Đào Nhiên đột ngột đứng dậy, động tác cậu chưa bao giờ quả quyết nhanh nhẹn đến vậy. Cậu vươn mình xuống giường đẩy Lý Trạch Khôn rồi đi về phía cửa, chân trần đạp trên mảnh bát vỡ, máu tươi và nước canh đầy mỡ hoà với nhau, tạo thành một vệt màu đỏ sậm kéo dài.
Lý Trạch Khôn chấn động nhảy dựng lên, lúc phản ứng lại được Đào Nhiên đã tới cửa. Hắn hầu như chạy vụt đuổi theo túm lấy tay Đào Nhiên: “Con mẹ nó cậu đừng có náo loạn với tôi được không?”
Đào Nhiên ngẩng lên, lông mi rất dài, đôi mắt đẹp đẽ khi xưa mà nay vì quá quật cường nên đã gần như nhuốm đẫm một loại lệ khí oán hận: “Tôi đã từng quỳ cầu xin anh đừng đưa tôi đi, hiện giờ chính tôi tự muốn đi anh lại không muốn, anh đang mắc bệnh gì vậy hả Lý thiếu?”
Lý Trạch Khôn nhíu chặt mày, buông cánh tay đang siết chặt cổ tay Đào Nhiên ra. Hắn bước lòng vòng tại chỗ như một con thú đang bị nhốt, rốt cuộc cúi đầu mềm giọng nói: “Cậu nhịn một chút, chờ mấy tháng nữa nhất định tôi sẽ giúp cậu hả giận.”
Đào Nhiên cười mỉa, trong giọng nói là bi thương mất khống chế khó làm lơ: “Chờ chờ chờ, tôi đã chờ bao lâu rồi! Ngay cả mình là ai tôi cũng không biết! Có gì hay mà chờ! Tôi chờ cái gì!”
Những lời này hoàn toàn là nóng giận quá nên cậu mới buột miệng chứ vốn không cần phải nói ra, huống hồ Lý Trạch Khôn cũng không để ý, mà chính Đào Nhiên cũng cảm thấy hoang đường. Chính cậu cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác đằng đẵng đợi chờ một người đến thế, còn khi níu chặt lấy Lý Trạch Khôn thì lại như có thể được cứu rỗi. Nhưng cuối cùng mình cũng đã nhìn lầm, cảm giác này là thứ không thể tin tưởng nhất.
Lý Trạch Khôn bất giác rùng mình, hắn giơ tay tóm chặt lấy vai Đào Nhiên: “Cậu… Không biết mình là ai?”
Đào Nhiên không thể tránh khỏi tay Lý Trạch Khôn, thái độ bây giờ của cậu vốn không thể nói chuyện bình thường được: “Tôi biết chứ, là MB một đêm tám trăm ở chỗ Đàm Sĩ Kiệt, là thế thân bên cạnh Đại thiếu gia đây.”
“Cậu nói năng cẩn thận cho tôi!” Lý Trạch Khôn nôn nóng lắc vai Đào Nhiên, Đào Nhiên không đứng vững, lòng bàn chân lay động khiến vết thương đau muốn chết. Cậu không kìm được hít một hơi, cuối cùng nét thống khổ trên mặt cũng khiến Lý Trạch Khôn khôi phục chút lý trí.
“Con mẹ nó đáng lẽ tôi nên sớm bóp chết tai hoạ như cậu.” Lý Trạch Khôn nói là nói vậy, nhưng vẫn ôm Đào Nhiên vào ngực. Hắn mở cửa phòng bệnh đi tìm bác sĩ, cúi đầu thoáng nhìn thái dương đau đến toát mồ hôi lạnh của Đào Nhiên, lòng như bị cái gì đâm đau đớn, nhưng ngữ khí vẫn không tốt: “Toàn tự mình chuốc khổ.”
Đào Nhiên không nói lời nào, cắn chặt răng không kêu đau một tiếng. Lý Trạch Khôn biết bình thường tuy Đào Nhiên ít kêu đau nhưng thực ra lại yếu ớt vô cùng. Lúc này cậu lại quật cường không đúng lúc như thế khiến lòng hắn đau đớn.
Trên quần áo của Lý Trạch Khôn dính không ít vệt dầu mỡ trong đồ ăn và máu trên chân Đào Nhiên, vừa bẩn vừa bốc mùi, khiến bác sĩ bị doạ nhảy dựng.
Bác sĩ tiêm thuốc tê bên cạnh vết thương trên chân Đào Nhiên. Rốt cuộc cậu cũng để lộ nỗi sợ hãi, nhắm chặt mắt không dám nhìn, bàn chân trắng như tuyết run lẩy bẩy. Nếu không phải là đang bị Lý Trạch Khôn nắm trong tay, phỏng chừng cậu đã không nhịn được mà rút chân về. Một chỗ để giấu mình Đào Nhiên cũng không có, nãy vừa bị đau còn có thể nhịn xuống, nhưng giờ lại oà lên khóc.
Cậu khóc thực sự rất đáng thương, giống như một đứa bé, nhắm mắt lại cũng không ngăn được nước mắt tuôn trào xuôi theo cằm rơi xuống cánh tay Lý Trạch Khôn. Bác sĩ kia còn hơi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Đào Nhiên một chút: “Theo lý thuyết sau khi tiêm thuốc tê sẽ không đau mà.”
Y tác trực đêm đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ trắng trẻo trong sáng của Đào Nhiên, cười cười pha trò: “Con trai mà yếu ớt như vậy, là do anh của em chiều quá đúng không?”
Lý Trạch Khôn trở nên trầm mặc. Thật sự hắn cũng không quá thương Đào Nhiên, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thực sự hiểu chuyện lại hợp ý mới giữ lại, bình thường nào có quan tâm đến những cảm xúc mẫn cảm biến hoá này? Lại nói từng chuyện từng chuyện xảy ra trong mấy ngày nay mà Đào Nhiên phải chịu thật sự đều rất oan ức.
Lý Trạch Khôn ôm chặt Đào Nhiên vào ngực thêm một chút, để cậu dựa vào thoải mái hơn, mềm giọng nói chuyện với cậu: “Đợi lát nữa theo tôi về nhà đi, bệnh viện cũng không thoải mái.”
Đào Nhiên không để ý đến hắn, trên lông mi còn dính giọt nước mắt long lanh. Lý Trạch Khôn dùng ngón cái chùi sạch cho cậu, hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Sau này đừng khóc nữa, cậu mà khóc trong lòng tôi khó chịu lắm.”
Rốt cuộc Đào Nhiên cũng mở mắt ra, nhìn bác sĩ quấn từng lớp từng lớp băng lên chân mình. Cậu muốn chửi Lý Trạch Khôn một câu, nhưng khi mở miệng lại thốt lên một câu như đang oán hận và uất ức: “Anh mới không thương em.”
Lý Trạch Khôn vẫn bế Đào Nhiên vào trong xe, lại mua một phần sủi cảo hấp đóng gói ở quán ăn gần đó cho Đào Nhiên để cậu ăn trên đường.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện. Đào Nhiên ăn không thấy ngon, nhưng dạ dày trống rỗng thật sự khó chịu nên ăn mấy cái sủi cảo lót dạ, còn dư lại thì không động đến.
Xe không về chỗ Đào Nhiên mà dừng lại ở dưới gara căn nhà xa hoa của Lý Trạch Khôn. Lý Trạch Khôn bế Đào Nhiên ra, từ từ thang máy ở hầm để xe lên lầu.
“Nhẹ.” Sau khi vào cửa Lý Trạch Khôn lại vui đầu vào cổ Đào Nhiên cọ cọ, để lộ ý tứ cầu hoà.
“Em mệt lắm.” Đào Nhiên nhíu mày, chống cự sự thân mặt của Lý Trạch Khôn.
“Tắm xong rồi ngủ tiếp, trên người toàn mùi đồ ăn.” Lý Trạch Khôn bế thẳng Đào Nhiên đến phòng tắm, để cậu ngồi ở bên mép bồn tắm rồi muốn cởi áo cho cậu.
“Em tự mình làm.” Đào Nhiên cản tay Lý Trạch Khôn, bờ vai đơn bạc hơi rúm lại, là một tư thế rất không có cảm giác an toàn.
Lý Trạch Khôn không nói gì, quay người đi điều chỉnh nhiệt độ vòi sen. Hắn vẫn luôn thất thần, vẫn đang cân nhắc cái câu Đào Nhiên bảo rằng cũng không biết bản thân mình là ai. Kỳ lạ thật, câu nói bật thốt lên lúc không kìm chế được nỗi lòng không thể nào là giả, rốt cuộc Đào Nhiên đã trải qua cái gì?
Lúc hắn lấy lại tinh thần xoay người sang thì Đào Nhiên đã cởi hết chỉ còn chiếc quần lót. Thân thể này Lý Trạch Khôn đã xem qua rất nhiều lần, mỗi lần nhìn đều thấy thực sự đẹp. Đào Nhiên trắng trẻo, trên người còn trắng hơn cả mặt, một điểm tỳ vết cũng không có, cứ như một khối ngọc dương chi giá trị liên thành.
“Đều cởi cả rồi, cậu còn sợ bị nhìn à?” Lời nói ra miệng Lý Trạch Khôn mới phát hiện âm thanh vô cùng khàn.
Đào Nhiên nhẹ nhàng run rẩy một lúc, sắc đỏ lan đến vành tai, tay cũng không biết để ở đâu.
Lý Trạch Khôn duỗi một ngón tay kéo mép quần lót Đào Nhiên, khiến cậu sợ đến mức vội nói: “Để em tự làm.”
Cuối cùng cũng cởi hết, Lý Trạch Khôn cũng không dám nhìn thêm, tránh chân Đào Nhiên, còn lại qua quýt lau qua người cho cậu.
Rốt cuộc đến lúc nằm trên giường Lý Trạch Khôn cũng thở phào nhẹ nhõm một cái, ôm lấy Đào Nhiên từ phía sau: “Cậu ngoan ngoãn thì tôi còn thương.”
Đào Nhiên không lên tiếng, những lời muốn nói cậu đã nói hết ở bệnh viện lúc chiều. Dù gì cũng đã quyết định không liên quan đến Lý Trạch Khôn nữa, phản ứng gì cũng đều là dư thừa.
Mãi đến tận khi tiếng thở gấp nhiễm dục vọng của Lý Trạch Khôn phả bên tai cậu, nóng rực: “Lần trước lúc yêu cậu tôi lại uống say, chưa kịp cẩn thận thương cậu.”
“Anh buông tay ra! Em không muốn, em vẫn chưa được!”
Lý Trạch Khôn ôm trọn Đào Nhiên vào ngực, hai chân kiềm giữ sự phản kháng của cậu, một tay mò xuống từ eo cậu, đầu ngón tay đâm đâm vào lối vào ở phía dưới: “Nhiên Nhiên, cậu đã không sao rồi.”
“Cậu chỉ cần nhỡ kỹ tôi là được, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lý Trạch Khôn thở dài, xoay mặt Đào Nhiên lại cho cậu một nụ hôn vô cùng ôn nhu: “Hôm nay không cần cậu phải kẹp chặt, cũng không bắt nạt cậu, hãy cứ để tôi cẩn thận sủng ái cưng chiều.”
Thủ pháp tán tỉnh của Lý Trạch Khôn thực sự rất khá, hôn đến mức thân thể Đào Nhiên mềm nhũn, tiếng khóc nức nở cũng mang theo ý tứ khát cầu. Có lúc Lý Trạch Khôn thấy Đào Nhiên khóc thì đau lòng thật sự, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng khóc, toàn thân hắn lại nóng rừng rực, dằn vặt hắn đến độ quăng mũ cởi giáp.
Kinh nghiệm của nguyên thân Đào Nhiên không thể nói là ít, nhưng trước nay chưa từng có ai cho cậu nếm trải hoan ái dịu dàng thật sự.
Lý Trạch Khôn sợ thương tổn đến chân Đào Nhiên bèn gác đôi chân thon dài thẳng tắp của cậu lên cánh tay, đi vào thật sâu.
Thanh âm của Đào Nhiên mỏng manh kìm nén trong cổ họng như một chú mèo con. Cậu chăm chú nhìn Lý Trạch Khôn, lúc nước mắt trào lên, gương mặt của hắn rất mơ hồ, còn khi rơi xuống lại nhìn thấy rất rõ ràng.
“Em… Em là ai…” Đào Nhiên đang hỏi Lý Trạch Khôn, nhưng chính cậu cũng không biết mình nên là ai.
Động tác của Lý Trạch Khôn chậm lại, nhưng một giây sau lại hung hãn tấn công: “Chẳng cần biết em là ai… Bây giờ tôi có thể cảm nhận được… Là em.”