Không Người Gặp Lại

Chương 19



Họ vẫn quay về ngôi nhà tối qua, đi chưa đầy 20 phút đã đến.

Đào Nhiên tự mình đi vào. Cậu đứng ngoài nhấn chuông cửa, có người nhanh chóng mở ra.

Là một người trẻ tuổi xa lạ, gương mặt trẻ con hơi mập mập có vẻ rất hiền lành. Đào Nhiên sửng sốt một lúc, ánh mắt lướt qua người anh ta quét một vòng quanh phòng mà vẫn không thấy Lý Trạch Khôn.

“Khôn Tử đang trên đường về. Cậu ta đang bàn chuyện làm ăn dở, nghe tin cậu bị bệnh bèn vội vàng trở về.” Lưu Nham cười cười: “Cậu ta đúng là rất thương cậu.”

Tim Đào Nhiên hơi run rẩy, chút ấm áp này cứ như tia sáng sau bão tuyết vậy, lúc chiếu trên mặt tuyết, chỉ cần một chút là có thể thắp sáng một mảng lớn.

“Chào anh.” Lúc này Đào Nhiên mới nhớ phải chào hỏi với người ta.

“Tôi tên là Lưu Nham, có mở một phòng khám bệnh. Khôn Tử bảo tôi đến đây khám cho cậu.”

Hai người ngồi trên sô pha. Lưu Nham không lập tức hỏi bệnh của cậu, mà chỉ ngẩn người quan sát Đào Nhiên một hồi lâu. Đào Nhiên bị chăm chú nhìn như vậy thì có hơi khó chịu, cậu cảm thấy ánh mắt của Lưu Nham mang theo ý tứ tìm tòi, như đang cố gắng phân biệt cái gì.

“Anh… Có cái gì muốn hỏi tôi sao?” Đào Nhiên lên tiếng.

Lưu Nham phục hồi tinh thần, hơi lúng túng cười cười: “À, đúng, cậu mới từ bệnh viện về đây hả?”

Đào Nhiên gật đầu: “Không có chuyện gì lớn đâu, là viêm dạ dày cấp tính thôi.”

Lưu Nham à một tiếng: “Sao mà bị?”

Mặt Đào Nhiên hơi đỏ lên: “Ăn đồ không nên ăn.”

Lưu Nham hiểu rõ, cười nói: “Trẻ con ham ăn là rất bình thường, nhưng cũng phải tự chú ý một chút.”

Lưu Nham rút một miếng lót cổ tay trong hộp thuốc bên người, bảo Đào Nhiên kê cổ tay vào đó. Đào Nhiên không hề nhận ra anh chàng mặt trẻ con này lại là một bác sĩ trung y.

“Thể hư vị hàn, vẫn phải điều dưỡng rồi.” Lưu Nham không nói quá nhiều với Đào Nhiên, xé một tờ đơn loạt soạt viết vào: “Buổi tối tôi sẽ bảo người đưa thuốc đi sắc. Ngày mai cậu bảo Khôn Tử đưa cậu đi lấy, lúc đó tôi sẽ nói liều dùng cho cậu.”

“Đã làm phiền anh rồi.”

“Không có gì, đến lúc uống thuốc đắng đừng mắng tôi là được.” Lưu Nham cười cười rồi thu dọn đồ đạc của mình, dọn xong thì nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Trạch Khôn đi tới.

“Xong rồi hả?” Lý Trạch Khôn hỏi Lưu Nham.

“Ừ, không có chuyện gì lớn đâu. Ngày mai cậu mang bảo bối đến chỗ tôi lấy thuốc nhé.” Lưu Nham xách hộp đồ lên: “Tôi đi cái đã, tối còn phải về nhà lớn ăn cơm với ông cụ.”

“Vậy tôi không giữ cậu nữa,” Lý Trạch Khôn cởi áo khoác ném xuống huyền quan: “Cậu ra đây, tôi muốn hỏi cậu vài câu.”

Lưu Nham cười phất tay với Đào Nhiên. sau đó mới theo Lý Trạch Khôn ra cửa.

“Sao thế Khôn Tử?”

“Cậu không nói lung tung với cậu ta chứ?” Lý Trạch Khôn đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Nham đấm hắn một cái, mỉm cười: “Uầy, lão gia à, ngài nói xem tôi có thể nói với cậu ta cái gì được nhỉ?”

“Được rồi, cậu mau về đi.” Lý Trạch Khôn quay người muốn đi.

Lưu Nham lại không đi, hỏi rất thiếu đánh: “Lúc này lại nghiêm túc sao?” Cái chữ “lại” này khiến trán Lý Trạch Khôn nảy gân xanh.

“Có điều nếu như là thật, thì tôi chúc phúc cho cậu còn không kịp nữa là.” Trên mặt Lưu Nham không hề có vẻ trêu tức. Trong lòng anh ta vẫn cảm thấy Lý Trạch Khôn đang yêu Trình Hạ, dở sống dở chết bốn năm cũng coi như là một mối tình thắm thiết. Hiện giờ rốt cục bên người cũng có người khác, còn không hề có chút tương tự nào với Trình Hạ, dù là một cậu con trai cũng coi như là tin tốt.

Lý Trạch Khôn không nói gì, chỉ mệt mỏi thở dài: “Hôm nay nắng to, đã làm phiền cậu rồi. Hôm nào cùng đi chơi nhé.”

Lưu Nham ừ một tiếng, lúc này mới rời đi.

Lúc Lý Trạch Khôn quay về thì Đào Nhiên đang đứng ở cửa chờ y, dép lê đã lấy ra.

“Thầy chủ nhiệm của cậu gọi cho tôi nói cậu bị đau dạ dày, giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?” Lý Trạch Khôn thuận tay xoa tóc Đào Nhiên.

“Tốt lắm rồi ạ.”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Đào Nhiên cúi đầu theo Lý Trạch Khôn vào phòng khách: “Buổi trưa ăn đồ không thích hợp.”

Lý Trạch Khôn không dễ xua đuổi như Lưu Nham: “Đã ăn gì?”

Đào Nhiên trầm mặc một lúc, vẫn nói thật: “Ăn lẩu cay và kem lạnh.”

Bàn tay đang cầm ly nước của Lý Trạch Khôn hơi ngừng lại, lẩu cây không thể đi ăn một mình: “Đi với ai?”

“Bạn cùng bàn của em.”

Lý Trạch Khôn bỗng cười cười: “Mới đến mấy ngày đã quen với người ta vậy à, bạn cùng bàn của cậu là nam hay nữ?”

Bàn tay đang nắm của Đào Nhiên hơi siết chặt. Lý Trạch Khôn chỉ nhìn một chút, được rồi, lại là động tác nhỏ của Trình Hạ khi chột dạ.

“Cậu cũng có bản lĩnh lắm. Được rồi, thích sao thì làm vậy đi.”

Lý Trạch Khôn đi thẳng vào phòng tắm, không đáp lại Đào Nhiên.

Đào Nhiên bỗng chột dạ. Rõ ràng là cậu không làm gì, chỉ vì bị Lý Trạch Khôn đón ra từ chỗ đó nên làm cái gì cũng bị những ánh mắt khác nhìn theo ư? Đào Nhiên có hơi uất ức, nhưng vẫn cảm thấy mình đang được quan tâm, càng sợ Lý Trạch Khôn thật sự tức giận nhiều hơn.

Dạ dày đã không còn đau nữa, Đào Nhiên bèn ngồi xổm trước cửa phòng tắm chờ Lý Trạch Khôn đi ra.

Lý Trạch Khôn nhắm mắt ngửa đầu mặc cho vòi sen dội xuống. Trong lòng y có hơi loạn, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đúng là hắn đang ghen. Có thể càng phức tạp hơn chút. Lời của Lưu Nham không phải hắn không hề nghe vào, cho nên mới cảm thấy hơi sợ hãi. Hắn sợ mình thật sự động lòng, sợ nếu như đến mình cũng quên, thì Tiểu Hạ thật sự rất đáng thương.

Lý Trạch Khôn đưa tay gạt nước trên mắt, tắt vòi sen. Hắn phủ thêm áo tắm muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nhưng vừa mở cửa đã suýt nữa đạp lên thứ gì đó.

“Làm gì vậy?” Lý Trạch Khôn nhíu mày.

Đào Nhiên đứng lên, giơ tay câu lấy cổ Lý Trạch Khôn.

Lý Trạch Khôn nhíu mày, đứa nhóc này cũng to gan quá nhỉ?

Đào Nhiên kiễng chân chu môi, Lý Trạch Khôn lại nghiêng mình tránh ra: “Làm gì thế?”

Đôi mắt Đào Nhiên đỏ lên, âm thanh sợ hãi yếu ớt: “Em… Em muốn hôn anh…”

Đáy lòng Lý Trạch Khôn như bị cái gì bóp mạnh một cái: “Muốn hôn ở đâu?”

Đào Nhiên nhẹ nhàng hôn lên mặt Lý Trạch Khôn một cái, lúc này hắn không tránh nữa.

“Đồ chơi nhỏ còn biết chọc ghẹo người ư?” Lý Trạch Khôn liên tiếp hôn lên môi Đào Nhiên: “Sau này không cho phép cậu ra ngoài ăn cơm với người khác.”

Đào Nhiên vâng một tiếng, khuôn mặt nhỏ được Lý Trạch Khôn hôn đều ửng hồng.

Trong đầu Lý Trạch Khôn bỗng hiện lên một ý nghĩ thoáng qua. Hắn nắm chặt cằm Đào Nhiên, trầm giọng hỏi: “Không phải cậu yêu tôi đấy chứ?”

Đào Nhiên vùi mặt vào cổ Lý Trạch Khôn, âm thanh ấp úng, vô cùng thẳng thắn: “Em… Em yêu anh…”

Đầu Lý Trạch Khôn bỗng nổ ầm một tiếng, cổ họng nặng như đổ chì: “… Ai cho phép cậu yêu tôi?”

Đào Nhiên không lên tiếng, dùng tay kéo dây áo tắm của Lý Trạch Khôn.

Ngón tay mềm mại trượt thẳng từ hông xuống, Lý Trạch Khôn nheo mắt lại, âm thanh khàn khàn: “Lúc này không khóc chứ?”

Đào Nhiên cúi đầu, một lúc sau mới đáp: “Không khóc.”

“Dạ dày còn đau không?” Rốt cuộc Lý Trạch Khôn cũng hỏi.

Đào Nhiên lắc đầu.

.......................................................................................................................... Cua đồng....................................................................................................................... 

Đào Nhiên vùi mặt vào chăn, nhưng cánh tay đang ôm chặt tay của Lý Trạch Khôn lại không buông ra. Cậu đã chịu giày vò suốt cả ngày, giờ ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lý Trạch Khôn nhìn Đào Nhiên, hồi lâu mới thở dài: “Đồ ngốc… Trước hết cứ vậy đi.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.