Lạc Hành ngồi trên ghế, căng thẳng đến nỗi hai tay đan chặt vào nhau.
Bác sĩ không nói trước kết quả với cậu. Sau khi hỏi cảm giác của cậu thì bắt đầu chơi thiết bị, sau đó mặc cho cậu căng thẳng. Lạc Hành cũng đâu thể mặt dày truy hỏi.
Thật ra đối với chuyện lỗ tai có thể lành được không, cậu đã chẳng còn chấp nhất như vậy nữa. Bây giờ các phương tiện thông tin như Wechat rất phát triển, cậu lại hiểu ngôn ngữ bằng môi.
Chỉ là…
Chỉ là không thể chính tai nghe thấy Hoắc Hành Chu nói chuyện, không thể cẩn thận miêu tả mỗi tấc bên tai nghe hắn nói thích mình, nên có hơi tiếc nuối mà thôi.
Lạc Hành nghĩ. Nếu mình vẫn không nghe được, có phải Hoắc Hành Chu sẽ rất thất vọng không?
Cậu ngẩng đầu, nhìn bác sĩ đang nghiêm túc làm kiểm tra. Bao nhiêu hy vọng bỗng tỏa ra từ đỉnh đầu bác, sau đó nói: “Tai của cháu vẫn có thể chữa khỏi, có thể nghe thấy gió nổi mưa rơi tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, nghe được thế gian này đang tỏ lòng với cháu.”
Lạc Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén ý nghĩ miên man chất đầy đầu, cuối cùng chịu đựng đến khi kết thúc kiểm tra, cậu bước đến cửa gọi Hoắc Hành Chu và Ngũ Tố Nghiên vào.
“Mời ngồi.”
Ngũ Tố Nghiên ngồi ghế bên cạnh. Hoắc Hành Chu bước tới, một tay đặt trên vai Lạc Hành hơi dùng sức, im lặng truyền sức mạnh cho cậu.
“Chàng trai này, căng thẳng hả?” Bác sĩ nâng mắt, liếc nhìn Hoắc Hành Chu.
“…” Hoắc Hành Chu trầm mặc nửa giây, mới rồi còn nghĩ tính tình bác sĩ này rất tốt, té ra là ở đây thù dai cơ, dừng lại rồi khẽ cười đáp: “Bác căng thẳng hả?”
“Cái gì?” Bác sĩ sửng sốt.
Hoắc Hành Chu cười uy hiếp: “Chỗ bọn cháu có một dạng phim truyền hình, trong đó có câu thoại có thể bác chưa từng nghe tới, gọi là, không trị hết cho hắn, thì xách đầu đến gặp trẫm.”
Vị bác sĩ nước ngoài đã tiêu hóa được chút ít, bỗng nhiên trừng lớn mắt: “Bác sĩ Trung Quốc của mấy người, còn có thể xách đầu đến gặp hả?”
Ngũ Tố Nghiên không nhịn được bật cười, ho nhẹ rồi nói: “Được rồi được rồi, diễn như vậy sẽ không giống đâu.”
“Tai của anh bạn nhỏ này là do chấn thương sau này nên dẫn đến điếc, nói đơn giản chính là có thứ gì đó trong tai đã bị tổn hại, lúc đó không biết bác sĩ điều trị thế nào mà vẫn giữ lại được một ít thính lực, có điều…”
“Có điều gì ạ?” Hoắc Hành Chu cau chặt mày: “Bác nói có thể chữa khỏi được không?”
“Có phải gần đây cậu ấy vừa trải qua kích thích và tổn thương gì không? Chút thính lực cuối cùng đã không còn nữa. Nghĩa là, hiện tại cậu ấy đã hoàn toàn điếc.” Bác sĩ nói.
Ngón tay Hoắc Hành Chu căng thẳng, xương ngón tay thon dài siết thành một ngấn trắng, vô thức bóp vai Lạc Hành phát đau, cắn chặt răng nhưng không mở miệng.
Tại sao cậu ấy không nói với mình?
Bác sĩ không cho hắn cơ hội đi hỏi Lạc Hành, tiếp tục giải thích: “Có điều vẫn có hy vọng chữa trị. Có thể chữa khỏi hay không tôi chẳng dám cam đoan, bác sĩ không phải thần, chỉ có thể nghe mệnh trời mà làm hết sức mình. Thế nhưng vấn đề hiện tại là các cậu đang lớp 12, thời gian còn chưa đến 3 tháng đã thi tốt nghiệp trung học rồi. Nếu bây giờ lựa chọn phẫu thuật cộng thêm thời kỳ dưỡng bệnh và nằm viện, làm sao cũng phải 2 tháng. Nhưng nếu không làm thì không biết liệu tai của cậu ấy có thể đợi thêm 2 tháng nữa không.”
Bác sĩ nói xong thì nâng mắt nhìn về phía Lạc Hành, lại hơi dời tầm mắt, dừng lại trên mặt của Hoắc Hành Chu.
Lạc Hành không nghe được, nhưng hắn thì nghe rõ từng chữ. Mỗi lời đều nghe rất rõ ràng, tiếng phổ thông sứt sẹo này hệt như một con dao, hung hăng xé toạc ngực hắn, sau đó đổ một chậu diêm sương[1] được ngâm trong nước sôi.
[1] Gốc là Diêm sương [盐霜]: Diêm sương hoàn toàn khác với sương muối, diêm sương có thể hiểu là lớp muối mỏng như sương, nhưng sương muối lại là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối ngay trên mặt đất hay bề mặt cây cỏ hoặc các vật thể khác khi không khí trên đó ẩm và lạnh.
Ùng ục ùng ục, sôi sùng sục.
Đây là lựa chọn khó khăn nhất cuộc đời hắn, bất kể lựa chọn thế nào đều có một con dao đâm vào lòng hắn. Nếu bảo Lạc Hành đừng tham gia thi đại học thì cậu chắc chắn sẽ không bằng lòng.
Nhưng nếu cứ cả đời không nghe thấy như thế, cậu làm sao có thể thật sự hạnh phúc được đây.
Suy nghĩ một lúc lâu, hắn nói: “Bọn cháu…”
“Nếu làm phẫu thuật thì ngày thi đại học đó cháu có thể xuất viện không ạ?” Lạc Hành đột nhiên hỏi.
Hoắc Hành Chu và Ngũ Tố Nghiên đều cứng đờ, đồng thời nhìn về phía cậu, cứ như vấn đề vừa rồi phải do cậu hỏi vậy. Lạc Hành coi trọng nhất là việc học, nằm mơ cũng muốn thi cùng một trường đại học với hắn, làm sao sẽ…
Bác sĩ gật đầu một cái: “Hoàn toàn có thể, nếu khôi phục tốt thì hơn một tháng là có thể trở về trường để học.”
Lạc Hành thoáng chần chừ một lúc, thầm tính toán thời gian, tính ra thời gian dưỡng bệnh lâu nhất là hai tháng, cậu xem thêm nhiều ghi chép thì hẳn sẽ không thành vấn đề, thêm nữa…
Cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Hành Chu, bảo: “Trước đó thầy Trình có đề cập với tớ chuyện miễn học tớ đã rất lo cho cậu, chưa xác định được cậu có thể thi được không, cho nên vẫn không nói gì. Bây giờ thành tích của cậu hẳn đủ điểm chuẩn rồi, tớ muốn… báo danh trường đại học kia, được không?”
Cậu thật sự… rất muốn nghe chính miệng Hoắc Hành Chu nói yêu cậu.
“Đương nhiên!” Hoắc Hành Chu mừng rỡ trong lòng, hận không thể ôm cậu vào lòng hôn hít một hồi ngay bây giờ, nhưng ngại bác sĩ và mẹ mình đang ở đây nên vẫn nín nhịn, run giọng nói: “Được, được, chúng ta sẽ thi vào trường đại học đó! Tớ cược cả mạng cũng phải thi đậu!”
Lạc Hành khẽ gật đầu, chóp mũi ngứa ngáy cọ cọ vào ngực hắn, lặng lẽ kìm nén khả năng phẫu thuật thất bại vào trong lòng, không để Hoắc Hành Chu thấy được.
Bác sĩ nhìn hai người họ, cũng giằng xuống khả năng phẫu thuật thất bại kia vào lòng. Bác thầm nghĩ, cho dù dốc hết toàn lực cũng phải khiến đứa nhỏ này một lần nữa nghe thấy.
Thế giới tốt thế này, người yêu cũng tốt thế kia.
Nghe không được thì rất đáng tiếc.
—
Ra khỏi phòng, Hoắc Hành Chu vui vẻ chiếu cố. Đi đến cửa cầu thang mới chợt nhớ ra, lôi kéo cánh tay của Lạc Hành, trông thấy ánh mắt của cậu thì giảm tốc độ nói xuống thật chậm.
“Bé ngoan, ông ngoại của cậu đang ở ngay bệnh viện này, có thể… sắp không qua được, cậu đi gặp không?” Hoắc Hành Chu thoáng lo lắng hỏi, ngón tay mò mẫm trên tai cậu, vò nhẹ hai cái.
Lạc Hành sững ra, như không thấy rõ mà trừng mắt nhìn, cách vài giây mới khô khốc hỏi: “Ông ngoại… tớ?”
Hoắc Hành Chu kéo cậu đến góc cầu thang, cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó mới mềm giọng nói: “Ông bị bệnh, sắp không lâu nữa là rời thế gian rồi. Mẹ của cậu… ban đầu, bà ta xin tớ gửi một tấm hình của cậu đến cho ông cụ xem, thế nhưng tớ đâu thể tự tiện quyết định nên mới hỏi thử cậu.”
Lạc Hành gắt gao siết chặt lòng bàn tay, đối với hai chữ ông ngoại này, cậu vô cùng xa lạ, nhất thời không hiểu mọi người trước khi chết đều muốn đi gặp “Kẻ xa lạ” này một lần.
Trong khoảng thời gian này cậu thật sự đã chứng kiến rất nhiều sinh li tử biệt, không muốn trơ mắt nhìn sinh mệnh mất đi trước mặt mình nữa. Nhưng không để ông gặp, chắc hẳn ông sẽ tiếc nuối lắm.
Hoắc Hành Chu nâng mặt cậu lên, ngón cái vuốt ve trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, đáy mắt chất chứa vẻ dịu dàng như nước: “Người chết như đèn tắt, dù có tiếc nuối cũng chẳng thể tồn tại ở thế gian bao lâu. Dù cậu lựa chọn thế nào đều không hề sai.”
Lạc Hành gật nhẹ đầu. Cậu đương nhiên biết, thế nhưng… cậu không nhẫn tâm được. Dù có cho rằng người là bèo nước gặp nhau thì cứ để ông không chút tiếc nuối rời khỏi thế gian này đi.
“Ông ngoại của tớ… trông có hiền lành không?” Lạc Hành nâng mắt, bình tĩnh nhìn vào mắt Hoắc Hành Chu, có chút do dự hỏi.
“Có thể ông là một người thoạt nhìn có phần nghiêm túc, nhưng là một cụ già rất từ ái.”
Trái tim Hoắc Hành Chu tê rần, kéo cậu vào lòng, tỉ mỉ nhào nặn một cái, hận không thể nhào cậu vào trong máu của mình, để máu thịt bên ngoài của mình vây lấy cậu.
“Đi thôi, gặp rồi cậu sẽ biết.”
Dựa theo dãy số Triệu Cửu Lan gửi tới, hai người rất nhanh tìm được phòng bệnh. Bà ta đang từ phòng đun nước đi ra, trong tay xách theo hai bình nước ấm, khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Hành bỗng dừng bước.
Hai người cách hành lang không dài nhìn nhau từ xa, rõ ràng chỉ có bảy tám bước, Triệu Cửu Lan lại cố tình cảm giác như đang ở giữa cách cả ngân hà, bà ta cũng chẳng thể chạm vào Lạc Hành nữa.
Người này từng là người thân nhất của bà ta trên thế giới này.
Thật lâu sau.
Triệu Cửu Lan quay trở về phòng đun nước, không đến chào hỏi cũng chẳng vào phòng bệnh cùng. Lạc Hành nguyện ý đến gặp ông ngoại mình, bà ta đã thấy đủ rồi.
Nhìn xem, đứa nhỏ này vẫn thiện lương như thế, dù không thể tha thứ cho mình thì nó vẫn không thể oán trách những người vô tội khác liên quan đến mình.
Vì sao trước kia bà ta không phát hiện cơ chứ…
Triệu Cửu Lan ngửa đầu, hai hàng lệ chảy trên khuôn mặt bà ta. Người đang múc nước bên cạnh nhìn bà ta một cái, thấy nhưng chẳng thể trách mà dời ánh mắt. Ở trong bệnh viện, nước mắt là thứ không đáng giá nhất.
—
Lạc Hành đẩy cửa ra, nhìn thấy cụ già đang nằm trên giường bệnh. Trên người cụ cắm đầy ống dẫn, trong phòng bệnh còn có mùi rất khó ngửi.
Cụ đã bệnh đến không nói nên lời, một thoáng nhìn thấy Lạc Hành kia, cặp mắt vẩn đục ấy trong nháy mắt như sáng lên, tay cắm kim truyền dịch khẽ động đậy, miệng phát ra những âm tiết vô nghĩa.
Lạc Hành nhìn cụ già gầy trơ xương trên giường bệnh. Bệnh tật đã đày đọa cụ đến gần như không còn hình người, nằm trên giường như một cây táo khô. Cánh tay và ngón tay của cụ gầy đét, chỉ còn lại một lớp da.
Đây là ông ngoại của cậu ư?
Lạc Hành chợt có chút mờ mịt, nhưng lại thấy thương xót, cụ hẳn từng là một cụ già tinh thần khỏe mạnh như cụ Hoắc, hiện tại lại là một linh hồn đợi chờ cái chết thế này.
Chóp mũi Lạc Hành chua xót, bước lên phía trước sờ tay cụ, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông ngoại, cháu đến thăm ông đây.”
Khóe mắt cụ ông chảy xuống hai giọt nước mắt, lăn vào mái tóc lưa thưa dọc thái dương, rất nhanh lại biến mất, chỉ còn lại hai vệt ngấn nước.
Cụ không nói nên lời, Lạc Hành lại hỏi: “Ông biết chơi cờ không? Cháu chơi cờ rất giỏi, đợi ông khỏe lại cháu chơi cờ với ông nhé.”
Cụ già cố sức hé miệng, a a a nức nở, giọng khàn khàn như từng bị than lửa đốt trụi, chẳng phát ra được âm thanh nào, gấp đến mắt đỏ bừng, mạch máu khô quắc cũng trong nháy mắt nổi lên.
“Mẹ cháu bảo, chờ ông khỏe rồi bà ấy sẽ dọn về ở cùng ông, bởi vậy ông nhất định phải khỏe lên, mẹ cháu chỉ còn mình ông, ông đừng bỏ mặc bà ấy.” Lạc Hành vươn tay, lau đi giọt nước mắt ấm áp của cụ, nhẫn nhịn sự chua xót và nước mắt vào lòng, chớp chớp mắt.
Giọng nói cụ khàn như một cái van được mở ra, đứt quãng truyền đến: “Ông… ông đồng ý… Cháu gọi ông… gọi ông một tiếng ông ngoại nữa đi.”
Môi cụ liên tục run rẩy, Lạc Hành nhìn không rõ, Hoắc Hành Chu bước tới ôm vai nhắc nhở cậu.
“Ông ngoại.” Lạc Hành siết chặt tay cụ, gọi một tiếng, chẳng biết là đang thỏa mãn sự mong đợi của ai.
Trên mặt ông cụ chậm rãi hiện lên ý cười: “Được, được… Cháu ngoại của ông thật ngoan, chỉ là ông… không được nhìn thấy tương lai của cháu… kết hôn nữa… Thật muốn sống lâu thêm vài năm… cẩn thận ngắm nhìn cháu…”
Mắt Lạc Hành đau xót đến khó chịu, ánh mắt mơ hồ nhìn không rõ vẻ mặt đang dần dần ngưng lại của cụ, cũng không nghe thấy tiết thiết bị chói tai, kéo dài như muốn xé tan linh hồn người khác.
Nhưng cậu cảm giác được ngón tay khô gầy vẫn đang cố gắng nắm chặt trong tay, mất đi sức lực.
Lạc Hành nhẹ buông tay, quay đầu nhào vào lòng của Hoắc Hành Chu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà gào khóc.