Khuôn viên của trường Nhị Trung là một khuôn viên cũ, chiếm diện tích đất rất lớn, ngoại trừ tòa nhà dạy học và hội trường phòng triển lãm của công trình mới ra thì còn rất nhiều tòa nhà cũ bị bỏ hoang.
Hắn tìm lần lượt từng lớp 12, Lục Thanh Hòa và Lý Nhạc Phàm thì tìm ở lớp 10 và lớp 11 nhưng đều không tìm thấy. Tim của Hoắc Hành Chu càng lúc càng chìm xuống, cảm giác bất an gần như bao phủ lấy hắn.
Cả người hắn đều phát run, hít thở không yên nói: “Tôi ra phía sau tòa nhà bỏ hoang tìm thử. Cậu và Lý Nhạc Phàm tìm trong phòng triển lãm, Phùng Giai đã đi xem giám sát rồi, có tin tức hay không thì lát nữa vẫn phải về lại chỗ này.”
Lục Thanh Hòa không nhiều lời, gật đầu rồi lập tức rời đi.
Mấy người bọn họ ở trong sân trường, tìm kiếm như ruồi không đầu. Dọc đường đi gặp được người của lớp Chín, bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hoắc Hành Chu nên đều nhao nhao hoảng sợ.
Hoắc Hành Chu tóm lấy từng người hỏi: “Nhìn thấy Lạc Hành rồi sao?”
Mọi người đều lắc đầu, hắn khẽ gật đầu, vô thức nói tiếng ‘Được’, sau đó quay đầu tiếp tục đi tìm, trong lòng không ngừng gọi to Lạc Hành tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
“Lạc Hành, chờ tớ.”
Hoắc Hành Chu chạy khắp tòa nhà cũ, đâu đâu cũng im ắng càng tăng thêm nhịp thở lớn dần của hắn, hệt như một con thú dữ núp trong bóng tối.
Nếu lúc này có ánh sáng chiếu xuống đây thì chắc chắn có thể thấy được bộ dạng hai mắt đỏ lòm của hắn, khắp người đều mang hơi thở tàn nhẫn có thể xé nát người sống.
“Lạc Hành!”
“Lạc Hành…”
Hoắc Hành Chu bỗng nghe thấy tiếng kêu la lúc trầm lúc bổng trong sân trường, chạy theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện là các bạn học sinh của lớp Chín đang tự giác giúp hắn đi tìm Lạc Hành.
Có người đã rửa mặt xong, còn mang cả dép lê ra đi tìm. Vài nữ sinh tóc tai còn ẩm ướt, buộc thành từng sợi rồi vắt ra sau đầu, chẳng hề sợ lạnh qua lại như con thoi trong sân trường.
Tim của Hoắc Hành Chu bỗng dưng thật ấm áp.
Không kịp nói tiếng cảm ơn, hắn chạy theo hướng ngược lại, trong lòng không ngừng nói rằng: “Lạc Hành, cậu xem, cậu giành được sự yêu mến của nhiều người như vậy, nhất định đừng sợ, chờ bọn tớ đến tìm cậu.”
Tìm đủ bốn mươi phút, cách khoảng thời gian Lạc Hành biến mất đã đủ bốn tiếng rưỡi.
Hoắc Hành Chu gần như có thể khẳng định, Lạc Hành chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Cậu không phải kiểu người chỉ chú ý đến phía trước mà không để ý phía sau, nếu đi đâu thì nhất định sẽ nói cho người khác biết, không để người khác lo lắng.
Nhất là trước khi hắn rời đi đã dặn dò Phùng Giai chăm sóc cậu, cậu sẽ không để mình mất tích rồi đổ lỗi cho Phùng Giai.
Cậu thà để bản thân chịu oan ức cũng sẽ không để người khác vì mình mà phải ấm ức, rốt cuộc cậu đã đi đâu vậy hả!
Ở chỗ Triệu Cửu Lan?
Cũng không có khả năng. Khoảng hơn 7 giờ vẫn còn đang trong tiết tự học buổi tối, không có giấy phép xin nghỉ thì cậu không ra được. Mấy ngày nay thầy Trình đều không có mặt trong tiết tự học tối nên chẳng ai phê nghỉ.
“Ây da.”
Hoắc Hành Chu bất cẩn nên đụng phải một người, cô nàng cũng chẳng để ý nên ngã trên mặt đất.
“Hoắc Hành Chu?” Trần Y Y từ dưới đất bò lên, nghi hoặc bước đến trước mặt hắn, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Hoắc Hành Chu không rảnh tường thuật lại với cô, lạnh lùng vòng qua cô nàng: “Chẳng có gì cả.”
“Cậu đã nhận được điện thoại chưa?” Trần Y Y đuổi theo sau hắn, nhưng bước chân của hắn quá nhanh, cô nàng không đuổi kịp nên chỉ có thể cất cao giọng hỏi.
Vừa nghe thấy tiếng điện thoại, Hoắc Hành Chu lập tức dừng chân, nhíu mày quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?”
Trần Y Y vội chạy đến trước mặt hắn, thở chậm đáp: “Hôm nay khi cậu nhận điện thoại ở cửa thang gác thì có người ôm bài tập đụng vào cậu, lúc cậu giúp cô ấy nhặt bài tập lên đã không cẩn thận làm rơi khỏi áo… Tớ muốn trả lại cho cậu nhưng cậu đã đi xa rồi.”
“Nói trọng điểm.”
Trần Y Y bị vẻ tức giận của hắn làm hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch lùi ra mấy bước, do dự nói: “Tớ đưa nó cho người khác.”
“Cậu đưa người nào?!” Hoắc Hành Chu suýt nữa không kìm được cơn giận của mình, nắm chặt hai đấm vang lên răng rắc.
Trần Y Y suýt nữa bị dọa cho khóc, hoài nghi rằng nếu lực khống chế của hắn không đủ mạnh thì có thể hắn sẽ xé sống mình. Lúc này cô mới nhận ra hôm tỏ tình với hắn, vẻ mặt của hắn đã ôn hòa lắm rồi.
Đây mới là… con người thật của hắn sao?
“Nói chuyện!”
Trần Y Y run lên, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Hoắc Hành Chu càng lúc càng khó chịu trong lòng, áp chế cơn giận cố gắng mềm giọng hỏi: “Đừng khóc, nói tôi biết cậu đã đưa điện thoại cho ai?”
Điện thoại của hắn không có khóa lại, người nhặt được điện thoại, nếu cố tình tìm Lạc Hành…
“Tiết, Tiết Tiên.” Trần Y Y run lẩy bẩy, khóc lóc nói: “Cậu ta nói cậu ta với cậu là bạn tốt, vừa hay muốn đi tìm cậu nên tớ mới đưa điện thoại cho cậu ta.”
Đầu óc Hoắc Hành Chu mờ mịt.
Tiết Tiên!
Hắn kìm nén sự tàn nhẫn đang chảy khắp người, đưa tay: “Cho tôi mượn điện thoại của cậu một chút.”
Trần Y Y phòng bị nhìn hắn, dè dặt hỏi: “Cậu mượn điện thoại của tớ làm gì?”
Hoắc Hành Chu chẳng rảnh phí lời với cô: “Nhanh!”
Trần Y Y bị dọa rụt vai lại, tay run rẩy lấy điện thoại ra mở khóa rồi nơm nớp lo sợ đưa cho hắn, căng thẳng nhìn ngón tay hắn di chuyển trên màn hình.
Hoắc Hành Chu nhanh tay gọi cho Lục Thanh Hòa, chờ bên kia nhận được thì lập tức nói: “Đến ký túc xá của Tiết Tiên xem nó có ở đó không. Điện thoại của tôi ở chỗ nó, tôi nghĩ nó dùng điện thoại của tôi gửi tin nhắn cho Lạc Hành lừa cậu ấy ra ngoài.”
“Tiết Tiên?” Lục Thanh Hòa chỉ chần chừ nửa giây, rồi lập tức lên tiếng: “Được, tôi biết rồi.”
“Ừm, điện thoại này là tôi mượn của người khác, không cần gọi lại đâu.” Dừng một chút, Hoắc Hành Chu nhìn thấy bóng dáng của Diệp Tiếu Tiếu, lại nói: “Có tin tức gì gọi vào điện thoại của Tiếu Tiếu.”
Cúp điện thoại, Hoắc Hành Chu ném điện thoại lại cho Trần Y Y, ánh mắt lạnh lùng chẳng có một chút ấm áp, lời thốt ra miệng lạnh lùng nghiêm nghị gần như có thể lăng trì cô nàng trong nháy mắt.
“Bắt đầu từ bây giờ cậu tốt nhất nên cầu khẩn Lạc Hành không có chuyện gì đi.”
Lời vừa dứt, Trần Y Y đã không nhịn được ngã ngồi trên mặt đất, run rẩy nhìn bóng lưng của hắn.
Cô chỉ là nhặt được điện thoại của hắn, cũng là có ý tốt đem trả lại, nhưng đâu phải cố ý đưa điện thoại cho người khác, nào biết Tiết Tiên lại có ý đồ bất chính chứ…
Cậu ta trông văn vẻ lịch sự, thành tích lại tốt, không giống như một người xấu mà!
—
Hoắc Hành Chu mượn điện thoại của Diệp Tiếu Tiếu, cô và Trương Thần Lan cùng liên lạc cho thuận tiện. Cuối cùng chỉ còn lại sân vận động và khu huấn luyện bị bỏ hoang là không có giám sát.
Phùng Giai vẫn luôn ở chỗ bảo vệ để xem giám sát. Bởi vì Lạc Hành đi lúc tan học, mà buổi tối khắp nơi vừa nhiều người vừa tối nên căn bản không cách nào tìm được người.
Lục Thanh Hòa nhanh chóng trở về tòa nhà ký túc xá, hỏi bạn cùng phòng của Tiết Tiên. Người trả lời nói rằng hôm nay gã căn bản không có về ký túc xá, bạn cùng phòng gọi điện đến cũng tắt máy.
Dẫu cho Hoắc Hành Chu cùng đường bí lối đến chẳng làm được gì, thì vẫn gọi cho Triệu Cữu Lan.
“Lạc Hành?” Triệu Cửu Lan gần như trong nháy mắt trở thành cây pháo bị châm ngòi, thét to: “Mày chăm sóc nó thế nào vậy?! Tao giao nó cho mày, mày bảo vệ nó thế nào vậy hả?!”
“Không có việc gì, tôi sẽ không để cậu ấy có chuyện đâu.” Hoắc Hành Chu nói xong thì cúp máy, chẳng nói thêm gì với bà ta nữa.
Sẽ không, tôi sẽ không để cậu ấy gặp chuyện.
Một lần lại một lần, chẳng biết là tự nhủ, hay đang nói với Triệu Cửu Lan, hoặc là đang nói hiện tại căn bản chưa tìm thấy Lạc Hành.
Hắn đã sống 18 năm, lần đầu tiên cảm thụ được cái gì gọi là sợ hãi.
Hắn thật sự sợ, từ ngực đến lòng bàn chân đều tràn ngập sự sợ hãi. Hoắc Hành Chu thậm chí không dám tưởng tượng, đến cả suy nghĩ linh tinh cũng chẳng dám, hết lần này đến lần khác cố gắng để bản thân được bình tĩnh.
Hắn sắp điên rồi.
Cộp.
Hoắc Hành Chu dừng chân lại, cảm giác mình giẫm phải cái gì, cúi đầu dùng điện thoại chiếu thử, thế mà lại phát hiện là chiếc điện thoại bị ném vỡ. Hắn đang giẫm lên màn hình đã vỡ nát.
Hắn nhặt lên xem thử, tim bỗng chốc chùn xuống. Đây chẳng phải là điện thoại của Lạc Hành sao?!
Hô hấp của Hoắc Hành Chu cứng lại, vội vã giơ điện thoại lên rọi sáng. Lúc này mới phát hiện mình đã tìm đến phòng triển lãm bỏ hoang bị đồn có ma kia. Bên trong có mấy chục tượng thạch cao, thế nhưng đã lâu phòng này không mở điện nên dù là ban ngày cũng âm u, xưa nay không ai dám vào đây.
Chân hắn mềm nhũn, chạy đến cạnh cửa thì suýt nữa té ngã, phát hiện đã khóa lại rồi.
Hắn giơ điện thoại đi vòng ra bên cửa sổ. Do là phòng triển lãm, ánh sáng mặt trời bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trưng bày, vì vậy trên cửa sổ đều treo rèm để che ánh sáng.
Đập vào mắt Hoắc Hành Chu chỉ thấy một màu đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy. Hắn kề tai sát lên cửa sổ, không nghe thấy bất kì tiếng động gì.
Hắn không chút do dự nhặt một tảng đá rồi ném mạnh về phía cửa sổ. Tiếng thủy tim vang ầm lên rồi vỡ tan, lạch cạch rơi xuống đất. Do tòa nhà đã cũ, lại chẳng phải thủy tinh công nghiệp nên có vài mảnh thủy tinh rơi vào mu bàn tay hắn.
Mu bàn tay tê rần, nhưng hắn không cảm nhận được, hai ba cái/ rút mảnh thủy tinh ra rồi nhảy vào từ cửa sổ. Trong phòng triển lãm tối đen không có đèn, một dáng tượng thạch cao cao bằng người đứng trong phòng triển lãm khiến cả lông tơ của hắn đều dựng thẳng lên.
“Lạc Hành!”
Phòng triển lãm cũng không đặc biệt lớn, kích cỡ khoảng chừng ba lớp học, cũng chỉ có một tầng. Hắn nắm chặt điện thoại đi về phía trước một chút, cuối cùng tìm được Lạc Hành đang co mình bên dưới một tượng thạch cao.
Tảng đá lớn trong lòng hắn trong nháy mắt rơi xuống, nhưng bị cảnh tượng trước mắt đập vào khiến hắn đầu choáng mắt hoa, vành mắt chua xót đến nhìn không rõ được gì, trước tiên gọi cho Lục Thanh Hòa: “Tìm được người rồi, cậu nói với Tiếu Tiếu một tiếng, bảo cậu ấy cảm ơn các bạn học giúp tôi. Hôm nay vất vả cho các cậu ấy rồi.”
Lục Thanh Hòa ‘Ừm’ một tiếng: “Tìm thấy là tốt rồi. Bên này tôi sẽ trông chừng Tiết Tiên giúp cậu, trở về sẽ báo tin cho cậu.”
“Được.”
Hoắc Hành Chu ngồi xổm người xuống, như được sống lại mà ôm Lạc Hành vào ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cuối cùng cũng tìm… Lạc Hành?”
Mới vừa chạm vào, Hoắc Hành Chu bỗng cứng đờ. Dường như trong nháy mắt cả người bị người ta chém mạnh một nhát dao. Lạc Hành đang run rẩy, trong miệng vô thức thì thào gọi tên Hoắc Hành Chu.
“Mẹ… thả con ra đi…” Hơi thở của Lạc Hành rất hỗn loạn, tiếng thở dốc nặng nề đáng sợ, gần như tan vỡ lặp lại từng lần một: “Hoắc Hành Chu… Nơi này rất tối, Hoắc Hành Chu…”
Hoắc Hành Chu cố đè nén cơn phẫn nộ gần như bộc phát ý muốn giết người, mở đèn pin điện thoại ra rồi chiếu lên mặt cậu. Vừa nhìn, tim lập tức bị bóp mạnh, cơ hồ như bóp nát.
Trên mặt Lạc Hành toàn là mồ hôi lạnh, môi trắng bệch không một chút máu, hai mắt nhắm chặt vô thức lặp lời lời thì thào, nghiễm nhiên đã tan vỡ rồi!
“Lạc Hành! Nhìn tớ!” Hoắc Hành Chu vỗ mặt cậu, vuốt ve tai cậu rồi ấn cậu vào trong ngực, không ngừng nói rằng: “Tớ đến rồi, tớ đến rồi, đừng sợ, đã qua cả rồi.”
“Hoắc Hành Chu… Cứu em…” Lạc Hành như chưa phát giác được, thì thào lặp lại âm tiết.
Hoắc Hành Chu có thể tưởng tượng được một mình cậu ở đây gần năm tiếng, với một người sợ hãi bóng tối như thế thì làm sao vượt qua được trong căn ‘Nhà ma’ này.
Chỉ cần nghĩ tới Lạc Hành thống khổ ở nơi này, tuyệt vọng không thoát ra được, hắn đã hận không thể xé xác Tiết Tiên rồi!
Hoắc Hành Chu thoáng đẩy Lạc Hành ra, để mắt hơi thích ứng với bóng tối, rồi trông thấy Lạc Hành hai mắt gần như mất đi tiêu cự đang lên tiếng thì thầm, đôi môi run rẩy trắng bệch, cơ thể không ngừng run lên.
“Bé ngoan, tớ đến cứu cậu rồi, không cần sợ nữa.” Hoắc Hành Chu từng chút một vỗ về sau lưng cậu, cũng chẳng quan tâm cậu có nghe thấy chưa đã ôm cậu đi tới trước cửa sổ, nơi đó có chút ánh sáng của ánh trăng.
Lạc Hành vô thức ngã vào lòng hắn, lẩm bẩm lặp lại từng câu van xin. Xin Triệu Cửu Lan đừng nhốt cậu, hết lần này đến lần khác cam đoan rằng mình sẽ ngoan. Những câu này dày xéo trái tim Hoắc Hành Chu đau đến tan nát, không nhịn được cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Môi lưỡi miêu tả cậu một cách tường tận, từng lần từng lần nhẹ nhàng liếm láp, thăm dò vào khoang miệng cậu, dịu dàng như đang trấn an.
“Lạc Hành, cậu nhìn tớ đi.” Hoắc Hành Chu buông cậu ra, bắt lấy gan bàn tay của cậu, không ngừng gọi cậu: “Tớ là Hoắc Hành Chu. Sau này cậu không cần phải tiếp tục sợ nữa, tớ đến cứu cậu rồi.”
“Lạc Hành!”
“Hoắc Hành Chu.” Lạc Hành thì thào lặp lại một lần nữa, Hoắc Hành Chu mừng rỡ ‘Ừm’ một tiếng, ôm cậu hỏi: “Phải, gọi lại lần nữa, tớ là ai?”
Lạc Hành nhìn vào mắt hắn, lẩm bẩm gọi lần nữa: “Hoắc Hành Chu.”
Hoắc Hành Chu vừa định nói chuyện thì thấy nước mắt của cậu trong nháy mắt rơi xuống. Không chờ hắn phản ứng lại đã nhào vào lòng hắn: “Cậu đừng không cần tớ!”
Mắt Lạc Hành đỏ bừng, mê man cầm lấy ống tay áo của Hoắc Hành Chu, lần đầu tiên thất thố khóc lóc om sòm, thất thanh khóc rống như truy hỏi, tại sao, tại sao cậu không đến cứu tớ.