bóp méo việc giáo dục Lạc Hành ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, chắc không phải chỉ một hai ngày là xoay chuyển được, phải làm sao đây.

Dựa theo điệu bộ mà Triệu Cửu Lan nói, Lạc Hành lo lắng chỉ là hắn và người nhà của hắn bị người khác chỉ trích, còn có sự thấp hèn bị thấm nhuần quanh năm nên không xứng có được yêu thương.

Hắn cưng chiều Lạc Hành, cho nên khó tránh khỏi trông trước trông sau, bó tay bó chân.

“Bận kiểm tra sức khỏe tới tận trưa, có mệt không?”

Lạc Hành lắc đầu đáp: “Không mệt.”

Hoắc Hành Chu cười xoa đầu cậu, cầm giấy kiểm tra sức khỏe trong tay mình, “Vừa rồi có chích đầu ngón tay không?”

Lạc Hành gật đầu.

“Tay nào?” Hoắc Hành Chu rũ mắt nhìn thử tay cậu, thấy cậu nhẹ nhàng nắm lại sau đó mới giơ tay lên, trên ngón tay đeo nhẫn có một lỗ kim nho nhỏ, vết đâm bé xíu nằm trên bụng ngón tay trắng ngần.

“Có đau không?”

Lạc Hành gật đầu rồi lại lắc đầu, vừa định nói chuyện thì trông thấy Hoắc Hành Chu hơi cúi đầu, hôn lên bụng ngón tay một cái.

Ngón tay Lạc Hành phát run, theo bản năng rút tay về. Hoắc Hành Chu cũng tiện thể buông ra, đồng thời nắm tay cậu nhét vào trong túi áo, cùng ra khỏi cửa bệnh viện.

“Lớp trưởng nói, chờ cậu đến rồi thì tớ và cậu cùng kiểm tra sức khỏe, cậu không kiểm tra ư?” Lạc Hành vội hỏi.

“Dẫn cậu đi ăn cơm trước đã, kiểm tra sức khỏe thì không vội, tớ về sẽ tự mình đi một chuyến.” Hoắc Hành Chu nhìn sắc mặt tái nhợt cùng thân thể đã hao gầy đi không ít của cậu, thầm nghĩ khó khăn lắm mới thêm được chút thịt, vừa về đã gầy đi rồi.

Lạc Hành nắm chặt ngón tay hắn, khó khăn há miệng, nói: “Hoắc Hành Chu, tớ muốn… nói với cậu một chuyện.”

“Hả?” Hoắc Hành Chu cười trêu ghẹo: “Chuyện gì nào, chẳng phải chuyện tớ thích thì đừng nói, tớ không thích nghe.”

Lạc Hành mím môi một cái, quả nhiên không nói. Hoắc Hành Chu cười gõ lên trán cậu: “Sao nói gì cũng tin vậy, chỉ cần là cậu nói tớ đều thích nghe cả.”

“Tớ…” Lạc Hành ngửa đầu nhìn Hoắc Hành Chu, nhắm mắt lại như chẳng thèm quan tâm đến thứ gì, nói: “Tớ không nghe được… tớ… sắp mất đi thính giác.”

Cả người Hoắc Hành Chu cứng đờ, nhớ đến chuyện giấy kiểm tra sức khỏe nên hiểu rõ, đoán chừng là Lạc Hành biết chuyện chẳng thể dối gạt được nên mới thẳng thắn với hắn.

Hắn không mấy để ý cười một cái: “Không nghe được cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm, thế giới này có bạn nhỏ nào là thập toàn thập mỹ đâu.”

Lạc Hành há miệng, có phần khó mà mở miệng hỏi: “Cậu không để bụng ư?”

“Không để bụng.” Hoắc Hành Chu nghiêng đầu cười, kéo cậu vào trong mà bảo vệ, dẫn cậu đi qua vỉa hè rồi mới nhìn vào mắt cậu, nói: “Chuyện này không ảnh hưởng đến việc tớ thích cậu.”

Vành mắt Lạc Hành nóng hổi, nếu bây giờ không phải đang ở trên phố lớn, thì cậu thậm chí cũng không nhịn được mà nhào vào lòng hắn.

Cậu vốn cho rằng Hoắc Hành Chu sẽ kinh ngạc, sẽ ghét bỏ, ít nhất là sẽ chần chờ trong nháy mắt, cậu cũng đã nghĩ đến việc phải giải thích chuyện mình không nghe được với hắn như thế nào.

Chẳng ngờ rằng hắn chỉ nói một câu.

—— chuyện này không ảnh hưởng đến việc tớ thích cậu.

“Đúng rồi, ngày mai tớ không đến trường học, cậu đi ăn cơm cùng Phùng Giai và Lý Nhạc Phàm đi, đừng đến nhà ăn ăn mấy thứ đó một mình.”

“Tại, tại sao… có chuyện gì sao?” Lạc Hành có chút sợ hãi, hắn mới vừa trở về, cớ sao lại muốn đi, ủ rũ cắn lên đầu lưỡi.

Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt như đưa đám của cậu, cười xoa xoa đầu cậu: “Trong nhà có người thân qua đời, tớ và mẹ đến đó một chuyến, buổi tối sẽ chạy về.”

Lạc Hành ngẩn ra, hơi ngượng ngùng chớp mắt một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu nhớ bảo dì đừng quá đau buồn…”

“Được.”



Hoắc Hành Chu nhìn con thỏ đang gật đầu ôm củ cà rốt kia trên điện thoại, không kiềm được mà cười một tiếng, bị Ngũ Tố Nghiên đạp cho một đạp: “Nghiêm túc một chút.”

“Khụ.” Hoắc Hành Chu nhìn điện thoại, hồi lâu mới đột nhiên nói: “‘Mẹ, nói với mẹ chuyện này.”

Ngũ Tố Nghiên nghiêng đầu liếc nhìn hắn, chẳng hề có chút cảm tình nào mà chế nhạo: “Mẹ không thích nghe thì đừng có nói, muốn đi trước thì khỏi bàn nữa, đàng hoàng đợi đến tối đi rồi cùng về Giang Thành.”

“Không phải.” Hoắc Hành Chu thầm sắp xếp lại lời nói, lời nói lăn mấy vòng nơi đầu lưỡi, nói: “Con tìm con dâu cho mẹ mà.”

Ngón tay của Ngũ Tố Nghiên nắm chặt lên túi xách, bóp ra từng vết trăng non, đoan trang ngồi trên ghế, nhìn những đóa hoa trắng và lụa đen trong linh đường, trong lòng nhanh chóng đảo những lời này qua lại mấy lần, cố gắng che giấu nỗi khiếp sợ nơi đáy lòng, lạnh nhạt hỏi: “Ồ, tên gì?”

“Lạc Hành.” Hoắc Hành Chu thấy vẻ mặt coi như bình tĩnh của bà, thăm dò đáp: “Giới tính nam.”

“Nam?” Ngũ Tố Nghiên vừa kêu thất thanh thì trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong linh đường, ho khan một tiếng rồi gật đầu nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, con trai tôi không hiểu quy củ, tôi dẫn nó ra ngoài.”

Ngũ Tố Nghiên hờ hững quăng nồi[1], ổn định bước chân đang phát run, ra khỏi linh đường mới há miệng hỏi: “Dáng dấp có đẹp không? Ngoan không? Mấy tuổi? Có hình không? Mẹ xem thử.”

[1] Gốc là Súy oa [甩锅]: dịch thô thì là ném nồi, kiểu như “quăng bóng trở lại”, ném vấn đề sang cho người khác.

“…” Hoắc Hành Chu im lặng vài giây, trước đó còn cho rằng ba mẹ có thể chấp nhận chuyện mình cong này hay không.

Bây giờ nhìn lại, Ngũ Tố Nghiên dường như cũng đang chờ hắn cong vậy?

Hoắc Hành Chu lấy điện thoại ra, tìm tấm hình Lạc Hành vùi trong lòng hắn ngủ mà hắn chụp lén được hồi Nguyên Đán.

Ngũ Tố Nghiên cầm sang nhìn thử, mặt mày hớn hở, tim cũng muốn tan ra.

“Ôi chao cục cưng của mẹ, nhóc này cũng rất đáng yêu, khuôn mặt vừa nhỏ vừa trắng này nhìn là biết ngoan liền… khoan đã.” Ngũ Tố Nghiên đập điện thoại vào ngực hắn, Hoắc Hành Chu luống cuống chụp được, chỉ thấy mặt mày bà phát lạnh: “Mày gạt được ở đâu đó?”

“?” Hoắc Hành Chu không dám tin nhìn mẹ ruột của mình: “Không có gạt, còn đang theo đuổi mà, chỉ cảm thấy là nên báo trước với mẹ một tiếng, còn muốn tìm mẹ giúp một chuyện đây này.”

“Giúp cái gì?”

Hoắc Hành Chu cất điện thoại, sau đó cố giản lược rồi bắt đầu kể lại từ đầu.



Lạc Hành ăn cơm xong, nghĩ lại lần trước hiểu lầm Diếp Tiếu Tiếu nên rất có lỗi, gần đến sinh nhật cô rồi nên muốn mua gì đó để xin lỗi cô, bèn nói với Phùng Giai bảo họ đi trước.

Mình thì đi mua ít đồ.

Kết quả lúc cậu vòng qua chỗ ngoặt thì bỗng đụng vào một người, Lạc Hành vội nói xin lỗi: “Xin lỗi, cậu không sao chứ.”

Gã cầm đầu kia, tóc nhuộm màu vàng sẫm, quả đầu như cây cỏ khô rối bù xù, quần áo mặc ngổn ngang, cà lơ phất phơ nhìn là biết chẳng phải kẻ hiền lành gì, sau lưng còn có mấy người.

Giống như bọn họ, đều đang ở chỗ này chờ cậu, trông thấy cậu thì cười.

“Ơ, đây chẳng phải là thằng tùy tùng của Hoắc Hành Chu sao, xin lỗi xin lỗi.”

Lạc Hành cau mày.

“Ai ~~ đi cái gì, anh em hàn huyên với mày vài câu.” Gã trai đưa tay ra ngăn Lạc Hành lại, nhướng lông mày với người phía sau, ngay sau đó có mấy người vây cậu vào giữa: “Đừng đi mà.”

“Ôi anh Tranh, hôm nay vận may của anh tốt ghê nha, không tóm được Hoắc Hành Chu mà lại tóm được thằng tùy tùng này, đánh nó một trận cho hả dạ?”

Gã cầm đầu gọi là anh Tranh kia cười lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo Lạc Hành, cười bảo: “Tao nghe nói, mày là thằng điếc đúng không? Ồ cũng giống như người câm điếc vậy, điếc rồi nó cũng chẳng học nói được, vậy mày cũng là người câm ư, nè mày có thể nói chuyện không?”

Lạc Hành hất cổ tay gã ra, nhấc chân muốn chạy lại bị gã hung tợn tóm trở lại, bóp cổ chặn ở trên tường,

Anh Tranh bóp cổ cậu, như nổi khùng nói: “Hoắc Hành Chu quả là thằng ngu, tao bảo vệ bạn học một tý là ý tốt mà, chỉ bị nó bắt gặp thôi đã đánh rớt ba cái răng, tao bắt nó không được, thì bắt mày ra đổi.”

Lạc Hành cấu tay gã định giãy giụa, nhưng lại bị mấy người bên cạnh chận chặt tay chân, cả cổ cũng bị bóp đến gần như thở không thông.

“Gọi điện cho nó.” Anh Tranh chìa tay muốn lấy điện thoại trong túi Lạc Hành thì bị một người phía sau cầm tay, giọng nói trầm thấp: “Thả cậu ấy đi, mày muốn tiền, tao cho mày.”

Lạc Hành khó khăn mở mắt ra, nhìn người trước mặt, Tiết Tiên?

Vẫn là bộ dạng lạnh nhạt như cũ, cầm tay anh Tranh chẳng hề buông lỏng, thong thả lấy bóp da từ trong túi ra, đưa tất cả tiền cho gã ta.

“Thả cậu ấy đi.” Tiết Tiên nhìn Lạc Hành một cái, nói: “Cậu ấy không quen Hoắc Hành Chu, chỉ là bạn học thôi.”

Anh Tranh chần chừ một lúc, bỗng hừ lạnh một tiếng: “Cút đi thằng trai bao, nếu không thì cả mày tao cũng đánh.”

“Mày muốn là tiền, cho mày rồi thì thu tay lại đi.” Tiết Tiên nhìn vào mắt anh Tranh, nhấc mí mắt lên: “Cút.”

“Tha cho mày một mạng, lần sau đừng để ông nhìn thấy mày!”

Người nọ buông tay ra, Lạc Hành mất sức quỳ một chân dưới đất ho khan liên tục, hàng loạt oxy trong đầu đều hóa thành màu đen, gấp gáp thở hổn hển.

“Cậu không sao chứ.” Tiết Tiên giơ tay vỗ vỗ lưng cho Lạc Hành, dịu giọng bảo: “Vừa nãy mấy người kia, trước đây từng đụng chạm với Hoắc Hành Chu, lúc thu tiền bảo kê thì bị cậu ấy bắt gặp, đánh cho một trận, không ngờ bọn nó lại sẽ chặn cậu.”

Lạc Hành khoát tay, “Không, không sao.” Dừng một chút lại nói: “Cảm ơn.’

Tiết Tiên cười cười rồi đỡ cậu dậy: “Không có gì, tôi cũng chỉ đúng lúc đi ngang qua, mấy tên này đều là kẻ hung dữ nhất, lần sau thấy bọn nó thì phải tránh xa một chút, Hoắc Hành Chu cũng không nhất định lần nào cũng bảo vệ cậu.”

Lạc Hành nghe gã nhắc đến Hoắc Hành Chu, khẽ nhíu mày, rút cổ tay từ trong tay gã ra, nói: “Cậu cho họ bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu.”

“Không cần.” Tiết Tiên chẳng mấy để tâm cười cười: “Tôi chẳng thiếu chút tiền này, coi như là kết giao với người bạn như cậu đi, lần trước là tôi nói chuyện có vấn đề, tôi nói xin lỗi với cậu, cậu có thể tha thứ cho tôi không?’

Lạc Hành vẫn luôn không thích Tiết Tiên, luôn cho rằng trên người gã có một loại không cách nào nói rõ, khiến người khác cảm thấy có cảm giác bị đè nén, nhưng có nói cũng chẳng được gì.

Sau khi Hoắc Hành Chu kể gã hại chết Mẫn Dao thì mới thật sự hiểu được, trên người người này có một phần nào đó rất đáng sợ.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi, thế nhưng cậu không hề có lỗi với tôi, không cần nói xin lỗi.” Lạc Hành gần như lấy lại tinh thần, giật giật cái cổ đau nhói, hỏi: “Lúc nào cậu cũng như vậy, là muốn tìm sự tha thứ từ người khác ư?”

Tiết Tiên ngẩn ra, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa ban đầu dường như bỗng nứt thành một đường, cau mày hỏi: “Cậu có ý gì?”

Lạc Hành chẳng muốn nói nhiều với gã làm gì, Mẫn Dao cậu không quen biết, cũng chưa từng tiếp tục nên không có lập trường đi trách cứ Tiết Tiên, mà cậu cũng chẳng muốn có quan hệ gì với gã.

“Có phải Hoắc Hành Chu kể với cậu… chuyện của Mẫn Dao?” Tiết Tiên khó khăn há miệng, hỏi.

Lạc Hành lẳng lặng đi đến cổng trường học, Tiết Tiên cũng bước đến, cười khổ một tiếng: “Tôi biết, cậu giống như Hoắc Hành Chu, đều cho rằng Mẫn Dao chết là do tôi, phải, là tôi hại chết cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn mà!”

Lạc Hành dừng chân.

Tiết Tiên ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi xuống nhìn mũi chân mình, như thể rất hoài niệm nói: “Vào lúc đó, tôi và Hoắc Hành Chu, Diệp Tiếu Tiếu và Lục Thanh Hòa là những người bạn thân nhất.’

Lạc Hành chẳng nói lời nào, ngược lại như đang chọc giận Tiết Tiên. Gã luôn cảm thấy trong mắt Lạc Hành đều là ngông cuồng tự đại, vì được Hoắc Hành Chu cưng chiều nên mới xem thường mình.

Gã như tiết hận mà vọt đến trước mặt Lạc Hành, rốt cuộc cũng không duy trì được hình tượng lãnh đạm ban đầu, đôi mắt như sắp nứt mà nhìn chằm chằm Lạc Hành.

“Nhưng đã nhiều năm như thế, bọn họ chỉ biết trách cứ tôi, hận tôi! Có ai biết được nỗi khổ của tôi của tôi, mỗi ngày tôi… mỗi ngày đều chìm đắm trong ác mộng, tôi nhìn thấy Mẫn Dao… khắp người máu me hỏi tôi, sao lại vứt bỏ cô ấy, hỏi tôi trong những kẻ đã cưỡng dâm cô ấy có tôi hay không…”

“Mẫn Dao ngơ ngác nhìn tôi, cô ấy nói, tôi uống say, tôi không nhìn thấy những người kia, không biết có ai, một người… hai người… mười người… tại sao cậu lại không cứu tôi.”

“Ba năm, mỗi một ngày tôi đều sống trong ác mộng, gần như không dám ngủ cũng chẳng dám nhắm mắt. Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, thì sẽ mơ thấy cô ấy đến tìm tôi.” Tiết Tiên siết chặt tay, đau khổ ngồi xổm người xuống: “Cô ấy không biết uống rượu thì sao lại không từ chối, làm sao tôi biết được tửu lượng của cô ấy lại kém như thế.”

“Tôi căn bản chẳng biết cô ấy không biết uống rượu, nếu như tôi biết…” Tiết Tiên bỗng ngừng nói, sắc mặt nhợt nhạt nhắm hai mắt lại, đau khổ nỉ non: “Nỗi khổ của tôi Hoắc Hành Chu có biết không, tất cả cậu ấy đều không biết!”

Lạc Hành hơi nhíu mày nhìn gã, cảm thấy cử chỉ của Tiết Tiết thật điên rồ, gặp ai cũng muốn người khác nói cho gã biết, là cậu vô tội, cậu cũng là người bị hại.

“Có phải cậu cho rằng cái chết của Mẫn Dao, Hoắc Hành Chu, Diệp Tiếu Tiếu, thậm chí cả Lục Thanh Hòa cũng phải có trách nhiệm?” Lạc Hành cau mày: “Cậu tìm tôi, là muốn để tôi thừa nhận cảm giác của cậu ư?”

Tiết Tiên chẳng nói gì.

Lạc Hành nhìn nỗi thống khổ của hắn rồi nhắm mắt lại, đau đớn trên mặt gần như cũng tiêm nhiễm khiến bầu không khí càng lạnh hơn. Gã cắn răng, mài ra từng chữ từng chữ một: “Lẽ nào không có ư? Chẳng lẽ bọn họ trong sạch hơn tôi ư!”

“Tiết Tiên.” Lạc Hành cảm thấy có nói gã cũng chẳng hiểu, nhìn thẳng vào trong mắt gã, hỏi: “Cậu có từng dù chỉ là một phút, cảm thấy có lỗi với Mẫn Dao không? Từng hối hận rằng không nên kêu cô ấy đến nơi đó, để cô ấy uống rượu làm nhục cô ấy không?”

Tiết Tiên ngẩn ra, đột nhiên cười trào phúng: “Tôi có lỗi với cô ấy, cô ấy tự mình xông vào cuộc sống của tôi, đơn phương tình nguyện nói thích tôi, cô ấy lại chưa từng nghĩ rằng tôi có thích cô ấy ư? Từ khi cô ấy xuất hiện, Hoắc Hành Chu bắt đầu xa lánh tôi, thậm chí còn ép thằng ngu Phùng Giai kia chơi cùng cũng không đi cùng tôi, tôi có lỗi với cô ấy?”

Lần này Lạc Hành xem như đã thấy rõ, từ đầu đến cuối Tiết Tiên không hề cảm giác bản thân đã làm sai điều gì.

Gã xem thường Mẫn Dao từ tận đáy lòng, cho rằng cô không xứng với mình, còn cho rằng sự tồn tại của cô đã khiến Hoắc Hành Chu xa lánh mình.

“Cậu cho là Hoắc Hành Chu xa lánh cậu là bởi vì Mẫn Dao, tâm nguyện cậu khó yên, cho nên cố tình tìm Mẫn Dao đến để đùa bỡn nhục nhã cô ấy, khiến cô ấy hết hy vọng sau đừng không tiếp tục làm phiền cậu nữa, đúng không?”

“Không phải, không phải!” Tiết Tiên đột nhiên ngẩng đầu, bỗng chốc vọt dậy, nắm chặt tay Lạc Hành, hai mắt đỏ lòm phủ nhận: “Tôi không muốn, tôi cũng không muốn! Tôi cũng không ngờ kết quả sẽ như thế!”

“Phải, có lẽ cậu cũng chẳng ngờ hậu quả sẽ như vậy. Nhưng sự thật chính là Mẫn Dao chết rồi.” Lạc Hành liếc nhìn cổ tay mình, lại ngẩng đầu lên cười lạnh một tiếng, lần đầu tiên dùng từ ngữ sắc bén mà nói: “Cậu không chịu nổi một mạng nên từ đầu đến cuối cậu chưa từng đến gặp Mẫn Dao. Sau khi cô ấy chết rồi, cậu mới bắt đầu cảm thấy ‘lương tâm bất an’, vì thế cậu mới nhất định muốn trở về từ Nhất Trung, cậu muốn Hoắc Hành Chu tha thứ cho cậu, cậu mới có thể yên tâm thoải mái mà sống. Cậu thích Hoắc Hành Chu, có đúng không?”

Tiết Tiên đột nhiên như bị người khác châm lửa đốt pháo, nổ ‘bùm’ một tiếng: “Không phải!”

“Cậu phải.” Lạc Hành bước lên trước, vô thức lây nhiễm thói quen của Hoắc Hành Chu, áp sát gã nói: “Tại sao cậu không tìm Diệp Tiết Tiếu mà xin lỗi, rõ ràng cô ấy mới là bạn thân nhất của Mẫn Dao. Tại sao cậu không tìm cha mẹ Mẫn Dao để xin lỗi, rõ ràng họ mới là người bị hại nhất mà.”

“Thứ cậu để ý vốn không phải cái chết của Mẫn Dao, cậu để ý chính là việc Hoắc Hành Chu không tha thứ.” Lạc Hành rút tay ra, thật sự chẳng muốn dây dưa cùng gã, dứt khoát nói: “Lần đầu tiên khi cậu đến trước mặt tôi, thì đã ám chỉ quan hệ của cậu và Hoắc Hành Chu rất tốt, cậu cảm thấy tôi là kẻ thù của cậu, cho nên cậu mới đến tuyên bố chủ quyền.”

“Mấy người khi nãy kia, là cậu tìm tới nhỉ.” Lạc Hành giơ tay sờ sờ cổ, có chút nhói nhói khiến cậu hơi khó chịu, người kia bóp rất mạnh, cứ như là muốn lấy mạng cậu.

Nếu như Tiết Tiên không xuất hiện, thì có thể cậu thật sự đã chết rồi.

“Tôi không có!” Tiết Tiên thề thốt phủ nhận.

“Cậu có. Cậu rất rõ ràng, Hoắc Hành Chu không phải kiểu người sẽ khua môi múa mép sau lưng người khác, cậu tưởng cậu ấy không kể chuyện Mẫn Dao cho tôi biết cho nên cậu bảo những người này đến dọa dẫm tôi. Một là để tôi sợ sau đó cách xa Hoắc Hành Chu một chút, hai là cứu tôi, bố thí ân huệ, đúng không?”

“Tôi đối xử với cậu như vậy thì có ích lợi gì!” Tiết Tiên thu vẻ mặt lại, khẽ cười, mặt mày tuấn tuấn lại hờ hững, rất vô tội mà xòe tay: “Không có chứng cứ, cậu chẳng thể tùy tiện xử oan cho tôi, tôi lại vừa mới cứu cậu.”

“Có người tưởng tôi không nghe được, cho nên nói một câu, bao giờ thằng họ Tiết kia đến.” Lạc Hành nhắm mắt lại, không nghĩ được tại sao trên đời này lại có người như Tiết Tiên.

Mẫn Dao chết rồi, tất cả mọi người đều rất thương tâm, chỉ có gã là bận đi oán trách người khác, vội tháo bỏ trách nhiệm.

“Hoắc Hành Chu đối với cậu, cũng giống như với Phùng Giai. Cậu cảm thấy cậu ấy coi trọng cái này, xem nhẹ cái kia, từ điểm này cậu đã không xứng với Hoắc Hành Chu rồi.” Lạc Hành nói xong, nhấc chân đi, được vài bước lại quay đầu, nhìn gã rồi cười nhẹ.

“Hoắc Hành Chu, là của tôi.”

Tiết Tiên nhìn bóng lưng cậu, nắm chặt nắm đấm đấm lên trên tường, chấn động đến mức xương ngón tay gã đau nhức nhưng vẫn chẳng có cảm giác gì. Không phải! Không phải!

Hoắc Hành Chu là của gã!



Sau ngày đó, Lạc Hành nhờ Lục Thanh Hòa trả tiền lại cho Tiết Tiên, gã không nói gì mà nhận lấy, cũng chẳng đến tìm cậu nữa.

Cậu không biết lý do Tiết Tiên nói với cậu mấy lời này là gì, cũng chẳng muốn đi truy cứu, đối với kẻ như vậy, cậu chỉ nhìn nhiều thôi đã thấy xúc phạm Mẫn Dao rồi.

Cậu không nói cho Hoắc Hành Chu biết, nếu hắn biết được chắc chắn sẽ đến tìm Tiết Tiến, cậu không muốn Hoắc Hành Chu vì kẻ đó mà gây nên mâu thuẫn gì.

Lạc Hành ôm quần áo của Hoắc Hành Chu ngồi trên ghế của phòng thể dục, nghĩ cũng sắp đến nghỉ đông rồi, mỗi người đều phải đếm ngày trôi qua.

Cậu cũng đếm, chỉ là không giống hắn và người khác, họ mong đợi kỳ nghỉ, nhưng cậu lại sợ nhất chính là kỳ nghỉ.

Không phải là sợ quay về nơi có Triệu Cửu Lan đó, mà là sợ chia tay hắn, có thể sẽ mất đi một khoảng thời gian dài ở bên hắn.

“Nè mày nghe gì chưa, Lạc Hành lớp Chín, chính là cái người ôm quần áo phía trước đó, có người nói nó là người điếc đó.”

“Thật hay giả?”

“Thật mà, tao nghe bảo bắt đầu từ cấp 2, nó chưa bao giờ làm đề thi nghe môn tiếng Anh. Thi giữa kỳ ở trường chúng ta, lần đó bạn cùng phòng của tao thi chung phòng với nó, nói nó thật sự không có thi nghe.”

“Không thể nào, tao thấy nó có thể nói chuyện bình thường với người khác mà.”

“Không tin tao gọi cho mày nghe.” Người nọ hắng giọng một cái, hơi lớn tiếng kêu một câu: “Ê, thằng điếc, Lạc Hành.”

Giọng gã trai rất lớn, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người đến bên này, cũng chẳng phải là ác ý hay chán ghét, chỉ đơn giản là tò mò mà thôi, cứ như đạt được thành tích vậy. Người đứng đầu trong nhóm lớp với Diệp Tiếu Tiếu, thế mà lại là người điếc.

Bọn học sinh đối với người điếc vẫn luôn mang theo cảm xúc không cách nào nói rõ, tuy rằng không kỳ thị, nhưng cũng sẽ có ánh mắt khác thường.

Có vài nữ sinh đã ngạc nhiên đến trợn to mắt, lẳng lặng nhìn Lạc Hành ngồi trước mặt chẳng có chút phản ứng nào, khe khẽ bàn luận: “Không thể nào, cậu ấy lớn lên đẹp như vậy, tớ còn muốn tỏ tình với cậu ấy đây này, không ngờ lại không nghe được, thật đáng tiếc.”

Nam sinh vừa cười nhạo ban nãy nghe thấy, giễu cợt một tiếng: “Người câm điếc sẽ di truyền, cậu vẫn nên tỉnh lại đi ha ha ha, đến lúc đó lại tái sinh thêm một đứa điếc đấy.”

Trong phòng thể dục hơi ầm ĩ, mọi người cười nhạo một cách trắng trợn, cũng có vài nữ sinh nhíu mày can ngăn: “Nghị luận người khác như thế không tốt đâu, không được cũng chẳng phải chuyện mất mặt gì.”

Diệp Tiếu Tiếu ngồi gần nhất, cũng nghe thấy lời bàn luận này, nhíu mày một cái, vô thức nhìn Lạc Hành.

Trong lòng hoảng sợ thật lâu vẫn chưa tiêu tan, trong nháy mắt như dại ra. Chẳng trách mỗi lần Lạc Hành nói chuyện với ai cũng luôn nhìn chăm chăm vào môi người ta.

Ban đầu cô tưởng là tôn trọng, không ngờ lại là nguyên nhân này.

Cô nhướng mày, liếc nhìn Hoắc Hành Chu trên sân bóng, chẳng biết hắn có biết chuyện Lạc Hành không nghe được hay không.

Lạc Hành hẳn sẽ không chủ động nói cho Hoắc Hành Chu biết, chuyện như thế sao cậu ấy chủ động nói ra được đây. Cô rũ mắt nghĩ, nếu như mình không nghe được, cũng chẳng hy vọng Lục Thanh Hòa sẽ biết được.

Cô hy vọng mình phải thật hoàn mỹ ở trong mắt Lục Thanh Hòa, cho dù không hoàn mỹ thì cũng không mong sẽ không lành lặn.

Mặc dù cậu ấy cũng không để ý, nhưng cô không muốn, chắc Lạc Hành cũng nghĩ vậy nhỉ.

Tiếng cười nhạo càng ngày càng quá phận, có vài người cứ thích lấy chuyện người khác bị khiếm khuyết ra làm đề tài câu chuyện. Trong phòng thể dục có rất nhiều người đang ngồi, hôm nay có tới ba lớp cùng học thể dục, bên ngoài lạnh nên đều tụ tập ở đây xem họ chơi bóng.

Đám học sinh biết hay không biết cũng đều đang chỉ trỏ bàn tán, thảo luận cái đứa đứng nhất nhóm lớp vậy mà lại là người điếc.

Diệp Tiếu Tiếu nhìn Hoắc Hành Chu trên sân, thầm nghĩ, Lạc Hành được hắn nâng trong lòng bàn tay mà yêu thương, đến phiên mấy người đến bắt nạt sao?

Cô đứng lên, lướt qua nữ sinh đang ngồi bên, đi thẳng đến chỗ mấy nam sinh trước mặt, lạnh lùng đá vào cẳng chân cái người đang càn rỡ kia một cái.

“Làm gì?” Nam sinh bị đau, vọt lên, hung tợn quay đầu.

Diệp Tiếu Tiếu lạnh lùng nhìn gã, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, mềm giọng hỏi: “Vừa rồi các cậu đang thảo luận gì vậy, tôi cũng muốn nghe một chút.”

Dung mạo cô xinh đẹp, đôi mắt là màu xanh thẳm, hệt như tiểu tinh tinh, nam sinh vừa nhìn đã không nhịn được mà tiêu hết ngọn lửa, cười khà khà nói: “Cậu gọi tôi một tiếng anh ơi, tôi sẽ nói cậu biết.”

Gã này vừa nói thì nam sinh bên cạnh lập tức nở nụ cười: “Mày được đó, câu đầu tiên đã đổi về một em gái ngoan rồi. Em gái em đừng nghe nó, anh nói cho em biết, không thì em gọi anh tiếng ‘Anh ơi’ đi, ‘Anh ơi’ là được.”

Diệp Tiếu Tiếu đứng yên không nhúc nhích, nữ sinh bên cạnh không nhịn được mà rụt sang bên cạnh, tránh đi không dám trêu chọc đám người này. Nữ sinh đi cùng đến kéo Diệp Tiếu Tiếu lại, nhỏ giọng bảo: “Mình đi thôi, cũng không có nói cậu, mình đừng chọc giận bọn họ.”

Diệp Tiếu Tiếu rút cổ tay ra khỏi tay cô gái kia, mạnh mẽ vung một bạt tai đến trước mặt nam sinh.

Toàn bộ phòng thể dục trong nháy mắt chìm vào yên tĩnh, cả người đang chơi bóng trên sân bóng cũng bị quấy rầy, đồng loạt nhìn về phía bên này.

“Ngu ngốc.” Diệp Tiếu Tiếu lạnh lùng nhìn vào mắt gã: “Không nghe được thì làm sao, đến phiên mấy người thị phi nói sau lưng cậu ấy à? Thành thích của cậu không tốt, có ai nói cậu não tàn chưa?”

“Mày dám mắng tao?” Nam sinh giơ tay một cái, ngay lúc chỉ còn cách gò má Diệp Tiếu Tiếu vài centimet thì bị một cái tay nắm chặt lại, gã quay đầu nhìn lại.

Hoắc Hành Chu.

“Nè nè nè, người anh em, ra tay với em gái là không đúng đâu.” Một tay Hoắc Hành Chu ước lượng quả bóng rổ, cười nói: “Nói cho tôi biết, đã có mâu thuẫn gì, tôi đến giải quyết giúp mấy người.”

Diệp Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi quay sang nhìn Lạc Hành, nhưng quả thật vẫn không nhịn, nghiêng người sang thấp giọng nói: “Vừa rồi cậu ta, cười nhạo chuyện Lạc Hành không nghe được…”

Mặt Hoắc Hành Chu lạnh lẽo.

Lục Thanh Hòa cách khá xa nên chậm một bước so với Hoắc Hành Chu, lúc này cũng bước lên đến bậc thang, ôm cô vào lòng nhíu mày kiểm tra: “Nó không làm cậu bị thương chứ?”

Diệp Tiếu Tiếu lắc đầu.

Ánh mắt Lục Thanh Hòa lạnh như băng nhìn vào nam sinh kia, còn chưa đợi cậu ta ra tay thì đã thấy lông mày Hoắc Hành Chu vặn chặt, xác nhận với Diệp Tiếu Tiếu: “Lặp lại lần nữa, nó vừa mới nói gì?”

Diệp Tiếu Tiếu ấn cổ tay Lục Thanh Hòa xuống, ngẩng đầu đáp: “Ừm, cậu ta vừa nói người câm điếc sẽ di truyền… Ở sau lưng gọi Lạc Hành, thấy cậu ấy không nghe được thì cố tình lớn tiếng kêu thằng điếc.”

Hoắc Hành Chu cười khẽ, một tay tóm lấy cổ tay gã, ước lượng quả bóng rổ trong tay, thờ ơ nhìn mắt gã rồi cười hỏi: “Nói Lạc Hành là thằng điếc à?”

Nam sinh nhìn nét mặt của hắn, chẳng hiểu vì sao lại sợ hãi, nuốt nước bọt chẳng dám hó hé, thật lâu sau mới run môi hỏi: “Mày, mày muốn làm gì?”

“Chả muốn làm gì cả.” Hoắc Hành Chu vẫn là nét mặt kia, mỉm cười nhìn gã, lại hỏi: “Hỏi mày đấy, mày có nói chuyện cậu ấy không nghe được không?”

“Nói, nói thì sao, nhiều đứa cũng nói như vậy, hơn nữa đó chẳng phải là sự thật sao, cũng đâu phải tao bêu xấu nó, dựa vào đâu mà không cho nói!” Nam sinh ngoài mạnh trong yếu mà quát to. Hoắc Hành Chu gật đầu, buông cổ tay của gã ra, giúp gã phủi bụi.

“Trông nó.” Hoắc Hành Chu dặn.

Không quay đầu, cũng chẳng chỉ ra mặt. Nhưng Lục Thanh Hòa lại gật đầu một cái, chẳng nói câu nào ngước mắt nhìn nam sinh.

Hoắc Hành Chu nhảy vài bước, đi tới trước mặt Lạc Hành, cầm quần áo của mình từ trong tay cậu, nhân tiện gõ lên trán cậu một cái: “Hoàn hồn.”

Lạc Hành lo lắng nhìn ba người đang đôi co trên bậc thang, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hoắc Hành Chu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, họ bắt nạt lớp trưởng sao?”

“Lo cho cậu ấy?” Hoắc Hành Chu vừa mặc quần áo, vừa hỏi.

Lạc Hành gật đầu, con người Diệp Tiếu Tiếu rất tốt, trước đây lúc hiểu lầm Hoắc Hành Chu thích cô đã cảm thấy cô tốt rồi, hiện tại biết được người Hoắc Hành Chu thích là mình thì càng có lỗi với cô hơn.

“Chắc là cậu ấy bị dọa sợ rồi.” Hoắc Hành Chu nhìn mắt cậu, nhỏ giọng nói dối, đột nhiên nói: “Vậy tớ giao cậu một nhiệm vụ, cậu dẫn Tiếu Tiếu về lớp, có làm được không?”

“Được.”

Hoắc Hành Chu mỉm cười, xoay người hô một tiếng với Diệp Tiếu Tiếu: “Lớp trưởng, cậu và Lạc Hành về lớp trước đi, tớ lấy đồ rồi về sau.”

Diệp Tiếu Tiếu hiểu được, ‘Ừ’ một tiếng rồi đi xuống khỏi bậc thang, giả vờ làm dáng vẻ mặt mày sợ hãi uất ức, nhẹ giọng bảo: “Lạc Hành, làm phiền cậu rồi.”

“Không, không sao đâu.” Vừa nãy Lạc Hành trông thấy bộ dạng của nam sinh kia như muốn đánh cô thì lo lắng nhấp khóe miệng, muốn nói lại thôi nhìn lên bậc thang.

Hoắc Hành Chu cười vẫy tay với cậu, “Đi đi.”

Lạc Hành gật đầu, dẫn Diệp Tiếu Tiếu cùng trở về lớp học.

Nam sinh sớm đã muốn đi, nhưng Lục Thanh Hòa vẫn luôn ngăn cản ở nơi đó nên gã đi không được, sắc mặt càng lúc càng khó coi, thét lên: “Tụi nó cũng vậy, mày dựa vào đâu mà chỉ chĩa mũi nhọn vào tao?”

Hoắc Hành Chu ước lượng quả bóng rổ, thản nhiên sải bước đến trước mặt gã, khẽ cười một tiếng: “Không phải nhắm vào mày, mà tao…” Dứt lời, ngón tay hắn nhẹ nhàng đè bả vai gã lại, cười lạnh rồi tàn nhẫn đập toàn bộ quả bóng rổ vào mặt gã.

Phòng thể dục vang lên một tiếng kêu rên.

Hoắc Hành Chu siết bả vai gã, lạnh lùng bổ sung thêm nửa câu còn lại: “Đánh mày.”

Nam sinh đau đớn cúi người xuống, nước mắt sinh lý thoáng cái chảy ra, đau đến không ngừng hít sâu: “Con mẹ nó mày dựa vào đâu mà đánh tao, tao cũng không hề nói mày.”

“Mày chưa nói tao.” Hoắc Hành Chu ngồi xổm người xuống, túm gáy của gã kéo về phía sau, buộc gã phải ngửa đầu nhìn mình: “Nhưng mày nói người của tao.”

Tiết Tiên vốn không có cùng tiết thể dục, nhưng nhìn thấy Lạc Hành cùng trở về lớp với Diệp Tiếu Tiếu thì vô thức cảm thấy có chỗ nào không đúng, chạy đến phòng thể dục, đúng lúc nghe được Hoắc Hành Chu nói câu cuối cùng: “Tao ấy, gần đây đang theo đuổi Lạc Hành.”

“Có thể mày không biết tính tình con người tao thế nào, cũng chẳng cần mày nghe, tự tao nói cho mày biết, là bao che.” Ngón tay Hoắc Hành Chu ấn lên quả bóng rổ, khẽ cười một tiếng: “Sau này nếu để tao nghe thấy mày nói Lạc Hành lần nữa, vẫn là ba chữ đó, tao sẽ để mày, nửa đời sau phải ngồi xe lăn để người khác nói thị phi, nói cả đời.”

Nam sinh sợ hãi, vội vã gật đầu: “Biết rồi biết rồi.”

“Mày không nghe được chuyện này, là ai truyền ra?” Hoắc Hành Chu nhìn gã, vỗ mặt gã hai lần, cười lạnh bảo: “Nói đi, sẽ đánh mày nhẹ một chút.”

“Tao, tao không biết.” Nam sinh liều mạng giãy dụa, nhưng không tránh thoát khỏi tay hắn, sợ đến chảy mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: “Tao cũng là nghe nói, trong trường đều truyền ra như vậy, mày không tin, mày hỏi tụi nó đi.”

“Ồ, hỏi tụi nó đi.” Hoắc Hành Chu túm cổ tay gã rồi đứng lên, hỏi gã: “Vừa nãy gọi mấy tiếng ‘Thằng điếc’?”

Gã chẳng nói lời nào, Hoắc Hành Chu quay đầu đi, nhìn người vây xem bên cạnh, lạnh lùng lướt một vòng, đột nhiên lại cười dịu dàng: “Các bạn học, lần sau ai nói chuyện lỗ tai của Lạc Hành sau lưng tôi, thì cứ nghĩ đến bạn học này.”

Vừa dứt lời, Hoắc Hành Chu túm lấy sau gáy gã, kéo lê gã trên đất mấy bước, để từng người trong phòng thể dục đều nhìn thấy vẻ mặt của gã. Sau đó mới buông tay ra, để mặc gã ngồi liệt trên ghế, ôn hòa nhìn mọi người cười một tiếng.

“Mọi người nhớ chưa?”

Mọi người chẳng dám nói lời nào, toàn bộ phòng thể dục rơi vào yên tĩnh đến cả cây kim rơi cũng nghe được. Hoắc Hành Chu ném quả bóng đi, quả bóng nảy lên mấy lần, trong phòng thể dục truyền tiếng từng tiếng vang.

Lục Thanh Hòa nhìn bóng lưng của Hoắc Hành Chu, thấp giọng cười, phải nói là hắn và Diệp Tiếu Tiếu đều cố chấp như nhau.

Thật ra Hoắc Hành Chu mới thật sự nuông chiều Lạc Hành đến tận xương tủy, đến cả cảnh đánh người cũng không muốn để cậu nhìn thấy, bảo Diệp Tiếu Tiếu diễn kịch cùng hắn, gạt Lạc Hành đi về trước.

Cả những kẻ bàn tán cậu này, cũng chẳng muốn để Lạc Hành nghe được.

Lục Thanh Hòa nhấc chân đi xuống, đúng lúc trông thấy Tiết Tiên ở cửa, hơi nhíu mày gật đầu cười với gã rồi thu hồi tầm mắt.

“Thanh Hòa.” Thời điểm lướt qua vai gã, Tiết Tiên đột nhiên mở miệng, giọng phát khô nói: “Hành Chu hận tớ, Tiếu Tiếu hận tớ, cả cậu cũng… không muốn nhìn thấy tớ ư.”

Lục Thanh Hòa vẫn luôn không để ý đến người khác, lần đầu tiên nhìn hắn một cái, lạnh nhạt hỏi: “Tên của Tiếu Tiếu, cũng là để mày gọi?”

Tiết Tiên ngẩn ra, mặt mày trắng bệch, lại nghe Lục Thanh Hòa nói: “Tốt nhất mày đừng nên để Hoắc Hành Chu biết, chuyện mày tìm người đến làm Lạc Hành bị thương, nếu không thì cả chết mày cũng chẳng biết chết thế nào đâu.”

“… Cậu nghe ai nói?” Tiết Tiêu vô thức lui một bước, nắm chặt hai quả đấm nhìn Lục Thanh Hòa chằm chằm: “Lạc Hành nói cậu biết?”

“Mày nhìn đi, đến bây giờ mày còn cho là…” Lục Thanh Hòa thờ ơ cong khóe miệng: “Người khác đều âm u như mày chắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.