*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đào Nhiên cúi đầu nhanh chóng viết vài chữ lên giấy rồi đưa cho Kiều Dã xem. Kiều Dã thò đầu qua nhìn, là bốn chữ – Tan học rồi nói. Trừ lúc quay cóp thì cậu ta chưa từng có kinh nghiệm truyền giấy với người khác, nên cảm thấy rất thú vị.
Kiều Dã không phải là kiểu người không hiểu thời thế, không ép người khác phải chơi với mình, thấy chủ nhiệm lớp đến thì không trêu Đào Nhiên nữa mà ngoan ngoãn quay mặt sang ngủ.
Thật ra nội tâm của Đào Nhiên rất mẫn cảm, đối xử tốt hay tệ với mình cậu đều phân biệt được. Tính Kiều Dã mới nhìn qua thì có vẻ nóng nảy, nhưng xử sự lại rất đơn giản. Nếu như bạn không giẫm phải giới hạn tối thiểu của cậu ta thì sẽ bình an vô sự.
Đào Nhiên đọc sách nhưng lại hơi thất thần, cậu nhớ đến Lý Trạch Khôn, tim lại đau đớn lạnh lẽo. Có rất nhiều lúc cậu không hiểu người đàn ông này, không hiểu tại sao hắn có thể có cả ôn nhu lẫn tàn khốc, lại còn thường xuyên thay đổi nữa. Số tiền Lý Trạch Khôn ném vào ngực khiến Đào Nhiên nảy sinh cảm giác vô cùng xấu hổ. Lòng Đào Nhiên có lớn thế nào đi nữa thì cũng chỉ không ngại Lý Trạch Khôn suồng sã, chứ không cách nào coi mình giống như gái điếm. Làm vậy giống như cậu đã cầm một xấp tiền bán mình, có bị bạn học hỏi đến cũng phải cắn răng nuốt vào bụng.
Chưa tan học mà Kiều Dã đã tỉnh, cậu ta ngồi sát cửa sổ, bình thường không có việc gì làm sẽ thong thả ngắm phong cảnh. Lớp học ở tầng một, hoa hồng ở ngoài vườn cây rất cao, so với bệ cửa sổ còn cao hơn một cái đầu. Kiều Dã nhịn hồi lâu, vẫn muốn nói chuyện với Đào Nhiên: “… Hoa hồng đẹp không?”
Đào Nhiên đang nhìn bài tập Toán, đầu óc hơi mơ hồ: “Hả?”
“Buổi trưa ăn cái gì?”
“Có chút theo đuổi nhân sinh được không Kiều Đại gia?” Đào Nhiên lườm hắn một cái, mạnh mẽ gạch một đường trên hàm số ở giấy nháp.
“Uầy, vậy lão gia ngài nói xem, cái gì đáng giá để theo đuổi nào?” Kiều Dã vui vẻ, đôi chân dài đạp lên để hai chân ghế trước kê lên tường: “Để con cũng theo đuổi nữa.”
Đào Nhiên cau mày nghĩ một chút, không rõ lắm.
Kiều Dã rất đắc ý, cười vô lại giật tóc mái Đào Nhiên: “Ngài xem, tốt xấu gì con cũng có mục tiêu rõ ràng hơn ngài.”
” Kiều Dã!” Ông giáo già văn nhã có cao giọng thì cũng chỉ cao hơn chút so với bình thường, không hề có nửa phần uy hiếp: “Cậu ngoan ngoãn đi ngủ không được à? Cậu còn muốn kéo người khác nòi chuyện với mình à!”
“Cậu xem, như vậy mới coi là không có gì để theo đuổi.” Kiều Dã cũng không muốn bắt nạt giáo viên chủ nhiệm, cúi đầu nhỏ giọng cười nói với Đào Nhiên. Đào Nhiên hơi tức giận, thuận tay nhéo mạnh cánh tay Kiều Dã.
“Shhhh…” Kiều Dã biến sắc: “Sao cậu lại làm cái chuyện giống bạn nữ cùng bàn hồi tiểu học của tôi thế hả.” Cô bé kia sau đó bị Kiều Dã thả hai con sâu róm to bự vào cặp, đến nay lúc mở cặp sách còn có bóng ma trong lòng.
“Đừng ầm ĩ nữa, ngoan nào.” Đào Nhiên dỗ cậu ta, thái độ như đang vỗ về một chú cún: “Không phải nói trưa còn muốn ăn cơm hả?”
Không biết Kiều Dã còn giận nữa không, nhưng cậu ta vẫn có dáng vẻ không cáu kỉnh: “Ừ đúng!”
Đào Nhiên suýt nữa không nhịn được cười, không phản ứng cậu ta.
Rốt cuộc cũng nhịn đến giờ tan học buổi trưa, Kiều Dã nhìn Đào Nhiên thong thả dọn đồ, hơi tức giận: “Nhanh lên chút được không, sáng nay tôi dậy muộn còn chưa được ăn đâu.”
Đào Nhiên hơi ngớ ra: “Sao cậu không mang đến trường ăn?”
“Tôi làm thế thì còn chút quy củ nào không hả?”
“Vậy cậu lên lớp ngủ gật, nói chuyện riêng, chép bài thì có quy củ á?” Đào Nhiên không hề khách khí.
Kiều Dã đỏ mặt: “Ai mà không có chút nguyên tắc chứ?!” Thật ra là cậu ta ghét bỏ bữa sáng bên ngoài không sạch sẽ.
“Được được được, là tôi lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.” Vì Kiều Dã ngượng ngùng hiếm thấy mà Đào Nhiên bật cười.
“Nói mau, buổi trưa muốn ăn gì!” Kiều Dã hung hăng nhe răng, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ.
“Cậu chọn đi, tôi không kén ăn.”
Kiều Dã suy nghĩ một chút, quàng lấy vai Đào Nhiên: “Đi thôi.”
Hai người họ thuê xe đến một tiệm ăn. Đào Nhiên kinh ngạc, Kiều đại gia muốn ăn lẩu, trời tháng chín nóng như này mà lại ăn lẩu cay Trùng Khánh*!
*Lẩu cay Trùng Khánh đây, nhìn mà tê hết cả miệng
“Đi thôi, trong cửa hàng đang bật điều hoà đó.” Kiều Dã cười hì hì.
“Cậu phiền quá đi mất.” Đào Nhiên nhỏ giọng oán giận.
“Không phải cậu nói ăn cái gì cũng được à?” Kiều Dã thường đến đây, bèn liếc mắt đưa tình với nữ phục vụ quen thuộc. Cô gái kia đỏ mặt lườm cậu ta một cái, sau đó đưa cậu ta đến một phòng riêng nhỏ.
Món lẩu chỗ này là chính tông, Kiều Dã trực tiếp chọn một nồi cay, nói cái nước dùng kia ăn chả có vị gì.
Sau khi ăn một chút Đào Nhiên mới phát hiện khẩu vị của mình thật nặng, rất thích. Kiều Dã vô cùng vui vẻ, hai người đều thích ăn lẩu cay quả thật chính là tri kỷ! Người không thích ăn lẩu là những người không biết cách sống.
Bữa ăn này do Kiều Dã mời, cậu nhóc phương Bắc giành trả hoá đơn có tư thế như muốn đánh nhau. Kỳ thực Đào Nhiên cũng không muốn giành, cậu không muốn tiêu tiền của Lý Trạch Khôn, yên lặng đứng một bên nhìn Kiều Dã trình diễn.
Bữa cơm này khiến Kiều Dã rát vui vẻ, đi thêm một hồi lâu mới nhớ ra tại sao lại cảm thấy vẫn chưa hoàn chỉnh, bèn dẫn Đào Nhiên đi ăn mỗi người ba viên kem Häagen-Dazs mới về lớp.
Lúc Đào Nhiên nằm nhoài trên bàn học đã mệt muốn chết, trong miệng còn dư vị rượu Rum, cậu híp mắt nhấp nhấp: “Sau này không chơi như vậy nữa, hại dạ dày lắm…”
Kiều Dã cười: “Mẹ kiếp, từ khi ông đây chuyển đến thì đây là bữa trưa có tí vui vẻ nhất.”
Đào Nhiên căng da bụng chùng da mắt, ngây ngô cười với hắn. Đột nhiên Kiều Dã nghiêm túc cúi xuống, thấp giọng hỏi: “Trưa mai ăn cái gì?”