Đào Nhiên lại không nghĩ nhiều, cậu đoán rất chính xác, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Lý Trạch Khôn: “Em cái gì cũng không có, làm sao để đi học ạ?” Lúc Lý Trạch Khôn gọi điện thoại cậu có nghe được một ít, cái gì mà lớp B hiệu trưởng thầy tâm lý, cậu còn tưởng Lý Trạch Khôn đang giúp ai làm việc, không ngờ rằng đang thu xếp cho mình. Lý Trạch Khôn thấy cậu không nói đúng ý mình bèn cười: “Nói không tò mò, vậy mà nghe còn cẩn thận hơn người khác.”
Đào Nhiên không tiếp lời, tiếp đó cúi đầu uống sữa đậu.
Lúc này tinh thần của cậu đã tốt hơn nhiều, vừa nãy ở trên xe ảm đạm như vậy phần lớn là vì chịu đựng một đêm khốn khổ. Bây giờ đã chuyền xong một bình nước, lại được ăn uống, nhìn vẻ mặt vẫn sáng sủa hơn.
Đào Nhiên rất sợ những thứ như mũi kim, sau khi rút ra chân đã mềm nhũn. Cậu đứng bên người Lý Trạch Khôn, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng níu lấy một bên tay của hắn: “Không truyền dịch nữa đâu, uống thuốc được không anh?”
Lý Trạch Khôn liếc nhìn cậu: “Người lớn vậy rồi mà còn sợ tiêm.”
“Anh ơi…” Một tiếng này hầu như bật thốt lên, mang theo chút nũng nịu khẩn cầu, còn ngọt hơn cả quế hoa cao chấm mật, còn mềm hơn cả nước xuân tháng sáu. Không đợi Lý Trạch Khôn phản ứng thì chính Đào Nhiên đã tự bối rối. Cậu vẫn không tìm được ký ức chân chính của mình, nhưng vẫn còn tồn tại một loại bản năng mạnh mẽ không thể khống chế được. Đào Nhiên hơi mờ mịt, lần đầu tiên khi thấy Lý Trạch Khôn cậu đã cảm thấy người đàn ông này không giống, là thứ sáng lấp lánh trong đám người đang la hét ồn ào. Tất cả những thứ này chỉ là ngẫu nhiên, hay là thật sự trí nhớ của mình có liên quan đến anh ấy?
Lý Trạch Khôn càng kinh hãi hơn. Hắn thật sự không muốn lúc nào cũng so sánh người trước mắt với Trình Hạ, cuối cùng vẫn thất bại. Xưa nay hắn chưa từng bao giờ thấy hai người lại có thể có cách nói chuyện và thói quen nhỏ giống nhau đến mức này. Trong lòng Lý Trạch Khôn, Đào Nhiên không sánh nổi một sợi tóc của Trình Hạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy hai người giống nhau. Dù bên ngoài người người đều biết Đào Nhiên là một MB không kén chọn khách, Lý Trạch Khôn cũng vì chút tâm tư bí ấn không nói rõ được như vậy mà không nỡ vứt Đào Nhiên trở lại.
“Lý thiếu…” Đào Nhiên cuống quít đổi giọng.
“Sau này cứ gọi là anh trai đi, đến trường học đừng để lộ khuyết điểm để bạn học bắt nạt.” Lý Trạch Khôn đỡ lấy Đào Nhiên: “Đi lấy thuốc đi, ngày mai cũng không cần truyền dịch nữa, tôi cũng không rảnh mà trông nom cậu.”
“…Cảm ơn anh.” Trên mặt Đào Nhiên có chút ý cười nhẹ nhàng, kéo lấy cánh tay Lý Trạch Khôn. Lúc cậu nở nụ cười có thể nhìn thấy chiếc răng khểnh nhỏ: “Em cũng muốn đến trường.”
Trong trí nhớ của Đào Nhiên, nguyên chủ cũng vẫn muốn đi học, nhưng nhiều chuyện đáng sợ xảy ra, cuối cùng đã bức một thiếu niên vốn nên hồn nhiên thiện lương rơi xuống hoàn cảnh thê lương như vậy…
Lòng Lý Trạch Khôn đã bị cánh tay níu lấy bên người hấp dẫn phân nửa nên không nhìn thấy sự khác thường của Đào Nhiên. Hắn xoắn xuýt hồi lâu rồi vẫn không bỏ tay ra. Hắn cũng không quan tâm xem Đào Nhiên thật sự muốn đi học hay chỉ theo lời mình để lấy lòng, nên cũng không nghĩ nhiều.
Lý Trạch Khôn không đưa Đào Nhiên đến bất cứ căn nhà nào của mình, chỉ sắp xếp cho cậu ở trong một khách sạn. Ở chỗ đó hắn vốn có một căn phòng thường dùng để chiêu đãi khách, bèn trực tiếp cho Đào Nhiên vào ở.
Lúc Đào Nhiên vào thang máy trong khách sạn thì trong tay cầm một túi nhựa đựng thuốc. Lý Trạch Khôn đã buông tay ra, Đào Nhiên tiến lên một bước muốn nắm tay hắn, lại bị Lý Trạch Khôn né tránh.
“Sao… Không đưa em về nhà?” Đào Nhiên chậm rãi rút tay về, vô thức cắn đôi môi trắng bệch. Từng lời của cậu gần như là xé ra: “…Anh… Anh đừng nghe bọn họ nói, em thật sự không bẩn, em sẽ không chạm lung tung, xin anh…”
Phỏng chừng Đào Nhiên cũng không biết hiện giờ nước mắt mình đang tuôn thành từng chuỗi, trượt theo cằm rơi xuống đất. Đào Nhiên không thích khóc, nguyên chủ không khóc, cậu vẫn biết mình là một đứa con trai; Trình Hạ cũng là một người không hay khóc. Những ngày cuối cùng khi Trình Hạ bị căn bệnh ấy dày vò đến vậy mà cũng không khóc, tất cả những lần đỏ mắt đều là vì ép Lý Trạch Khôn chịu thua. Hiện giờ cậu khóc vì cái gì? Vì chính mình cũng không biết mình là ai? Vì rõ ràng chính mình chẳng hề biết cái gì, nhưng lại có thể khổ sở đến thế?
Tim Lý Trạch Khôn như bị mũi khoan chọc thủng một lỗ, vừa đau vừa sợ.
“Cậu khóc cái gì?” Chính hắn cũng cảm thấy giọng của mình đang khô khốc: “Cũng không phải là để cậu ở cả đời trong khách sạn.”
Hắn dùng mu bàn tay lau lau mặt Đào Nhiên: “Nhà để cậu ở còn phải tìm người dọn dẹp, nhanh nhất cũng phải đến khai giảng mới có thể ở được. Mấy ngày tới tôi phải ra ngoài, mỗi cậu ở chỗ của tôi thì không ai có thể chăm sóc cậu được.”
Đào Nhiên lắc đầu lui về sau nửa bước, sau khi thang máy dừng lại Lý Trạch Khôn kéo cậu đi ra ngoài: “Cậu nói đi, cậu nghĩ thế nào?”
“Em cũng không biết tại sao…” Đào Nhiên cúi đầu, tiếng nức nở khiến Lý Trạch Khôn nghe mà khó chịu.
“Không được khóc!” Lý Trạch Khôn biến những luống cuống xoắn xuýt của mình thành nỗi phiền phức chán ghét với Đào Nhiên: “Nói tự mình biết mình mà còn có sức náo loạn với tôi? Không muốn ở khách sạn thì về chỗ Đàm Sĩ Kiệt mà tìm một thằng đàn ông khác rồi về nhà gã đi!”