Không Người Gặp Lại

Chương 18



Đào Nhiên cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng non, bên trong lấp lánh tia sáng, đó là sự vui vẻ rất chân thực và thuần tuý.

Kiều Dã sửng sốt một chút, lúc cậu ta còn chưa lấy lại tinh thần đã đè đầu Đào Nhiên. Đào Nhiên không trốn, phản ứng đầu tiên là nheo mắt lại: “Sao thế?”

“Cậu giống một con thỏ mà tôi nuôi.” Kiều Dã thu tay về: “Trắng tinh như tuyết ý. Nhưng con đầu tiên tôi nuôi là một con thỏ đen, được hơn nửa năm. Sau đó đột nhiên anh tôi lại đến nhìn tôi một lần, bắt con thỏ kia làm nguyên liệu để bảo mẫu nấu.” Ngữ khí có chút phẫn hận.

“Nhưng mà đúng là rất ngon.”

Đào Nhiên cười đến run người, cười xong mới nhớ để cãi lại: “Ai giống thỏ nhà cậu chứ!”

Kiều Dã không phản đối, xoay xoay lưng, vừa vặn nghe thấy chuông reo vào học. Cậu ta lục trong cặp mình một hồi lâu, móc ra một hộp kẹo bạc hà kín đáo đưa cho Đào Nhiên: “Cậu nghe giảng đi, tôi chơi đây.”

Kiều Dã và cô Lịch sử trời sinh không hợp nhau, thà chơi di động hoặc ngủ chứ không muốn nhìn thêm bà cô này thêm tí nào. Cậu ta rút di động từ trong hộc bàn ra, Đào Nhiên liếc nhìn, ồ con hàng này đúng là đã đổi cái mới rồi.

Đào Nhiên nghe giảng rất chăm chú, lúc nghe giáo viên nhắc đến những đề tổng kết ôn tập rõ ràng trong đầu còn lập ra một bảng biểu. Nửa tiết sau, lúc bắt đầu phát đề Đào Nhiên lại thất thần, cậu có cảm giác dạ dày truyền đến từng cơn đau mơ hồ.

Ban đầu cơn đau không lớn, còn có thể nhịn, nhưng khi nó bắt đầu mạnh mẽ thì giống như lửa lan ra đồng cỏ quét sạch cả một vùng. Cảm giác nóng hừng hực nhoi nhói bắt đầu tràn lên rồi lại nghẹn ở yết hầu, khiến Đào Nhiên muốn ói.

“Sao thế? Sao sắc mặt lại trắng bệch thế này?” Lúc Kiều Dã vô tình liếc về phía Đào Nhiên thì vô cùng kinh ngạc.

Một tay Đào Nhiên đặt trên dạ dày, yếu ớt nói: “Dạ dày đau quá.”

Sắc mặt Kiều Dã hơi đổi, mắng: “Cậu bị ngốc à? Dạ dày không tốt còn dám ăn lẩu cay với kem lạnh!”

Cô Lịch sử hơi nhướn mày: “Kiều Dã, em đang nói nhao nhao gì ở đấy hả?”

Kiều Dã giơ tay: “Bạn cùng bàn của em bị đau dạ dày, xin nghỉ!”

“Em ấy bị bệnh sao không tự nói với tôi?”

Kiều Dã cũng nổi giận: “Cút mẹ cô đi! Cậu ấy bị như vậy sao có thể nói cho cô được?!” Cậu ta đột nhiên đứng dậy nắm lấy cánh tay Đào Nhiên: “Chúng ta đi.”

Cô giáo kia cũng không muốn rước bực không đâu vào người, cũng có thể là đã nghe được tin đồn ở đâu đó, cuối cùng cũng không làm khó hai người mà còn cho phép.

Đào Nhiên đi ra ngoài mới hơi tỉnh lại, yếu ớt nói: “Đừng làm cô tức giận…”

“Vì ai chứ?!” Kiều Dã độc miệng.

Trán Đào Nhiên có một tầng mồ hôi lạnh: “Đến phòng y tế là được…”

“Cậu im miệng đi! Chỗ đó là phòng thú y đó.” Kiều Dã nhìn sắc mặt tái nhợt của Đào Nhiên, đệt một tiếng rồi bế cậu lên.

Đào Nhiên kinh ngạc, theo bản năng muốn giãy ra. Nhưng vừa hơi động cái cậu đã đau đến mức cuộn người lại: “… Để tôi tự đi…”

Kiều Dã không lên tiếng. Sức của cậu thiếu niên rất lớn, đôi tay lại mạnh mẽ vững vàng. Cậu ta bước nhanh ra khỏi trường, may mắn là vừa giơ tay vẫy đã bắt được taxi.

“Phiền chú nhanh lên chút, bạn của cháu bị bệnh cấp tính.” Kiều Dã nói.

“Không có gì đâu ạ… Chỉ là đau dạ dày thôi.” Đào Nhiên yếu ớt mở miệng.

“Cậu câm miệng đi, đến lúc thủng dạ dày mới biết là chuyện lớn!” Giọng của Kiều Dã tuy không kiên nhẫn, nhưng bàn tay đang xoa bụng Đào Nhiên theo chiều kim đồng hồ lại tăng thêm lực: “…Chỗ này đau à?”

Đào Nhiên gật đầu, đau đớn vô cùng, nước mắt sắp ứa ra.

“Là tại tôi.” Giọng của Kiều Dã đã có mấy phần áy náy.

Đào Nhiên nhẹ nhàng cầm ngón tay Kiều Dã, cố gắng lắc đầu. Kiều Dã lại hiểu được ý của Đào Nhiên.

Hai người cũng không nói chuyện nữa, Kiều Dã vẫn đang giúp Đào Nhiên làm ấm dạ dày. Lúc đến bệnh viện, Kiều Dã trực tiếp mang Đào Nhiên vào thang máy đến tầng 4, gõ cửa phòng trưởng khoa kêu một tiếng chú. Không tới một phút, Đào Nhiên đã được thu xếp xong xuôi.

“Viêm dạ dày cấp tính, phải chú ý dưỡng dạ dày, bỏ hút thuốc uống rượu thức ăn có tính kích thích.” Bác sĩ trẻ tuổi khép bệnh án lại, truyền nước cho Đào Nhiên.

Kiều Dã ngồi bên người Đào Nhiên, chống cằm nhìn cậu: “Thế này thì không cần nghĩ ăn cái gì nữa, ít nhất nửa tháng sau chỉ có thể ăn cháo.”

Đào Nhiên còn rất yếu ớt, nhưng vẫn cười với cậu ta: “Tôi ăn cháo chứ có buộc cậu phải cùng ăn đâu, cậu lo cái gì?”

Kiều Dã lắc đầu một cái, đi rót một cốc nước ấm cho Đào Nhiên.

Đào Nhiên uống non nửa chén, nói cảm ơn.

Kiều Dã là đàn ông phương Bắc điển hình, biết chịu trách nhiệm, đã nhận định mình không đúng thì sẽ nghĩ biện pháp để bồi thường, có phiền hơn đi nữa cũng không hề nhíu mày.

“Tối đừng lên lớp tự học nữa, truyền dịch xong tôi đưa cậu về nhà.”

“Không có chuyện gì đâu, cũng không đau nữa.”

Kiều Dã còn chưa kịp mở miệng dạy dỗ cậu thì cửa phòng bệnh đã bị người gõ.

“Ai vậy?” Kiều Dã buồn bực đi ra mở cửa.

“Chào cậu, chúng tôi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm nên đến đây đưa tiểu thiếu gia về nhà.”

“Vệ sĩ?”

“Cứ coi như là vậy đi.” Người đàn ông trung niên kia cười cười, nghiêng người vào cửa.

Người đàn ông đó đứng bên cạnh Đào Nhiên, hơi gật đầu coi như hỏi thăm một chút rồi lấy di động ra bấm số đưa cho Đào Nhiên.

Di động vang lên vài tiếng tút, có người nhận: “Đào Nhiên.”

Là Lý Trạch Khôn.

Đào Nhiên nhanh chóng liếc Kiều Dã một chút rồi quay lưng lại giảm nhỏ âm lượng: “Anh.”

“Đang ở bệnh viện à?”

“Vâng, có bạn học đang ở cùng em.”

“Đi với người của tôi đi, tôi cũng sẽ về ngay lập tức.”

Đào Nhiên nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau khi nghe điện thoại cúp vang lên tiếng tút tút vẫn chưa hoàn hồn. Lúc này dạ dày lại đau quặn, vừa lúc nối tiếp với đau lòng.

Một cú điện thoại hơn hai mươi giây, nhưng người ấy lại không nhắc một chữ đến bệnh của cậu, không quan tâm, lại càng không có đau lòng. Đào Nhiên không kỳ vọng những thứ khác nhưng cuối cùng vẫn có chút khổ sở.

Đào Nhiên hơi giật mình trả di động lại, khom lưng đi giày, không phát hiện mình đã xỏ trái giày.

Kiều Dã cầm lấy tay Đào Nhiên: “Truyền dịch xong hẵng về, trước hết cậu cứ nằm tí đã.”

Người đàn ông đang đứng một bên đi tới, trực tiếp rút kim ra khỏi tay Đào Nhiên: “Trong nhà có bác sĩ rồi, đừng để tiên sinh phải chờ.”

Kiều Dã muốn mắng người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Kỳ thực cậu ta có thể chỉ vào mũi người đàn ông kia mà mắng, sao nhà ông lắm chuyện thế hả, người đã yếu như vậy còn sốt ruột về nhà cái khỉ gì? Nhưng cậu ta  vẫn không nhẫn tâm được. Kiều Dã cũng không hiểu tại sao mình lại có thể nhìn được sự cô đơn và thất vọng từ khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Đào Nhiên, nên không nỡ kích thích đến cậu. Đây là đầu thứ nhất Kiều Dã cam tâm nhường nhịn. Cậu ta trầm mặc đỡ Đào Nhiên ra ngoài, đưa cậu lên chiếc Audi A8 kia rồi mới quay người rời đi.

Đào Nhiên lại bắt đầu đau dạ dày, cậu giống như tự ngược mình mà không chịu lấy tay xoa, nhịn đến mức ngón tay run rẩy co giật. Cậu mơ màng nghĩ ngợi, ánh mắt mơ màng nhìn lên nóc xe. Trong phút chốc cậu rất nhớ nồi lẩu buổi trưa và kem Häagen-Dazs vị rượu Rum.

Rõ ràng mới chỉ là chuyện của sáng nay, sao giờ nhớ lại luôn cảm thấy đã xa vời vợi vậy? Đào Nhiên không nghĩ ra, lúc cụp mắt xuống nước mắt tuôn trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.