Lạc Hành giơ tay, gảy nhẹ lên cành hoa củng đồng kia, nằm xuống nhỏ giọng hỏi nó: “Mày nói xem, sao con người Hoắc Hành Chu lại tốt như vậy?”
“Lớn lên dễ nhìn, tính tình thì… mặc dù đôi lúc có hơi nóng nảy lại thích châm biếm người khác, nhưng vẫn rất tốt. Mày nói sao thế giới này lại có thể có…”
“Phụt.” Hoắc Hành Chu ra khỏi phòng vệ sinh, đập vào mắt đầu tiên chính là dáng vẻ cậu nằm nhoài trên giường nói chuyện cùng cành cây khô kia.
“Trò chuyện gì với nó, tớ có thể nghe chút không?” Hoắc Hành Chu vừa lau tóc vừa đi tới, bởi vì trong phòng ngủ rất đầy đủ thiết bị sưởi ấm nên chỉ mặc một bộ đồ ngủ vải cotton, cúc áo ở cổ áo chỉ cài mấy cái.
Lạc Hành bị hắn dọa hết hồn, vội vã ngồi dậy, kết quả từ góc độ này có thể thấy được cả phần eo từ cổ áo, mặt thoáng cái đỏ lên: “Cậu… đi ra từ khi nào thế?”
‘Từ lúc cậu nói thích tớ.”
Lạc Hành ngẩn ra rồi lập tức hoảng sợ siết chặt ngón tay, sau đó cau mày nhìn hắn cười như không cười, lúc này mới biết hắn gạt người ta. Cậu vân vê ngón tay dưới chăn, như nỉ non mà nói: “Tớ chưa nói câu này.”
“Ai bảo không nói, tớ nghe thấy rồi, cậu nói với thứ đồ hư kia là ‘Ôi sao Hoắc Hành Chu lại đẹp trai như vậy, mình thích Hoắc Hành Chu, mình muốn nói lời yêu với cậu ấy… A…’.”
Lạc Hành nghe không vô bèn bịt miệng hắn lại, cậu quỳ nửa người, bàn tay kề sát lên môi hắn, hơi thở ấm áp thoáng cái gãi vào lòng bàn tay.
Cậu hốt hoảng, vội lui về sau thì bị Hoắc Hành Chu kéo tay một cái. Trong một lúc không biết thế nào lại trực tiếp nhào từ trên giường xuống, cậu vô thức nhắm mắt lại, kết quả chẳng hề có cảm giác đau đớn như đã dự trước, mà là được hắn ôm chắc trong lòng.
Phùng Giai vừa khéo đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.
“Bà mẹ! Xin lỗi tao về sớm rồi.” Phùng Giai một tay che mắt, sờ bậy sờ bạ đi về phía trước, làm ngã hai cái ghế và một bình nước, sau đó âm thầm vào phòng vệ sinh.
Hoắc Hành Chu chẳng thèm để ý câu lúc cậu ta đi ngang qua: ‘Xì không biết xấu hổ’, không coi ai ra gì rũ mắt nhìn Lạc Hành: “Bị dọa à?”
Trong nháy mắt đó Lạc Hành cho là mình sắp ngã, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, cho đến khi được hắn ôm mà vẫn quá mức chậm chạp, nhanh chóng thở hổn hển, khẽ gật đầu: “Có, có một chút.”
Hoắc Hành Chu chỉ tiện tay kéo một cái, không ngờ cậu lại ngồi dậy, cứ thế suýt nữa đã té ngã, bản thân cũng sợ đến cả người mồ hôi lạnh, may mà đón được cậu, lúc này mới thở phào.
“Tớ…” Hoắc Hành Chu nhìn mặt mày cậu trắng bệnh, đau lòng áp lên trán cậu, thấp giọng nói: “May là đón được cậu.”
Lạc Hành vốn còn đang sợ hãi trong lòng, nhưng nghe hắn nói vậy thì bỗng dừng lại, vội sờ lên cánh tay hắn: “Cậu đón tớ, đập vào mạnh như thế, có làm cậu bị thương không?”
Hoắc Hành Chu lắc lắc tay cho cậu xem, cười bảo: “Không sao cả.”
Lạc Hành gật đầu, lại nói: “Nếu cậu đau thì nói với tớ, có lúc sẽ không đau ngay mà ngày hôm sau mới có cảm giác, cậu nhất định đừng gạt tớ.”
“Biết rồi, càm ràm hoài.”
Lạc Hành suy nghĩ một lúc, chợt cảm thấy nên nói với Hoắc Hành Chu một chuyện, nhưng chẳng biết nên nói thế nào, nhìn hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Có chuyện cần nói với tớ?” Hoắc Hành Chu hỏi.
“Làm sao cậu biết?” Lạc Hành sửng sốt, cậu còn đang do dự kia mà, sao hắn đã nhìn ra rồi.
“Cậu có gì có thể gạt tớ chứ, bởi vậy tớ mới bảo cậu nói thích tớ, cậu còn chưa tin, nhất định là đang nói trong lòng, tớ đều nghe được hết.”
“Giữ miếng liêm sỉ đi.” Phùng Giai ra khỏi phòng vệ sinh, hừ lạnh một tiếng: “Trong phòng ngủ còn có một bóng đèn đây này, hai đứa bây có thể đừng đùa giỡn bóng đè không?”
Hoắc Hành Chu liếc cậu ta một cái, châm biếm bảo: “Bóng đèn thì bóng đèn, ai cho phép mày nói chuyện, hay sắp thành tinh?”
“Không dám không dám, tao không xứng.” Phùng Giai vội vàng xin tha:”Ngài cứ tiếp tục.”
Hoắc Hành Chu còn muốn nói chuyện lại bị Lạc Hành lôi kéo tay áo, nhẹ nhàng lắc đầu, biểu tình thoáng cái mềm xuống, mặt mày hớn hở không nói nữa.
Phùng Giai chết lặng nhìn sự biến chuyển này của hắn, không dám nhìn thẳng bèn nghiêng đầu xách quần áo đi tắm.
Lạc Hành thấy cậu ta đi rồi, lúc này mới hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ… Truớc đây đều hỏi tớ khi nào về nhà trước mấy ngày, lần này bà ấy lại không tìm tớ. Tớ nói cho bà ấy biết ngày nghỉ, kết quả bà ấy cũng không trả lời, có phải bà ấy đã xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Hành Chu rũ mắt cười một tiếng rồi ngẩng đầu đáp: “Bất kể là bà ta hay cậu, thì đây không phải rất tốt sao?” Dừng một lúc, lại nói: “Nếu bà ta không để ý, vậy cậu về nhà ăn Tết cùng tớ đi?”
“Cùng cậu về nhà… ăn Tết?” Lạc Hành ngây người, dường như không để ý đến những lời như giải thích này, đơ như gỗ nhìn vào hai mắt của hắn, hồi lâu mới há miệng: “Không được… đâu. Năm mới hẳn là ngày mà người một nhà đoàn tụ, hay là tớ không đi đâu… sẽ làm phiền chú dì.”
“Làm phiền chỗ nào chứ, mẹ tớ…” Hoắc Hành Chu dừng câu chuyện lại, trong ánh mắt nghi ngờ của Lạc Hành, hắn lái câu chuyện, nói: “Gần đây ba tớ muốn viết quyển sách mới nào đó nhưng vẫn chẳng không có linh cảm gì, muốn tìm cậu trò chuyện đôi chút, cứ bảo không nỡ làm phiền cậu suốt…”
Mắt Lạc Hành sáng lên, kích động nắm chặt tay hắn: “Có thật không! Chú thật sự… thật sự nói vậy?”
“…” Hoắc Hành Chu thầm nghĩ đương nhiên không phải, ngoài cười nhưng trong không cười bốc lên một thân chua lè: “Đúng vậy, chỉ không biết cậu có chịu không. Cậu biết loại người như họ mà, trọng sĩ diện, nếu như bị từ chối thì mặt mày sẽ áy náy, sợ cậu không đồng ý.”
‘Tớ…” Lạc Hành hơi do dự, thàm nghĩ ngộ nhỡ Triệu Cửu Lan muốn làm ầm lên thì sao, lại không dám đồng ý.
“Vậy chúng ta gọi điện cho mẹ cậu, nếu bà ấy đồng ý thì cậu không được từ chối, có được không?” Hoắc Hành Chu mềm giọng dụ dỗ, ngón tay thong thả nắm xương cổ tay của cậu, “Bé ngoan.”
Hai chữ cuối cùng chợt như đâm lên đầu quả tim Lạc Hành, mỗi một lần hắn gọi mình như thế đều cảm thấy dường như không chỉ đơn thuần là gọi, cuối cùng làm cho lòng cậu ngứa ran, chân cũng như nhũn ra.
“Sao cậu cứ hay gọi tớ là bé ngoan…” Lạc Hành ngượng ngùng hỏi, tiếng xưng hô này cũng hệt như bà nội Chu gọi, bà lớn tuổi, kêu như cháu trai thì được.
Hoắc Hành Chu chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, gọi vậy cậu rất xấu hổ.
“Bởi vì cậu…” Hoắc Hành Chu túm eo cậu rồi đặt cậu lên bàn mà bắt nạt, thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn mềm mại, rất đáng yêu, muốn…”
“Đừng nói!” Lạc Hành hoảng sợ bịt miệng hắn lại, rất sợ hắn lại nói gì đó. Phùng Giai còn trong phòng vệ sinh kia kìa, bất cứ lúc nào cũng sẽ đi ra. Cậu không nhịn được mà lay chân muốn xuống, thế mà hắn lại khư khư chống trước người cậu, khiến cậu chẳng nhúc nhích được.
“Tớ muốn xuống.” Lạc Hành hơi đẩy hắn, cố gắng rút cái chân bên người hắn của cậu lại, lại bị hắn đè xuống một cái, liếc nhìn phòng vệ sinh, tiếng nước chảy vừa vang lên.
Hắn cố ý dọa cậu: “Phùng Giai tắm xong rồi, nhanh nói câu dễ nghe một chút, tớ sẽ để cậu xuống.”
Lạc Hành vừa nghe thì sợ hãi dùng sức đẩy hắn muốn xuống, bị hắn túm càng chặt hơn, sợ sệt quay đầu nhìn phòng vệ sinh. Hoắc Hành Chu nắm chặt vai cậu không cho nhìn, cậu gấp đến vành mắt đỏ bừng: “Tớ… cậu… muốn xuống…”
“Hoắc Hành Chu cậu mau buông tớ ra… Phùng Giai…” Lạc Hành gấp đến mắt tản sương mù, càng nhanh chóng đẩy tay hắn.
Hoắc Hành Chu không nhịn được nắm chặt eo cậu áp về phía mình, một tay khác lặng lẽ duỗi ra phía sau, kề sát tai cậu mà bắt nạt, cười bảo: “Tớ gạt cậu đó, nó chỉ vừa bắt đầu tắm, đừng sợ.”
“Cái gì?” Lạc Hành ngẩn ra, vô thức quay đầu nhìn.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay hơi lạnh của Hoắc Hành Chu vòng qua bộ đồ ngủ, hung hăng xoa nắn phần eo.
Lạc Hành bất ngờ bị đụng một cái, một tiếng thở dốc trực tiếp tràn ra, vô thức cắn môi, vô lực tựa lên vai hắn, giọng nói mềm mại run rẩy, nhỏ giọng xin tha: “Eo khó chịu.”
Hoắc Hành Chu cười khẽ: “Có nhớ chú Khương không?”
Lạc Hành gần như nhớ ra trong nháy mắt, xấu hổ đẩy hắn, chớp cặp mắt ướt nhẹp không ngừng lắc đầu: “Không nhớ không nhớ, cậu mau buông tay…”
Hoắc Hành Chu vừa nghe cậu nói khó chịu thì gần như lập tức mềm lòng rồi buông lỏng tay, nhưng vẫn không cho cậu xuống, vẫn đè vai cậu như cũ, được thế hỏi: “Thế có cho gọi cho mẹ cậu không?”
Lạc Hành sợ hắn làm chuyện gì quá đáng, đến cả thở cũng quên mất, vội vàng đồng ý: “Gọi, tớ gọi, cậu còn không buông tay tớ sẽ giận đó.”
Hoắc Hành Chu buông tay, đi tới mép giường tìm điện thoại, chờ cậu mở khóa rồi bấm số, chẳng nói lời nào đã cầm lấy: “Tớ gọi giúp cậu, tai cậu nghe nhỏ lắm.”
Lạc Hành gật đầu, thật ra thì cậu… Bản thân cũng chẳng biết nên phải chung sống với Triệu Cửu Lan như thế nào, nhưng nếu là Hoắc Hành Chu nói thì nhất định là được.
Điện thoại được nối thông, giọng của Triệu Cửu Lan có phần mệt mỏi nhưng vẫn chói tai như thường, châm chọc hừ một tiếng: “Sao? Lúc trước không phải rất sợ nói chuyện với tao à? Mày vì thằng súc sinh đó mà giờ cũng dám chủ động như vậy?”
“Nè, kêu ai đó?” Hoắc Hành Chu cười lạnh một tiếng, âm thanh xuyên qua ống nghe khiến Triệu Cửu Lan không nhịn được khẽ run.
Bà ta cầm điện thoại, nhìn hiển thị điện thoại gọi đến, suýt nữa đã thở không ra hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tao đã nghe lời mày không chủ động đi tìm nó, mày còn muốn làm gì?”
“Chẳng muốn gì cả, bé ngoan muốn hỏi thử bà, năm nay có thể đến nhà tôi ăn Tết hay không.” Hoắc Hành Chu không định nói nhảm với bà ta, cười khẽ nói: “Ngài cân nhắc một chút…”
“Cân nhắc?” Triệu Cửu Lan cười lạnh mỉa mai: “Mày sẽ cho tao quyền được cân nhắc ư? Tao nói không đồng ý thì mày sẽ buông tay để nó trở về?”
Hoắc Hành Chu ‘Ôi chao’ cười một tiếng: “Đùa gì thế, đương nhiên không rồi.”
Lạc Hành không biết họ đang nói gì, chỉ thấy trông vẻ mặt của Hoắc Hành Chu, dường như cuộc nói chuyện không quá chói tai nên cũng thả lỏng, lẳng lặng nhìn hắn nói tiếp.
“Vậy cú điện thoại này mày còn cần không?” Triệu Cửu Lan nắm chặt điện thoại. Nếu không phải Hoắc Hành Chu đang nắm thứ trong tay, thì bà ta đã sớm…
Hoắc Hành Chu như lơ đảng mà xoay lưng lại, cho Lạc Hành một bóng lưng, cười bảo với Triệu Cửu Lan: “Đương nhiên là có, đợi lát nữa phiền ngài dùng Weixin nói với Lạc Hành một tiếng.”
Triệu Cửu Lan tức giận lập tức cúp điện thoại.
Một lúc sau, điện thoại Lạc Hành nhận được tin nhắn Weixin đến từ Triệu Cửu Lan.
—— tao không ý kiến.
Lạc Hành nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, ngơ ngác nhìn liên tục mấy lần mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện này coi như… đồng ý rồi.
Cậu nên vui vẻ, bởi đây là lần đầu tiên Triệu Cửu Lan dễ dàng đồng ý cho cậu đi cùng người khác như thế. Cậu không cần trở về, còn có thể ở cùng Hoắc Hành Chu một thời gian rất dài. Nhưng trong lòng lại dâng lên nỗi khó chịu là chuyện gì đây.
Ăn Tết, hẳn là ngày cả nhà đoàn viên.
Lạnh lùng như Triệu Cửu Lan cũng nói câu tao không ý kiến, có lẽ bà ta vốn cũng chẳng để tâm, thời điểm cả nhà đoàn viên không biết có ai bên cạnh bà ta hay không.
Dẫu sao thì mọi khi sang năm, họ cũng không trải qua cùng nhau, đều chia ra ở phòng mình, nhưng thường ngày, ngày đến ngày đi, một năm lại một năm.
Haiz…
Lạc Hành phả ra một hơi thật thấp, vừa muốn cất điện thoại thì cuối cùng lại nhảy ra một tin nhắn, lần này là Weibo.
Cậu gần như không cần nhìn cũng biết là ai gửi tới.