Không Người Gặp Lại

Chương 39



“Kiều gia, gần xong chưa?” Sở Giang Viễn gõ cửa đi vào, mày kiếm nhíu chặt: “Vừa nãy chú Tư của Trường Long gọi điện cho tôi, hai kế toán tài khoản bị mang đi điều tra.”

Kiều Minh phiền lòng vô cùng, tàn nhẫn đẩy Kiều Dã một cái bước ra ngoài cửa. Cũng vì gã chỉ có một thằng em ruột như thế này, nếu như là người khác gã đã trực tiếp bóp chết.

“Mấy tháng này làm sao vậy? Bị tra hỏi, tập đoàn trên dưới đều là một đám rác rưởi, sớm muộn gì cũng thay máu hết bọn họ.” Kiều Minh không quản Kiều Dã nữa: “Giang Viễn, gọi điện thoại cho cảnh sát Thái, buổi chiều chúng ta sẽ trở về.”

Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Kiều Dã và Đào Nhiên. Kiều Dã không biết nên nói cái gì, tâm phiền ý loạn, nhưng vẫn không muốn đi.

Đào Nhiên cảm thấy không khí càng lúc càng mỏng manh. Cậu vốn không có cách nào yên ổn vô sự ở chung một phòng với kẻ mới vừa sỉ nhục mình. Đào Nhiên vẫn có chút hiểu về Kiều Minh, sau khi biết quan hệ giữa gã và Kiều Dã rốt cuộc cậu cũng minh bạch tính cách cực đoan của Kiều Dã là học từ đâu ra. Kiểu Minh là một con quỷ, em trai gã cũng chẳng khá hơn là bao.

Kiều Dã thấy Đào Nhiên vẫn không để ý đến mình, rốt cuộc cũng nổi giận. Cậu ta tiến lên vài bước ngồi bên giường Đào Nhiên, túm lấy cằm cậu. Còn chưa mở miệng nói được câu nào đã thấy Đào Nhiên kịch liệt giãy dụa. Kiều Dã nhất thời không quan sát, còn khiến Đào Nhiên thuận lợi tát một phát vào má phải. Kiều Dã sửng sốt vài giây, sau khi phản ứng lại tức đến đỏ mặt, đột nhiên đứng dậy đè Đào Nhiên xuống giường bóp cổ cậu: “Mày đừng có ngu mà không biết điều!”‘

Đào Nhiên khó khăn bật hơi: “Con mẹ nó tao bán mình cũng không bán cho đứa súc sinh như mày!”

Lạ thay Kiều Dã lại không tức giận nữa. Cậu ta cách Đào Nhiên quá gần, cúi thấp hớn một chút là có thể hôn thái dương người ấy, sau đó là đôi mắt to vô cùng trong trẻo kia, lướt nhẹ từ sống mũi đến chóp mũi, cuối cùng có thể hôn đến khi cậu ta nói không được nữa…

Kiều Dã bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, cậu ta chậm rãi buông hai tay ra nhìn Đào Nhiên dồn dập thở dốc, một lúc lâu mới hạ giọng hung hăng nói: “Mày cho rằng Kiều Minh nói mấy câu thì chuyện của hai ta đã xong rồi? Chờ lúc mày rơi vào tay tao, mỗi ngày bố mày sẽ bắt mày phải quỳ cầu xin.”

Đào Nhiên cười nhạo một tiếng: “Mất não.”

“Mày cứ việc chờ xem.” Kiều Dã lạnh nhạt nói, đứng dậy nhặt túi đeo vai của mình, nhìn sâu vào mắt Đào Nhiên một cái sau đó quay người đi ra.

Đào Nhiên nhìn phòng bệnh yên tĩnh lại trong nháy mắt, cảm thấy không chân thực, như đang nằm mơ. Cậu sờ phần da cổ đang nóng hừng hực, nhổ một ngụm nước bọt dính máu, sau đó yên tĩnh nằm xuống giường.

Một xấp tiền mới kia đặt ngay bên gối Đào Nhiên, hơi nghiêng đầu một chút là có thể thấy. Đào Nhiên hít sâu vài hơi. Thật sự cậu rất uất ức, cũng rất sợ, thậm chí phải nhắm chặt mắt mới không đến mức bật khóc khi không có ai. Đào Nhiên cũng tự nói với mình rằng mày là một thằng đàn ông, không thể tuỳ tiện khóc lóc, nhưng cậu vẫn luôn cảm giác hình như mình bị chiều hư, lúc giả vờ kiên cường vô cùng miễn cưỡng.

Buổi tối Lý Trạch Khôn về rất muộn, Đào Nhiên đã truyền xong hai bình nước. Lý Trạch Khôn đặt hộp đồ ăn đang cầm lên tủ đầu giường, một tay cởi mấy cúc áo: “Ngày lại trở nên nóng rồi.”

Bắc Kinh mà nóng thì cứ như lồng hấp, từ rạng sáng đến đêm khuya đều cùng một nhiệt độ.

“Ngày hôm nay bận rộn nên đến hơi trễ, lần sau sẽ tìm người đưa cơm cho cậu.”

Đào Nhiên không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Cậu nương theo ánh đèn đầu giường đọc một cuốn đề cương lịch sử. Trong lòng Lý Trạch Khôn bỗng cảm thấy có chút bực bội khó tả, bèn lấy cuốn sách kia đi, hỏ i: “Cậu làm sao vậy?”

Đào Nhiên chỉ nhấc mắt lên nhìn Lý Trạch Khôn một cái, sau đó nằm xuống, một tay luồn vào dưới gối dễ dàng tìm thấy xấp tiền mặt kia. Cậu nhét chỗ tiền ấy vào tay Lý Trạch Khôn, rõ ràng là một câu nói rất bình thường, nhưng khi Lý Trạch Khôn nghe vào tai lại cảm thấy vô cùng trào phúng: “Em kiếm giúp anh này.”

Lý Trạch Khôn cũng bốc hoả: “Nói chuyện với tôi cẩn thận.”

Đào Nhiên ngẩng phắt đầu lên, rõ ràng là muốn lườm Lý Trạch Khôn một cái, nhưng vành mắt lại đỏ bừng lên: “Em nợ anh sao? Làm một thế thân cho anh còn chưa đủ, còn phải làm thẻ đánh bạc nữa?”

Lý Trạch Khôn nghe thấy hai chữ “Thế thân” này đã muốn nổi giận, nhưng một giây sau trong lòng đột nhiên nhảy một cái: “Kiều Minh đến tìm cậu hả?”

“Anh thật buồn nôn.”

Rốt cuộc Lý Trạch Khôn cũng nổi giận, quăng hộp đồ ăn mua từ cửa hàng xuống đất, đồ ăn đổ một nơi, hộp giữ ấm thì văng rất xa: “Con mẹ nó tôi có lỗi với cậu thế nào? Là tôi tìm người cưỡng cậu à? Kiều Minh là người thế nào cậu còn không rõ? Tôi nhất định phải giúp cậu đánh trống kêu oan huyên náo khiến toàn bộ giới này đều cười nhạo tôi cậu mới vừa lòng?” Lý Trạch Khôn cũng không phải là kiểu người dễ dàng móc tim ra dỗ dành người khác. Đúng là hắn đau lòng vì Đào Nhiên không ít, nhưng không sánh được với Trình Hạ là sự thật. Hắn vì kiêng kị Kiều Minh mà bỏ Đào Nhiên cũng là sự thật, khi bị vạch trần không khỏi thẹn quá hoá giận không nói đạo lý.

Hiếm thấy Đào Nhiên không chịu thua mạnh miệng cãi nhau với Lý Trạch Khôn, gân xanh trên mu bàn tay lồi lên: “Trong lòng anh căn bản tôi chẳng là cái thá gì, chính tôi là một đồ chơi hèn hạ ti tiện tự mình xáp lại! Nói đường đường chính chính gì chứ, không để tâm chính là không để tâm. Nếu cái người anh thích kia bị cưỡng hiếp anh sẽ có phản ứng gì? Mỗi ngày đều giả vờ không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn đưa cơm tặng quà để bồi thường? Anh có còn là một thằng đàn ông không hả Lý Trạch Khôn!”

Một sợi dây căng chặt trong đầu Lý Trạch Khôn suýt nữa bị Đào Nhiên làm đứt đoạn, rốt cuộc hắn vẫn còn chút lý trí để không động thủ với Đào Nhiên. Nhưng thật sự hắn giận đến điên rồi: “Đúng, con mẹ nó đúng là cậu không sánh được với em ấy, không đáng giá để ra mặt vì cậu! Nếu như Trình Hạ bị bắt nạt, lúc đó tôi có thể cầm dao đâm chết những thằng súc sinh kia! Chính cậu cũng không hiểu rõ người tám lạng kẻ nửa cân đã náo loạn với tôi! Con mẹ nó đúng là ti tiện!”

Trái tim Đào Nhiên co giật đau đớn, là cơn đau sinh lý. Cậu xuyên qua tầm mắt mơ hồ nhìn về phía Lý Trạch Khôn, lại như cách tầng bình phong, sờ không được đoán không ra, mọi cố gắng chạm vào đều đau đến không chịu nổi.

Có thể cậu đúng là da dày thịt tiện, không thể so được với người yêu ngàn chiều trăm sủng trong lòng hắn. Toàn bộ những tâm tình bí ấn và chờ mong đã từng có trong lòng Đào Nhiên đã hoá thành bọt biển. Đúng là đồ của người khác, ôm vào lòng sẽ bị đâm thủng.

Sắc mặt Đào Nhiên vô cùng tái nhợt, yếu ớt đến mức tựa như thử chạm vào sẽ tan biến. Cậu ngây ngẩn cuộn mình lại vùi đầu vào sâu trong đầu gối, là tư thế không hề có cảm giác an toàn, nhìn kỹ còn thấy vai Đào Nhiên đang run lẩy bẩy.

Lý Trạch Khôn đứng đó, tay chân tê dại, chính mình cũng không thể thở chậm một hơi.

Hai người họ trầm mặc rất lâu, mùi canh tràn ra khắp phòng khiến người hít thở không thông.

Cuối cùng vậy mà Đào Nhiên lại mở miệng trước, tiếng nói của cậu như ngâm trong cổ họng, yếu ớt và không rõ ràng, tựa như xé linh hồn để nói: “Em muốn đi… Đi về chỗ Đàm Sĩ Kiệt.” Cậu nói như vậy vì biết chút ít quy củ, đến từ đâu thì về chỗ đấy. Nhưng cậu đã nhanh chóng tính toán rồi, trong tay cậu còn có tiền mặt Lý Trạch Khôn cho, chứng minh thư đang ở chỗ cậu, tìm một huyện lỵ nhỏ tuỳ tiện sống cũng không chết đói.

Lý Trạch Khôn nhíu chặt mày, nắm chặt tay: “Muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cậu nghĩ chỗ tôi là trạm thu nhận? Ngày mai thu dọn rồi cút về nhà cho tôi, không có chuyện gì thì không được ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.