Không Người Gặp Lại

Chương 43



“Chính là gã?” Ánh mắt Lý Trạch Khôn cũng không dừng trên gã đàn ông mặc quần áo sặc sỡ kia, chỉ nhíu mày nhìn quản lý một cái, ngữ khí không lạnh không nóng: “Gã có thể nói chính xác không?”

“Không thành vấn đề đâu Lý thiếu.” Quản lý lau mồ hôi lạnh, bước nhanh về phía gã đàn ông kia.

“Tạ tiên sinh, hôm nay chúng tôi mời ngài đến đây để nhờ giúp một chuyện.”

“Không rảnh, không phải nói là thăng cấp cho hội viên à? Tôi còn mang theo người chờ trong xe.”

“Ngài giúp không phải cho tôi, mà là Lý thiếu có chút vấn đề.” Quản lý hạ thấp giọng ghé sát bên tai gã: “Vụ án xây dựng hạ tầng giao thông của cha cậu mấy ngày trước là do dượng của Lý thiếu phụ trách… Mặc kệ chuyện gì đi nữa, người nhà mình không phải sẽ dễ nói chuyện hơn sao?”

Nghe vậy Tạ Trí Bình liền hiểu rõ nặng nhẹ. Đầu óc gã cũng không ngốc, nhân vật thế này ngay cả cha gã cũng phải dựa vào quan hệ mới có thể liên hệ được, ngày hôm nay mặc kệ người ta muốn giao cho gã chuyện gì, dù mình có làm không xong thì cũng không thể gặp chuyện được. Nếu quả thật đắc tội người ta, cha gã sẽ đánh chết gã. Trong lòng Tạ Trí Bình vẫn thấp thỏm, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra có chuyện gì có thể đến lượt mình giúp đỡ, nhưng vẫn đi theo quản lý.

Lý Trạch Khôn dụi tắt tàn thuốc xuống bàn trà cẩm thạch. Lúc hắn phiền lòng sẽ hút thuốc lá rất dữ dội, cả người như có một bức màn chắn, hun đến mức Đàm Sĩ Kiệt đều ngồi cách rất xa.

“Lý thiếu, có gì ngài cứ hỏi là được.” Quản lý đẩy người đến trước một cái. Lý Trạch Khôn dùng ánh mắt quét Tạ Trí Bình từ đầu đến chân, trong ánh mắt có sự khinh thường và cả căm ghét rất kỳ lạ.

“Cậu xem một chút coi có biết cậu ta không.” Lý Trạch Khôn đứng lên đi tới bên người Đào Nhiên, đẩy mạnh Đào Nhiên từ trong góc ra ngoài, kéo lấy tóc ép cậu lộ mặt.

“Chuyện này… Chuyện này…”

“Cậu nói chuyện đi.” Quản lý cũng gấp, những người như gã biết nhìn sắc mặt nhất, vẻ mặt này của Lý Trạch Khôn nói một giây sau hắn có thể đập phá club này.

“Tôi có biết… Nhưng quên mất tên rồi…” Gã thích chơi bời, nam nữ đều từng thử, nhưng đã lâu như vậy ai mà còn nhớ một MB đã từng chơi tên là gì.

Sắc mặt Lý Trạch Khôn trầm hơn, vầng trán như bao phủ một tầng lệ khí. Trong lúc vô tình hắn dùng lực tay hơi lớn, rốt cuộc Đào Nhiên cũng không nhịn được nữa mà kêu đau một tiếng. Lý Trạch Khôn như bị điện giật mà buông ra.

“Đàm Sĩ Kiệt.” Lý Trạch Khôn nói với y: “Giúp em chuẩn bị một gian phòng nhỏ.”

Quản lý đi lấy thẻ, Tạ Trí Bình chỉ đứng ngẩn ở đó, cảm thấy mình làm gì cũng không thích hợp, may mà Lý Trạch Khôn cũng không phản ứng nhiều với gã.

Lý Trạch Khôn cúi đầu nói chuyện với Đào Nhiên, ngữ khí coi như là ôn hoà nhất trong đêm nay: “Tôi sẽ tìm người nhìn, cậu không cần sợ, tôi còn mang cậu trở về.”

Mặt Đào Nhiên trắng bệch nhìn Lý Trạch Khôn chằm chằm. Cậu không nói lời nào, cũng không phản ứng gì, mãi đến khi Lý Trạch Khôn muốn giơ tay ôm cậu thì cậu mới giãy dụa. Đào Nhiên tránh khỏi tay Lý Trạch Khôn, lại nắm chặt vạt áo hắn, mềm giọng cầu xin: “Em thật sự… Thật sự rất sợ… Anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ mà…”

Lòng Lý Trạch Khôn đau đớn như bị ai đó đấm mạnh liên hồi. Hắn bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Trình Hạ. Dưới ánh mắt của mọi người, Trình Hạ không che dấu được sự kinh hoàng cùng nỗi chờ mong yếu ớt, là một cái dằm mà bao nhiêu lần Lý Trạch Khôn hồi tưởng lại cũng đều rút không ra.

Đào Nhiên thậm chí còn kinh hoàng hơn cả Trình Hạ năm ấy, cậu đang khẩn cầu mình không để thanh đao rơi xuống. Lý Trạch Khôn ép chính mình không được muốn ôm chặt lấy Đào Nhiên mang về bảo vệ. Làm như vậy nghi hoặc vẫn còn đó, không chỉ bức điên chính hắn, mà cũng ảnh hưởng đến tín nhiệm của hắn với Đào Nhiên. Chuyện này chỉ có thể từng bước một làm tiếp mới có thể có kết quả. Buông thả không trên không dưới, đối với bất kỳ ai cũng không phải là chuyện tốt.

Vì lẽ đó mà hắn nhẫn tâm kéo cái tay đang nắm áo mình của Đào Nhiên, không nói một lời dùng sức bế Đào Nhiên vào ngực. Hắn đi về phía trước vài bước mới quay đầu lại nhìn Tạ Trí Bình, cau mày nói: “Còn đứng ngốc chờ ăn à?”

Tạ Trí Bình vội vàng bước theo, trong lòng gã đang niệm một nghìn tám trăm vị Phật tổ khắp nơi phù hộ. Gã đứng bên cạnh xem hồi lâu, càng xem lòng càng lạnh, thật sự gã vô tội mà. Gã nào biết đồ chơi mình từng vui đùa này nọ một chút lại có thể kề cận một kim chủ lớn như vậy? Hiện giờ còn bắt gã làm gì đó không rõ không ràng, cái bang Thái tử đảng này con mẹ nó thật sự kỳ quặc.

Đào Nhiên đã từ bỏ giãy dụa, lần đầu tiên cậu không ôm cổ Lý Trạch Khôn. Cậu vốn là một người vô cùng không có cảm giác an toàn, nhưng bây giờ thà bị ném đi còn hơn là chịu dựa sát vào ngực Lý Trạch Khôn thêm một chút.

Quản lý đã mở cửa chờ ở ngoài. Lúc Đào Nhiên đi qua cánh cửa kia bèn lấy một tay níu chặt lấy nó, động tác không lớn, đây coi như là cự tuyệt sau cùng nhất của cậu.

“Em thật sự yêu anh.” Lúc Lý Trạch Khôn muốn gỡ tay Đào Nhiên ra thì nghe thấy câu này. Nó truyền tới từ phía ngực mình, âm thanh rất buồn, dường như còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào ẩm ướt.

“Lần đầu tiên thấy anh em đã thích, chính em cũng không biết vì sao, tim em đập đến mức cả người như nhũn ra.” Đào Nhiên vùi mặt vào ngực Lý Trạch Khôn, âm thanh càng mơ hồ: “Có lúc anh đối xử với em thực sự không tốt… Em uất ức, em sợ sệt, cũng sẽ tức giận… Nhưng em chưa hề yêu anh ít hơn chút nào cả.”

Lý Trạch Khôn cảm thấy mình đã không còn tức giận được nữa. Trước mắt hắn có một con vật nhỏ rất yếu ớt, nó đang dâng bảo bối quý giá nhất đặt trước mặt hắn. Bảo bối ấy chính con vật kia cũng giấu giấu diếm diếm sợ bị va đập sứt mẻ, hiện giờ lại hào phóng đặt trước mặt hắn, nếu như không muốn thì thật sự sẽ không còn nữa. Hai người họ ai cũng đã không còn.

“…Tôi cũng yêu thích cậu.” Họng Lý Trạch Khôn rất khàn, thanh quản dường như cũng đau đớn, đây là lần đầu tiên hắn nói ra hai chữ đó với Đào Nhiên.

Hắn đẩy tay Đào Nhiên ra: “Vì thế, đừng để tôi phải nghi ngờ.”

Lúc Lý Trạch Khôn đè Đào Nhiên dưới tay rồi mở cúc áo ngủ ra Tạ Trí Bình đã run chân. Đàm Sĩ Kiệt không muốn dính líu đến đã sớm đi mất, quản lý cũng có nhãn lực, lặng lẽ đi ra ngoài cửa đứng.

Tạ Trí Bình run lập cập mở miệng: “Lý thiếu, ngài bận thì lát nữa lại gọi tôi, tôi ra ngoài cửa chờ đây…”

“Không cần, cậu tới đây.”

Tạ Trí Bình suýt nữa quỳ xuống: “Tôi không có ý đó đâu… Thật sự không dám, ngài bỏ qua cho tôi đi.”

Lý Trạch Khôn bực bội muốn bốc hoả, quát lên một tiếng: “Con mẹ nó còn nói nhảm nữa thì ông giết mày!”

Đào Nhiên nhìn chăm chăm vào Lý Trạch Khôn, trên mặt không có biểu tình gì dư thừa, chỉ có chút đờ đẫn quỷ dị. Nhưng ngược lại, thân thể của cậu vẫn không thể khống chế nổi mà run rẩy. Lý Trạch Khôn thở dài nói với Đào Nhiên: “Thật sự không có chuyện gì đâu.”

Lý Trạch Khôn dời ánh mắt về phía Tạ Trí Bình: “Trên người cậu ấy có vết sẹo sao?”

“Không phải là tôi làm…”

“Hỏi cái gì thì nói cái đấy! Có hay không?!”

“Có có có, trên lưng ngực đùi đều có.”

Lý Trạch Khôn cởi áo Đào Nhiên ra: “Cậu đến chỉ đi.”

Tạ Trí Bình lấy hết dũng khí đi tới, nhìn kỹ một lần, giật nảy mình: “Chuyện này không thể nào!”

Tạ Trí Bình lấy ngón tay chỉ vào bả vai Đào Nhiên: “Chỗ này có một vết bỏng do tàn thuốc, không thể dưỡng tốt được mà?”

Lý Trạch Khôn nhíu nhíu mày: “Còn nữa không?”

“Vết bỏng nơi bắp đùi và vết thương do dao chém sau lưng… Tôi thật sự không bao cậu ta được mấy ngày, sợ gặp phải chuyện.”

“Cậu ta không phải là Đào Nhiên?” Ngữ khí của Lý Trạch Khôn đơn thuần chỉ là hỏi, thậm chí không có ngạc nhiên hoặc tức giận vì bị lừa dối. Thậm chí còn khiến cho người ta có một loại cảm giác rằng hắn đang chờ mong một câu trả lời khẳng định.

“Không thể nào…” Lá gan Tạ Trí Bình cũng lớn hơn chút, gã cởi quần Đào Nhiên xuống, trên xương hông có một vết bớt hình hoa mai nho nhỏ.

“Ngài xem, bớt thì ở đây, còn hai nốt ruồi đối xứng trên ngực cũng ở đó… Không thể có người bắt chước giống thế chứ?”

Lý Trạch Khôn nhìn ngón tay gã còn đang dao động trên người Đào Nhiên, lạnh nhạt nói: “Tay!”

Tạ Trí Bình vội vã thu tay về.

Đào Nhiên lại bật cười, cậu nhắm hai mắt quần áo xốc xếch nằm trên giường dưới tay hai người đàn ông, cười trào phúng: “Lý Trạch Khôn, anh hi vọng tôi là ai? Đào Nhiên đúng là dơ bẩn, anh hi vọng cậu ta có thể biến thành người yêu giống như tiên của mình ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.