Lạc Hành sợ ngây người. Thế này đã rất, rất không chịu nổi rồi, càng muốn phóng đãng hơn thì sẽ thành cái gì đây?
Hoắc Hành Chu ôm cậu, hôn khẽ lên mắt cậu nói: “Cậu biết hai người ở chung một chỗ phải làm cái gì không? Ở chung kiểu kết hôn rồi ấy.”
Lạc Hành bị hắn đè lên, khẩn trương gật đầu, mặt mày đỏ bừng giật giật môi: “Biết, biết một chút… Nhưng không biết có đúng không.”
Vì Triệu Cửu Lan giáo dục rất nghiêm khắc nên trước giờ cậu chưa từng xem mấy loại tác phẩm bị hạn chế. Bất kể là hình ảnh hay sách vở, tất cả đều chưa tiếp thu qua, chỉ có một ít kiến thức về môn Sinh học ở trường cấp 2 thôi.
Lạc Hành mang tư tưởng cấm dục trước sau như một, cũng không giống những nam sinh vào thời kỳ trưởng thành như mình… Việc đó, mỗi lần bị Hoắc Hành Chu trêu chọc làm cho có cảm giác cũng đều lặng lẽ chờ cho mình tỉnh táo lại thôi.
Cậu láng máng biết được một ít rằng giữa vợ chồng sẽ làm gì, thế nhưng nói tới hai đứa con trai thì, cậu nghĩ chắc là phải ấy ấy… với nhau.
Hoắc Hành Chu thấy cậu mê mang thì nhíu mày, cười khẽ: “Nói thử tớ nghe, phán đoán của cậu đúng không?”
Lạc Hành vốn đang xấu hổ, vừa nãy đã là cực hạn lắm rồi, sao còn không biết ngượng nói ra, dúi đầu thật thấp vào ngực hắn: “Tớ không biết.”
“Nói thử đi.” Hoắc Hành Chu trở người, cố định cậu nằm trên người mình, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi dụ dỗ: “Nhân tiện, mai tớ và cậu cùng làm cho xong bài tập nghỉ đông, rồi làm thêm ba bài thi khác nữa, có được không?”
Lạc Hành vốn muốn từ chối, nhưng hắn đã lập tức nói: “Không thì tớ không muốn làm đâu, bài thi nhiều vậy làm đến hói đầu luôn rồi.” Nhất thời khó xử, cắn răng hít sâu một hơi.
Hay là đừng nói ra.
Hoắc Hành Chu dáng vẻ ngọ nguậy khó khăn của cậu thì thấy càng trêu càng vui, sờ eo cậu than thở: “Cũng chẳng có chút động lực với khen thưởng nào cả, ai muốn học đâu chứ? Bảo tớ thi lên đại học trong một học kỳ, tớ vì cậu mà học tới sắp ói rồi nè.”
Lạc Hành cắn môi, nhắm mắt lại, vẻ mặt như thấy chết không sờn mà nói: “Thì… có phải giúp đối phương… sờ sờ, hoặc là…”
“Là cái gì?”
“Tớ thật sự không biết.” Lạc Hành sắp bị hắn ép đến điên rồi, vành mắt và mặt đều đỏ đến sắp cháy lên, như thể hỏi thêm mấy câu nữa sẽ khóc mất. Hoắc Hành kéo cậu vào lòng, cười hôn nhẹ lên trán cậu.
“Thầy Lạc, lần này tới phiên em dạy thầy nhé.” Ngón tay Hoắc Hành Chu từ từ dời xuống, dời xuống xương cụt, cách lớp vải ấn nhẹ hai cái.
“Đừng…” Lạc Hành giùng giằng muốn tránh né ngón tay hắn, nhưng càng nhúc nhích thì càng bị hắn ấn sâu vào, hơi thở của hắn lượn lờ bên tai.
Cậu cúi đầu, thấy Hoắc Hành Chu nói: “Tay là câu trả lời chính xác, miệng cũng được, nhưng mà tốt nhất vẫn nên dùng nơi này, trừ nơi này thì những chỗ khác đều được. Để tớ vào rồi nói cậu biết, tớ thích cậu nhường nào.”
Lạc Hành trì trệ cũng biết, thẹn quá hóa giận đẩy hắn một cái rồi xoay người ngồi dậy.
Cậu vươn tay ôm lấy mặt, nóng như thiêu đốt, cậu rũ mi, tay rụt lại như bị bỏng, đẩy nhẹ hắn một cái, cậu cứ cảm thấy như nhìn bất cứ bộ phận nào trên người mình đều vô cùng sắc tình.
Lạc Hành chớp mắt, nhớ lại cảm giác lúc mình bị hắn ấn rất thoải mái, còn muốn hắn dùng thêm sức, đau một chút cũng chẳng sao cả.
Hơn nữa mình lại có chút mong đợi, hắn sẽ làm mình hệt như hắn đã nói…
“Tớ, tớ đi xuống lầu.”
“Đừng đi, tớ nói một chuyện với cậu, trước hết cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
Lạc Hành chưa từng trông thấy vẻ mặt nghiêm túc như thế của Hoắc Hành Chu, nhất thời cũng căng thẳng: “Chuyện gì… cậu nói đi…”
Kết quả đợi một hồi, Hoắc Hành Chu vẫn chẳng lên tiếng.
Lạc Hành lặng lẽ cắn lên đầu lưỡi, đau đớn khiến cậu tỉnh táo một ít, không khỏi bất an mà suy đoán.
Hoắc Hành Chu nhìn vẻ mặt biến hóa của cậu, chẳng biết cậu đang nghĩ gì rồi tự dọa mình, vội nói: “Thật ra là chuyện ăn cơm đêm Giao Thừa, nhà tớ cũng coi như là lớn, gà rời tổ còn mang theo trứng nên lễ mừng năm mới hàng năm đều phải về quê tụ họp, không ai trốn được.”
“Ý là…” Lạc Hành nghe không hiểu, lại không khỏi thấy hoảng sợ, lòng chợt trĩu xuống, mặt trắng hỏi: “Vậy ý là… Tớ về, về nhà trước sao?”
“Không phải ý này.” Hoắc Hành Chu nắn chân cậu, cảm giác mu bàn chân và bắp chân của cậu đều cứng ngắc đến kỳ lạ, trên mặt thì chẳng thể che giấu vẻ ủ rũ, không đành lòng nói: “Ông bà nội tớ sau khi về hưu thì không muốn ở lại thành phố lớn nên đến quê nhà ở Tấn Thành[1] lấy miếng đất dưới núi, hai người già sống rất an nhàn[2]. Nhưng mỗi khi đến Tết, mỗi đêm giao thừa đều ở bên nhau mà thôi.”
[1] Thành phố Tấn: một tên gọi khác của tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc.
[2] Gốc là Nhàn vân dã hạc [闲云野鹤]: giải nghĩa: nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ.
Lần này Lạc Hành đã nghe hiểu, hắn muốn cùng ba mẹ về quê, cùng ông bà ăn cơm.
Giao thừa không thể ở bên hắn.
Cậu vốn cho rằng có thể không cần một mình lẻ loi đồng hồ báo thức từng giờ từng phút chuyển sang 0 giờ, gạt năm cũ qua đi, chẳng cần cô đơn nhìn người ta bắn pháo hoa nữa.
Cậu vốn cho rằng có thể cùng nhau ăn tết với Hoắc Hành Chu, cho rằng sẽ có người cùng nhau nói ‘Chúc mừng năm mới’, vui vẻ đến sắp điên lên, lại không ngờ rằng vẫn phải một mình.
Dòng họ nhiều rất phiền toái, trước đây cậu nghe bạn học kể, thời điểm sang năm phải cùng ba mẹ đi chúc tết thân thích trưởng bối trong nhà, từ mùng một ầm ĩ tới mùng bảy.
Cậu rất ngưỡng mộ loại cảm giác này, lại chẳng hy vọng xa vời rằng mình cũng có thể có được. Chẳng ngờ có một ngày Hoắc Hành Chu lại có thể cho cậu cái hy vọng này, cậu vui mừng đến nỗi quên mất.
Rằng Hoắc Hành Chu cũng có trưởng bối.
Cậu muốn độc chiếm Hoắc Hành Chu, muốn cướp đi quyền sở hữu hắn với cả thế giới, nhưng lại chẳng thể cướp đoạt cùng người thân của hắn.
“Tớ biết… biết rồi. Cậu đến chỗ ông bà nội thì không cần lo cho tớ, dù sao thì một bữa cơm cũng không quan trọng, tự tớ cũng làm được. Tớ vốn cũng cảm thấy ăn Tết cùng nhà cậu là không hợp phép tắc, cậu đừng…” Lạc Hành nói năng lộn xộn, nói ra mấy chữ không có trọng điểm, tốc độ nói càng lúc càng nhanh.
“Nói cái gì đó.” Hoắc Hành Chu xoa đầu cậu, lại ôm cậu: “Tớ nói với cậu chuyện này đâu phải bảo cậu về nhà ăn Tết một mình, là muốn thương lượng thử với cậu, nếu tớ không đi thì cậu có nấu cơm cho tớ không.”
“Hả?” A
“Hả gì mà hả.” Hoắc Hành Chu ‘Ai’ một tiếng, hơi nhíu mày nói: “Trước giờ tớ đều không thích dính vào mấy nơi ồn ào, nhiều người, bởi vậy tớ mới định nói với mẹ một tiếng là không đi, hai ta ở nhà được rồi.”
Lạc Hành vội lắc đầu: “Như vậy sao được! Tết là thời gian sum vầy, bọn họ đều đi thì sao cậu có thể không đi được, ông bà nội cậu chắc chắn rất muốn gặp cậu… Một năm cũng đâu gặp được mấy lần…”
Cậu ấy không giống mình, Triệu Cửu Lan không muốn gặp mình, có cậu hay không cũng chẳng chút ảnh hưởng nào.
Trưởng bối của cậu ấy nhất định rất nhớ cậu ấy, sao mình có thể chiếm đoạt ngày quan trọng như thế chứ.
Hoắc Hành Chu nhìn vành mắt đỏ bừng của cậu, dáng vẻ rõ ràng rất luyến tiếc mình nhưng vẫn cố chịu đựng, đau lòng không thôi hôn cậu một cái: “Cậu chọn đi, tớ đều nghe cậu.”
Lạc Hành chớp mắt, khôi phục lại rồi ngẩng đầu nói: “Cậu về đi, tớ thật sự không sao đâu, thời gian chỉ có một hai ngày thôi mà, dù sao cũng sẽ về nhanh thôi. Với tớ mà nói, ăn Tết thật ra cũng chẳng khác gì những ngày khác, tớ không thèm để ý mấy chuyện này, thật… không sao cả.”
Hoắc Hành Chu càng nghe cậu nói thế thì càng đau lòng, thầm nghĩ hằng năm cậu đều trải qua như thế sao?
“Có ngốc không hả, tiểu bối như tớ dù thêm một người hay thiếu một người vào ngày Tết cũng chẳng vấn đề gì, ông bà nội tớ chẳng thiếu một đứa cháu trai, nhưng cậu chỉ có mình tớ.”
Lạc Hành mím môi dưới, vành mắt ê ẩm không nhịn được mà muốn khóc, nhưng lại sợ bị hắn thấy được, cho nên một mực chớp mắt nén trở về. Nhưng khi nghe hắn nói những lời này thì vẫn không nhịn được.
Cậu chỉ có mình tớ.
Lạc Hành cúi đầu thầm nghĩ, Hoắc Hành Chu thật sự… thật sự quá dịu dàng, cậu ấy trông khá nhếch nhác, nhưng thật ra lại cẩn thận hơn so với bất kỳ ai.
Mình có thể gặp cậu ấy, còn được cậu ấy thích, đến cả việc chịu khổ mười mấy năm qua cậu cũng cảm thấy đó là vì gặp trắc trở mới gặp được Hoắc Hành Chu mà thôi.
Lạc Hành rất cảm tạ ông trời đã đối đãi với cậu như thế.
Hoắc Hành Chu thở dài ôm cậu vào lòng, cầm tay cậu trưng cầu ý kiến: “Bên chỗ ông nội tớ cũng có một căn nhà, ba mẹ tớ thích cậu như vậy, muốn dẫn cậu đi cùng, bảo tớ hỏi xem nếu cậu không ngại thì đi cùng tớ đi.”
“Chú dì muốn dẫn theo tớ? Nhưng mà…” Lạc Hành chần chừ nghĩ ngợi, vẫn cảm thấy không tốt.
Hoắc Hành Chu ‘Ừ’ một tiếng lại nói: “Chỉ là ở trước mặt ông bà, tớ không thể mặc sức hôn cậu. Quên đi, hay là mình đừng đi, cứ nói tớ bị bệnh, hoặc nói tớ gãy tay gãy chân nên ở nhà dưỡng thương.”
Năm mới Lạc Hành sợ hắn nói khó nghe nên vội ngăn hắn lại, khó khăn lôi kéo một hồi mới gật đầu: “Tớ… đi cùng cậu.”
“Thật?” Hoắc Hành Chu cầm tay cậu mừng rỡ hỏi, trên núi có rất nhiều chuyện thú vị, Hoắc Hành Chu cũng dự tính dẫn cậu ra ngoài giải sầu, đừng lúc nào cũng nằm dí ở nhà nghĩ đến mấy chuyện kia.
“Ừm.”
—
Sáng 30 Tết.
Lạc Hành sớm, khẽ đẩy Hoắc Hành Chu: “Rời giường.”
Hoắc Hành Chu dụi mắt, kéo cậu vào lòng rồi cúi đầu chôn vào ngực cậu, hàm hàm hồ hồ nói: “Không dậy nổi, mấy giờ rồi?”
“6 giờ rưỡi, hôm qua trước khi ngủ dì đã bảo mình dậy sớm một chút để dán câu đối tết.” Lạc Hành đẩy hắn ra rồi tự mình xoay người ngồi dậy, phát hiện tay hắn lại mò vào eo mình thì đập hắn một cái: “Cậu mau lên, đừng nằm ỳ trên giường.”
Hoắc Hành Chu bất đắc dĩ bò dậy, cùng cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, nhất định muốn cậu rửa mặt cho mình.
Lạc Hành phì cười vắt khăn lông khô rồi lau qua loa trên mặt hắn, bị hắn kéo tay giễu cợt: “Được rồi, xem quỳ hoa điểm nguyệt thủ của tớ này.”
Ngón tay Hoắc Hành Chu chọc vào eo cậu một cái, Lạc Hành sợ nhột nhất, ngọ ngoạy lùi về sau: “Cậu đừng làm rộn, có ấu trĩ không chứ, mau buông tay, nhột.”
“Còn dám nói tớ ấu trĩ?” Hoắc Hành Chu cầm khăn mặt, xụ mặt hỏi.
Lạc Hành bị hắn gãi một hồi, cười đến ngực đau xót, vội vã xin tha: “Không dám nữa không dám nữa.”
Hoắc Hành Chu mặt đầy vẻ chiến thắng xoay người ra khỏi phòng vệ sinh, Lạc Hành ở phía sau cười trộm một tiếng, treo khăn mặt lên rồi cùng hắn đi xuống lầu.
Hoắc Diệp Sơn phác giấy vẩy mực trên bàn ăn, đang viết câu đối.
“Chẳng phải hôm qua đã mua câu đối tết ư, sao còn viết thế?” Hoắc Hành Chu bóc một hạt đậu phộng lên, tách ra rồi ném vào miệng, lại bỏ một hạt vào miệng Lạc Hành, xít đến gần nhìn hai cái.
“Sao dán nhiều thế.”
Hoắc Diệp Sơn liếc hắn một cái, còn kém chưa nói câu ‘thiếu học thức thì đi qua một bên’, lướt qua hắn cười hỏi: “Lạc Hành, biết viết không?”
Lạc Hành gật đầu, Hoắc Hành Chu chậc một tiếng: “Viết chữ thì ai mà không biết, con cũng biết vậy.”
“Xê ra.” Hoắc Diệp Sơn đập tay hắn một cái: “Chữ như gà bới cũng có thể gặp người, dán lên cửa để trừ tà chắc? Vẽ bùa thì phắn sang một bên.”
Hoắc Diệp Sơn vẫy tay với Lạc Hành, cười nói: “Sao ở nhiều ngày rồi mà còn mất tự nhiên thế, tới đây viết mấy chữ chú xem thử đi.”
Lạc Hành đi tới, nhận lấy bút lông trong tay Hoắc Diệp Sơn, có phần lo lắng hỏi: “Chú, con viết không đẹp đây ạ.”
“Không sao, chú xem thử hẵng nói.” Hoắc Diệp Sơn hơi nhường sang bên cạnh, đáy mắt ngậm cười ra hiệu cậu cứ mạnh dạn viết. Chờ đến khi cậu đặt bút thì đột nhiên nhớ ra điều gì: “Chú đang cân nhắc tái bản lại Huyết Lý Hữu Phong, nếu viết đẹp thì đến lúc đó chú sẽ cho con viết bìa ngoài.”
Cây bút của Lạc Hành lệch một cái, trực tiếp hư cả tờ giấy, luống cuống xin lỗi: “Xin lỗi, con…”
“Chậc, cậu xem đi cái này còn không có bằng tớ nữa.” Hoắc Hành Chu nhích đến gần, gõ đầu Lạc Hành một cái, nhìn sang Hoắc diệp Sơn bảo: “Ba xem đứa nhỏ ba thích đi, luyện chữ cũng chẳng biết viết, đừng để cậu ấy ở đây lãng phí giấy nữa.”
Hoắc Diệp Sơn không biết hắn đang nghĩ gì, lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Cất tâm tư của con vào đi, ba còn dùng để tính toán với con đó.”
Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng, xoay người vào bếp tìm đồ ăn. Lạc Hành trong ánh mắt khích lệ của Hoắc Diệp Sơn, khẩn trương rút tờ giấy đi rồi chấm bút vào nghiêm mực lần nữa, hơi ngẫm nghĩ một lúc, viết một nửa câu đối tết.
Khi còn bé cậu từng luyện thư pháp, đến cả Hoắc Hành Chu không hiểu thể chữ cũng cảm thấy cậu viết rất đẹp, huống chi là Hoắc Diệp Sơn.
Cậu vừa thu đầu bút lông thì Hoắc Diệp Sơn đã nhướn mày, lơ đãng nhìn lên bức mà mình treo trên tường kia, lại nhìn thử chữ cậu viết, ngạc nhiên phát hiện chữ của cậu giống mình, thậm chí còn tương tự đến chín phần mười.
“Anh bạn nhỏ, bắt chước chữ của chú hửm?” Hoắc Diệp Sơn cười hỏi.